Chương 313: Vậy sao?
Khuyết Danh
28/03/2024
Được Long Quang Diệu dìu, Long Quang Tổ mới ổn định được dáng vẻ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, cười khổ tự giều nói: "Tôi thua không oan!"
Sự lạnh lùng trên mặt Lâm Vũ biến mất, cảm khái nói: "Dù sao thì tôi cũng đã đánh giá thấp Long gia! Có thể ép tôi đến mức này, ông cũng rất giỏi rồi."
Chắc chắn, Long Quang Tổ là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Trận chiến với ông ta đã buộc hắn phải vận dụng toàn bộ sức lực.
"Thua vẫn là thua!" Long Quang Tổ mỉm cười, nhưng nụ cười lại trở nên dữ tợn: “Có điều, chỉ cần anh em tôi còn thở sẽ thì sẽ chiến đấu đến cùng với các
người! Hôm nay, cho dù Long gia có bị tiêu diệt, vẫn phải kéo vài người chết cùng!"
Nói xong, Long Quang Tổ hít một hơi, đè xuống khí huyết đang dâng trào trong lồng ngực xuống, lấy lại tư thế, chuẩn bị liều mạng chiến đấu.
Án mắt Long Quang Diệu càng lạnh lùng hơn, nhìn về phía Diêm Thiền và Ninh Loạn.
Cá chết lưới rách!
Chỉ cần anh cả có thể ngăn cản Lâm Vũ một lát thì ông ta cũng có thể giết chết hai người này!
Muốn tiêu diệt long tướng, sao có thể không bắt bọn họ trả giá chứ?
"Đừng nhìn nữa!" Bóng dáng Lâm Vũ xuất hiện trước mặt Ninh Loạn và Diêm Thiền, tự tin nói: “Tôi sẽ không cho các người cơ hội này đâu!”
"Vậy thì thử xeml" Trong mắt Long Quang Diệu tràn đầy sát ý, dường như đã hạ quyết tâm bằng mọi giá phải giết chết Diêm Thiền và Ninh Loạn!
Hắn liếc nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Long Quang Tổ:
"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn tiêu diệt Long gia, tôi chỉ muốn một lời giải thích"
"Không có gì để giải thích cả!"
Long Quang Tổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ vậy thôi!"
"Vậy sao?"
Lâm Vũ hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Long Quang Tổ, trước đây, ông coi như cũng có chút mối liên hệ, tôi không muốn giết ông! Nếu như ông muốn tự mình tìm đường chết vậy thì đừng trách tôi vô tình!"
"Khụ khụ.." Long Quang Tổ ho dữ dội, lại phun ra một ngụm máu.
Cố gắng ổn định lại hơi thở hỗn loạn của mình, Long Quang Tổ lại cười lớn: "Đến đây! Tôi không cần dựa vào mối quan hệ cũ đó để giữ mạng!"
Thấy ông ta một lòng tử chiến đến cùng, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu thở dài.
Im lặng một lúc, Lâm Vũ nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ cho các người một cơ hội cuối cùng để quay về điều tra kỹ lưỡng chuyện này! Ngày mai, vào giờ này tôi sẽ đến, nấu các người vẫn không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý thì thiên hạ sẽ không
còn Long gia nữa!”
Nói xong, Lâm Vũ nhẹ nhàng vẫy tay với Thất Hổ Bắc Cảnh, xoay người bế Ninh Loạn lên, bước nhanh ra ngoài.
Sau trận chiến vừa rồi, chiếc xe đã biến thành một đống sắt vụn.
Diêm Thiền sửng sốt, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lâm Vũ, bất mãn lẩm bẩm: "Người khác đã muốn lấy mạng anh, sao anh còn nương tay?”
"Dù sao thì cũng là người quen cũ!" Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu cười khổ.
Diêm Thiền khựng lại một chút, sau đó cũng im lặng.
Thất Hổ Bắc Cảnh cũng dìu những người bị thương và nhanh chóng đi theo Lâm Vũ.
Chẳng bao lâu, họ đã rời khỏi Minh Nguyệt Hiệp.
Lâm Vũ đứng yên, xua tay với bảy người nói: "Bắc Cảnh không thể không có chiến tướng! Các người lập tức trở về Bắc Cảnh! Những người bị thương hãy yên †âm tĩnh dưỡng!"
"Rõ!" Bảy người cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Mãi cho đến khi bóng dáng bảy người hoàn toàn biến mất, hắn mới đi tiếp.
Đi được một lúc, Lâm Vũ thấy bên cạnh có một ngọn núi nhỏ, lập tức đi về phía đó.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Diêm Thiền bối rối hỏi.
"Cứ đi theo tôi là được." Lâm Vũ thản nhiên trả lời và bước nhanh hơn.
Lúc họ tiến vào rừng, cơ thể Lâm Vũ bỗng rung lên, mềm nhữn ngã xuống đất, cùng với đó là Ninh Loạn và chiến đao Vô Phong cũng rơi xuống.
"Phụt!" Từ miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.
