Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học
Chương 10: 14.02.2027 - Lễ tình nhân (2)
Thạch Đầu Dương
07/06/2021
Lễ Tình nhân, thuộc loại ngày mà các đôi tình nhân chúc mừng lẫn nhau, tương thân tương ái. Đây vốn phải là ngày lễ phương Tây hóa, những năm gần đây lại bởi vì một số thương gia tận lực dùng các thủ đoạn marketing mà dần dần được nhiều người trẻ biết đến, lúc sau lại gia nhập vào hàng ngũ của hoàng lịch luôn. Đông đảo ngày lễ truyền thống đối với loại ngày lễ mới nhú này trong lòng khẳng định là không quá hợp nhau. Nhưng là cũng giống như tết Đoan ngọ nhất định phải ăn bánh ú, tết Trung thu nhất định phải ăn bánh trung thu, hoa tươi, chocolate, bữa tối dưới ánh nến – các loại quà tặng xa hoa đắt tiền cũng ở ngày này như một minh chứng để truyền đạt yêu thương được gửi tặng đến crush. Cho dù một ngày tràn đầy ngọt ngào phấn hồng này đối với đại đa số các huynh đệ tỷ muội trước mắt không có nửa kia mà nói kỳ thực là một sự tồn tại vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn như cũ không có cách này ngăn cản cử chỉ phát rồ của tên cuồng ma lễ Tình nhân không ngừng đâm đao thương tổn quần chúng vô tội.
Nằm trên sô pha chống đầu, Tình Nhân miễn cưỡng ngáp một cái, trên người đều là một luồng hương hoa hồng nồng nặc. Đối với một nam nhân mà nói thì thật sự có chút nữ khí quá rồi, thế nhưng làm nền cho khuôn mặt đẹp đến sống mái mạc biện (trai gái bất phân) thì ngược lại cũng thích hợp. Cậu ngày trước kỳ thực bất quá chỉ là một ngày tầm thường, nhưng cũng là vì tên tuổi của lễ Tình nhân nên mới được xếp vào hàng ngũ ngày lễ. Điều này vẫn luôn làm cho Tình Nhân đắc chí, lão cảm thấy chính mình nghiễm nhiên đã trở thành lịch thần cao giai (cao cấp), có thể cùng hoàng lịch sư nói một chút quan hệ. Mà từ khi cậu xuất hiện trong cái phòng này, cả phòng đều phảng phất bị dát lên một tầng vầng sáng hường phấn trôi nổi, cả tiếng mèo hoang dưới lầu cũng trở nên trầm bổng chói tai.
Bởi vì khi nãy cậu vừa chui ra, cho rằng cười nhạo là phương thức chào hỏi lần đầu gặp mặt, nên giờ khắc này Tiêu Nam Chúc hiển nhiên có chút lười để ý cậu, bởi vì trước khi cái thằng cha này chui ra, anh luôn không nghĩ tới trong hoàng lịch còn có một tên đáng ghét như vậy. Ba câu không rời chuyện tình tình yêu yêu tan tan vỡ vỡ đã đành, lại còn ham thích liên tục thương thảo chuyện chung thân đại sự của anh, phải biết đối với người độc thân mà nói, phiền nhất là bị người khác hung hăng mà thúc giục bản thân tìm đối tượng. Mà lễ Tình nhân xui xẻo này lại cố tình còn đến mười mấy tiếng đằng đẳng mới kết thúc, bây giờ muốn đuổi cũng đuổi không đi, làm Tiêu Nam Chúc hận không thể lập tức đem cậu lên đường cũ đá trở về.
Tiêu Nam Chúc bên này tâm tình phức tạp, Tình Nhân bên kia ngược lại không coi mình là người ngoài, cấp tốc chiếm cứ một nửa sô pha, hé miệng liền hăng hái tán gẫu với Tiêu Nam Chúc, mà nghe một hồi liền khiến người ta muốn đánh gãy đề tài của cậu.
"Hê, Tiêu Nam Chúc, ta nói ngài cũng 30 rồi, sao còn không tìm đối tượng a? (⊙v⊙)?"
Mang theo một chút mùi vị trêu đùa, Tình Nhân cười như không cười nhìn nhìn Tiêu Nam Chúc hỏi.
"..."
