Hổ Phụ

Chương 59: Chương 59

Summer Bất Cụ Danh

13/12/2016

Mới vừa bị bàn tay lành lạnh của Tưởng Chính Bắc nắm lấy, Tưởng Thần liền cong người. Vật nhỏ phía dưới cũng run rẫy theo thân thể của cậu. Tưởng Thần muốn ngăn cản sự đụng chạm của Tưởng Chính Bắc, nhưng lại bị đối phương nắm chặt tay.

“Vật nhỏ của con lại run rẫy rồi.”

Tưởng Thần đỏ mặt che miệng Tưởng Chính Bắc lại. “Ba ba, xin ba đừng nói nữa…”

“Ba không nói thì làm sao bảo bối biết thân thể mình có bao nhiêu mẫn cảm ah’.”

Mười ngón tay của Tưởng Chính Bắc chăm sóc cho vật nhỏ của Tưởng Thần. Nhìn nó nhảy dựng trong tay mình, hắn đột nhiên nảy sinh ý xấu liếm lên đó một chút.

“Ah! Ba ba!” Tưởng Thần hét lên một tiếng, vừa đỏ mặt quẫn bách vừa luống cuống nhìn Tưởng Chính Bắc.

Tưởng Chính Bắc không ngờ con mình lại phản ứng kịch liệt như vậy. Tâm tư trêu đùa của hắn bỗng nổi lên, hắn mở miệng ngậm lấy toàn bộ vật nhỏ của Tưởng Thần. Vật nhỏ được vòm miệng ấm áp của hắn bao bọc lại càng thêm run rẫy. Tưởng Chính Bắc híp mắt cười, đầu lưỡi hắn bắt đầu trêu đùa tính khí của Tưởng Thần, không ngừng kích thích lên linh khẩu nơi đó.

“A… a..ah.. ba ba… đừng…” Tưởng Thần đỏ mặt, hai tay cậu để trên đầu Tưởng Chính Bắc. Cũng không biết nên đẩy ra hay là càng muốn đem tính khí của mình tới gần vòm miệng đối phương hơn.

Động tác của Tưởng Chính Bắc vẫn không ngừng lại. Đầu lưỡi vẫn một lòng hầu hạ vật nhỏ của Tưởng Thần. Chịu không nổi sự kích thích của hắn, chưa đầy hai ba phút cậu đã bắn ra. Tưởng Thần đỏ mặt nhìn Tưởng Chính Bắc, cậu vội vàng vươn tay lau đi dịch thể trên miệng hắn, “Thực xin lỗi ba ba, thực xin lỗi… con không phải cố ý…”

Tưởng Chính Bắc đem dịch thể phun lên tay mình, hắn nhướng mày nói, “Hương vị của tiểu Thần hôm nay thật nặng ah’.”

“Làm sao như thế được…”

“Tiểu Thần có muốn biết hương vị của mình thế nào không?”

“Dạ?!” Không đợi Tưởng Thần kịp phản ứng, Tưởng Chính Bắc đã nắm lấy cổ cậu. Bốn cánh môi chạm vào nhau, hắn đem đầu lưỡi mang theo mùi vị dịch thể tanh nồng tiến vào bên trong khoang miệng cậu. “Ưhm.. ba ba…”

“Thích hương vị của mình không?”

Tưởng Thần cúi người luống cuống lắc đầu, ai sẽ thích thứ này chứ ah’.

“Không thích của mình vậy có thích của ba không?”

Tưởng Chính Bắc nói xong liền ngụ ý bảo Tưởng Thần cởi quần của hắn. Tưởng Thần vươn tay kéo quần hắn xuống. Tính khí thô to của Tưởng Chính Bắc như một viên đạn bắn ra ngoài, thiếu chút nữa đánh lên mặt Tưởng Thần.

Con quái vật hùng tráng nổi đầy gân xanh đứng đối diện với đôi môi đỏ mọng của Tưởng Thần. Tưởng Chính Bắc hơi thẳng lưng, đem tính khí của mình đưa đến bên miệng cậu, ý tứ không cần nói cũng hiểu được.

