Quyển 4 - Chương 11
Sái Tuấn
21/12/2017
Mùa xuân.
Ẩn mình ở thị trấn nhỏ phía nam này có rất nhiều cái lợi, thứ nhất là không khí trong lành khiến cho tâm trạng và sức khỏe tốt lên rất nhiều, dù vẫn không thể nào hồi phục năng lực đàn ông; thứ hai là có thể tìm được công việc sửa chữa điện máy ở một cửa tiệm nhỏ bên đường, đúng sở trường của kỹ sư chuyên ngành điện tử; thứ ba là ở đây không thấy tờ lệnh truy nã nào, trên đường hầu như chẳng thấy bóng dáng cảnh sát, nên chẳng phải lo bị phát hiện.
Biết bao đêm khuya và sáng sớm, hắn bật dậy sau cơn ác mộng, luôn trông thấy gương mặt 25 tuổi đẹp đẽ đoan chính, phong tư tót vời ấy, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của người con trai bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành tâm điểm của đám đông. Lộ Trung Nhạc mơ thấy mình bị người đó cầm dao đâm chết.
Máu từ khóe mắt túa ra, nhanh chóng thấm ướt tất cả quần áo, gục ngã trên vệ đường, bị người ta vây quanh xem xét chỉ trỏ chẳng khác gì một con chó hoang bị xe đâm chết.
Mỗi lần bừng tỉnh như thế hắn lại xông tới trước gương, nhìn vào khuôn mặt hơn 40 tuổi của mình, nhìn những nếp nhăn trên trán và đuôi mắt, nhìn vào mái tóc ngày một thưa dần và cả đôi mắt vằn đầy những tia máu.
Người đó tên là Thân Minh.
Lần đầu tiên Lộ Trung Nhạc gặp cậu ta, cả hai đều 15 tuổi. Trường chuyên cấp 3 Nam Minh năm 1985 trong ký ức hắn vô cùng hoang vu, ngoài nhà máy gang thép bên cạnh ra thì nơi đây gần như là một góc bị lãng quên của thế giới. Chỉ có tòa nhà bộ môn toán và ký túc xá là mới được xây dựng. Năm đó, người ta phải tranh giành nhau vỡ đầu chảy máu mới vào được ngôi trường ấy. Lộ Trung Nhạc thành tích cấp 2 bình thường, nhờ bố mẹ chạy chọt trên Bộ giáo dục, nộp thêm một khoản tiền tài trợ mới được nhét vào Nam Minh.
Thân Minh khi đó vừa mới đến nhập học, cậu mặc áo sơ mi trắng quần xanh quê một cục, giày bata đã giặt đến bạc phếch, cặp sách nhìn qua đã biết là đồ cũ, chắc là dùng lại đồ thừa của người khác. Thế nhưng ánh mắt cậu ta rất đặc biệt, dù luôn cô gắng trốn tránh người khác, nhưng chỉ cần nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, ai ai cũng sẽ phải kính nể.
So với các bạn đồng trang lứa, gương mặt cậu ta quá trưởng thành.
Họ bị phân vào cùng một căn phòng ký túc xá, trong số sáu bạn cùng phòng thì chỉ có Thân Minh là bần hàn nhất, trên người chỉ có vài xu lẻ, bình thường đến một que kem cũng không dám mua. Nhưng học lực của cậu ta thì quả thật quá tốt, học tập chăm chỉ vô cùng, tối nào cũng buông màn chong đèn học thâu đêm. Năng lực lĩnh hội của cậu ta đặc biệt tốt, thầy cô vừa giảng đã hiểu, xuất sắc nhất là môn văn và môn tiếng Anh. Ngoại trừ thầy giáo trẻ dạy môn toán là Trương Minh Tùng thì hầu như thầy cô nào cũng đều rất thích cậu ta.
Nếu đem ra so sánh thì Lộ Trung Nhạc thua kém hơn rất nhiều, nếu không phải thành tích các môn tự nhiên còn tàm tạm thì e rằng rất có khả năng phải lưu ban.
Ấy thế mà cậu ta lại là bạn thân nhất của Thân Minh.
Bình thường Thân Minh là người trầm lặng ít lời, chỉ có những lúc ở cạnh Lộ Trung Nhạc mới nói mãi không hết chuyện. Thân Minh có câu cửa miệng là “Không kịp đầu thai à?” làm Lộ Trung Nhạc nhớ mãi. Bất cứ lúc nào Lộ Trung Nhạc gặp khó khăn, Thân Minh đều ra tay giúp đỡ. Cũng như vậy, khi nào Thân Minh thiếu thốn về kinh tế, Lộ Trung Nhạc cũng đều khẳng khái mở hầu bao.
