Chương 274: Nói nhảm!
Khuyết Danh
24/03/2024
“Muốn biết?” Diêm Thiền cười nhìn hắn.
“Nói nhảm!” Lâm Vũ nghiến răng nói: “Nói đi, phải làm sao cô mới chịu nói cho tôi biết? Vẫn là câu nói kia, nếu bảo tôi cưới cô thì không bàn nữa!”
Nhìn vẻ mặt này của Diêm Thiền cũng biết trong lòng cô ta lại có mưu ma chước quỷ gì rồi.
Muốn cô ta nói cho hắn biết thì sợ là không dễ dàng.
“Em không bảo anh cưới em.” Diêm Thiền chỉ vào đôi môi đỏ căng mọng của mình rồi lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Hôn em một cái.”
“Vậy thôi đi!” Lâm Vũ không cần nghĩ ngợi đã từ chối. Lại là điều kiện này! Có trời mới biết tại sao cô ta cứ muốn mình hôn cô ta như vậy?
“Không hôn thì thôi.” Diêm Thiền cũng không dây dưa mà bày ra vẻ mặt không quan tâm.
“Cô cho rằng chỉ có cô biết đồ án và chữ viết này?” Lâm Vũ hừ lạnh và nói: “Tôi sẽ phái người đi đến chỗ người Miêu hỏi thăm!”
“Đi đi, đi đi!” Diêm Thiền lơ đễnh cười đùa: “Chờ người của anh vấp phải trắc trở về thì anh sẽ tin thật sự chỉ có em biết! Chẳng lẽ anh không biết rất nhiều thứ của vu nữ truyền nữ không truyền nam, hơn nữa chỉ truyền cho người thừa kế?”
Nói xong, Diêm Thiền không nói thêm nữa mà mang nụ cười thắng lợi rời đi.
Nhìn bóng lưng như sắp nhảy cẵng lên của Diêm Thiền, Lâm Vũ lại tức giận đến nghiến răng.
Nhờ có quan hệ với cha con Diêm Sùng nên hắn biết được không ít bí mật của người Miêu.
Diêm Thiền nói là thật.
Vu nữ có thân phận đặc thù, địa vị cao quý, rất nhiều thứ của vu nữ thật sự chỉ truyền cho người thừa kế.
Mỗi đời người Miêu chỉ có một vu nữ.
Cho nên có khả năng trong tộc người Miêu chỉ có Diêm Thiền biết ý nghĩa của đồ án và những chữ viết cổ quái này.
Nhưng hắn thật sự không muốn hôn Diêm Thiền.
Không phải nói hôn Diêm Thiền một cái sẽ chết hay là mất miếng thịt.
Tính ra thì chỉ hôn một cái thôi.
Nhưng hôn rồi không chừng phải chịu trách nhiệm.
Bị Diêm Thiền hôn và chủ động đi hôn Diêm Thiền là hai chuyện khác nhau.
Nhìn thấy Lâm Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tuyên Vân Lam vội vàng đi lên và hỏi: “Đồ án chữ viết hai đứa nói là cái gì? Rất quan trọng với con sao?”
“Rất quan trọng với Lâm Thiển!” Lâm Vũ trầm giọng mà nói: “Liên quan đến thuốc cứu mạng Lâm Thiển ở nơi nào!”
“Cái gì?” Tuyên Vân Lam nghe vậy thì lập tức kinh hô một tiếng.
Sau một lát, Tuyên Vân Lam đầy kích động nói: “Con không cần hôn Diêm
Thiền, mẹ đi tìm con bé, dù có quỳ xuống thì mẹ cũng phải xin con bé nói những gì nó biết cho con!”
“Dì Tuyên, dì nói cái gì vậy!” Thẩm Khanh Nguyệt tỉnh táo lại, vừa mừng vừa sợ nói: “Dù cầu xin Diêm Thiền thì cũng không cần dì đi, cháu đi xin cô ấy!”
Trừ bản thân Lâm Thiển ra thì mọi người đều biết tình trạng của cô ấy. Đây là chuyện liên quan đến thuốc cứu mạng Lâm Thiển!
Đừng nói đi cầu xin Diêm Thiền, dù cô có quỳ xuống lạy Diêm Thiền cũng không thành vấn đề!
“Không được! Cháu không thể đi!” Tuyên Vân Lam nắm chặt tay Thẩm Khanh Nguyệt, lắc đầu nói: “Dì Tuyên nhận ý tốt của cháu! Nhưng dì không thể để cháu đi cầu xin con bé, vậy thì cháu sẽ thất thế hiểu không!”