Hai mắt Tưởng Thần nhìn Tưởng Chính Bắc. Cậu do dự một chút mới chậm rãi mở miệng ngậm lấy tính khí của đối phương. Tưởng Thần chỉ mới ngậm đầu đỉnh đã cảm thấy vất vả, trong miệng phát ra tiếng ô ô ah ah không hiểu rõ.

Tưởng Chính Bắc nhẹ nhàng nắm lấy gáy cậu, ôn như nói, “Bảo bối, từ từ mở miệng, đừng dùng răng.”

“Hưmm..”

“Ngoan, con dùng đầu lưỡi liếm nó đi.”

Tưởng Thần vươn đầu lưỡi chạm lên đầu đỉnh thật lớn của tính khí. Cậu nhẹ nhàng liếm một chút, lại phát hiện tính khí trong miệng mình lại trướng thêm một vòng.

Tưởng Chính Bắc kéo tay cậu nắm lấy phần còn lại của tình khí, “Cứ như vậy, chậm rãi động, hô.. dùng đầu lưỡi liếm, đừng có ngừng.”

Hai tay cậu nắm lấy tính khí nóng như lửa của hắn. Đầu lưỡi không ngừng hầu hạ đầu đỉnh của tính khí. Trong chốc lát Tưởng Thần cảm thấy cằm của mình bắt đầu mỏi.

Nhìn hai mắt Tưởng Thần phiếm hồng, Tưởng Chính Bắc đau lòng, hắn chậm rãi đem tính khí của mình rời khỏi khoang miệng của Tưởng Thần. Hắn ôm cậu lên, xoa xoa cằm cậu. “Làm đau con sao?”

Tưởng Thần đỏ mặt nói, “Ba ba.. rất lớn..”

“Cái gì?”

“Cái đó của ba ba rất lớn…”



Khoé miệng của Tưởng Chính Bắc cong lên, hắn hôn lên má Tưởng Thần một cái, “Ba thích nghe tiểu Thần khen ba nhất. Thật ra ba còn có rất nhiều ưu điểm khác nữa, ví dụ như rất mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh, làm cho bảo bối rất hưng phấn.”

“Ba ba…” Nghe Tưởng Chính Bắc không hề cố kỵ khoe mình dũng mãnh, mặt của Tưởng Thần liền đỏ như máu. Nghĩ tới đại gia hoả của hắn tiến vào bên trong thân thể cậu, Tưởng Thần liền không nhịn được mà sinh ra phản ứng.

Nhìn người trong ngực mình một bên vừa thẹn thùng, một bên vừa sinh ra phản ứng chân thật. Khoé môi của Tưởng Chính Bắc liền cong lên, nhưng thanh âm của hắn vẫn bình tĩnh ghé bên tai Tưởng Thần nói, “Tiểu Thần thật là đứa trẻ hư hỏng, nơi này của con lại cứng lên rồi.”

Tưởng Thần co chân tránh né động tác của Tưởng Chính Bắc. Cậu nổ lực ngăn cản cảm giác trống rỗng phía sau hậu huyệt của mình. Nhưng bởi vì thân thể cậu dán sát với đối phương, khiến cho tiểu cúc hoa không cẩn thận chạm phải tính khí đang không ngừng bánh trướng của Tưởng Chính Bắc. ” ! ! ! ”

“Bảo bối sốt ruột vậy sao? Con muốn ba đến vậy ah’?”

“…”

Tưởng Chính Bắc bật cười vươn hai tay ôm chặt lấy người trong lòng. Hắn tách hai chân cậu ra vòng lấy thắt lưng mạnh mẽ của hắn. Dùng răng nanh nhẹ nhàng ngậm lấy lỗ tai của Tưởng Thần, “Bảo bối, gọi ba đi, ba liền cho con.”

Hai tay của Tưởng Thần ôm lấy vai Tưởng Chính Bắc. Cậu đem đầu mình chôn trong lòng ngực hắn. Tiểu huyệt phía sau không ngừng đụng phải tính khí thô to. Quy đầu ma sát lên cửa động sinh ra khoái cảm tra tấn Tưởng Thần, làm cho cậu thống khổ nhịn không được phát ra tiếng kêu dịu dàng, “.. ba ba… ba ba..”

