Quyển 1 - Chương 10
Sái Tuấn
19/11/2017
Ngày 19 tháng 6 năm 1995, một buổi tối trước kỳ thi đại học, một đêm mưa lớn và sấm sét, trên đường Nam Minh ở đường ngoại ô.
Mấy phút trước, tôi vừa mới giết một người, ông ta chính là chủ nhiệm giáo vụ của trường chúng tôi.
Trước khi đến chỗ cảnh sát Hoàng Hải tự thú, tôi bắt buộc phải đến một nơi trước. Tôi vứt xác lại ở bên đường Nam Minh, bước loạng quạng về phía trước. Tôi đã quen thuộc với địa hình này như lòng bàn tay, những tòa nhà đang ngủ say như thể những ngôi mộ đã bị tuyệt tự không có ai hỏi han. Đi vòng sau gian nhà xưởng lớn nhất, phía sau có một cánh cửa nhỏ lộ ra ngoài.
Bọn học sinh gọi nơi này là “khu Ma nữ”.
Tôi rút từ trong túi ra chiếc vòng cổ đó, nắm chặt, cũng không để ý xem là có dính máu hay không. Châm một que diêm không bị ướt, chiếu sáng bầu không khí thối rữa, chỉ nhìn thấy đống máy móc cũ kỹ han gỉ. Tôi lo lắng nhìn ra phía bên ngoài cửa, bầu trời bị tia sét xé rách ra làm đôi, làm nhức mắt, rồi lập tức lại biến thành một màu đen vô tận, chỉ còn lại tiếng mưa lõm bõm trầm buồn.
Sao cô ấy vẫn chưa tới? Bên bức tường đầy vết hoen ố trong nhà xưởng, có một dãy cầu thang đi xuống phía dưới.
Tiếng khóc.
Tiếng khóc của đứa bé mới sinh thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, như thể sợi tơ nhện, trong bầu không khí ẩm mốc giữa cơn mưa rào, đi vòng qua vô số những chỗ ngoặt, trèo qua biết bao nhiêu dốc núi và đi xuyên qua đám cây rậm rạp, chui vào trong màng nhĩ con người.
Trên tay tôi dính đầy máu tươi, mỗi bước chân đều vô cùng khó khăn, run rẩy bám lấy bức tường, đối diện với những bậc cầu thang đó, giống như một cửa động đang hé mở, tiến thẳng vào trong lòng đất.
Tiếng sấm vang rền.
Chân trái giẫm mạnh xuống bậc thềm.
Ngày 19 tháng 6 năm 1955, 9 giờ 59 phút tối, tiếng khóc nào đó hóa thành một sợi dây thòng lọng treo cổ mềm mại nhưng rắn chắc, thòng vào cổ tôi kéo tôi xuống dưới đường ngầm sâu hút.
Thật không ngờ cửa kho hàng lại đang mở.
Khu Ma nữ...
Âm thanh kỳ quái chính là phát ra từ dưới tầng ngầm, tôi châm một que diêm, chiếu sáng được cửa kho hàng ở phía cuối đường hầm. Trong giấc mơ của tôi, cửa kho hàng này vẫn xuất hiện bằng hình ảnh như một phiến đá che mộ.
Bên ngoài cửa kho hàng có một tay nắm hình tròn, chỉ cần vặn mạnh xuống dưới, là có thể đóng chặt cả cánh cửa này.
Vậy tại sao nó lại đang mở?
Đốm lửa chập chờn nhảy múa, bóng tôi chiếu lên bức tường hoen ố, như một bức tranh vẽ trên vách đá cách đây một vạn năm, hiện luôn cả hình dáng miếng vải đen ở trên cánh tay tôi.
Mỗi lần bước vào cửa kho hàng của khu Ma nữ, bầu không khí đều trở nên ẩm ướt giống như một chiếc chăn bông phơi trong những ngày trời nồm ẩm mốc, ngay cả làn da cũng rỉ nước ra.