Năm lớp 11, Lộ Trung Nhạc kéo Thân Minh đi đánh bi-a, gặp phải lưu manh chặn đường trấn lột, Thân Minh đánh cho đám khốn kia chạy tán loạn nên bị thương ở đầu, máu chảy xối xả. Lộ Trung Nhạc đưa cậu ta đi bệnh viện, bận tới bận lui cả một đêm liền, cuối cùng Thân Minh bị khâu bảy mũi, về đến trường chỉ biết nói dối là không cẩn thận bị ngã mà thôi.
Tối hôm đó, Thân Minh nằm gối đầu lên đùi Lộ Trung Nhạc, đôi mắt trong trẻo nhìn lên bầu trời đầy sao. Cậu ta nói từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ có một ngày vui vẻ, trong ký ức luôn luôn là những tháng năm bị người ta bắt nạt, không có bạn nhỏ nào muốn chơi cùng, đến cả bút chì để làm bài tập cũng là do bà ngoại xin ở chỗ chủ nhà mới có. Thi đỗ vào trường Nam Minh, cậu ta mới có cơ hội được ăn thịt mỗi ngày. Cuối cùng, cậu ta lạnh lùng nói một câu: “Không cam tâm cả đời này cứ thế mà qua đi.”
Trước kỳ thi đại học, Thân Minh cứ luôn mặt ủ mày chau, nguyện vọng một của cậu ta là Đại học Bắc Kinh, phải đối đầu với hàng ngàn hàng vạn kẻ cạnh tranh khác, chẳng nắm chắc một phần thắng nào.
Lộ Trung Nhạc còn lo trượt đại học hơn.
Một buổi tối tháng sáu, khu nhà xập xệ của dân lang thang đối diện trường học bốc cháy, Lộ Trung Nhạc cùng các bạn học ra ngoài xem náo nhiệt, không ngờ Thân Minh lại giống như kẻ điên xông thẳng vào đám cháy, sau đó biến thành một ngọn đuốc quay trở ra, cứu được một đứa bé gái.
Lộ Trung Nhạc không hề biết rằng, không lâu trước đó, đứa bé gái ấy gần như đã bị hắn hại chết.
Cuối cùng, Thân Minh giành được cơ hội được tiến cử vào trường Đại học Bắc Kinh, trở thành người may mắn trong số hàng vạn người,
Sau kỳ thi đại học, cậu ta đến chốn xa xôi, Lộ Trung Nhạc ở lại thành phố này học trường Đại học Khoa học Kỹ thuật. Buổi chiều chia tay trên đường Nam Minh đầy lưu luyến, hai người ôm nhau khóc một trận thật lớn, Thân Minh còn hát một bài, là “Tống biệt” của Lý Thúc Đồng:
“Bên ngoài đình, bên con đường cổ, cỏ xanh tới tận chân trời,
Gió đêm đưa tiếng sáo tàn, tịch dương núi xa mờ núi,
Chân trời góc biển, bạn tri âm phiêu dạt,
Một đấu rượu uống cạn niềm vui, đêm nay tiễn biệt.”
Đó là chuyện cũ hai mươi sáu năm về trước.
Giờ đây, Lộ Trung Nhạc là một tội phạm bị truy nã đang trốn chạy, ẩn mình giữa đáy sâu biển người, hồi tưởng lại mới thấy, tất cả những thăng trầm đời mình chẳng phải đều do người bạn tốt chết năm 25 tuổi đó ban cho cả hay sao?
Nhưng lần này hắn đến nơi đây, là vì một người khác - cậu ta tên là Lộ Kế Tông, năm nay 19 tuổi, là con đẻ của Lộ Trung Nhạc, đứa con duy nhất.
Đời này chắc chắn hắn không thể có thêm đứa con nào nữa.
Hắn ẩn mình trong thị trấn nhỏ phía nam này đã một năm, lúc nào cũng dõi theo mẹ con Trần Hương Điềm và Lộ Kế Tông. Người phụ nữ hắn thích năm đó giờ chẳng thể gặp lại được nữa, còn đứa nghiệt chủng mà suýt nữa hắn giết bỏ đó giờ cứ lớn lên như cỏ dại mùa xuân - chết nỗi, vẻ bề ngoài của nó hoàn toàn di truyền từ Lộ Trung Nhạc hắn.
Ngày nào Lộ Kế Tông cũng vô công rồi nghề, lúc thì ngồi xem phim người lớn, lúc thì đến quán net chơi điện tử suốt đêm, bị đâm chém ác liệt trên màn hình mấy chục nhát, cho đến khi bị mẹ kéo tai xách về. Cậu ta rất ít khi trò chuyện với người khác, cũng chẳng có bạn bè - trừ những gã chiến hữu cùng chơi điện tử.
Sẽ chẳng có cô gái nào thích cậu ta.
