Chương 112
Thanh Vận Tiểu Thi
01/02/2022
HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TRẦN GIAN HIỂM ÁC
_______________
Buổi họp vẫn tiếp tục đến giữa trưa, Phó Lâm Giang ở lại trao đổi tài liệu gốc với đội hai để buổi chiều tiếp tục điều tra vụ án.
Tống Văn mang Lục Tư Ngữ đến căn tin trước. Mấy ngày nay Lý Loan Phương đánh cho bọn họ trở tay không kịp, thật vất vả mới tiễn lão thái thái đi được, Lục Tư Ngữ cũng hiếm có khi lười biếng mà không nấu cơm.
Lục Tư Ngữ không quá hứng thú với đồ ăn ở căn tin Cảnh cục, Cố cục kéo dài thời gian, anh lại không muốn gọi thức ăn ngoài nên đành phải đến đây gọi hai món ăn.
Thức ăn trong căn tin món nào cũng rất nhiều, hơn nữa đầu bếp ở đây có một khả năng rất đặc biệt, đó là cho dù hầm nấu rang xào, dù dùng nguyên liệu gì để nấu thì tất cả đồ ăn sau khi làm xong đều ra cùng một hương vị. Thông gió trong căn tin cũng bình thường, mỗi lúc tới thời gian ăn cơm thì bên trong toàn là mùi hương đồ ăn độc đáo này, khiến cho người vào vừa ngửi thì đã no một nửa.
Lục Tư Ngữ giống như chim nhỏ mà lựa chọn thức ăn trong đĩa, gắp từng cọng giá cho vào miệng.
Một lát sau, Tống Văn gọi đồ ăn xong đi lại, ngồi xuống bên cạnh anh cảm khái nói: "Trước kia tôi cũng không cảm thấy căn tin ở đây khó ăn như thế, nhưng mà bây giờ......"
"Căn tin mà...... Có gì ăn ngon chứ, nhưng đỡ hơn là bị đói." Lục Tư Ngữ vừa nói vừa nhìn thức ăn trước mặt, cảm giác như lâm đại địch.
Tống Văn quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Gần đây thân thể anh sao rồi?" Tuy rằng hai người sống cùng nhau nhưng Tống Văn vẫn sợ anh giấu diếm gian dối quân tình.
Lục Tư Ngữ lắc đầu: "Có lẽ bác sĩ nói đúng, tôi chỉ là tâm lý quá ỷ lại vào thuốc giảm đau thôi." Gần đây dưới sự giám sát của Tống Văn, anh đã uống thuốc dạ dày đúng giờ, ít nhất thì mấy ngày gần đây không còn đau dạ dày nữa.
"Vậy là tốt rồi. Chờ khi kết thúc vụ án tôi lại mang anh đi khám lấy thuốc." Tống Văn nói xong, cái tay như có ma thuật mà biến ra một quả trứng gà, "Biết anh ghét bỏ đồ ăn của căn tin rồi, cho anh nếm thử tay nghề của đầu bếp."
Lục Tư Ngữ đưa tay nhận lấy, gõ nhẹ hai cái xuống bàn rồi cúi đầu chuyên tâm dùng hai tay trắng nõn lọt vỏ trứng, sau đó anh phát hiện Tống Văn cầm đũa nhưng không vội ăn, ánh mắt vẫn luôn nhìn về mình, anh nhịn không được hỏi: "Vì sao lại nhìn tôi như vậy chứ?"
Tống Văn nói: "Tôi cho là á, về phương diện phân tích tâm lý tội phạm, vị chuyên gia họ Trang kia kém xa so với anh."
Lục Tư Ngữ ngồi ngay ngắn lại: "Đừng nói thế, người ta tốt xấu gì cũng là tiến sĩ tâm lý học."
