Chương 410: Lâm Vũ gật đầu
Khuyết Danh
15/05/2024
Đẳng sau chuyện này nhất định phải có người quyền lực hơn Cao Minh rất nhiều đang theo dõi!
Nghĩ tới đây, Phương Đồng vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Đồng vội vàng nói với Tiểu Triệt thống kê lại số tiền quyên góp, nhất định không được sai một xu!
“Được! Tôi sẽ làm ngay!”
Mặc dù Tiểu Triệu rất mệt mỏi, nhưng nghe thấy giọng điệu của Phương Đồng, anh ta cũng không dám trì hoãn dù chỉ một phút.
Khi Tiểu Triệu đi ra khỏi văn phòng, Phương Đồng lại ngồi phịch xuống ghế lẩm bẩm: “Người dân Giang Bắc thật có phúc!”
Thẩm gia!
Sau bữa tối, mọi người ngồi lại với nhau để nói về chuyện ở ngân hàng.
Bọn họ vẫn chưa đến ngân hàng để yêu cầu bồi thường thì bên phía ngân hàng đã chủ động gọi điện đến và hẹn bọn họ gặp nhau vào ngày mai để bàn việc bồi thường.
Lâm Vũ đang ở hậu viện, giám sát Diêm Thiền hoàn thành “bài học bắt buộc” ngày hôm nay.
Sau khi cạn kiệt năng lượng, Diêm Thiền ngồi phịch xuống đất và bắt đầu hồi phục thể lực theo phương pháp thở của Lâm Vũ.
Hơn mười phút sau, cô ta đã lấy lại sức lực, đôi mắt sáng ngời. “Đã điều tra rõ rồi chứ?” Diêm Thiền đứng lên hỏi.
“Phương diện nào?” Lâm Vũ mỉm cười hỏi.
“Anh nói xem?”
Gô ta trợn mắt nhìn hắn: “Chuyện Phong Linh, còn có rốt cuộc kẻ nào muốn giết anh?”
Lâm Vũ lắc đầu, thở dài. Diêm Thiền khế cau mày, tự giều nói: “Anh không tin tôi, đúng chứ?” Cô ta không tin Lâm Vũ không phát hiện được gì.
Hắn tính toán rất cẩn thận, nếu như chút chuyện nhỏ đó cũng không điều tra ra được, thì hơn mười năm ở Bắc Cảnh đều là uổng phí!
Không phải Lâm Vũ không điều tra ra được, chỉ là hắn không muốn nói cho cô ta biết mà thôi.
“Chúng ta đều đã đánh giá thấp Phong Linh!”
Lâm Vũ lắc đầu, cười khổ nói: “Tôi đã tìm được gần đúng vị trí ấn náu của Phong Linh, nhưng người đó cảnh giác hơn chúng ta nghĩ rất nhiều!”
“Theo thông tin mà người của tôi tìm được thì người hiện đang ở đó có lẽ chỉ là một kẻ thế thân!”
š tránh đánh động kẻ thù, người của tôi tạm thời không có hành động gì thêm.”
Lâm Vũ nghiêm túc nói.
Lần này thực sự không giấu giếm điều gì cả.
Nghe vậy, lông mày Diêm Thiền hơi giãn ra, sau đó nghỉ hoặc hỏi: “Vậy anh chỉ cần bắt lấy kẻ thế thân rồi lấy thông tin từ kẻ đó là được mà?”
“Không dễ như cô nghĩ đâu!” Lâm Vũ lắc đầu cười khẽ, hàm ý nói: “Trên đời này không phải ai cũng có thể cạy miệng được! Bắt được kẻ thay thế thì dễ, nhưng nếu không cạy được miệng
tên đó thì sẽ cực kỳ phiền phức.”
“Cũng đúng.” Diêm Thiền nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó lại cười: “Vậy không làm gì sao? Anh không phải là người bị động như vậy!”
Gô ta biết rất rõ về Lâm Vũ.
Chủ động mới là tính cách của hắn.
Bị động chờ đợi hiển nhiên không phù hợp với tính cách này.
“Cứ đợi đi! Cơ hội sẽ đến sớm thôi.”
Lâm Vũ nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm xa xăm: “Ngày 13 tháng 9 âm lịch hàng năm là ngày hội của Phong Linh, cũng là ngày khen thưởng công lao! Đến lúc đó, người thật nhất định sẽ xuất hiện!”
“Ngày 13 tháng 9...”
Diêm Thiền đếm ngón tay: “Không phải là hai mươi ngày sau sao?”
“Ừm!”
Lâm Vũ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Diêm Thiền bỗng nhiên có hứng thú, nhiệt tình nói: “Vậy tôi đi với anh...”
Mới nói được nửa chừng, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
Lâm Vũ vừa định hỏi, thì cô ta chợt phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
“Diêm Thiền!”