Cậu ta luôn cúi đầu, để lộ ra cái bớt xanh nhạt trên trán, ném ánh mắt lạnh lùng về phía người khác, khiến cho họ phải e sợ. Có tối nọ, cậu ta đánh DOTA ngoài quán, gã bên cạnh mắng cậu ta hai câu, rằng cậu ta là cái đồ con hoang không có bố, mẹ là đồ hư hỏng. Cậu ta lập tức biến thành một người khác, y như có hung thần nhập vào người, xông vào đánh cho đối phương một trận tơi bời. Gã đó là du côn xã hội đen hoành hành ngang ngược trong thị trấn nhỏ này, không ai dám đụng tới một sợi lông, ấy vậy mà lần này bị đánh cho răng rơi đầy đất, về sau không dám hó hé xuất hiện trước mặt Lộ Kế Tông nữa.
Không biết bao lần Lộ Trung Nhạc phải kìm lòng, không dám xuất hiện trước mặt con trai, sợ rằng một khi đã lộ diện, sẽ gặp phải họa sát thân. Có một cô gái thỉnh thoảng tới nhà Lộ Kế Tông, mỗi lần đều mang theo đủ loại hoa quả quà cáp. Cô ta trông có vẻ chưa tới 30 tuổi, ăn mặc trang điểm giản dị, khí chất đặc biệt xuất chúng, nếu nhìn kỹ mặt sẽ thấy cô ta thực sự xinh đẹp - Lộ Trung Nhạc không nghĩ rằng Trần Hương Điềm có thể chơi cùng một người bạn như thế. Có vẻ như cô ta rất được Lộ Kế Tông tin cậy, thỉnh thoảng hai người lại cùng nhau dạo phố, có người còn lầm tưởng đây là một mối tình chị em.
Thế nhưng, Lộ Trung Nhạc đoán rằng cô ta không phải là người bản xứ, mà đến từ một thành phố lớn nào đó. Có vài lần hắn âm thầm bám theo cô ta, phát hiện cô ta là giáo viên ở một trường học trong khu người Miêu ở ngoại thành, rồi nghe ngóng được tên cô ta từ những người dân quanh đó - Âu Dương Tiểu Chi.
Điều khiến hắn ta nghi ngờ nhất chính là, đã gần một tháng nay không thấy Lộ Kế Tông, cả cô gái tên là Âu Dương Tiểu Chi đó cũng biến mất.
Con hắn đi đâu rồi?
Thắc mắc bao nhiêu ngày, cuối cùng Lộ Trung Nhạc không thể chịu được nữa, một đêm xuân nọ, hắn gõ cửa nhà Trần Hương Điềm.
“Ông là ai?”
Gần hai mươi năm trôi qua, người phụ nữ ấy đã không còn nhận ra hắn nữa rồi.
Lộ Trung Nhạc cúi đầu, giấu mặt vào bóng của cánh cửa: “Con trai bà đi đâu rồi?”
“Hả?” Người phụ nữ trung niên bỗng hoang mang, “Kế Tông lại gây chuyện gì bên ngoài ư?”
“Không phải.”
Hắn tiến vào thêm một bước, cả gương mặt lộ ra dưới ánh đèn, nhất là cái bớt màu xanh trên trán ấy.
Trần Hương Điềm lùi lại nửa bước, nheo mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hốt hoảng lắc đầu: “Ông là... không thể thế được!”
“Chính là tôi đây.”
Tiện tay đóng kín cửa lại, hắn cẩn thận bước vào nhà, trong phòng rất bừa bộn, thoang thoảng mùi dầu mỡ khói bếp.
“Lộ Trung Nhạc?” Người phụ nữ túm lấy vai hắn, cẩn thận săm soi gương mặt hắn, rồi lại kinh hoàng buông tay ra, trốn vào một góc nhà, “Oan gia!”
“Xa cách lâu ngày mới gặp lại, em không vui hay sao?”
Toàn thân Trần Hương Điềm run rẩy: “Tôi... tôi... chỉ không ngờ...”
“Em tưởng là tôi đã chết lâu rồi có phải không?” Lộ Trung Nhạc vươn tay ra vuốt ve gương mặt đã chảy xệ và thô ráp của Trần Hương Điềm, “Thỉnh thoảng tôi lại nhớ về em, năm 1995, lần đầu gặp em ở quán bar, cảm giác khi đó thật tuyệt vời.”
“Anh buông tay ra!”
“Nhiều năm như vậy rồi, em không nhớ tôi sao?”
Chị ta cho hắn một cái tát: “Tôi hận anh!”
“Tôi xin lỗi.” Hắn kiếm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, “Nhưng tôi cũng rất cảm kích em! Đã sinh cho tôi một đứa con trai.”
“Anh không xứng làm bố của nó!”
“Kế Tông đâu rồi?”
Hắn chộp lấy cổ Trần Hương Điềm, chị ta hổn hển nói: “Một tháng trước, nó đã ra ngoài đi làm thuê rồi.”
“Đi đâu?”
“Chính là thành phố mà anh và tôi quen nhau ấy! Nó nói đến đó có thể tìm thấy bố nó.”