Vẫn còn lật xem Chu Công giải mộng bách khoa toàn thư trên tay, lão côn đồ Tiêu Nam Chúc đang bù lại kiến thức liên quan đến huyền học còn bị đâm trúng chỗ đau quyết định không để ý đến cậu.
"Một mình thật đáng thương a, thời điểm đêm dài người tĩnh nhất định rất trống rỗng, rất tịch mịch, rất lạnh nhỉ? (* ̄▽ ̄)y"
Không có bất kỳ lời đáp nào, Tình Nhân da mặt cực dày cũng không thèm để ý, quyết định không ngừng cố gắng kích thích Tiêu Nam Chúc.
"..."
Mà thấy người trước mặt thủy chung không trả lời, Tình Nhân lại phấn khởi, vỗ vỗ tay trực tiếp hắng giọng ngước cổ nói.
"Vậy, hay là ta giới thiệu cho ngài một người a? Ta thế nhưng lại biết ngài thích kiểu nào nha, mông vểnh trên giường..."
"Tôi nói cậu đến cùng xong chưa."
Không nhịn được lên tiếng đánh gãy, Tiêu Nam Chúc vừa bị Tình Nhân nói như thế nhất thời buông sách trong tay, thần sắc đều lạnh xuống. Có thể thấy rõ lông mày anh vừa nhíu lại cả khuôn mặt liền lộ ra vẻ hung dữ dọa người, nhưng Tình Nhân lại cố tình không sợ anh, trái lại sau khi hi hi ha ha cười vài tiếng, còn tiến đến bên cạnh anh đè thấp thanh âm nói.
"Yên tâm yên tâm a, mọi người đều là nam nhân mà ta hiểu, ta sẽ không nói cho Nhập Ngũ biết hắn chính là kiểu ngài thích nhất đâu, bất quá về vấn đề tiền lương ta cảm thấy chúng ta cần thương thảo lại a..."
"A."
Nghe vậy theo bản năng nheo mắt lại, Tiêu Nam Chúc nhất thời hiểu rõ trong hồ lô cậu bán thuốc gì khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt ngược lại trở nên không thể nắm bắt. Tình Nhân nguyên bản tưởng rằng mình đã bắt được thóp của Tiêu Nam Chúc chuẩn bị đề chút điều kiện, nháy mắt chờ ông chủ mới tỏ thái độ. Nhưng không để cậu phản ứng lại, Tiêu Nam Chúc đã ngả ngớn tiến đến bên tai cậu khàn giọng mở miệng.
"Chà, lịch thần không phải hẳn là nên rõ ràng mọi chuyện sao? Lẽ nào cậu không biết ta thích ngủ nhất với kiểu như cậu sao? Nhập Ngũ quá non, cậu vừa vặn a. Hay là hôm nay cúp việc, tôi chỉ ở nhà cùng cậu nô đùa một chút a.."
Lời còn chưa dứt, Tình Nhân liền cảm giác được cái mông của mình bị vỗ một cái không nặng không nhẹ. Loại cảm giác mãnh liệt đến từ nguy cơ bị thất thủ trinh tiết khiến mặt cậu thoáng chốc trắng bệch. Nhưng bây giờ cậu mà chạy thì hôm nay xem như nghỉ việc, huống chi tên Tiêu Nam Chúc cao mã đại (người cao to khỏe khoắn) này tựa hồ cũng không làm gì được cậu. Sau khi lắp ba lắp bắp nửa ngày trời, Tình Nhân mặt đỏ lên, ngoài ý muốn có vài phần ngây thơ lúc này mới sụp đổ mà hét lớn.
"Đừng nằm mơ nha!! Ngài... ngài không đạt được đâu!! Ngài chớ vọng tưởng!! Ngài ngài ngài... ngài đừng tìm ta nữa mà ô ô QAQ"
Khí thế hung hăng nói được nửa câu liền mềm nhũn ra, Tình Nhân ở trước mặt Tiêu Nam Chúc diễu võ dương oai nửa ngày hiện giờ rốt cuộc lặt ngang. Mà thấy bộ dạng kinh sợ của cậu Tiêu Nam Chúc suýt chút nữa không nhịn được mà cười lên, che miệng ho khan một tiếng, chậm rãi lui về nửa bên ghế sô pha lúc đầu của mình, cầm sách lên ngồi xuống, lúc này mới bất động thanh sắc liếc mắt nhìn cậu nói.
