Chương 126: Vũ cảm thấy không phải như vậy
Khuyết Danh
07/03/2024
'Trên máy bay bay đến Hải Châu, Lâm Vũ thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.
'Thẩm Khanh Nguyệt không phải võ giả, mặc dù nhắm mắt lại nhưng với giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô vẫn có thể cảm nhận được những động tác nhỏ của Lâm Vũ.
"Muốn nhìn thì nhìn một cách công khai, đừng làm như kẻ trộm như vậy."
Thẩm Khanh Nguyệt mở to đôi mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn Lâm Vũ.
Bị một người đàn ông nhìn trộm vốn dĩ không phải là một chuyện khiến người †a cảm thấy dễ chịu nhưng người đang nhìn trộm này là Lâm Vũ, cảm giác trong
lòng cô đột nhiên trở nên khác lạ.
“Anh đâu có nhìn trộm.” Lâm Vũ sờ cằm, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu 'Thẩm Khanh Nguyệt
“Em thật sự đến Hải Châu để bàn chuyện làm ăn sao?” “Đương nhiên rồi.” Thẩm Khanh Nguyệt cười ngọt ngào, nhìn hắn quở mắng: “Chẳng lẽ anh cho rằng em sợ anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, phải giám sát anh mọi lúc mọi nơi sao?”
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Cũng không phải, anh chỉ thắc mắc liệu có phải mẹ anh bảo em đi theo anh không."
Hắn nói với Thẩm Khanh Nguyệt chuyện đi Hải Châu, đã đến sân bay rồi, đột nhiên cô gọi điện tới. Theo như cô nói thì cô đến Hải Châu để bàn chút chuyện làm ăn nhưng Lâm
Vũ cảm thấy không phải như vậy.
Nếu muốn đi bàn chuyện làm ăn, khi hắn nói với cô sẽ đến Hải Châu thì đáng ra cô phải nói mình cũng sẽ đến đó chứ.
“Em thực sự đi bàn chuyện làm ăn.” 'Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười, đột nhiên đổi chủ đề: “Có điều, sau đó dì
Tuyên lại gọi điện cho em. Vốn dĩ tuần sau em mới đi Hải Châu, nhưng khi dì Tuyên đã nói vậy nên em đến đó trước. ”
Quả nhiên!
Lâm Vũ bất lực mỉm cười, tò mò hỏi: "Mẹ anh đã nói gì với em vậy?”
"Còn có thể nói gì nữa?" Thẩm Khanh Nguyệt cười ngọt ngào, hạ giọng nói: "Mẹ anh cảm thấy anh đột nhiên đi Hải Châu chắc chắn không phải chuyện tốt, lo lắng anh sẽ kích động mà giết người. Hôm qua em đã nói với dì ấy chuyện tuần sau em sẽ đi Hải Châu, dì ấy hỏi có thể đẩy việc đó lên trước không, bảo em đi theo anh, kẻo anh vì một chút bất đồng lại giết người...”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng tươi hơn.
Trên đời này, có lế chỉ có người mẹ như dì Tuyên lo lắng cho Lâm Vũ như vậy.
Dù Lâm Vũ có thân phận cao quý đến đâu, thực lực có mạnh như thế nào, có lẽ trong mắt một người mẹ như Tuyên Vân Lam, hắn vẫn là một đứa trẻ không bao giờ lớn?
Con trai đi xa, người làm mẹ lo lắng, không gì khác hơn là như thế.
"Chẳng trách." Lâm Vũ mỉm cười, trái tim lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau khi hiểu được nguyên nhân và kết quả của sự việc, Lâm Vũ không còn lăn tăn về chuyện này nữa.
Trò chuyện với Thẩm Khanh Nguyệt một lúc rồi hai người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hơn một tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Hải Châu.
Hải Châu là một thị trấn phòng thủ quan trọng ở phía Tây Nam. Đây cũng là trung tâm kinh tế và hành chính của vùng Tây Nam.
Quan trọng nhất là đây là địa bàn của Ninh Loạn!
Vừa rời khỏi sân bay, Lâm Vũ liền kéo Thẩm Khanh Nguyệt như kẻ trộm nhanh chóng lên taxi, đi thẳng về khách sạn.
"Anh làm gì vậy?"
Thẩm Khanh Nguyệt khó hiểu nhìn Lâm Vũ, thấp giọng hỏi: "Hình như anh đang rất sợ hãi?"
Còn có điều gì có thể khiến Lâm Vũ sợ hãi sao? Thẩm Khanh Nguyệt thực sự không hiểu.
"Anh sợ nhức đầu!" Lâm Vũ thấp giọng giải thích: "Đừng nói gì thêm nữa, về khách sạn anh sẽ nói với em sau."
Nếu không cần thiết, hắn thật sự không muốn kinh động đến Hỗn Thế Ma Vương Ninh Loạn.
Nếu tên khốn đó biết hắn tới Hải Châu, nhất định sẽ tới tìm hẳn.
Ở cùng Hỗn Thế Ma Vương này lâu, hắn thật sự sợ mình sẽ tức giận đến mức tổn thọ!
Nghe Lâm Vũ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt càng thêm tò mò nhưng thấy hắn không tiện nói cụ thể, cô cũng không hỏi thêm nữa.