“Nó đi tìm tôi sao?”
Lộ Trung Nhạc vô thức nới lỏng tay, chị ta đau đớn ho khù khụ: “Phải, nó luôn muốn biết bố đẻ của nó trông như thế nào. Tôi nói với nó rằng, trên trán bố nó cũng có một cái bớt màu xanh.”
“Đưa số điện thoại của nó cho tôi!”
“Con mới đi có mấy hôm thì điện thoại di động của nó ngừng hoạt động, cũng chưa gọi về nhà lần nào, đã mất liên lạc mấy tuần rồi, tôi lo lắm!”
“Không thể thế được!” Lộ Trung Nhạc sốt ruột đi đi lại lại mấy bước, “Còn cô gái đó? Cái đứa con gái trẻ hay đến đây ấy, nó là thế nào?”
“Anh đang nói đến Tiểu Chi à? Cô ấy chẳng phải là em họ của ông hay sao?”
“Em họ?”
Lộ Trung Nhạc vốn chẳng có em họ nào cả, chẳng lẽ là người đó? Không, rõ ràng là không thể nào.
“Em có điện thoại của cô ta không?”
“Có.” Trần Hương Điềm móc di động ra, đưa số điện thoại của Âu Dương Tiểu Chi cho người đàn ông đó. “Tôi cũng đã gọi điện hỏi cô ấy tung tích của Kế Tông, Tiểu Chi nói cô ấy cũng không rõ.”
“Cô ta nói dối!”
Khi Lộ Trung Nhạc mở cửa toan rời đi, Trần Hương Điềm bỗng nhỏ giọng khẽ nói sau lưng hắn: “Trung Nhạc, xin anh đừng tìm tới con tôi.”
Hắn quay người oán hận nhìn người phụ nữ đó, phát hiện ra trong mắt chị ta có nỗi sợ hãi không thể giấu giếm nổi - dù ở đây không có cáo thị truy nã, nhưng dường như Trần Hương Điềm biết anh ta là tội phạm bỏ trốn, vừa rồi ngay từ lúc nhận ra hắn, chị ta đã chìm trong sợ hãi và do dự. Cũng có thể chính Âu Dương Tiểu Chi đã cho chị ta biết.
Nếu hắn cứ thế rời khỏi đây, thì liệu người phụ nữ này có ngay lập tức gọi điện báo cảnh sát hay không? Kết cuộc phải chăng là vừa đi được mấy bước đã bị bắt lại?
Lộ Trung Nhạc nở nụ cười hiếm hoi, chuyển ra phía sau Trần Hương Điềm, vuốt ve gáy chị ta rồi nói: “Hương Điềm, dù em có từng nhớ đến tôi hay không, thì chỉ cần tôi vẫn luôn luôn nhớ đến em là được mà.”
“Đừng nói nữa.”
“Năm đó tôi vứt bỏ em, thật sự rất xin lỗi!”
Khi hắn nói ra chữ cuối cùng, hai tay đã siết chặt cổ Trần Hương Điềm.
Mười ngón của đôi bàn tay đã từng giết người đó thô cứng chẳng khác gì vòng khóa xe đạp.
Người phụ nữ ban đầu giãy giụa và chống cự, hai chân dồn hết sức đá loạn lên, từ sâu trong cuống họng phát ra âm thanh tựa rắn bò trên cỏ, cho đến khi toàn thân mềm nhũn, không còn khả năng kiểm soát đại tiểu tiện gì được nữa.
Chị ta đã chết.
Chị ta từ từ biến thành xác chết cứng đờ trong tay người đàn ông chị từng yêu, cuối cùng nằm gục trên sàn nhà bẩn thỉu.
Lộ Trung Nhạc lùi lại nửa bước, rút một điếu thuốc ra hút, nhìn Trần Hương Điềm đã chết đang nằm đó, bỗng cảm thấy tư thế chết của người phụ nữ này thật khó coi.
Xin lỗi nhé, mẹ của con tôi.
Hắn dụi dụi đầu mẩu thuốc lá vào xác chết, nhấc điện thoại bàn lên, bấm số điện thoại di động mà Trần Hương Điềm vừa đưa.
“A lô, xin hỏi có phải Âu Dương Tiểu Chi không?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ nhẹ nhàng dễ nghe, khiến người ta phải thắc mắc rằng liệu có phải chủ nhân là một nữ sinh đại học hay không.
“Tôi đây, ai đấy ạ?”
Lộ Trung Nhạc cúp máy, cúi đầu rời khỏi hiện trường giết người, không quên đóng chặt cửa.
Hắn quay về phòng trọ thu dọn hành lý, nhắn tin cho chủ tiệm sửa chữa điện máy xin nghỉ việc, đi suốt đêm tới bến xe đường dài, bắt đầu khởi hành về quê hương.