"Lâm Vũ!"
Diêm Thiền hoảng sợ hét lên, ôm lấy Lâm Vũ...
Sự lạnh lùng trên mặt Lâm Vũ biến mất, cảm khái nói: "Dù sao thì tôi cũng đã đánh giá thấp Long gia! Có thể ép tôi đến mức này, ông cũng rất giỏi rồi."
Chắc chắn, Long Quang Tổ là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Trận chiến với ông ta đã buộc hắn phải vận dụng toàn bộ sức lực.
"Thua vẫn là thua!" Long Quang Tổ mỉm cười, nhưng nụ cười lại trở nên dữ tợn: “Có điều, chỉ cần anh em tôi còn thở sẽ thì sẽ chiến đấu đến cùng với các
người! Hôm nay, cho dù Long gia có bị tiêu diệt, vẫn phải kéo vài người chết cùng!"
Nói xong, Long Quang Tổ hít một hơi, đè xuống khí huyết đang dâng trào trong lồng ngực xuống, lấy lại tư thế, chuẩn bị liều mạng chiến đấu.
Án mắt Long Quang Diệu càng lạnh lùng hơn, nhìn về phía Diêm Thiền và Ninh Loạn.
Cá chết lưới rách!
Chỉ cần anh cả có thể ngăn cản Lâm Vũ một lát thì ông ta cũng có thể giết chết hai người này!
Muốn tiêu diệt long tướng, sao có thể không bắt bọn họ trả giá chứ?
"Đừng nhìn nữa!" Bóng dáng Lâm Vũ xuất hiện trước mặt Ninh Loạn và Diêm Thiền, tự tin nói: “Tôi sẽ không cho các người cơ hội này đâu!”
"Vậy thì thử xeml" Trong mắt Long Quang Diệu tràn đầy sát ý, dường như đã hạ quyết tâm bằng mọi giá phải giết chết Diêm Thiền và Ninh Loạn!
Hắn liếc nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Long Quang Tổ:
"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn tiêu diệt Long gia, tôi chỉ muốn một lời giải thích"
"Không có gì để giải thích cả!"
Long Quang Tổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ vậy thôi!"
"Vậy sao?"
Lâm Vũ hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Long Quang Tổ, trước đây, ông coi như cũng có chút mối liên hệ, tôi không muốn giết ông! Nếu như ông muốn tự mình tìm đường chết vậy thì đừng trách tôi vô tình!"
"Khụ khụ.." Long Quang Tổ ho dữ dội, lại phun ra một ngụm máu.
Cố gắng ổn định lại hơi thở hỗn loạn của mình, Long Quang Tổ lại cười lớn: "Đến đây! Tôi không cần dựa vào mối quan hệ cũ đó để giữ mạng!"
Thấy ông ta một lòng tử chiến đến cùng, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu thở dài.
Im lặng một lúc, Lâm Vũ nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ cho các người một cơ hội cuối cùng để quay về điều tra kỹ lưỡng chuyện này! Ngày mai, vào giờ này tôi sẽ đến, nấu các người vẫn không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý thì thiên hạ sẽ không
còn Long gia nữa!”
Nói xong, Lâm Vũ nhẹ nhàng vẫy tay với Thất Hổ Bắc Cảnh, xoay người bế Ninh Loạn lên, bước nhanh ra ngoài.
Sau trận chiến vừa rồi, chiếc xe đã biến thành một đống sắt vụn.
Diêm Thiền sửng sốt, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lâm Vũ, bất mãn lẩm bẩm: "Người khác đã muốn lấy mạng anh, sao anh còn nương tay?”
"Dù sao thì cũng là người quen cũ!" Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu cười khổ.
Diêm Thiền khựng lại một chút, sau đó cũng im lặng.
Thất Hổ Bắc Cảnh cũng dìu những người bị thương và nhanh chóng đi theo Lâm Vũ.
Chẳng bao lâu, họ đã rời khỏi Minh Nguyệt Hiệp.
Lâm Vũ đứng yên, xua tay với bảy người nói: "Bắc Cảnh không thể không có chiến tướng! Các người lập tức trở về Bắc Cảnh! Những người bị thương hãy yên †âm tĩnh dưỡng!"
"Rõ!" Bảy người cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Mãi cho đến khi bóng dáng bảy người hoàn toàn biến mất, hắn mới đi tiếp.
Đi được một lúc, Lâm Vũ thấy bên cạnh có một ngọn núi nhỏ, lập tức đi về phía đó.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Diêm Thiền bối rối hỏi.
"Cứ đi theo tôi là được." Lâm Vũ thản nhiên trả lời và bước nhanh hơn.
Lúc họ tiến vào rừng, cơ thể Lâm Vũ bỗng rung lên, mềm nhữn ngã xuống đất, cùng với đó là Ninh Loạn và chiến đao Vô Phong cũng rơi xuống.
"Phụt!" Từ miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.
"Lâm Vũ!"
Diêm Thiền hoảng sợ hét lên, ôm lấy Lâm Vũ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.