Ánh mắt của Tưởng Chính Bắc trầm xuống. Hắn chậm rãi buông tay Tưởng Thần ra. Trọng lực liền di chuyển xuống dưới, Tưởng Chính Bắc chậm rãi đem tình khí mình tiến vào bên trong hậu huyệt của Tưởng Thần. Tiểu huyệt hư không phía sau dần dần được cự vật nóng bỏng lấp đầy. Tưởng Thần ngửa cổ thất thanh rên rĩ.

Nhìn vẻ mặt thoả mãn của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc liền thẳng lưng, đem đầu đỉnh đâm đến điểm mẫn cảm bên trong tiểu huyệt của cậu.

“A! Ba ba!”

“Thích không bảo bối?”

Tưởng Thần lắc đầu, “Rất kích thích…”

“Bảo bối không thích kích thích sao?”

Hai tay Tưởng Thần ôm lấy lưng của Tưởng Chính Bắc, cậu vô lực lắc đầu, “Nhanh quá.. con chịu không được…”

“Sao có thể? Ba biết thực lực của bảo bối. Làm như thế này cũng chưa đủ thoả mãn bảo bối đâu.”

“… không có.. không có…”

Khuôn mặt của Tưởng Chính Bắc mang theo ý cười. Hắn không ngừng phản bát lời nói của Tưởng Thần. Cũng nắm chặt lấy thắt lưng cậu, đem tính khí ra vào càng nhanh hơn. Mỗi một lần đều đâm vào nơi yếu ớt kia của Tưởng Thần. Kích thích cậu thất thanh thét lên, ý thức trong đầu cậu dần tan rã.

“Quên mất vật nhỏ này của con.” Tưởng Chính Bắc nắm chặt lấy tính khí của Tưởng Thần trêu chọc nói.

Phía trước và phía sau đều bị tấn công, Tưởng Thần cảm thầy có một luồng điện không ngừng đánh lên não cậu. Mỗi lần bị Tưởng Chính Bắc dùng tính khí đâm vào bên trong, cậu liền cảm thấy bản thân mình như muốn bất tỉnh. Nhưng khoái cảm này lại làm cho cậu nhịn không được mà muốn nhiều hơn. Mười ngón tay của Tưởng Thần dùng sức bắt lấy cánh tay của Tưởng Chính Bắc. Cả người cậu bị lực đạo của đối phương kéo vào dục vọng của khoái cảm. Giống như bị làn nước của đại dương nhẹ nhàng nhấn chìm trôi nổi dạo chơi.

Tưởng Thần đã sớm quen thuộc với những đụng chạm mãnh liệt của Tưởng Chính Bắc. Thân thể của cậu không những không cảm thấy khó chịu, mà hoàn toàn ngược lại, cậu vô thức động eo phối hợp với tính khí của Tưởng Chính Bắc.

“Nhìn xem, bảo bối càng ngày càng có cảm giác. Nói cho ba biết, ba có phải rất dũng mãnh không?”

“Ah.. aa..?”

Môi Tưởng Chính Bắc ngậm lấy hồng châu trước ngực Tưởng Thần, cậu cảm thấy mình nhất định sẽ chết trong tay người này, “… ba ba…”

“Không nói sao? Nhất định là do ba làm chưa đủ.”

“Không.. không phải…” Tưởng Thần lắc đầu, mơ mơ màng màng dựa lên vai Tưởng Chính Bắc, “Ba ba thật dũng mãnh.. làm con chịu không nổi…”

“Thích không?”

“… thích..”

“Ba biết con thích mà, con lúc nào cũng như vậy. Ngoài miệng thì phản bác nhưng thân thể lại phối hợp với ba. Sướng đến nỗi phải lắc mông.”



“Ba đừng nói nữa…”

“Thẹn thùng sao?”

Tưởng Thần gật đầu.