Còn đúng hai tháng nữa là đến ngày giỗ lần thứ mười chín của Thân Minh.
Ẩn mình ở thị trấn nhỏ phía nam này có rất nhiều cái lợi, thứ nhất là không khí trong lành khiến cho tâm trạng và sức khỏe tốt lên rất nhiều, dù vẫn không thể nào hồi phục năng lực đàn ông; thứ hai là có thể tìm được công việc sửa chữa điện máy ở một cửa tiệm nhỏ bên đường, đúng sở trường của kỹ sư chuyên ngành điện tử; thứ ba là ở đây không thấy tờ lệnh truy nã nào, trên đường hầu như chẳng thấy bóng dáng cảnh sát, nên chẳng phải lo bị phát hiện.
Biết bao đêm khuya và sáng sớm, hắn bật dậy sau cơn ác mộng, luôn trông thấy gương mặt 25 tuổi đẹp đẽ đoan chính, phong tư tót vời ấy, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của người con trai bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành tâm điểm của đám đông. Lộ Trung Nhạc mơ thấy mình bị người đó cầm dao đâm chết.
Máu từ khóe mắt túa ra, nhanh chóng thấm ướt tất cả quần áo, gục ngã trên vệ đường, bị người ta vây quanh xem xét chỉ trỏ chẳng khác gì một con chó hoang bị xe đâm chết.
Mỗi lần bừng tỉnh như thế hắn lại xông tới trước gương, nhìn vào khuôn mặt hơn 40 tuổi của mình, nhìn những nếp nhăn trên trán và đuôi mắt, nhìn vào mái tóc ngày một thưa dần và cả đôi mắt vằn đầy những tia máu.
Người đó tên là Thân Minh.
Lần đầu tiên Lộ Trung Nhạc gặp cậu ta, cả hai đều 15 tuổi. Trường chuyên cấp 3 Nam Minh năm 1985 trong ký ức hắn vô cùng hoang vu, ngoài nhà máy gang thép bên cạnh ra thì nơi đây gần như là một góc bị lãng quên của thế giới. Chỉ có tòa nhà bộ môn toán và ký túc xá là mới được xây dựng. Năm đó, người ta phải tranh giành nhau vỡ đầu chảy máu mới vào được ngôi trường ấy. Lộ Trung Nhạc thành tích cấp 2 bình thường, nhờ bố mẹ chạy chọt trên Bộ giáo dục, nộp thêm một khoản tiền tài trợ mới được nhét vào Nam Minh.
Thân Minh khi đó vừa mới đến nhập học, cậu mặc áo sơ mi trắng quần xanh quê một cục, giày bata đã giặt đến bạc phếch, cặp sách nhìn qua đã biết là đồ cũ, chắc là dùng lại đồ thừa của người khác. Thế nhưng ánh mắt cậu ta rất đặc biệt, dù luôn cô gắng trốn tránh người khác, nhưng chỉ cần nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, ai ai cũng sẽ phải kính nể.
So với các bạn đồng trang lứa, gương mặt cậu ta quá trưởng thành.
Họ bị phân vào cùng một căn phòng ký túc xá, trong số sáu bạn cùng phòng thì chỉ có Thân Minh là bần hàn nhất, trên người chỉ có vài xu lẻ, bình thường đến một que kem cũng không dám mua. Nhưng học lực của cậu ta thì quả thật quá tốt, học tập chăm chỉ vô cùng, tối nào cũng buông màn chong đèn học thâu đêm. Năng lực lĩnh hội của cậu ta đặc biệt tốt, thầy cô vừa giảng đã hiểu, xuất sắc nhất là môn văn và môn tiếng Anh. Ngoại trừ thầy giáo trẻ dạy môn toán là Trương Minh Tùng thì hầu như thầy cô nào cũng đều rất thích cậu ta.
Nếu đem ra so sánh thì Lộ Trung Nhạc thua kém hơn rất nhiều, nếu không phải thành tích các môn tự nhiên còn tàm tạm thì e rằng rất có khả năng phải lưu ban.
Ấy thế mà cậu ta lại là bạn thân nhất của Thân Minh.
Bình thường Thân Minh là người trầm lặng ít lời, chỉ có những lúc ở cạnh Lộ Trung Nhạc mới nói mãi không hết chuyện. Thân Minh có câu cửa miệng là “Không kịp đầu thai à?” làm Lộ Trung Nhạc nhớ mãi. Bất cứ lúc nào Lộ Trung Nhạc gặp khó khăn, Thân Minh đều ra tay giúp đỡ. Cũng như vậy, khi nào Thân Minh thiếu thốn về kinh tế, Lộ Trung Nhạc cũng đều khẳng khái mở hầu bao.