Hơn 20 phút sau, cuối cùng họ cũng đến được khách sạn Hải Châu.
'Thẩm Khanh Nguyệt không phải võ giả, mặc dù nhắm mắt lại nhưng với giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô vẫn có thể cảm nhận được những động tác nhỏ của Lâm Vũ.
"Muốn nhìn thì nhìn một cách công khai, đừng làm như kẻ trộm như vậy."
Thẩm Khanh Nguyệt mở to đôi mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn Lâm Vũ.
Bị một người đàn ông nhìn trộm vốn dĩ không phải là một chuyện khiến người †a cảm thấy dễ chịu nhưng người đang nhìn trộm này là Lâm Vũ, cảm giác trong
lòng cô đột nhiên trở nên khác lạ.
“Anh đâu có nhìn trộm.” Lâm Vũ sờ cằm, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu 'Thẩm Khanh Nguyệt
“Em thật sự đến Hải Châu để bàn chuyện làm ăn sao?” “Đương nhiên rồi.” Thẩm Khanh Nguyệt cười ngọt ngào, nhìn hắn quở mắng: “Chẳng lẽ anh cho rằng em sợ anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, phải giám sát anh mọi lúc mọi nơi sao?”
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Cũng không phải, anh chỉ thắc mắc liệu có phải mẹ anh bảo em đi theo anh không."
Hắn nói với Thẩm Khanh Nguyệt chuyện đi Hải Châu, đã đến sân bay rồi, đột nhiên cô gọi điện tới. Theo như cô nói thì cô đến Hải Châu để bàn chút chuyện làm ăn nhưng Lâm
Vũ cảm thấy không phải như vậy.
Nếu muốn đi bàn chuyện làm ăn, khi hắn nói với cô sẽ đến Hải Châu thì đáng ra cô phải nói mình cũng sẽ đến đó chứ.
“Em thực sự đi bàn chuyện làm ăn.” 'Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười, đột nhiên đổi chủ đề: “Có điều, sau đó dì
Tuyên lại gọi điện cho em. Vốn dĩ tuần sau em mới đi Hải Châu, nhưng khi dì Tuyên đã nói vậy nên em đến đó trước. ”
Quả nhiên!
Lâm Vũ bất lực mỉm cười, tò mò hỏi: "Mẹ anh đã nói gì với em vậy?”
"Còn có thể nói gì nữa?" Thẩm Khanh Nguyệt cười ngọt ngào, hạ giọng nói: "Mẹ anh cảm thấy anh đột nhiên đi Hải Châu chắc chắn không phải chuyện tốt, lo lắng anh sẽ kích động mà giết người. Hôm qua em đã nói với dì ấy chuyện tuần sau em sẽ đi Hải Châu, dì ấy hỏi có thể đẩy việc đó lên trước không, bảo em đi theo anh, kẻo anh vì một chút bất đồng lại giết người...”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng tươi hơn.
Trên đời này, có lế chỉ có người mẹ như dì Tuyên lo lắng cho Lâm Vũ như vậy.
Dù Lâm Vũ có thân phận cao quý đến đâu, thực lực có mạnh như thế nào, có lẽ trong mắt một người mẹ như Tuyên Vân Lam, hắn vẫn là một đứa trẻ không bao giờ lớn?
Con trai đi xa, người làm mẹ lo lắng, không gì khác hơn là như thế.
"Chẳng trách." Lâm Vũ mỉm cười, trái tim lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau khi hiểu được nguyên nhân và kết quả của sự việc, Lâm Vũ không còn lăn tăn về chuyện này nữa.
Trò chuyện với Thẩm Khanh Nguyệt một lúc rồi hai người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hơn một tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Hải Châu.
Hải Châu là một thị trấn phòng thủ quan trọng ở phía Tây Nam. Đây cũng là trung tâm kinh tế và hành chính của vùng Tây Nam.
Quan trọng nhất là đây là địa bàn của Ninh Loạn!
Vừa rời khỏi sân bay, Lâm Vũ liền kéo Thẩm Khanh Nguyệt như kẻ trộm nhanh chóng lên taxi, đi thẳng về khách sạn.
"Anh làm gì vậy?"
Thẩm Khanh Nguyệt khó hiểu nhìn Lâm Vũ, thấp giọng hỏi: "Hình như anh đang rất sợ hãi?"
Còn có điều gì có thể khiến Lâm Vũ sợ hãi sao? Thẩm Khanh Nguyệt thực sự không hiểu.
"Anh sợ nhức đầu!" Lâm Vũ thấp giọng giải thích: "Đừng nói gì thêm nữa, về khách sạn anh sẽ nói với em sau."
Nếu không cần thiết, hắn thật sự không muốn kinh động đến Hỗn Thế Ma Vương Ninh Loạn.
Nếu tên khốn đó biết hắn tới Hải Châu, nhất định sẽ tới tìm hẳn.
Ở cùng Hỗn Thế Ma Vương này lâu, hắn thật sự sợ mình sẽ tức giận đến mức tổn thọ!
Nghe Lâm Vũ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt càng thêm tò mò nhưng thấy hắn không tiện nói cụ thể, cô cũng không hỏi thêm nữa.
Hơn 20 phút sau, cuối cùng họ cũng đến được khách sạn Hải Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.