“Ở đây chỉ có ba và bảo bối thôi, con không cần thẹn thùng trước mặt ba. Ba muốn nhìn vẻ mặt chân thật của con.” Tưởng Chính Bắc kéo bàn tay của Tưởng Thần để trên môi nhẹ nhàng hôn lên đó. Nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay áp út của cậu phát sáng, khoé môi hắn mang theo ý cười, “Bảo bối, đêm nay con làm cô dâu của ba đi.”

“Dạ?”

Tưởng Chính Bắc bế đứng Tưởng Thần lên, hắn ghé vào bên tai cậu thấp giọng nói, “Cô dâu phải gọi chú rễ là gì?”

“… ông xã..”

Tưởng Chính Bắc cười, tiến đến gần hôn lên môi cùng trán của Tưởng Thần, “Thật dễ nghe, tiểu Thần gọi thêm mấy tiếng nữa đi.”

Mặc dù là xưng hô nghịch luân, nhưng tiếng gọi đó lại làm cho đáy lòng Tưởng Thần cảm thấy hạnh phúc. Cậu ngượng ngùng lại gọi hắn thêm một tiếng, “Ông xã.”

“Bà xã ngoan.”

Rõ ràng bầu không khí ngọt ngào như vậy. Nhưng Tưởng Thần lại không kềm được nước mắt của mình. Cậu ôm lấy cổ của Tưởng Chính Bắc, viền mắt phiếm hồng. “Ba ba..”

“Không cho con gọi ba ba, đêm nay phải gọi ba là ông xã.”

“Ông xã.”

Ôm Tưởng Thần nằm lên giường, Tưởng Chính Bắc lần thứ hai tiến vào bên trong Tưởng Thần, kịch liệt đâm rút. “Mặt sau cắn chặt ba như vậy, con muốn bắn rồi sao?”

“Ưhmm.. ah aa..”

Tưởng Thần run lên, vật nhỏ phía trước lại bắn ra lần nữa.

“Ông xã vẫn chưa bắn ra, bảo bối nên cố gắng đi.”

Tưởng Thần cắn môi, cậu cố gắng buộc chặt tiểu huyệt phía sau. Tưởng Chính Bắc thấp giọng chữi tục một tiếng. Hắn liên tục trừu sáp hơn mười lần, rốt cuộc bắn vào trong tiểu huyệt của Tưởng Thần. “Bà xã thật đúng là một tiểu yêu tinh.”

“Con không có… ba ba đừng kêu bà xã nữa.. thật là kỳ quái…”

Tưởng Chính Bắc nở nụ cười nhưng lại không nói gì. Hắn đem hai chân của Tưởng Thần giơ lên cao, thay đổi tư thế của hai người, rồi lại đem tính khí của mình chọc vào bên trong tiểu huyệt của Tưởng Thần. “A! Ông xã!”

“Còn nói mình không nhạy cảm, ba sắp bị con ép khô rồi.”

Mỗi lần làm tình chỉ có mình Tưởng Chính Bắc luôn tranh luận. Tưởng Thần không thể nói được lời nào, chỉ có thể theo động tác của đối phương mà đứt quãng rên rĩ. Không biết bị hắn làm mấy lần, cuối cùng cậu bất tri bất giác ngất đi.

Sau khi lau sạch sẽ người cho Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc mới đi đến phòng làm việc. Vừa mở màn hình máy tính lên, hắn liền có chút giật mình.

“Câu chuyện càng ngày càng ngọt mà! Đại nhân vẽ đẹp quá trời quá đất ahhh~~!!”

“Ba ba và con trai thật xứng đôi mà à a a a! ! ! Ngọt chết tôi rồi *gào thét-ing* ! !”

“Bộ phụ tử này của Thần đại nhân thật không ai bằng ah’. Ba ba đúng là một người yêu tuyệt vời! ! !”

Xem đến trang cuối cùng Tưởng Chính Bắc không nhịn được liền bật cười. Tiểu bảo bối nhà hắn ở trên mạng học được rất nhiều thứ tốt àh. Ngày mai phải thử mấy tư thế này mới được.

__________________________

Ai muốn đọc H nữa giơ tay đi =)))))))~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hổ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook