Chương 17: Tôi là đạo sĩ
Nguyễn Điệp
19/09/2017
Tôi chờ đợi hồi lâu nhưng có vẻ tình hình không được cải thiện, đã gần 12h đêm mà cứ tắc đường thế này thì bao giờ mới về được đến nhà. Tôi quay xuống mỉm cười nói với em Quỳnh:
- Tình hình này có khả năng là còn tắc dài dài...! Giờ đi tiếp cũng không ổn mà quay lại cũng không xong! Hay là chúng ta rẽ vào lề đường nghỉ ngơi một tí, tiện thể xem có chuyện gì đang xảy ra được không?
Quỳnh mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng, tôi liền phóng xe lên vỉa hè một quán cafe gần đó rồi gọi nước chờ đợi. Chuyện tai nạn tàu hỏa không phải là vấn đề gì lạ thường ở thành phố này vì thế bản thân tôi cũng không thấy quá ngạc nhiên, hầu như những vụ việc đó xảy ra là do các phương tiện không tuân thủ luật giao thông đường sắt hoặc do những kẻ chán đời ngu ngốc tự tử.
Tôi đưa cốc cà phê sữa lên miệng từ từ nhấm nháp cảm nhận, quay mặt nhìn về phía em Quỳnh trong lòng tôi thực sự cảm thấy cuộc đời trôi qua thật nhẹ nhàng. Có lẽ đối với một người con trai thì sự bình yên là khi được cảm nhận hương vị đêm như thế này.
******************************************************
Sau khi trải qua một buổi hẹn hò bất đắc dĩ với em Quỳnh, có lẽ tâm sự của tôi cũng vơi đi phần nào. Một ngày mới trôi qua với nhiều hi vọng đang từ từ nở rộ trong tâm hồn tôi, chúng tôi lại tiếp tục quay lại với chuỗi thời gian ăn không ngồi rồi cuối tháng lãnh lương.
Cảm giác không biết làm gì thực sự là buồn chán, giá mà... tôi tự đấm vào đầu mình rồi thầm chửi: Sao lại nghĩ vớ vẩn như vậy được, chẳng lẽ lại mong xã hội bất ổn sao? Đúng là có lớn mà không có khôn mà....
Nhưng có lẽ đầu tôi thối thât... vừa mới trộm nghĩ vớ vẩn thôi ai ngờ... Sếp Trương ra hiệu cho tất cả chúng tôi vào phòng họp, chờ mọi người ổn định chỗ ngồi rồi ổng mới lên tiếng:
- Vụ án lần trước mọi người làm rất tốt! Sếp trên có lời khen tổ của chúng ta và tất nhiên cũng có chút phần thưởng....
Nam xồm mắt sáng như sao nhanh nhẩu:
- Phần thưởng là gì vậy sếp?
Sếp Trương nghiêm mặt nhìn Nam xồm rồi gằn giọng nói:
- Phần thưởng là gì thì để tôi nói hết đã! Lúc nào cậu cũng nhảy vào miệng người khác là thế nào?
Nam xồm biết ý che mồm lại, chúng tôi cũng im lặng hồi hộp chờ đợi xem. Sếp Trương nhìn xung quanh rồi ôn tồn nói tiếp:
- Lãnh đạo vừa chuyển tiếp cho chúng ta một vụ án mới...! Mọi người nghĩ xem có đáng để vui mừng hay không?
Nam xồm đơ mặt nhìn Sếp Trương, lão Phong và ẻm Quỳnh thì im lặng không nói gì chỉ có mỗi tôi là trong lòng có chút vui vui. Căn phòng im lặng hồi lâu, thấy không khí có vẻ ngột ngạt Nam xồm mới nhỏ nhẹ cất lời:
- Đó là phần thưởng ạ.....!
Không khí căn phòng lại một lần nữa rơi vào tình trạng ngột ngạt, nếu không có ai phá vỡ chắc tôi sẽ tắc thở mà chết nữa. Cũng may đang lúc ngắc ngoải thì cứu tinh xuất hiện, tiếng gõ cửa vang lên như xóa đi sự im lặng.
Sếp Trương giả vờ ho nhẹ rồi ưỡn ngực nói lớn:
- Mời vào...!
Xuất hiện sau cánh cửa là một khuôn mặt thanh tú diễm lệ, người con gái mà tôi từng mong ước có dịp gặp lại để xin số phone. Tâm hồn tôi bỗng nhiên xao động khi nhìn thấy nàng... thật sự là một cảm giác lâng lâng khó tả.
Nhưng rồi tất cả lại đổ sầm ngay trước mắt tôi, đi theo nàng còn có một người nữa. Một khuôn mặt mà tôi có chết cũng không bao giờ quên được, mà làm sao có thể quên được bản mặt ma lanh xảo quyệt đấy chứ.