Năm lớp 11, Lộ Trung Nhạc kéo Thân Minh đi đánh bi-a, gặp phải lưu manh chặn đường trấn lột, Thân Minh đánh cho đám khốn kia chạy tán loạn nên bị thương ở đầu, máu chảy xối xả. Lộ Trung Nhạc đưa cậu ta đi bệnh viện, bận tới bận lui cả một đêm liền, cuối cùng Thân Minh bị khâu bảy mũi, về đến trường chỉ biết nói dối là không cẩn thận bị ngã mà thôi.
Tối hôm đó, Thân Minh nằm gối đầu lên đùi Lộ Trung Nhạc, đôi mắt trong trẻo nhìn lên bầu trời đầy sao. Cậu ta nói từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ có một ngày vui vẻ, trong ký ức luôn luôn là những tháng năm bị người ta bắt nạt, không có bạn nhỏ nào muốn chơi cùng, đến cả bút chì để làm bài tập cũng là do bà ngoại xin ở chỗ chủ nhà mới có. Thi đỗ vào trường Nam Minh, cậu ta mới có cơ hội được ăn thịt mỗi ngày. Cuối cùng, cậu ta lạnh lùng nói một câu: “Không cam tâm cả đời này cứ thế mà qua đi.”
Trước kỳ thi đại học, Thân Minh cứ luôn mặt ủ mày chau, nguyện vọng một của cậu ta là Đại học Bắc Kinh, phải đối đầu với hàng ngàn hàng vạn kẻ cạnh tranh khác, chẳng nắm chắc một phần thắng nào.
Lộ Trung Nhạc còn lo trượt đại học hơn.
Một buổi tối tháng sáu, khu nhà xập xệ của dân lang thang đối diện trường học bốc cháy, Lộ Trung Nhạc cùng các bạn học ra ngoài xem náo nhiệt, không ngờ Thân Minh lại giống như kẻ điên xông thẳng vào đám cháy, sau đó biến thành một ngọn đuốc quay trở ra, cứu được một đứa bé gái.
Lộ Trung Nhạc không hề biết rằng, không lâu trước đó, đứa bé gái ấy gần như đã bị hắn hại chết.
Cuối cùng, Thân Minh giành được cơ hội được tiến cử vào trường Đại học Bắc Kinh, trở thành người may mắn trong số hàng vạn người,
Sau kỳ thi đại học, cậu ta đến chốn xa xôi, Lộ Trung Nhạc ở lại thành phố này học trường Đại học Khoa học Kỹ thuật. Buổi chiều chia tay trên đường Nam Minh đầy lưu luyến, hai người ôm nhau khóc một trận thật lớn, Thân Minh còn hát một bài, là “Tống biệt” của Lý Thúc Đồng:
“Bên ngoài đình, bên con đường cổ, cỏ xanh tới tận chân trời,
Gió đêm đưa tiếng sáo tàn, tịch dương núi xa mờ núi,
Chân trời góc biển, bạn tri âm phiêu dạt,
Một đấu rượu uống cạn niềm vui, đêm nay tiễn biệt.”
Đó là chuyện cũ hai mươi sáu năm về trước.
Giờ đây, Lộ Trung Nhạc là một tội phạm bị truy nã đang trốn chạy, ẩn mình giữa đáy sâu biển người, hồi tưởng lại mới thấy, tất cả những thăng trầm đời mình chẳng phải đều do người bạn tốt chết năm 25 tuổi đó ban cho cả hay sao?
Nhưng lần này hắn đến nơi đây, là vì một người khác - cậu ta tên là Lộ Kế Tông, năm nay 19 tuổi, là con đẻ của Lộ Trung Nhạc, đứa con duy nhất.
Đời này chắc chắn hắn không thể có thêm đứa con nào nữa.
Hắn ẩn mình trong thị trấn nhỏ phía nam này đã một năm, lúc nào cũng dõi theo mẹ con Trần Hương Điềm và Lộ Kế Tông. Người phụ nữ hắn thích năm đó giờ chẳng thể gặp lại được nữa, còn đứa nghiệt chủng mà suýt nữa hắn giết bỏ đó giờ cứ lớn lên như cỏ dại mùa xuân - chết nỗi, vẻ bề ngoài của nó hoàn toàn di truyền từ Lộ Trung Nhạc hắn.
Ngày nào Lộ Kế Tông cũng vô công rồi nghề, lúc thì ngồi xem phim người lớn, lúc thì đến quán net chơi điện tử suốt đêm, bị đâm chém ác liệt trên màn hình mấy chục nhát, cho đến khi bị mẹ kéo tai xách về. Cậu ta rất ít khi trò chuyện với người khác, cũng chẳng có bạn bè - trừ những gã chiến hữu cùng chơi điện tử.
Sẽ chẳng có cô gái nào thích cậu ta.