"Ngoan một chút tạm tha cho cậu, không được ầm ĩ, chờ lát nữa cùng tôi ra ngoài, có việc cần cậu giúp."
Lần này Tiêu Nam Chúc nói Tình Nhân không dám tiếp tục phản bác, tuy rằng trong lòng thì vẫn tâm không cam tình không nguyện. Đến khi Tiêu Nam Chúc mở TV chuyển qua show tình yêu và hôn nhân cho cậu xem giải sầu, cậu vẫn một mực co rúm ở một góc sô pha nghiêm nghiêm túc túc mà xem.
"Nam khách mời với số 10 rất xứng đôi a... Ôi chao, ngài xem xem, quả nhiên cuối cùng dắt tay nhau về rồi nè... Oa, người này số đào hoa thật kém a, ha ha ha tất cả đều tắt đen... Ủa, nam khách mời thứ 3 kết hôn rồi a, hắn tới làm gì, a a a tra nammmmm, ọe, mau giết hắnnnnnnnn..."
Bởi vì bẩm sinh có năng lực báo trước đào hoa, hôn nhân, duyên số, Tình Nhân một bên xem còn một bên lầm bầm lầu bầu, Tiêu Nam Chúc vốn muốn cho cậu yên tĩnh một chút, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng không thể nào yên tĩnh nỗi của cậu cũng triệt để nhận thua. Bởi vì tối qua đã hẹn với tên Triệu Thiên Sinh làm vận tải kia hôm nay sẽ gặp mặt, cho nên khi nhìn đồng hồ không còn sai biệt lắm, anh cũng chuẩn bị nhích người ra cửa. Thời điểm chuẩn bị đổi giày, Tiêu Nam Chúc vừa nghĩ đến chính mình từ trước đến nay là một thanh niên tốt độc thân lại muốn gặp mặt ăn cơm với một tên đàn ông trung niên trong ngày lễ Tình nhân, tâm tình anh liền trở nên rất trầm trọng.
Không ngoài dự đoán, hôm nay Triệu Thiên Sinh chắc chắn muốn hỏi anh mấy chuyện có liên quan đến công việc và hôn nhân của mình. Dù sao tối qua Nhập Ngũ đã vạch trần sinh hoạt cá nhân không bị kiềm chế của y, bây giờ y hiển nhiên cũng muốn để Tiêu Nam Chúc nhìn như thần thông quảng đại này xem cho y xem sau này nên làm gì. Nhưng nếu cứu giúp khẳng định là thất đức, cho nên Tiêu Nam Chúc ngày hôm nay chịu đi cũng chỉ là muốn kiếm chát chút đỉnh, giải quyết vấn đề nguy cơ không có tiền đặt mua đồ tết. Mà Tình Nhân đương nhiên không nhận ra tâm tình bi thương này của Tiêu Nam Chúc, bởi vì vừa ra khởi cửa cậu đã liền bị cảnh thành thị náo nhiệt trước mắt hấp dẫn toàn bộ chú ý. Có lẽ là hưởng ứng chủ đề của ngày lễ, trên đường đâu đâu cũng có tình nhân cùng vợ chồng mặc quần áo đôi mùa đông. Tiêu Nam Chúc bước bước dài, hút thuốc đi nhanh phía trước không chờ cậu, mà Tình Nhân theo sau mông anh thì lại hết nhìn đông tới ngó tây rồi duỗi lỗ tai, vừa nghe thấy vài người đi ngang qua cậu nói mấy câu đại loại như lễ Tình nhân vui vẻ a liền ôm lấy khóe miệng bắt đầu cười đắc ý.
"Nghe thấy không a? Bọn họ đều chúc ta vui vẻ nga~"
Nhỏ giọng khoe khoang với Tiêu Nam Chúc, bộ dáng đắc ý của Tình Nhân làm Tiêu Nam Chúc không nhịn được nở nụ cười, trong lòng suy nghĩ chờ lúc nữa mình cũng phải ngoài miệng mà lấy lòng vị lịch thần dễ thỏa mãn này, thế cho nên thời điểm sắp đến chỗ hẹn anh mới để Tình Nhân che giấu thân hình. Mà chờ Tiêu Nam Chúc vừa đi vào quán ăn anh và Triệu Thiên Sinh đã hẹn trước, anh chợt dừng chân, không nhịn được lộ ra biểu tình 囧.