Một thứ mùi vị ghê rợn ập tới, que diêm chỉ có thể soi sáng được phạm vi xung quanh nó mấy mét, rồi lại một lần nữa bị cơn gió âm u thổi tắt.
Nhớ được rằng hành động cuối cùng trong cuộc đời này chính là quay người lại.
Trong trái tim tôi tràn ngập nỗi hối hận, giống như là những người nhảy lầu trong một thời khắc bị kích động, trong lúc rơi xuống một cách bất lực thì bỗng trào dưng cảm giác tiếc nuối.
Đau quá, phía sau lưng truyền tới một sự đau đớn xuyên thấu vào tim, có một thứ kim loại nào đó đang cắm phập vào cơ thể tôi.
Trời đất như quay cuồng.
Giữa đêm đen, tôi trợn trừng mắt, cảm giác như mình đang ngã vật xuống dưới nền đất lạnh giá, lồng ngực và mặt dính sát xuống vũng nước bẩn thỉu. Máu ở phía sau lưng phụt ra, ngón tay chỉ cử động được mấy cái, rồi cả toàn thân không thể nào nhúc nhích được nữa, ở nơi khóe môi cảm nhận thấy một thứ mùi vị mằn mặn tanh tanh - đó chính là máu của tôi, chúng đang chảy ồ ạt.
Bên tai vang lên những tiếng bước chân hoảng loạn, tôi cố mở mắt ra nhìn, nhưng lại chẳng nhìn thấy chút ánh sáng nào cả.
Thời gian như ngừng lại, hình như trôi qua mấy giây, nhưng cũng lại giống như trôi qua mấy chục năm. Thế giới trở nên tĩnh mịch, không còn khứu giác, đôi môi cũng không còn thuộc về tôi nữa, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu bay lên, cảm giác đau buốt tâm can thật không ngờ cũng biến mất, tôi không biết mình đang ở chốn nào. Kẻ sát nhân, đền mạng.
Chỉ là sự trừng phạt như vậy có lẽ cũng sớm quá thì phải.
Ngày 19 tháng 6 năm 1995, 22 giờ 1 phút 1 giây.
Tôi đã chết.
Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi đã tin không có kiếp sau nữa.
Mấy phút trước, tôi vừa mới giết một người, ông ta chính là chủ nhiệm giáo vụ của trường chúng tôi.
Trước khi đến chỗ cảnh sát Hoàng Hải tự thú, tôi bắt buộc phải đến một nơi trước. Tôi vứt xác lại ở bên đường Nam Minh, bước loạng quạng về phía trước. Tôi đã quen thuộc với địa hình này như lòng bàn tay, những tòa nhà đang ngủ say như thể những ngôi mộ đã bị tuyệt tự không có ai hỏi han. Đi vòng sau gian nhà xưởng lớn nhất, phía sau có một cánh cửa nhỏ lộ ra ngoài.
Bọn học sinh gọi nơi này là “khu Ma nữ”.
Tôi rút từ trong túi ra chiếc vòng cổ đó, nắm chặt, cũng không để ý xem là có dính máu hay không. Châm một que diêm không bị ướt, chiếu sáng bầu không khí thối rữa, chỉ nhìn thấy đống máy móc cũ kỹ han gỉ. Tôi lo lắng nhìn ra phía bên ngoài cửa, bầu trời bị tia sét xé rách ra làm đôi, làm nhức mắt, rồi lập tức lại biến thành một màu đen vô tận, chỉ còn lại tiếng mưa lõm bõm trầm buồn.
Sao cô ấy vẫn chưa tới? Bên bức tường đầy vết hoen ố trong nhà xưởng, có một dãy cầu thang đi xuống phía dưới.
Tiếng khóc.
Tiếng khóc của đứa bé mới sinh thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, như thể sợi tơ nhện, trong bầu không khí ẩm mốc giữa cơn mưa rào, đi vòng qua vô số những chỗ ngoặt, trèo qua biết bao nhiêu dốc núi và đi xuyên qua đám cây rậm rạp, chui vào trong màng nhĩ con người.