"Trên mạng không phải có hình của anh ta sao? Nghe nói là tốt nghiệp ngành tâm lý từ đại học chim trĩ ở nước ngoài*." Tống Văn mở miệng nói, "Chương trình trước đây của anh ta tôi có xem qua không ít, rất nhiều cái đều là từ kết quả suy đoán ngược về phía trước, bây giờ vụ án này đang điều tra, anh ta gia nhập vào...... Không biết cuối cùng có trợ giúp được gì hay không."
Lục Tư Ngữ nói: "Phân tích trình bày của anh ta có chút đạo lý nhưng kết luận lại vô cùng tiên phong. Nghĩ theo hướng tốt hơn đi, ít nhất thì anh ta cũng cung cấp cho chúng ta một vài ý nghĩ khác."
Tống Văn nói: "Giáo sư Trang này quá mức bình thường rồi, tôi lo rằng anh ta không thể chạm tới tâm lý tối tăm của tội phạm."
Lục Tư Ngữ nghe xong lời cậu nói, mặt không chút thay đổi nâng mắt lên nhìn Tống Văn: "Tống đội, cậu là đang nói...... Tôi mới đủ biến thái sao?"
Tống Văn ý thức được mình nói sai, vội vàng đem câu chuyện quay về chủ đề, vuốt lông cho Lục Tư Ngữ, "Ở chỗ tôi thì đây có nghĩa là khen ngợi đấy. Là nói anh thông minh nè, phá án nhanh chóng nè, anh ăn nhiều một chút đi, sau này phá án tôi vẫn còn cần dựa vào anh đó."
Lục Tư Ngữ ngừng đũa nói: "Nhưng mà, hôm nay tôi nghe ra được một số điều khác."
Tống Văn hỏi: "Gì thế?"
"Tôi cảm thấy...... Trang Dịch có hơi sốt ruột, giống như đang nóng lòng chứng minh bản thân, chỉ vừa mới phát hiện một chi tiết đã vội vã tổng kết lại rồi. Vị chuyên gia này thật ra rất chột dạ, anh ta cũng không nắm chắc với lý luận của bản thân mình." Lục Tư Ngữ giải thích thêm, "Trong quá trình lập luận, anh bỏ thêm rất nhiều từ ngữ mơ hồ như có thể, có lẽ, dường như, còn có một số phân tích lý luận mà người thường cảm thấy sâu xa khó hiểu. Đến phần ví dụ, thoạt nhìn anh ta đưa ra rất nhiều ví dụ nhưng thật ra nếu tỉ mỉ đọc rồi phân biệt thì cậu sẽ phát hiện rất nhiều vụ án anh ta nói không hề tương tự với vụ án của chúng ta."
Tống Văn gật đầu: "Anh nói làm tôi cũng có cảm giác thế, nói thế nào nhỉ, anh ta chỉ nói hoa mỹ, tôi cảm thấy chỉ toàn là lý luận suông...... Cảm giác hoàn toàn khác với khi cùng anh phân tích tình tiết vụ án."
Suy luận của Lục Tư Ngữ thực tế hơn, có thể cảm nhận được anh đang hoà vào vụ án, đem bản thân nhập vào thế giới của hung thủ. Thế nhưng vị giáo sư Trang này giống như lồng ghép chồng chất những lý thuyết mà anh ta biết vào, quan điểm của anh ta chỉ toàn là xa cách, ngạo mạn.
Tống Văn nói tới đây thì vòng trở về đề tài, "Anh có cách nghĩ thế nào về hung thủ này?"
Lục Tư Ngữ ăn trứng gà Tống Văn đưa qua, hiểu được không nói vài câu là không thể ứng phó được với lãnh đạo của mình, nghĩ nghĩ rồi mở miệng: "Tôi cảm thấy hung thủ có thể là người thành thật trong miệng của họ hàng, hàng xóm, sức lực của hắn rất lớn nên có thể là người làm công việc tay chân, có thể có một công việc sẽ đi ra ngoài ban đêm nên cũng không khiến người khác nghi ngờ."