“Nói nhảm!” Lâm Vũ nghiến răng nói: “Nói đi, phải làm sao cô mới chịu nói cho tôi biết? Vẫn là câu nói kia, nếu bảo tôi cưới cô thì không bàn nữa!”
Nhìn vẻ mặt này của Diêm Thiền cũng biết trong lòng cô ta lại có mưu ma chước quỷ gì rồi.
Muốn cô ta nói cho hắn biết thì sợ là không dễ dàng.
“Em không bảo anh cưới em.” Diêm Thiền chỉ vào đôi môi đỏ căng mọng của mình rồi lộ ra vẻ mặt chờ mong: “Hôn em một cái.”
“Vậy thôi đi!” Lâm Vũ không cần nghĩ ngợi đã từ chối. Lại là điều kiện này! Có trời mới biết tại sao cô ta cứ muốn mình hôn cô ta như vậy?
“Không hôn thì thôi.” Diêm Thiền cũng không dây dưa mà bày ra vẻ mặt không quan tâm.
“Cô cho rằng chỉ có cô biết đồ án và chữ viết này?” Lâm Vũ hừ lạnh và nói: “Tôi sẽ phái người đi đến chỗ người Miêu hỏi thăm!”
“Đi đi, đi đi!” Diêm Thiền lơ đễnh cười đùa: “Chờ người của anh vấp phải trắc trở về thì anh sẽ tin thật sự chỉ có em biết! Chẳng lẽ anh không biết rất nhiều thứ của vu nữ truyền nữ không truyền nam, hơn nữa chỉ truyền cho người thừa kế?”
Nói xong, Diêm Thiền không nói thêm nữa mà mang nụ cười thắng lợi rời đi.
Nhìn bóng lưng như sắp nhảy cẵng lên của Diêm Thiền, Lâm Vũ lại tức giận đến nghiến răng.
Nhờ có quan hệ với cha con Diêm Sùng nên hắn biết được không ít bí mật của người Miêu.
Diêm Thiền nói là thật.
Vu nữ có thân phận đặc thù, địa vị cao quý, rất nhiều thứ của vu nữ thật sự chỉ truyền cho người thừa kế.
Mỗi đời người Miêu chỉ có một vu nữ.
Cho nên có khả năng trong tộc người Miêu chỉ có Diêm Thiền biết ý nghĩa của đồ án và những chữ viết cổ quái này.
Nhưng hắn thật sự không muốn hôn Diêm Thiền.
Không phải nói hôn Diêm Thiền một cái sẽ chết hay là mất miếng thịt.
Tính ra thì chỉ hôn một cái thôi.
Nhưng hôn rồi không chừng phải chịu trách nhiệm.
Bị Diêm Thiền hôn và chủ động đi hôn Diêm Thiền là hai chuyện khác nhau.
Nhìn thấy Lâm Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tuyên Vân Lam vội vàng đi lên và hỏi: “Đồ án chữ viết hai đứa nói là cái gì? Rất quan trọng với con sao?”
“Rất quan trọng với Lâm Thiển!” Lâm Vũ trầm giọng mà nói: “Liên quan đến thuốc cứu mạng Lâm Thiển ở nơi nào!”
“Cái gì?” Tuyên Vân Lam nghe vậy thì lập tức kinh hô một tiếng.
Sau một lát, Tuyên Vân Lam đầy kích động nói: “Con không cần hôn Diêm
Thiền, mẹ đi tìm con bé, dù có quỳ xuống thì mẹ cũng phải xin con bé nói những gì nó biết cho con!”
“Dì Tuyên, dì nói cái gì vậy!” Thẩm Khanh Nguyệt tỉnh táo lại, vừa mừng vừa sợ nói: “Dù cầu xin Diêm Thiền thì cũng không cần dì đi, cháu đi xin cô ấy!”
Trừ bản thân Lâm Thiển ra thì mọi người đều biết tình trạng của cô ấy. Đây là chuyện liên quan đến thuốc cứu mạng Lâm Thiển!
Đừng nói đi cầu xin Diêm Thiền, dù cô có quỳ xuống lạy Diêm Thiền cũng không thành vấn đề!
“Không được! Cháu không thể đi!” Tuyên Vân Lam nắm chặt tay Thẩm Khanh Nguyệt, lắc đầu nói: “Dì Tuyên nhận ý tốt của cháu! Nhưng dì không thể để cháu đi cầu xin con bé, vậy thì cháu sẽ thất thế hiểu không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.