Trên tay tôi dính đầy máu tươi, mỗi bước chân đều vô cùng khó khăn, run rẩy bám lấy bức tường, đối diện với những bậc cầu thang đó, giống như một cửa động đang hé mở, tiến thẳng vào trong lòng đất.
Tiếng sấm vang rền.
Chân trái giẫm mạnh xuống bậc thềm.
Ngày 19 tháng 6 năm 1955, 9 giờ 59 phút tối, tiếng khóc nào đó hóa thành một sợi dây thòng lọng treo cổ mềm mại nhưng rắn chắc, thòng vào cổ tôi kéo tôi xuống dưới đường ngầm sâu hút.
Thật không ngờ cửa kho hàng lại đang mở.
Khu Ma nữ...
Âm thanh kỳ quái chính là phát ra từ dưới tầng ngầm, tôi châm một que diêm, chiếu sáng được cửa kho hàng ở phía cuối đường hầm. Trong giấc mơ của tôi, cửa kho hàng này vẫn xuất hiện bằng hình ảnh như một phiến đá che mộ.
Bên ngoài cửa kho hàng có một tay nắm hình tròn, chỉ cần vặn mạnh xuống dưới, là có thể đóng chặt cả cánh cửa này.
Vậy tại sao nó lại đang mở?
Đốm lửa chập chờn nhảy múa, bóng tôi chiếu lên bức tường hoen ố, như một bức tranh vẽ trên vách đá cách đây một vạn năm, hiện luôn cả hình dáng miếng vải đen ở trên cánh tay tôi.
Mỗi lần bước vào cửa kho hàng của khu Ma nữ, bầu không khí đều trở nên ẩm ướt giống như một chiếc chăn bông phơi trong những ngày trời nồm ẩm mốc, ngay cả làn da cũng rỉ nước ra.
Một thứ mùi vị ghê rợn ập tới, que diêm chỉ có thể soi sáng được phạm vi xung quanh nó mấy mét, rồi lại một lần nữa bị cơn gió âm u thổi tắt.
Nhớ được rằng hành động cuối cùng trong cuộc đời này chính là quay người lại.
Trong trái tim tôi tràn ngập nỗi hối hận, giống như là những người nhảy lầu trong một thời khắc bị kích động, trong lúc rơi xuống một cách bất lực thì bỗng trào dưng cảm giác tiếc nuối.
Đau quá, phía sau lưng truyền tới một sự đau đớn xuyên thấu vào tim, có một thứ kim loại nào đó đang cắm phập vào cơ thể tôi.
Trời đất như quay cuồng.
Giữa đêm đen, tôi trợn trừng mắt, cảm giác như mình đang ngã vật xuống dưới nền đất lạnh giá, lồng ngực và mặt dính sát xuống vũng nước bẩn thỉu. Máu ở phía sau lưng phụt ra, ngón tay chỉ cử động được mấy cái, rồi cả toàn thân không thể nào nhúc nhích được nữa, ở nơi khóe môi cảm nhận thấy một thứ mùi vị mằn mặn tanh tanh - đó chính là máu của tôi, chúng đang chảy ồ ạt.
Bên tai vang lên những tiếng bước chân hoảng loạn, tôi cố mở mắt ra nhìn, nhưng lại chẳng nhìn thấy chút ánh sáng nào cả.
Thời gian như ngừng lại, hình như trôi qua mấy giây, nhưng cũng lại giống như trôi qua mấy chục năm. Thế giới trở nên tĩnh mịch, không còn khứu giác, đôi môi cũng không còn thuộc về tôi nữa, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu bay lên, cảm giác đau buốt tâm can thật không ngờ cũng biến mất, tôi không biết mình đang ở chốn nào. Kẻ sát nhân, đền mạng.
Chỉ là sự trừng phạt như vậy có lẽ cũng sớm quá thì phải.
Ngày 19 tháng 6 năm 1995, 22 giờ 1 phút 1 giây.
Tôi đã chết.
Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi đã tin không có kiếp sau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.