Tống Văn nghĩ rồi nói: "Trên thực tế, tôi cũng thấy rất kỳ lạ, vì sao trong rất nhiều vụ án, kẻ sát nhân biến thái sau khi bị thẩm vấn thì những người quen với hắn đều sẽ cho ra ấn tượng là người này thành thật dễ xấu hổ."
Lục Tư Ngữ cầm trứng gà bằng ngón tay thon dài của mình, đưa lên miệng nhỏ cắn một ngụm: "Có lẽ họ đã đem trầm mặc ít nói đánh đồng với thành thật. Mà là một sát thủ biến thái thì chỉ cần hướng đi trong đầu cùng với hành động thực tế, hai cái như vậy là đủ rồi."
Rất nhiều sát thủ biến thái trong cuộc sống cũng không hề để lộ gì ra, thường thì khi cuối cùng tra được đến người đó thì mọi người mới được mở rộng tầm mắt. Đặc điểm như vậy cũng là một trong những nguyên nhân khó có thể tìm ra được hung thủ.
"Về cách thức giết người thì sao?"
"Đây là hung thủ giết người liên hoàn, thích siết cổ......" Lục Tư Ngữ đang nói đến đây thì lắc lắc đầu, làm như đang ghét bỏ sự nhạt nhẽo của trứng gà, "Không có đặc thù gì, chỉ là bởi vì hắn thích thôi......"
Có người giết người là do cảm xúc dâng trào, có người là giết người để trả thù, có người giết người vì tài sản, mà người này giết người chỉ là bởi vì hắn thích, siết cổ giết người có thể mang đến sung sướng cùng sảng khoái cho hắn.
Lục Tư Ngữ giải thích thêm: "Hung thủ thích phụ nữ, thích khiến cho các cô ấy tử vong, thích làm cho bọn họ hít thở không thông, trước khi tử vong thì mỗi một centimet trên cơ thể của các cô ấy đều co giật, mỗi một tiếng cầu xin được phát ra đều khiến cho hắn lưu luyến bỏ quên, càng tăng thêm hứng thú. Giết người có thể khiến cho thân thể và thần kinh của hắn đạt tới đỉnh cao nhất, một khi đã nếm qua loại hương vị này thì sẽ không bao giờ quên được."
Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, lúc anh nói những lời này thì nhẹ liếm môi một chút, hàng mi dài khẽ run rẩy, giọng điệu bình tĩnh, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt thanh tú như là một đoá hoa xinh đẹp, nhưng đoá hoa này lại mang theo một loại độc trí mạng mê người.
Người thường khó mà có thể lý giải được, nhưng hung thủ này lại có thể từ đó tìm được sự sung sướng cùng thoả mãn lớn nhất, so với tiền tài hàng triệu, thức ăn ngon lành, quan hệ nam nữ thì việc giết người này càng kích thích thần kinh hắn hơn.
Lục Tư Ngữ tổng kết lại: "Bình thường mọi người sẽ gọi người như thế là biến thái."
Những người này hoàn toàn bất đồng với loại giết người ma quỷ của Hạ Vị Tri, Hạ Vị Tri có trí tuệ, có mục đích, có kế hoạch gây án, mà họ phần lớn là dựa vào bản năng, nguyên nhân phạm tội là bởi vì thích, bởi vì ____ tình.
Bởi vì loại độc đáo và nguyên thuỷ này mà cảnh sát bọn họ khó có thể truy tìm, khó có thể khống chế, khó có thể đoán trước, khó có thể nắm lấy được.
Lục Tư Ngữ nói tiếp: "Giống như tế bào trong cơ thể mỗi người chúng ta vậy, khi xuất hiện lệch lạc thì sẽ sinh ra tế bào ung thư. Trong mấy ngàn vạn nhân loại, thì sẽ xuất hiện người có gen lệch lạc như thế. Nếu so sánh xã hội hiện đại như một chương trình code thì bọn họ giống như là những số liệu lệch hướng tồn tại trong cuộc sống vậy. Họ cũng hoang mang và đau khổ vì sự khác biệt giữa mình và người thường, nhưng biết làm sao được, sinh ra là đã như thế rồi."
Tống Văn nói: "Người như vậy trở thành hung thủ, cứ như là không thể tránh khỏi vậy."
"Không nhất định, rất nhiều người có sở thích kỳ quái nhưng không hề phạm tội, sự giáo dục cùng hoàn cảnh tốt đẹp của cuộc sống thời thơ ấu có thể giảm bớt tỷ lệ người như thế phạm tội, hoàn cảnh lớn lên tồi tệ sẽ rất dễ sinh ra biến thái. Đa số người đi lên con đường phạm tội đều có tuổi thơ bất hạnh."
Lục Tư Ngữ suy nghĩ, hỏi lại Tống Văn: "Cậu chắc sẽ biết lý thuyết tam giác đẳng nhỉ?"
Tống Văn gật đầu, đó là thuyết tương đối nổi tiếng trong tâm lý học tội phạm: "Trong lý thuyết tam giác đẳng thì tâm lý của một người có thay đổi hay không phụ thuộc vào ba phương diện: gen, tổn thương đại não cùng với nhân tố hoàn cảnh. Độ nổi tiếng của cái này gần với ba yếu tố của sát thủ liên hoàn: tè dầm, ngược đãi động vật, phóng hoả."
Lục Tư Ngữ nói: "Người đưa ra lý thuyết tam giác đẳng này có gen tội phạm. Nếu y không có một thời thơ ấu hoàn mỹ, có lẽ y cũng sẽ trở thành một sát thủ rồi. Thật ra hai lý thuyết này là tương đồng, chỉ khác nhau ở góc độ phân tích thôi, nguồn gốc của loại hung thủ biến thái này có thể phân tích đơn giản thành nhân tố bên ngoài và nhân tố bên trong. Đa số tội phạm giết người liên hoàn đều có thời thơ ấu không tốt, cùng với gen biến thái mà họ mang trong người."
Tống Văn có chút bất đắc dĩ: "Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, trước đây tôi không quá hiểu được việc này, thế nhưng chờ khi lớn lên thì phát hiện được có một số kẻ cặn bã, ở thời điểm mà bản thân còn chưa hiểu được cuộc sống đã trở thành cha mẹ, vậy thì người gặp hoạ chính là đứa nhỏ của họ."
Những người còn chưa hiểu rõ tất cả mà đã vội vã trở thành cha mẹ này, chính họ vẫn còn mê mang, hoang mang, thống khổ, hấp tấp. Người như vậy sẽ đem đứa nhỏ trở thành nơi trút giận của họ, xem nó như một gánh nặng, vì thế mà sự lạnh lùng và ngược đãi đã bắt đầu từ khi đứa bé còn nhỏ.
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Càng đáng sợ hơn chính là loại tổn thương này kéo dài, thời thơ ấu đứa nhỏ càng sợ hãi điều gì thì có đôi khi sẽ càng giẫm lên vết xe đỗ đó. Đứa nhỏ có cha mẹ ly hôn, sau khi lớn lên sẽ rất dễ rời vào tình trạng ly hôn hơn những đứa bé sống trong gia đình hoà thuận, mà đứa nhỏ lớn lên trong sự bạo hành và ngược đãi thì tương lai phần trăm sẽ bạo hành và ngược đãi lại con mình sẽ tăng lên."
Người trưởng thành chưa thuần thục sẽ đem đến đói khổ cùng bạo lực cho con của họ, có lẽ bọn họ không ý thức được bản thân mình đã tạo thành ảnh hưởng đáng sợ như thế nào, hơn nữa loại ảnh hưởng đáng sợ này còn có thể truyền thừa.
