Chương 296: Tôi tin tưởng cô ấy!
Khuyết Danh
27/03/2024
Hơn một giờ sau, bọn Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ chạm mặt.
Bạch Diệu Thủ tiến lên chào hỏi, chỉ nói chút chuyện râu ria với Lâm Vũ, lại không nhắc chữ nào đến việc trước đó nói trong điện thoại.
“Hai người trò chuyện đi, tôi đi vòng vòng.” Diêm Thiền nhìn ra mục đích ý đồ của Bạch Diệu Thủ nên cười nhạt một tiếng rồi quay người rời đi.
“Không cần!” Lâm Vũ kéo cánh tay cô ta lại rồi nói với Bạch Diệu Thủ: “Nói thẳng đi! Tôi tin tưởng cô ấy.”
Tôi tin tưởng cô ấy!
Năm chữ đơn giản lập tức làm Diêm Thiền mặt mày hớn hở, cô ta cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.
Nếu Lâm Vũ đều nói như vậy, Bạch Diệu Thủ cũng không giấu diếm mà trầm giọng nói: “Đã điều tra ra thân phận của Cửu công tử, là Bàng Thu Nhạn của Bàng gia Tây Vực, con của Bàng Bính Quyền, đứng thứ chín trong cả gia tộc nên được gọi là Cửu công tử!”
Bàng gial
Bàng Bính Quyền!
Trong lòng Lâm Vũ run lên, trên mặt đột nhiên hiện ra sương lạnh.
Hắn không xa lạ gì với Bàng gia và Bàng Bính Quyền.
Thời gian trước thậm chí hắn từng còn sóng vai chiến đấu với Bàng Bính Quyền.
Nhưng mấy năm trước Bàng Bính Quyền làm trái kỷ luật nên bị trục xuất khỏi Lang Quân Bắc Cảnh.
Sau đó hắn không gặp Bàng Bính Quyền nữa, cũng không nghe tin tức gì của ông ta.
Không ngờ mấy năm trôi qua, khi nghe lại tin tức của Bàng Bính Quyền lại liên lụy đến chuyện này!
Bàng Bính Quyền bị kẻ địch xúi giục sao? Lâm Vũ trầm mặc thật lâu rồi lạnh lùng hỏi: “Ông ta ở đâu?” Hắn muốn gặp Bàng Bính Quyền!
Đứng trước mặt ông ta mà hỏi xem rốt cuộc ông ta có liên quan đến chuyện mưu hại hắn hay không? Rốt cuộc ông ta có bị xúi giục hay không?
Lang Quân Bắc Cảnh hận phản đồ nhất!
Bàng Bính Quyền bị trục xuất khỏi Lang Quân Bắc Cảnh thì có thể oán hận. Nhưng không thể phản bội!
Nếu phản bội thì nhất định không thể tha thứ!
“Chết rồi!” Nói đến chuyện này, trên người Bạch Diệu Thủ đột nhiên lộ ra sát khí sắc bén.
“Chết rồi?” Lâm Vũ nhíu mày: “Sợ tội tự sát sao?”
Bạch Diệu Thủ lắc đầu rồi giải thích: “Khi chúng tôi tra được Bàng gia thì đã trễ một bước! Tất cả mọi người trên dưới Bàng gia bị tàn sát sạch sẽ trong vòng một đêm, cả đứa nhỏ còn trong tã lót cũng không thoát được! Bàng gia đã bị châm lửa đốt trụi!”
Cả đứa nhỏ cũng không buông tha?
Đủ hung ác!
Rất độc địa!
Trên người Lâm Vũ cũng không tự chủ được tiết ra sát khí.
Giết người diệt khẩu!
Thủ đoạn giỏi lắm!
Vậy thì manh mối của Cửu công tử đã triệt để đứt đoạn!
Kẻ muốn mạng hắn lại có thể gối cao đầu không lo nghĩ mà trốn đi!
Sau khi cưỡng ép đè xuống lửa giận trong lòng, Lâm Vũ lại hỏi: “Trừ cái đó ra thì còn phát hiện gì khác lạ không?”
“Có!” Bạch Diệu Thủ trịnh trọng gật đầu rồi vội lấy điện thoại ra, mở một tấm hình rồi cung kính đưa tới trước mặt Lâm Vũ.
Diêm Thiền thấy thế cũng tò mò thò đầu qua nhìn. Trên tấm ảnh là một bàn tay cháy đen.
Cả bàn tay bị đốt cháy khét, nhưng lòng bàn tay còn có thể miễn cưỡng nhìn ra được.
Trong lòng bàn tay đó có hai chữ qua loa được viết bằng máu tươi.