Cả phòng lớn, tổng cộng mười bàn, hết chín cái là tình nhân ngồi. Cục diện xấu hổ này làm cho Triệu Thiên Sinh chờ ở đó có chút lo lắng bất an, mà vừa nhìn thấy Tiêu Nam Chúc đứng ở cửa quán, y lập tức thở phào nhẹ nhõm đứng lên hô lớn.
"Tiêu lão đệ, mau tới! Mau tới! Ở đây nè! Anh chờ chú đã lâu a!! Vội muốn chết!"
Một câu nói vốn vô cùng bình thường thời khắc này nghe vào thế nào lại luôn có cảm giác kỳ dị, toàn bộ người trong quán đều nhìn chằm chằm 2 đại nam nhân bọn họ cùng nhau ăn cơm trong lễ Tình nhân. Mà trong nháy mắt Tiêu Nam Chúc mặt âm trầm cứ như vậy không thay đổi đi tới ngồi xuống trước mặt Triệu Thiên Sinh, đem toàn bộ lửa giận trong lòng đè xuống, lúc này mới đốt một điếu thuốc hút một hơi, tiếp theo nâng nâng cằm ôm lấy miệng cười một tiếng nói.
"Anh Triệu vội vã như vậy làm gì? Chốc lát còn phải về ăn lễ với chị dâu?"
"Ôi chao, không phải lát nữa còn có an bài khác sao, bên kia cứ gọi thúc giục nãy giờ a..."
Câu nói mang tính am chỉ của Triệu Thiên Sinh làm Tiêu Nam Chúc liếc y vài lần, biết người như y phỏng chừng sẽ không bồi tiếp vợ cả nên anh cũng không hỏi kỹ lại. Đúng như dự đoán, không quá vài câu Triệu Thiên Sinh liền bắt đầu nói đến tâm sự chân chính của y, trong lời nói biểu thị nếu như có thể giải quyết nhất định sẽ có hậu tạ. Mà chờ Tiêu Nam Chúc gật gật đầu chuẩn bị ghi nhớ, thì lại chợt nghe thấy tiếng hô to điên cuồng của một phụ nữ trung niên ở sau lưng anh.
"Triệu Thiên Sinh!! Tôi biết ngay ông không phải đi giúp bạn vận hàng cái gì!!! Hóa ra là đi ăn cơm lễ Tình nhân với tiểu yêu tinh này!! Để tôi tới nhìn thử mặt của loại hàng không biết xấu hổ này a!! A!! Ôi thần linh ơi!!... Nam!!! ( ⊙ o ⊙)!"
Tiêu Nam Chúc: "......"
Nằm trên sô pha chống đầu, Tình Nhân miễn cưỡng ngáp một cái, trên người đều là một luồng hương hoa hồng nồng nặc. Đối với một nam nhân mà nói thì thật sự có chút nữ khí quá rồi, thế nhưng làm nền cho khuôn mặt đẹp đến sống mái mạc biện (trai gái bất phân) thì ngược lại cũng thích hợp. Cậu ngày trước kỳ thực bất quá chỉ là một ngày tầm thường, nhưng cũng là vì tên tuổi của lễ Tình nhân nên mới được xếp vào hàng ngũ ngày lễ. Điều này vẫn luôn làm cho Tình Nhân đắc chí, lão cảm thấy chính mình nghiễm nhiên đã trở thành lịch thần cao giai (cao cấp), có thể cùng hoàng lịch sư nói một chút quan hệ. Mà từ khi cậu xuất hiện trong cái phòng này, cả phòng đều phảng phất bị dát lên một tầng vầng sáng hường phấn trôi nổi, cả tiếng mèo hoang dưới lầu cũng trở nên trầm bổng chói tai.