Lục Tư Ngữ uống một ngụm canh tiếp tục nói: "Chúng ta quay về hung thủ mà nói, thời điểm hắn giết người là lúc hưng phấn của hắn đạt đến đỉnh điểm, tiếp đó hắn sẽ đem cảm giác này lặp đi lặp lại hồi tưởng trong đầu, giống như đang xem một video mà bản thân vô cùng thích, chỉ cần nghĩ đến là có thể cảm thấy sung sướng cùng thoả mãn. Hắn cứ lặp đi lặp lại, hồi tưởng, thẳng đến khi hắn không còn hứng thú với suy nghĩ này nữa, chi tiết dần mơ hồ không rõ ràng, cảm xúc dần chạm đáy, tựa như đã ăn ngán một món ăn vậy, trở nên tẻ nhạt vô vị. Lúc này hắn sẽ lại gây án, hắn cần kích thích mãnh liệt hơn."
Nói tới đây, Lục Tư Ngữ đem miếng trứng gà cuối cùng nhét vào miệng, đầu lưỡi màu hồng lè ra liếm đầu ngón tay: "Hung thủ này đã đến độ không giết người thì cả người sẽ không thoải mái, rơi vào mất ngủ, trong đầu hắn chỉ toàn là chuyện này, rất nhanh thôi hắn sẽ lại gây án."
Tống Văn nghĩ nghĩ hỏi anh: "Vậy quần áo trên mặt thì sao? Anh cho rằng cái này đang nói lên điều gì."
"Giống với việc lấy đi tất chân vậy, đó là ký hiệu của hung thủ, cũng là thói quen ngay từ lúc đầu, tôi cảm thấy...... Có thể hắn đã từng trải qua khi còn nhỏ, có liên quan đến mẹ của hắn." Lục Tư Ngữ nói.
Đây là vật tổ quan trọng trong tôn sùng mẫu hệ, đã ở chung bên trong như vậy tất sẽ có chỗ đặc thù.
Tống Văn nghiêng đầu hỏi: "Còn nữa, anh suy nghĩ thế nào về suy đoán có hai hung thủ của Trang Dịch?"
Lục Tư Ngữ cúi đầu trầm tư một lát: "Thông tin trước mắt vẫn còn quá ít nên không có biện pháp xác định được. Hung thủ có thể là một người, cũng có thể là hai người, tính cách cực đoan thay đổi không phải chỉ có một khả năng kia, thực ra tôi cho rằng đó chỉ là một suy đoán, nhưng tạm thời lại không thể giúp chúng ta thu hẹp phạm vi, tìm ra hung thủ được."
Nói cách khác, suy luận của Trang Dịch cũng không thể giúp bọn họ thu hẹp phạm vi điều tra, tìm được hung thủ nhanh hơn, bọn họ phải tìm được một phương hướng điều tra khác.
Lục Tư Ngữ tạm dừng một chút, ngón tay thon dài quét nhanh qua mặt bàn, nhỏ giọng nói: "Tôi đang tự hỏi một vấn đề."
"Gì thế anh?"
Lục Tư Ngữ nâng mắt nhìn Tống Văn, lông mi khẽ chuyển động, nếp gấp trên đôi mắt hai mí nhẹ nhàng chồng vào nhau: "Lần đầu tiên, nguồn gốc của việc giết chóc."
Nạn nhân thứ nhất là người đầu tiên hung thủ giết chết sao? Trước đó hắn có sát hại ai nữa hay không? Nếu nạn nhân thứ nhất chính là người đầu tiên bị giết, vậy thì cái gì đã khơi gợi hung thủ bỗng dưng giết người? Rồi thì cái gì đã khiến cho hắn tiến hoá?
Trên thực tế khi điều tra sẽ phát hiện rất nhiều sát thủ liên hoàn đều từng có vụ án đầu tiên, khi đó bọn họ có thể là vô ý, hoặc là thấy giết chóc, hoặc là trong vô tình đã hại chết ai đó, thậm chí có thể là thú cưng của mình bị hại, tóm lại tất cả đều phải có cái bắt đầu.