Cậu ta luôn cúi đầu, để lộ ra cái bớt xanh nhạt trên trán, ném ánh mắt lạnh lùng về phía người khác, khiến cho họ phải e sợ. Có tối nọ, cậu ta đánh DOTA ngoài quán, gã bên cạnh mắng cậu ta hai câu, rằng cậu ta là cái đồ con hoang không có bố, mẹ là đồ hư hỏng. Cậu ta lập tức biến thành một người khác, y như có hung thần nhập vào người, xông vào đánh cho đối phương một trận tơi bời. Gã đó là du côn xã hội đen hoành hành ngang ngược trong thị trấn nhỏ này, không ai dám đụng tới một sợi lông, ấy vậy mà lần này bị đánh cho răng rơi đầy đất, về sau không dám hó hé xuất hiện trước mặt Lộ Kế Tông nữa.
Không biết bao lần Lộ Trung Nhạc phải kìm lòng, không dám xuất hiện trước mặt con trai, sợ rằng một khi đã lộ diện, sẽ gặp phải họa sát thân. Có một cô gái thỉnh thoảng tới nhà Lộ Kế Tông, mỗi lần đều mang theo đủ loại hoa quả quà cáp. Cô ta trông có vẻ chưa tới 30 tuổi, ăn mặc trang điểm giản dị, khí chất đặc biệt xuất chúng, nếu nhìn kỹ mặt sẽ thấy cô ta thực sự xinh đẹp - Lộ Trung Nhạc không nghĩ rằng Trần Hương Điềm có thể chơi cùng một người bạn như thế. Có vẻ như cô ta rất được Lộ Kế Tông tin cậy, thỉnh thoảng hai người lại cùng nhau dạo phố, có người còn lầm tưởng đây là một mối tình chị em.
Thế nhưng, Lộ Trung Nhạc đoán rằng cô ta không phải là người bản xứ, mà đến từ một thành phố lớn nào đó. Có vài lần hắn âm thầm bám theo cô ta, phát hiện cô ta là giáo viên ở một trường học trong khu người Miêu ở ngoại thành, rồi nghe ngóng được tên cô ta từ những người dân quanh đó - Âu Dương Tiểu Chi.
Điều khiến hắn ta nghi ngờ nhất chính là, đã gần một tháng nay không thấy Lộ Kế Tông, cả cô gái tên là Âu Dương Tiểu Chi đó cũng biến mất.
Con hắn đi đâu rồi?
Thắc mắc bao nhiêu ngày, cuối cùng Lộ Trung Nhạc không thể chịu được nữa, một đêm xuân nọ, hắn gõ cửa nhà Trần Hương Điềm.
“Ông là ai?”
Gần hai mươi năm trôi qua, người phụ nữ ấy đã không còn nhận ra hắn nữa rồi.
Lộ Trung Nhạc cúi đầu, giấu mặt vào bóng của cánh cửa: “Con trai bà đi đâu rồi?”
“Hả?” Người phụ nữ trung niên bỗng hoang mang, “Kế Tông lại gây chuyện gì bên ngoài ư?”
“Không phải.”
Hắn tiến vào thêm một bước, cả gương mặt lộ ra dưới ánh đèn, nhất là cái bớt màu xanh trên trán ấy.
Trần Hương Điềm lùi lại nửa bước, nheo mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hốt hoảng lắc đầu: “Ông là... không thể thế được!”
“Chính là tôi đây.”
Tiện tay đóng kín cửa lại, hắn cẩn thận bước vào nhà, trong phòng rất bừa bộn, thoang thoảng mùi dầu mỡ khói bếp.
“Lộ Trung Nhạc?” Người phụ nữ túm lấy vai hắn, cẩn thận săm soi gương mặt hắn, rồi lại kinh hoàng buông tay ra, trốn vào một góc nhà, “Oan gia!”
“Xa cách lâu ngày mới gặp lại, em không vui hay sao?”
Toàn thân Trần Hương Điềm run rẩy: “Tôi... tôi... chỉ không ngờ...”
“Em tưởng là tôi đã chết lâu rồi có phải không?” Lộ Trung Nhạc vươn tay ra vuốt ve gương mặt đã chảy xệ và thô ráp của Trần Hương Điềm, “Thỉnh thoảng tôi lại nhớ về em, năm 1995, lần đầu gặp em ở quán bar, cảm giác khi đó thật tuyệt vời.”
“Anh buông tay ra!”
“Nhiều năm như vậy rồi, em không nhớ tôi sao?”
Chị ta cho hắn một cái tát: “Tôi hận anh!”
“Tôi xin lỗi.” Hắn kiếm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, “Nhưng tôi cũng rất cảm kích em! Đã sinh cho tôi một đứa con trai.”
“Anh không xứng làm bố của nó!”
“Kế Tông đâu rồi?”
Hắn chộp lấy cổ Trần Hương Điềm, chị ta hổn hển nói: “Một tháng trước, nó đã ra ngoài đi làm thuê rồi.”
“Đi đâu?”
“Chính là thành phố mà anh và tôi quen nhau ấy! Nó nói đến đó có thể tìm thấy bố nó.”