Bởi vì khi nãy cậu vừa chui ra, cho rằng cười nhạo là phương thức chào hỏi lần đầu gặp mặt, nên giờ khắc này Tiêu Nam Chúc hiển nhiên có chút lười để ý cậu, bởi vì trước khi cái thằng cha này chui ra, anh luôn không nghĩ tới trong hoàng lịch còn có một tên đáng ghét như vậy. Ba câu không rời chuyện tình tình yêu yêu tan tan vỡ vỡ đã đành, lại còn ham thích liên tục thương thảo chuyện chung thân đại sự của anh, phải biết đối với người độc thân mà nói, phiền nhất là bị người khác hung hăng mà thúc giục bản thân tìm đối tượng. Mà lễ Tình nhân xui xẻo này lại cố tình còn đến mười mấy tiếng đằng đẳng mới kết thúc, bây giờ muốn đuổi cũng đuổi không đi, làm Tiêu Nam Chúc hận không thể lập tức đem cậu lên đường cũ đá trở về.
Tiêu Nam Chúc bên này tâm tình phức tạp, Tình Nhân bên kia ngược lại không coi mình là người ngoài, cấp tốc chiếm cứ một nửa sô pha, hé miệng liền hăng hái tán gẫu với Tiêu Nam Chúc, mà nghe một hồi liền khiến người ta muốn đánh gãy đề tài của cậu.
"Hê, Tiêu Nam Chúc, ta nói ngài cũng 30 rồi, sao còn không tìm đối tượng a? (⊙v⊙)?"
Mang theo một chút mùi vị trêu đùa, Tình Nhân cười như không cười nhìn nhìn Tiêu Nam Chúc hỏi.
"..."
Vẫn còn lật xem Chu Công giải mộng bách khoa toàn thư trên tay, lão côn đồ Tiêu Nam Chúc đang bù lại kiến thức liên quan đến huyền học còn bị đâm trúng chỗ đau quyết định không để ý đến cậu.
"Một mình thật đáng thương a, thời điểm đêm dài người tĩnh nhất định rất trống rỗng, rất tịch mịch, rất lạnh nhỉ? (* ̄▽ ̄)y"
Không có bất kỳ lời đáp nào, Tình Nhân da mặt cực dày cũng không thèm để ý, quyết định không ngừng cố gắng kích thích Tiêu Nam Chúc.
"..."
Mà thấy người trước mặt thủy chung không trả lời, Tình Nhân lại phấn khởi, vỗ vỗ tay trực tiếp hắng giọng ngước cổ nói.
"Vậy, hay là ta giới thiệu cho ngài một người a? Ta thế nhưng lại biết ngài thích kiểu nào nha, mông vểnh trên giường..."
"Tôi nói cậu đến cùng xong chưa."
Không nhịn được lên tiếng đánh gãy, Tiêu Nam Chúc vừa bị Tình Nhân nói như thế nhất thời buông sách trong tay, thần sắc đều lạnh xuống. Có thể thấy rõ lông mày anh vừa nhíu lại cả khuôn mặt liền lộ ra vẻ hung dữ dọa người, nhưng Tình Nhân lại cố tình không sợ anh, trái lại sau khi hi hi ha ha cười vài tiếng, còn tiến đến bên cạnh anh đè thấp thanh âm nói.
"Yên tâm yên tâm a, mọi người đều là nam nhân mà ta hiểu, ta sẽ không nói cho Nhập Ngũ biết hắn chính là kiểu ngài thích nhất đâu, bất quá về vấn đề tiền lương ta cảm thấy chúng ta cần thương thảo lại a..."
"A."
Nghe vậy theo bản năng nheo mắt lại, Tiêu Nam Chúc nhất thời hiểu rõ trong hồ lô cậu bán thuốc gì khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt ngược lại trở nên không thể nắm bắt. Tình Nhân nguyên bản tưởng rằng mình đã bắt được thóp của Tiêu Nam Chúc chuẩn bị đề chút điều kiện, nháy mắt chờ ông chủ mới tỏ thái độ. Nhưng không để cậu phản ứng lại, Tiêu Nam Chúc đã ngả ngớn tiến đến bên tai cậu khàn giọng mở miệng.
"Chà, lịch thần không phải hẳn là nên rõ ràng mọi chuyện sao? Lẽ nào cậu không biết ta thích ngủ nhất với kiểu như cậu sao? Nhập Ngũ quá non, cậu vừa vặn a. Hay là hôm nay cúp việc, tôi chỉ ở nhà cùng cậu nô đùa một chút a.."