Cẩn thận quan sát thì lờ mờ có thể nhìn ra trong đó có một chữ là “Long“.
Bạch Diệu Thủ tiến lên chào hỏi, chỉ nói chút chuyện râu ria với Lâm Vũ, lại không nhắc chữ nào đến việc trước đó nói trong điện thoại.
“Hai người trò chuyện đi, tôi đi vòng vòng.” Diêm Thiền nhìn ra mục đích ý đồ của Bạch Diệu Thủ nên cười nhạt một tiếng rồi quay người rời đi.
“Không cần!” Lâm Vũ kéo cánh tay cô ta lại rồi nói với Bạch Diệu Thủ: “Nói thẳng đi! Tôi tin tưởng cô ấy.”
Tôi tin tưởng cô ấy!
Năm chữ đơn giản lập tức làm Diêm Thiền mặt mày hớn hở, cô ta cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.
Nếu Lâm Vũ đều nói như vậy, Bạch Diệu Thủ cũng không giấu diếm mà trầm giọng nói: “Đã điều tra ra thân phận của Cửu công tử, là Bàng Thu Nhạn của Bàng gia Tây Vực, con của Bàng Bính Quyền, đứng thứ chín trong cả gia tộc nên được gọi là Cửu công tử!”
Bàng gial
Bàng Bính Quyền!
Trong lòng Lâm Vũ run lên, trên mặt đột nhiên hiện ra sương lạnh.
Hắn không xa lạ gì với Bàng gia và Bàng Bính Quyền.
Thời gian trước thậm chí hắn từng còn sóng vai chiến đấu với Bàng Bính Quyền.
Nhưng mấy năm trước Bàng Bính Quyền làm trái kỷ luật nên bị trục xuất khỏi Lang Quân Bắc Cảnh.
Sau đó hắn không gặp Bàng Bính Quyền nữa, cũng không nghe tin tức gì của ông ta.
Không ngờ mấy năm trôi qua, khi nghe lại tin tức của Bàng Bính Quyền lại liên lụy đến chuyện này!
Bàng Bính Quyền bị kẻ địch xúi giục sao? Lâm Vũ trầm mặc thật lâu rồi lạnh lùng hỏi: “Ông ta ở đâu?” Hắn muốn gặp Bàng Bính Quyền!
Đứng trước mặt ông ta mà hỏi xem rốt cuộc ông ta có liên quan đến chuyện mưu hại hắn hay không? Rốt cuộc ông ta có bị xúi giục hay không?
Lang Quân Bắc Cảnh hận phản đồ nhất!
Bàng Bính Quyền bị trục xuất khỏi Lang Quân Bắc Cảnh thì có thể oán hận. Nhưng không thể phản bội!
Nếu phản bội thì nhất định không thể tha thứ!
“Chết rồi!” Nói đến chuyện này, trên người Bạch Diệu Thủ đột nhiên lộ ra sát khí sắc bén.
“Chết rồi?” Lâm Vũ nhíu mày: “Sợ tội tự sát sao?”
Bạch Diệu Thủ lắc đầu rồi giải thích: “Khi chúng tôi tra được Bàng gia thì đã trễ một bước! Tất cả mọi người trên dưới Bàng gia bị tàn sát sạch sẽ trong vòng một đêm, cả đứa nhỏ còn trong tã lót cũng không thoát được! Bàng gia đã bị châm lửa đốt trụi!”
Cả đứa nhỏ cũng không buông tha?
Đủ hung ác!
Rất độc địa!
Trên người Lâm Vũ cũng không tự chủ được tiết ra sát khí.
Giết người diệt khẩu!
Thủ đoạn giỏi lắm!
Vậy thì manh mối của Cửu công tử đã triệt để đứt đoạn!
Kẻ muốn mạng hắn lại có thể gối cao đầu không lo nghĩ mà trốn đi!
Sau khi cưỡng ép đè xuống lửa giận trong lòng, Lâm Vũ lại hỏi: “Trừ cái đó ra thì còn phát hiện gì khác lạ không?”
“Có!” Bạch Diệu Thủ trịnh trọng gật đầu rồi vội lấy điện thoại ra, mở một tấm hình rồi cung kính đưa tới trước mặt Lâm Vũ.
Diêm Thiền thấy thế cũng tò mò thò đầu qua nhìn. Trên tấm ảnh là một bàn tay cháy đen.
Cả bàn tay bị đốt cháy khét, nhưng lòng bàn tay còn có thể miễn cưỡng nhìn ra được.
Trong lòng bàn tay đó có hai chữ qua loa được viết bằng máu tươi.
Cẩn thận quan sát thì lờ mờ có thể nhìn ra trong đó có một chữ là “Long“.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.