Lâm Vũ hét lên rồi nhanh chóng đỡ lấy cô ta...
Nghĩ tới đây, Phương Đồng vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Đồng vội vàng nói với Tiểu Triệt thống kê lại số tiền quyên góp, nhất định không được sai một xu!
“Được! Tôi sẽ làm ngay!”
Mặc dù Tiểu Triệu rất mệt mỏi, nhưng nghe thấy giọng điệu của Phương Đồng, anh ta cũng không dám trì hoãn dù chỉ một phút.
Khi Tiểu Triệu đi ra khỏi văn phòng, Phương Đồng lại ngồi phịch xuống ghế lẩm bẩm: “Người dân Giang Bắc thật có phúc!”
Thẩm gia!
Sau bữa tối, mọi người ngồi lại với nhau để nói về chuyện ở ngân hàng.
Bọn họ vẫn chưa đến ngân hàng để yêu cầu bồi thường thì bên phía ngân hàng đã chủ động gọi điện đến và hẹn bọn họ gặp nhau vào ngày mai để bàn việc bồi thường.
Lâm Vũ đang ở hậu viện, giám sát Diêm Thiền hoàn thành “bài học bắt buộc” ngày hôm nay.
Sau khi cạn kiệt năng lượng, Diêm Thiền ngồi phịch xuống đất và bắt đầu hồi phục thể lực theo phương pháp thở của Lâm Vũ.
Hơn mười phút sau, cô ta đã lấy lại sức lực, đôi mắt sáng ngời. “Đã điều tra rõ rồi chứ?” Diêm Thiền đứng lên hỏi.
“Phương diện nào?” Lâm Vũ mỉm cười hỏi.
“Anh nói xem?”
Gô ta trợn mắt nhìn hắn: “Chuyện Phong Linh, còn có rốt cuộc kẻ nào muốn giết anh?”
Lâm Vũ lắc đầu, thở dài. Diêm Thiền khế cau mày, tự giều nói: “Anh không tin tôi, đúng chứ?” Cô ta không tin Lâm Vũ không phát hiện được gì.
Hắn tính toán rất cẩn thận, nếu như chút chuyện nhỏ đó cũng không điều tra ra được, thì hơn mười năm ở Bắc Cảnh đều là uổng phí!
Không phải Lâm Vũ không điều tra ra được, chỉ là hắn không muốn nói cho cô ta biết mà thôi.
“Chúng ta đều đã đánh giá thấp Phong Linh!”
Lâm Vũ lắc đầu, cười khổ nói: “Tôi đã tìm được gần đúng vị trí ấn náu của Phong Linh, nhưng người đó cảnh giác hơn chúng ta nghĩ rất nhiều!”
“Theo thông tin mà người của tôi tìm được thì người hiện đang ở đó có lẽ chỉ là một kẻ thế thân!”
š tránh đánh động kẻ thù, người của tôi tạm thời không có hành động gì thêm.”
Lâm Vũ nghiêm túc nói.
Lần này thực sự không giấu giếm điều gì cả.
Nghe vậy, lông mày Diêm Thiền hơi giãn ra, sau đó nghỉ hoặc hỏi: “Vậy anh chỉ cần bắt lấy kẻ thế thân rồi lấy thông tin từ kẻ đó là được mà?”
“Không dễ như cô nghĩ đâu!” Lâm Vũ lắc đầu cười khẽ, hàm ý nói: “Trên đời này không phải ai cũng có thể cạy miệng được! Bắt được kẻ thay thế thì dễ, nhưng nếu không cạy được miệng
tên đó thì sẽ cực kỳ phiền phức.”
“Cũng đúng.” Diêm Thiền nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó lại cười: “Vậy không làm gì sao? Anh không phải là người bị động như vậy!”
Gô ta biết rất rõ về Lâm Vũ.
Chủ động mới là tính cách của hắn.
Bị động chờ đợi hiển nhiên không phù hợp với tính cách này.
“Cứ đợi đi! Cơ hội sẽ đến sớm thôi.”
Lâm Vũ nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm xa xăm: “Ngày 13 tháng 9 âm lịch hàng năm là ngày hội của Phong Linh, cũng là ngày khen thưởng công lao! Đến lúc đó, người thật nhất định sẽ xuất hiện!”
“Ngày 13 tháng 9...”
Diêm Thiền đếm ngón tay: “Không phải là hai mươi ngày sau sao?”
“Ừm!”
Lâm Vũ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Diêm Thiền bỗng nhiên có hứng thú, nhiệt tình nói: “Vậy tôi đi với anh...”
Mới nói được nửa chừng, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
Lâm Vũ vừa định hỏi, thì cô ta chợt phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
“Diêm Thiền!”
Lâm Vũ hét lên rồi nhanh chóng đỡ lấy cô ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.