Lời còn chưa dứt, Tình Nhân liền cảm giác được cái mông của mình bị vỗ một cái không nặng không nhẹ. Loại cảm giác mãnh liệt đến từ nguy cơ bị thất thủ trinh tiết khiến mặt cậu thoáng chốc trắng bệch. Nhưng bây giờ cậu mà chạy thì hôm nay xem như nghỉ việc, huống chi tên Tiêu Nam Chúc cao mã đại (người cao to khỏe khoắn) này tựa hồ cũng không làm gì được cậu. Sau khi lắp ba lắp bắp nửa ngày trời, Tình Nhân mặt đỏ lên, ngoài ý muốn có vài phần ngây thơ lúc này mới sụp đổ mà hét lớn.
"Đừng nằm mơ nha!! Ngài... ngài không đạt được đâu!! Ngài chớ vọng tưởng!! Ngài ngài ngài... ngài đừng tìm ta nữa mà ô ô QAQ"
Khí thế hung hăng nói được nửa câu liền mềm nhũn ra, Tình Nhân ở trước mặt Tiêu Nam Chúc diễu võ dương oai nửa ngày hiện giờ rốt cuộc lặt ngang. Mà thấy bộ dạng kinh sợ của cậu Tiêu Nam Chúc suýt chút nữa không nhịn được mà cười lên, che miệng ho khan một tiếng, chậm rãi lui về nửa bên ghế sô pha lúc đầu của mình, cầm sách lên ngồi xuống, lúc này mới bất động thanh sắc liếc mắt nhìn cậu nói.
"Ngoan một chút tạm tha cho cậu, không được ầm ĩ, chờ lát nữa cùng tôi ra ngoài, có việc cần cậu giúp."
Lần này Tiêu Nam Chúc nói Tình Nhân không dám tiếp tục phản bác, tuy rằng trong lòng thì vẫn tâm không cam tình không nguyện. Đến khi Tiêu Nam Chúc mở TV chuyển qua show tình yêu và hôn nhân cho cậu xem giải sầu, cậu vẫn một mực co rúm ở một góc sô pha nghiêm nghiêm túc túc mà xem.
"Nam khách mời với số 10 rất xứng đôi a... Ôi chao, ngài xem xem, quả nhiên cuối cùng dắt tay nhau về rồi nè... Oa, người này số đào hoa thật kém a, ha ha ha tất cả đều tắt đen... Ủa, nam khách mời thứ 3 kết hôn rồi a, hắn tới làm gì, a a a tra nammmmm, ọe, mau giết hắnnnnnnnn..."
Bởi vì bẩm sinh có năng lực báo trước đào hoa, hôn nhân, duyên số, Tình Nhân một bên xem còn một bên lầm bầm lầu bầu, Tiêu Nam Chúc vốn muốn cho cậu yên tĩnh một chút, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng không thể nào yên tĩnh nỗi của cậu cũng triệt để nhận thua. Bởi vì tối qua đã hẹn với tên Triệu Thiên Sinh làm vận tải kia hôm nay sẽ gặp mặt, cho nên khi nhìn đồng hồ không còn sai biệt lắm, anh cũng chuẩn bị nhích người ra cửa. Thời điểm chuẩn bị đổi giày, Tiêu Nam Chúc vừa nghĩ đến chính mình từ trước đến nay là một thanh niên tốt độc thân lại muốn gặp mặt ăn cơm với một tên đàn ông trung niên trong ngày lễ Tình nhân, tâm tình anh liền trở nên rất trầm trọng.