Tống Văn theo suy nghĩ của anh nói tiếp: "Tôi sẽ chú ý hơn đến vụ án thứ nhất, mặc kệ đó có phải là lần đầu tiên hắn giết người hay không thì nạn nhân đầu tiên, Lý Linh, chính là mấu chốt đặc biệt."
Hành vi của con người thay đổi là bắt đầu từ những gì bản năng nhất, thời điểm lần đầu tiên gây án, mục đích của hung thủ là thuần tuý nhất, phương thức áp dụng cũng là nguyên thuỷ nhất, hắn sẽ không có nhiều ý tưởng cùng quy tắc như vậy, lâm thời hành động, hoá những suy nghĩ trong lòng trở thành thực tế, hành vi như thế sẽ để lộ rất nhiều thông tin.
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Còn một chỗ tôi nghĩ không thông, thời gian giết người của nạn nhân thứ ba thay đổi, là cái gì đã thay đổi hành vi theo khuôn mẫu của hung thủ? Hai vụ án đầu đều là giết người rồi về nhà đi ngủ, mà đến nạn nhân thứ ba thì lại như sau khi nằm trên giường trằn trọc cả đêm không thể ngủ thì rời giường giết người. Hắn vì cái gì mà lại xảy ra sự thay đổi này? Là vì bị một trận bóng làm cho khó chịu? Là cuộc hẹn không thể bỏ qua? Hay là bởi vì thứ gì đó? Hiện trường còn để lại miếng băng gạc có máu......"
Tống Văn cúi đầu trầm ngâm một hồi: "Có thể...... Có một loại khả năng, có lẽ hắn sẽ không thay đổi logic hành vi của bản thân mà là chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đó. Ví dụ như......"
Lục Tư Ngữ gật đầu, anh cũng nghĩ đến một loại khả năng, nhẹ giọng nói: "Con mồi chạy trốn."
Nếu cô gái tử vong sáng nay vốn không phải là con mồi ban đầu của hung thủ...... Tối hôm qua hắn từng có ý đồ gây án nhưng bởi vì một số tình huống mà không thể thành công, hắn sẽ trở nên phẫn nộ, nóng lòng tìm kiếm con mồi mới để bổ sung vào kế hoạch của bản thân.
Từ lúc đêm khuya đến rạng sáng, cứ quanh quẩn đi ở đầu đường, tiếp đó là tìm được mục tiêu, bắt đầu theo đuôi......
Vương Hiểu Bồi có thể chỉ là một con cừu xui xẻo dùng để thay thế.
Lục Tư Ngữ mở to mắt nói: "Loại tình huống này cũng chỉ là một khả năng thôi."
"Tôi cảm thấy đây là một phương hướng có thể điều tra." Tống Văn nói chuyện, bất chấp việc ăn cơm mà cầm điện thoại gọi cho Phó Lâm Giang một cuộc.
"Lâm Giang, anh liên hệ với trung tâm tiếp nhận của cảnh sát hỏi xem từ đêm qua đến rạng sáng hôm nay có nhận được báo án hay không, nạn nhân là nữ, ban đêm bị tập kích, có thể bọn họ chỉ cho đó là một vụ cướp có chủ đích chưa thực hiện được, chỉ là an ủi nạn nhân rồi thôi. Đúng vậy, bởi vì không có tai nạn chết người, cũng không xảy ra chuyện gì lớn nên không coi trọng, không báo cáo cho chúng ta."
Phó Lâm Giang ở bên kia nói gì đó, vẻ mặt Tống Văn ngưng trọng gật đầu nói: "Đúng...... Nếu có phát hiện thì đó có thể là nhân chứng may mắn còn sống sót."