“Nó đi tìm tôi sao?”
Lộ Trung Nhạc vô thức nới lỏng tay, chị ta đau đớn ho khù khụ: “Phải, nó luôn muốn biết bố đẻ của nó trông như thế nào. Tôi nói với nó rằng, trên trán bố nó cũng có một cái bớt màu xanh.”
“Đưa số điện thoại của nó cho tôi!”
“Con mới đi có mấy hôm thì điện thoại di động của nó ngừng hoạt động, cũng chưa gọi về nhà lần nào, đã mất liên lạc mấy tuần rồi, tôi lo lắm!”
“Không thể thế được!” Lộ Trung Nhạc sốt ruột đi đi lại lại mấy bước, “Còn cô gái đó? Cái đứa con gái trẻ hay đến đây ấy, nó là thế nào?”
“Anh đang nói đến Tiểu Chi à? Cô ấy chẳng phải là em họ của ông hay sao?”
“Em họ?”
Lộ Trung Nhạc vốn chẳng có em họ nào cả, chẳng lẽ là người đó? Không, rõ ràng là không thể nào.
“Em có điện thoại của cô ta không?”
“Có.” Trần Hương Điềm móc di động ra, đưa số điện thoại của Âu Dương Tiểu Chi cho người đàn ông đó. “Tôi cũng đã gọi điện hỏi cô ấy tung tích của Kế Tông, Tiểu Chi nói cô ấy cũng không rõ.”
“Cô ta nói dối!”
Khi Lộ Trung Nhạc mở cửa toan rời đi, Trần Hương Điềm bỗng nhỏ giọng khẽ nói sau lưng hắn: “Trung Nhạc, xin anh đừng tìm tới con tôi.”
Hắn quay người oán hận nhìn người phụ nữ đó, phát hiện ra trong mắt chị ta có nỗi sợ hãi không thể giấu giếm nổi - dù ở đây không có cáo thị truy nã, nhưng dường như Trần Hương Điềm biết anh ta là tội phạm bỏ trốn, vừa rồi ngay từ lúc nhận ra hắn, chị ta đã chìm trong sợ hãi và do dự. Cũng có thể chính Âu Dương Tiểu Chi đã cho chị ta biết.
Nếu hắn cứ thế rời khỏi đây, thì liệu người phụ nữ này có ngay lập tức gọi điện báo cảnh sát hay không? Kết cuộc phải chăng là vừa đi được mấy bước đã bị bắt lại?
Lộ Trung Nhạc nở nụ cười hiếm hoi, chuyển ra phía sau Trần Hương Điềm, vuốt ve gáy chị ta rồi nói: “Hương Điềm, dù em có từng nhớ đến tôi hay không, thì chỉ cần tôi vẫn luôn luôn nhớ đến em là được mà.”
“Đừng nói nữa.”
“Năm đó tôi vứt bỏ em, thật sự rất xin lỗi!”
Khi hắn nói ra chữ cuối cùng, hai tay đã siết chặt cổ Trần Hương Điềm.
Mười ngón của đôi bàn tay đã từng giết người đó thô cứng chẳng khác gì vòng khóa xe đạp.
Người phụ nữ ban đầu giãy giụa và chống cự, hai chân dồn hết sức đá loạn lên, từ sâu trong cuống họng phát ra âm thanh tựa rắn bò trên cỏ, cho đến khi toàn thân mềm nhũn, không còn khả năng kiểm soát đại tiểu tiện gì được nữa.
Chị ta đã chết.
Chị ta từ từ biến thành xác chết cứng đờ trong tay người đàn ông chị từng yêu, cuối cùng nằm gục trên sàn nhà bẩn thỉu.
Lộ Trung Nhạc lùi lại nửa bước, rút một điếu thuốc ra hút, nhìn Trần Hương Điềm đã chết đang nằm đó, bỗng cảm thấy tư thế chết của người phụ nữ này thật khó coi.
Xin lỗi nhé, mẹ của con tôi.
Hắn dụi dụi đầu mẩu thuốc lá vào xác chết, nhấc điện thoại bàn lên, bấm số điện thoại di động mà Trần Hương Điềm vừa đưa.
“A lô, xin hỏi có phải Âu Dương Tiểu Chi không?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ nhẹ nhàng dễ nghe, khiến người ta phải thắc mắc rằng liệu có phải chủ nhân là một nữ sinh đại học hay không.
“Tôi đây, ai đấy ạ?”
Lộ Trung Nhạc cúp máy, cúi đầu rời khỏi hiện trường giết người, không quên đóng chặt cửa.
Hắn quay về phòng trọ thu dọn hành lý, nhắn tin cho chủ tiệm sửa chữa điện máy xin nghỉ việc, đi suốt đêm tới bến xe đường dài, bắt đầu khởi hành về quê hương.
Còn đúng hai tháng nữa là đến ngày giỗ lần thứ mười chín của Thân Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.