Không ngoài dự đoán, hôm nay Triệu Thiên Sinh chắc chắn muốn hỏi anh mấy chuyện có liên quan đến công việc và hôn nhân của mình. Dù sao tối qua Nhập Ngũ đã vạch trần sinh hoạt cá nhân không bị kiềm chế của y, bây giờ y hiển nhiên cũng muốn để Tiêu Nam Chúc nhìn như thần thông quảng đại này xem cho y xem sau này nên làm gì. Nhưng nếu cứu giúp khẳng định là thất đức, cho nên Tiêu Nam Chúc ngày hôm nay chịu đi cũng chỉ là muốn kiếm chát chút đỉnh, giải quyết vấn đề nguy cơ không có tiền đặt mua đồ tết. Mà Tình Nhân đương nhiên không nhận ra tâm tình bi thương này của Tiêu Nam Chúc, bởi vì vừa ra khởi cửa cậu đã liền bị cảnh thành thị náo nhiệt trước mắt hấp dẫn toàn bộ chú ý. Có lẽ là hưởng ứng chủ đề của ngày lễ, trên đường đâu đâu cũng có tình nhân cùng vợ chồng mặc quần áo đôi mùa đông. Tiêu Nam Chúc bước bước dài, hút thuốc đi nhanh phía trước không chờ cậu, mà Tình Nhân theo sau mông anh thì lại hết nhìn đông tới ngó tây rồi duỗi lỗ tai, vừa nghe thấy vài người đi ngang qua cậu nói mấy câu đại loại như lễ Tình nhân vui vẻ a liền ôm lấy khóe miệng bắt đầu cười đắc ý.
"Nghe thấy không a? Bọn họ đều chúc ta vui vẻ nga~"
Nhỏ giọng khoe khoang với Tiêu Nam Chúc, bộ dáng đắc ý của Tình Nhân làm Tiêu Nam Chúc không nhịn được nở nụ cười, trong lòng suy nghĩ chờ lúc nữa mình cũng phải ngoài miệng mà lấy lòng vị lịch thần dễ thỏa mãn này, thế cho nên thời điểm sắp đến chỗ hẹn anh mới để Tình Nhân che giấu thân hình. Mà chờ Tiêu Nam Chúc vừa đi vào quán ăn anh và Triệu Thiên Sinh đã hẹn trước, anh chợt dừng chân, không nhịn được lộ ra biểu tình 囧.
Cả phòng lớn, tổng cộng mười bàn, hết chín cái là tình nhân ngồi. Cục diện xấu hổ này làm cho Triệu Thiên Sinh chờ ở đó có chút lo lắng bất an, mà vừa nhìn thấy Tiêu Nam Chúc đứng ở cửa quán, y lập tức thở phào nhẹ nhõm đứng lên hô lớn.
"Tiêu lão đệ, mau tới! Mau tới! Ở đây nè! Anh chờ chú đã lâu a!! Vội muốn chết!"
Một câu nói vốn vô cùng bình thường thời khắc này nghe vào thế nào lại luôn có cảm giác kỳ dị, toàn bộ người trong quán đều nhìn chằm chằm 2 đại nam nhân bọn họ cùng nhau ăn cơm trong lễ Tình nhân. Mà trong nháy mắt Tiêu Nam Chúc mặt âm trầm cứ như vậy không thay đổi đi tới ngồi xuống trước mặt Triệu Thiên Sinh, đem toàn bộ lửa giận trong lòng đè xuống, lúc này mới đốt một điếu thuốc hút một hơi, tiếp theo nâng nâng cằm ôm lấy miệng cười một tiếng nói.
"Anh Triệu vội vã như vậy làm gì? Chốc lát còn phải về ăn lễ với chị dâu?"
"Ôi chao, không phải lát nữa còn có an bài khác sao, bên kia cứ gọi thúc giục nãy giờ a..."
Câu nói mang tính am chỉ của Triệu Thiên Sinh làm Tiêu Nam Chúc liếc y vài lần, biết người như y phỏng chừng sẽ không bồi tiếp vợ cả nên anh cũng không hỏi kỹ lại. Đúng như dự đoán, không quá vài câu Triệu Thiên Sinh liền bắt đầu nói đến tâm sự chân chính của y, trong lời nói biểu thị nếu như có thể giải quyết nhất định sẽ có hậu tạ. Mà chờ Tiêu Nam Chúc gật gật đầu chuẩn bị ghi nhớ, thì lại chợt nghe thấy tiếng hô to điên cuồng của một phụ nữ trung niên ở sau lưng anh.
"Triệu Thiên Sinh!! Tôi biết ngay ông không phải đi giúp bạn vận hàng cái gì!!! Hóa ra là đi ăn cơm lễ Tình nhân với tiểu yêu tinh này!! Để tôi tới nhìn thử mặt của loại hàng không biết xấu hổ này a!! A!! Ôi thần linh ơi!!... Nam!!! ( ⊙ o ⊙)!"
Tiêu Nam Chúc: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.