~ Hết chương 111 ~
Chú thích:
(*) Đại học chim trĩ: Hơn 1.500 danh sách đen các trường cao đẳng giả hoặc không đạt tiêu chuẩn đã được Hội đồng Kiểm định Giáo dục Đại học (CHEA) và Bộ Giáo dục Michigan (Michigan và Oregon là hai bang thường xuyên công bố danh sách các "nhà máy sản xuất văn bằng") vào năm 2010, bằng cấp mà họ cấp không được công nhận cho việc làm. Trong những năm gần đây, Mỹ, Pháp, Anh, Singapore, Australia và những nơi khác liên tục bị phanh phui những "trường đại học chim trĩ" tuyển sinh bất hợp pháp, thậm chí đẻ ra một ngành công nghiệp ngầm khổng lồ.
Một số "trường đại học chim trĩ" ở Hoa Kỳ đã tràn vào Trung Quốc một vài năm trước đây. Một số "trường đại học chim trĩ" cũng cung cấp nhiều "chiết khấu" tuyển sinh khác nhau: thay vì học ở Hoa Kỳ, bạn có thể lấy bằng của Mỹ bằng cách dạy tiếng Trung Quốc. Theo khảo sát, có không ít bằng cấp được trao bởi "Đại học Yeji", đặc biệt bằng MBA là phổ biến nhất, và đã trở thành một "khu tai hoạ trầm trọng".
__________
C: Chúc mọi người năm mới thiệt vui vẻ, thiệt nhiều sức khoẻ (Cảm ơn bạn Chang đã gửi hình này <3)
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TRẦN GIAN HIỂM ÁC
_______________
Buổi họp vẫn tiếp tục đến giữa trưa, Phó Lâm Giang ở lại trao đổi tài liệu gốc với đội hai để buổi chiều tiếp tục điều tra vụ án.
Tống Văn mang Lục Tư Ngữ đến căn tin trước. Mấy ngày nay Lý Loan Phương đánh cho bọn họ trở tay không kịp, thật vất vả mới tiễn lão thái thái đi được, Lục Tư Ngữ cũng hiếm có khi lười biếng mà không nấu cơm.
Lục Tư Ngữ không quá hứng thú với đồ ăn ở căn tin Cảnh cục, Cố cục kéo dài thời gian, anh lại không muốn gọi thức ăn ngoài nên đành phải đến đây gọi hai món ăn.
Thức ăn trong căn tin món nào cũng rất nhiều, hơn nữa đầu bếp ở đây có một khả năng rất đặc biệt, đó là cho dù hầm nấu rang xào, dù dùng nguyên liệu gì để nấu thì tất cả đồ ăn sau khi làm xong đều ra cùng một hương vị. Thông gió trong căn tin cũng bình thường, mỗi lúc tới thời gian ăn cơm thì bên trong toàn là mùi hương đồ ăn độc đáo này, khiến cho người vào vừa ngửi thì đã no một nửa.
Lục Tư Ngữ giống như chim nhỏ mà lựa chọn thức ăn trong đĩa, gắp từng cọng giá cho vào miệng.
Một lát sau, Tống Văn gọi đồ ăn xong đi lại, ngồi xuống bên cạnh anh cảm khái nói: "Trước kia tôi cũng không cảm thấy căn tin ở đây khó ăn như thế, nhưng mà bây giờ......"
"Căn tin mà...... Có gì ăn ngon chứ, nhưng đỡ hơn là bị đói." Lục Tư Ngữ vừa nói vừa nhìn thức ăn trước mặt, cảm giác như lâm đại địch.
Tống Văn quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Gần đây thân thể anh sao rồi?" Tuy rằng hai người sống cùng nhau nhưng Tống Văn vẫn sợ anh giấu diếm gian dối quân tình.
Lục Tư Ngữ lắc đầu: "Có lẽ bác sĩ nói đúng, tôi chỉ là tâm lý quá ỷ lại vào thuốc giảm đau thôi." Gần đây dưới sự giám sát của Tống Văn, anh đã uống thuốc dạ dày đúng giờ, ít nhất thì mấy ngày gần đây không còn đau dạ dày nữa.
"Vậy là tốt rồi. Chờ khi kết thúc vụ án tôi lại mang anh đi khám lấy thuốc." Tống Văn nói xong, cái tay như có ma thuật mà biến ra một quả trứng gà, "Biết anh ghét bỏ đồ ăn của căn tin rồi, cho anh nếm thử tay nghề của đầu bếp."
