Chương 112: Cảm nhận được sát khí sắc bén đó
Khuyết Danh
04/03/2024
Em gái là vảy ngược tuyệt đối của Lâm Vũ. Câu nói này của Tạ Thiên Cơ rõ ràng là đang nhắm vào Lâm Thiển.
Lúc đầu Lâm Vũ đã từ bỏ suy nghĩ giết chết Tạ Thiên Cơ, nhưng một câu của Tạ Thiên Cơ lại làm dấy lên sát ý của hắn.
Cảm nhận được sát khí sắc bén đó, trong lòng Tạ Thiên Cơ âm thầm kinh hãi.
Người trẻ tuổi như vậy mà có thể phát ra sát khí mãnh liệt như thế. Nhất định hắn đã từng giết rất nhiều người!
Sau khi kinh hãi, Tạ Thiên Cơ lại không chút biến sắc mà nói: “Tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý tôi rồi.”
“Thật sao? Vậy tốt nhất là ông cho tôi một lời giải thích hợp lý!” Lâm Vũ nheo. mắt lại: “Nếu không tôi không ngại để xác hai ông cháu các người chìm xuống hồ Minh Kính!”
“Người trẻ tuổi, sát khí quá nặng không phải chuyện tốt đâu.” Tạ Thiên Cơ
cười ha ha rồi lại nói: “Lão phu hơi hiểu về thuật nhìn cốt xem người, tôi thấy cốt cách em gái cậu rất tốt, là nhân tài luyện võ hiếm có! Cậu làm ái đồ của lão phu tự sát, có phải nên đền một đồ đệ cho lão phu không?”
“Ông muốn thu con bé làm đồ đệ?” Lâm Vũ hơi sững sờ rồi đột nhiên bật cười.
Tạ Thiên Cơ khẽ gật đầu, lại nói: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy lão phu không xứng?”
Lâm Vũ cười khẩy: “Nếu tôi muốn để nó tập võ thì cần gì ông dạy?” Em gái có phải là kỳ tài luyện võ hay không thì hắn không biết.
Nhưng hắn biết mình không muốn để cô ấy tập võ, hắn có tự tin có thể bảo. vệ cô ấy cả đời.
Hơn nữa mấy vị thuốc cứu mạng cô ấy còn chưa có tin tức, hắn cũng không biết cuối cùng có thể cứu được cô hay không.
Trong tình huống này, hắn chỉ muốn để Lâm Thiển sống vui vẻ mỗi ngày, không muốn cô ấy chịu đựng nỗi khổ tập võ.
Trừ phi chính cô ấy khát vọng tập võ.
Tạ Thiên Cơ mỉm cười: “Ý cậu là nếu cô ấy muốn tập võ thì cậu có thể tự dạy?”
Lâm Vũ khẽ gật đầu, lại không nói gì nữa.
“Cậu xác định mình có thể dạy được?” Tạ Thiên Cơ dùng khóe mắt quét dò xét Lâm Vũ, bước ra một bước rồi trực diện với mặt hồ.
Sáng sớm gió nhẹ quét qua mặt hồ, nước hồ gợn lên từng cơn sóng. Nhưng đột nhiên, nước hồ đứng im. Mặt nước không còn gợn sóng, phẳng lặng như gương.
“Câu nói này nên là tôi hỏi ông!” Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Trong nháy mắt hắn xoay người, mặt hồ phẳng lặng lại nổi lên gợn sóng.
Sắc mặt Tạ Thiên Cơ đột nhiên biến đổi, tràn đây hoảng sợ nhìn bóng lưng Lâm Vũ rời đi.
Thật lâu sau, Tạ Thiên Cơ cười khổ rồi thở dài: “Minh Chiếu à Minh Chiếu, con chết không oan...”
Lâm Vũ trở lại đình nghỉ mát.
Lâm Thiển và Tạ Lưu đang phồng má trừng mắt nhìn đối phương, nhưng không ai nói chuyện.
Tuyên Vân Lam dở khóc dở cười nhìn hai người, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
“Nhanh như vậy mà hai người đã trò chuyện xong rồi?” Thấy Lâm Vũ đi tới, Tuyên Vân Lam không khỏi hiếu kì hỏi.
Không phải bọn họ mới quen đã thân sao? Trước sau cộng lại không tới mười phút đồng hồ mà nói chuyện đã xong rồi? “Dạ.” Lâm Vũ gật đầu mỉm cười.
“Trò chuyện thế nào?” Tuyên Vân Lam hỏi lại.
“Rất không tệ.” Lâm Vũ vẫn giữ nụ cười mà nói:
chưa? Hay chúng ta về trước đi, hoặc là con dẫn mọi người đến nơi khác chơi, nơi này trừ ngắm cảnh ra chẳng có gì vui cả.”
Nghe anh hai nói muốn dẫn họ đi chơi, Lâm Thiển lập tức lộ vẻ vui mừng.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp reo hò thì Tuyên Vân Lam đã lắc đầu nói: “Mẹ với em con đã đi hơi mệt rồi, về nghỉ trước đã.”