Thằng bạn thân đa cấp trời đánh nhìn chúng tôi mỉm cười rồi từ từ lên tiếng:
- Xin chào mọi người! Tôi là Nguyễn Điệp, thuộc tổng bộ tâm linh miền bắc!
Rất hân hạnh được làm quen!
- Tình hình này có khả năng là còn tắc dài dài...! Giờ đi tiếp cũng không ổn mà quay lại cũng không xong! Hay là chúng ta rẽ vào lề đường nghỉ ngơi một tí, tiện thể xem có chuyện gì đang xảy ra được không?
Quỳnh mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng, tôi liền phóng xe lên vỉa hè một quán cafe gần đó rồi gọi nước chờ đợi. Chuyện tai nạn tàu hỏa không phải là vấn đề gì lạ thường ở thành phố này vì thế bản thân tôi cũng không thấy quá ngạc nhiên, hầu như những vụ việc đó xảy ra là do các phương tiện không tuân thủ luật giao thông đường sắt hoặc do những kẻ chán đời ngu ngốc tự tử.
Tôi đưa cốc cà phê sữa lên miệng từ từ nhấm nháp cảm nhận, quay mặt nhìn về phía em Quỳnh trong lòng tôi thực sự cảm thấy cuộc đời trôi qua thật nhẹ nhàng. Có lẽ đối với một người con trai thì sự bình yên là khi được cảm nhận hương vị đêm như thế này.
******************************************************
Sau khi trải qua một buổi hẹn hò bất đắc dĩ với em Quỳnh, có lẽ tâm sự của tôi cũng vơi đi phần nào. Một ngày mới trôi qua với nhiều hi vọng đang từ từ nở rộ trong tâm hồn tôi, chúng tôi lại tiếp tục quay lại với chuỗi thời gian ăn không ngồi rồi cuối tháng lãnh lương.
Cảm giác không biết làm gì thực sự là buồn chán, giá mà... tôi tự đấm vào đầu mình rồi thầm chửi: Sao lại nghĩ vớ vẩn như vậy được, chẳng lẽ lại mong xã hội bất ổn sao? Đúng là có lớn mà không có khôn mà....
Nhưng có lẽ đầu tôi thối thât... vừa mới trộm nghĩ vớ vẩn thôi ai ngờ... Sếp Trương ra hiệu cho tất cả chúng tôi vào phòng họp, chờ mọi người ổn định chỗ ngồi rồi ổng mới lên tiếng:
- Vụ án lần trước mọi người làm rất tốt! Sếp trên có lời khen tổ của chúng ta và tất nhiên cũng có chút phần thưởng....
Nam xồm mắt sáng như sao nhanh nhẩu:
- Phần thưởng là gì vậy sếp?
Sếp Trương nghiêm mặt nhìn Nam xồm rồi gằn giọng nói:
- Phần thưởng là gì thì để tôi nói hết đã! Lúc nào cậu cũng nhảy vào miệng người khác là thế nào?
Nam xồm biết ý che mồm lại, chúng tôi cũng im lặng hồi hộp chờ đợi xem. Sếp Trương nhìn xung quanh rồi ôn tồn nói tiếp:
- Lãnh đạo vừa chuyển tiếp cho chúng ta một vụ án mới...! Mọi người nghĩ xem có đáng để vui mừng hay không?
Nam xồm đơ mặt nhìn Sếp Trương, lão Phong và ẻm Quỳnh thì im lặng không nói gì chỉ có mỗi tôi là trong lòng có chút vui vui. Căn phòng im lặng hồi lâu, thấy không khí có vẻ ngột ngạt Nam xồm mới nhỏ nhẹ cất lời:
- Đó là phần thưởng ạ.....!
Không khí căn phòng lại một lần nữa rơi vào tình trạng ngột ngạt, nếu không có ai phá vỡ chắc tôi sẽ tắc thở mà chết nữa. Cũng may đang lúc ngắc ngoải thì cứu tinh xuất hiện, tiếng gõ cửa vang lên như xóa đi sự im lặng.
Sếp Trương giả vờ ho nhẹ rồi ưỡn ngực nói lớn:
- Mời vào...!
Xuất hiện sau cánh cửa là một khuôn mặt thanh tú diễm lệ, người con gái mà tôi từng mong ước có dịp gặp lại để xin số phone. Tâm hồn tôi bỗng nhiên xao động khi nhìn thấy nàng... thật sự là một cảm giác lâng lâng khó tả.
Nhưng rồi tất cả lại đổ sầm ngay trước mắt tôi, đi theo nàng còn có một người nữa. Một khuôn mặt mà tôi có chết cũng không bao giờ quên được, mà làm sao có thể quên được bản mặt ma lanh xảo quyệt đấy chứ.
Thằng bạn thân đa cấp trời đánh nhìn chúng tôi mỉm cười rồi từ từ lên tiếng:
- Xin chào mọi người! Tôi là Nguyễn Điệp, thuộc tổng bộ tâm linh miền bắc!
Rất hân hạnh được làm quen!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.