Cứ để mặc con trai chiều chuộng con nhóc này thì nhất định sẽ làm hư con bét
Lâm Vũ có thể không chút kiêng ky mà chiều chuộng em mình, nhưng bà ấy làm mẹ lại phải nắm chắc chừng mực.
Lúc đầu Lâm Vũ đã từ bỏ suy nghĩ giết chết Tạ Thiên Cơ, nhưng một câu của Tạ Thiên Cơ lại làm dấy lên sát ý của hắn.
Cảm nhận được sát khí sắc bén đó, trong lòng Tạ Thiên Cơ âm thầm kinh hãi.
Người trẻ tuổi như vậy mà có thể phát ra sát khí mãnh liệt như thế. Nhất định hắn đã từng giết rất nhiều người!
Sau khi kinh hãi, Tạ Thiên Cơ lại không chút biến sắc mà nói: “Tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý tôi rồi.”
“Thật sao? Vậy tốt nhất là ông cho tôi một lời giải thích hợp lý!” Lâm Vũ nheo. mắt lại: “Nếu không tôi không ngại để xác hai ông cháu các người chìm xuống hồ Minh Kính!”
“Người trẻ tuổi, sát khí quá nặng không phải chuyện tốt đâu.” Tạ Thiên Cơ
cười ha ha rồi lại nói: “Lão phu hơi hiểu về thuật nhìn cốt xem người, tôi thấy cốt cách em gái cậu rất tốt, là nhân tài luyện võ hiếm có! Cậu làm ái đồ của lão phu tự sát, có phải nên đền một đồ đệ cho lão phu không?”
“Ông muốn thu con bé làm đồ đệ?” Lâm Vũ hơi sững sờ rồi đột nhiên bật cười.
Tạ Thiên Cơ khẽ gật đầu, lại nói: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy lão phu không xứng?”
Lâm Vũ cười khẩy: “Nếu tôi muốn để nó tập võ thì cần gì ông dạy?” Em gái có phải là kỳ tài luyện võ hay không thì hắn không biết.
Nhưng hắn biết mình không muốn để cô ấy tập võ, hắn có tự tin có thể bảo. vệ cô ấy cả đời.
Hơn nữa mấy vị thuốc cứu mạng cô ấy còn chưa có tin tức, hắn cũng không biết cuối cùng có thể cứu được cô hay không.
Trong tình huống này, hắn chỉ muốn để Lâm Thiển sống vui vẻ mỗi ngày, không muốn cô ấy chịu đựng nỗi khổ tập võ.
Trừ phi chính cô ấy khát vọng tập võ.
Tạ Thiên Cơ mỉm cười: “Ý cậu là nếu cô ấy muốn tập võ thì cậu có thể tự dạy?”
Lâm Vũ khẽ gật đầu, lại không nói gì nữa.
“Cậu xác định mình có thể dạy được?” Tạ Thiên Cơ dùng khóe mắt quét dò xét Lâm Vũ, bước ra một bước rồi trực diện với mặt hồ.
Sáng sớm gió nhẹ quét qua mặt hồ, nước hồ gợn lên từng cơn sóng. Nhưng đột nhiên, nước hồ đứng im. Mặt nước không còn gợn sóng, phẳng lặng như gương.
“Câu nói này nên là tôi hỏi ông!” Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Trong nháy mắt hắn xoay người, mặt hồ phẳng lặng lại nổi lên gợn sóng.
Sắc mặt Tạ Thiên Cơ đột nhiên biến đổi, tràn đây hoảng sợ nhìn bóng lưng Lâm Vũ rời đi.
Thật lâu sau, Tạ Thiên Cơ cười khổ rồi thở dài: “Minh Chiếu à Minh Chiếu, con chết không oan...”
Lâm Vũ trở lại đình nghỉ mát.
Lâm Thiển và Tạ Lưu đang phồng má trừng mắt nhìn đối phương, nhưng không ai nói chuyện.
Tuyên Vân Lam dở khóc dở cười nhìn hai người, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
“Nhanh như vậy mà hai người đã trò chuyện xong rồi?” Thấy Lâm Vũ đi tới, Tuyên Vân Lam không khỏi hiếu kì hỏi.
Không phải bọn họ mới quen đã thân sao? Trước sau cộng lại không tới mười phút đồng hồ mà nói chuyện đã xong rồi? “Dạ.” Lâm Vũ gật đầu mỉm cười.
“Trò chuyện thế nào?” Tuyên Vân Lam hỏi lại.
“Rất không tệ.” Lâm Vũ vẫn giữ nụ cười mà nói:
chưa? Hay chúng ta về trước đi, hoặc là con dẫn mọi người đến nơi khác chơi, nơi này trừ ngắm cảnh ra chẳng có gì vui cả.”
Nghe anh hai nói muốn dẫn họ đi chơi, Lâm Thiển lập tức lộ vẻ vui mừng.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp reo hò thì Tuyên Vân Lam đã lắc đầu nói: “Mẹ với em con đã đi hơi mệt rồi, về nghỉ trước đã.”
Cứ để mặc con trai chiều chuộng con nhóc này thì nhất định sẽ làm hư con bét
Lâm Vũ có thể không chút kiêng ky mà chiều chuộng em mình, nhưng bà ấy làm mẹ lại phải nắm chắc chừng mực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.