Lục Tư Ngữ đưa tay nhận lấy, gõ nhẹ hai cái xuống bàn rồi cúi đầu chuyên tâm dùng hai tay trắng nõn lọt vỏ trứng, sau đó anh phát hiện Tống Văn cầm đũa nhưng không vội ăn, ánh mắt vẫn luôn nhìn về mình, anh nhịn không được hỏi: "Vì sao lại nhìn tôi như vậy chứ?"
Tống Văn nói: "Tôi cho là á, về phương diện phân tích tâm lý tội phạm, vị chuyên gia họ Trang kia kém xa so với anh."
Lục Tư Ngữ ngồi ngay ngắn lại: "Đừng nói thế, người ta tốt xấu gì cũng là tiến sĩ tâm lý học."
"Trên mạng không phải có hình của anh ta sao? Nghe nói là tốt nghiệp ngành tâm lý từ đại học chim trĩ ở nước ngoài*." Tống Văn mở miệng nói, "Chương trình trước đây của anh ta tôi có xem qua không ít, rất nhiều cái đều là từ kết quả suy đoán ngược về phía trước, bây giờ vụ án này đang điều tra, anh ta gia nhập vào...... Không biết cuối cùng có trợ giúp được gì hay không."
Lục Tư Ngữ nói: "Phân tích trình bày của anh ta có chút đạo lý nhưng kết luận lại vô cùng tiên phong. Nghĩ theo hướng tốt hơn đi, ít nhất thì anh ta cũng cung cấp cho chúng ta một vài ý nghĩ khác."
Tống Văn nói: "Giáo sư Trang này quá mức bình thường rồi, tôi lo rằng anh ta không thể chạm tới tâm lý tối tăm của tội phạm."
Lục Tư Ngữ nghe xong lời cậu nói, mặt không chút thay đổi nâng mắt lên nhìn Tống Văn: "Tống đội, cậu là đang nói...... Tôi mới đủ biến thái sao?"
Tống Văn ý thức được mình nói sai, vội vàng đem câu chuyện quay về chủ đề, vuốt lông cho Lục Tư Ngữ, "Ở chỗ tôi thì đây có nghĩa là khen ngợi đấy. Là nói anh thông minh nè, phá án nhanh chóng nè, anh ăn nhiều một chút đi, sau này phá án tôi vẫn còn cần dựa vào anh đó."
Lục Tư Ngữ ngừng đũa nói: "Nhưng mà, hôm nay tôi nghe ra được một số điều khác."
Tống Văn hỏi: "Gì thế?"
"Tôi cảm thấy...... Trang Dịch có hơi sốt ruột, giống như đang nóng lòng chứng minh bản thân, chỉ vừa mới phát hiện một chi tiết đã vội vã tổng kết lại rồi. Vị chuyên gia này thật ra rất chột dạ, anh ta cũng không nắm chắc với lý luận của bản thân mình." Lục Tư Ngữ giải thích thêm, "Trong quá trình lập luận, anh bỏ thêm rất nhiều từ ngữ mơ hồ như có thể, có lẽ, dường như, còn có một số phân tích lý luận mà người thường cảm thấy sâu xa khó hiểu. Đến phần ví dụ, thoạt nhìn anh ta đưa ra rất nhiều ví dụ nhưng thật ra nếu tỉ mỉ đọc rồi phân biệt thì cậu sẽ phát hiện rất nhiều vụ án anh ta nói không hề tương tự với vụ án của chúng ta."
Tống Văn gật đầu: "Anh nói làm tôi cũng có cảm giác thế, nói thế nào nhỉ, anh ta chỉ nói hoa mỹ, tôi cảm thấy chỉ toàn là lý luận suông...... Cảm giác hoàn toàn khác với khi cùng anh phân tích tình tiết vụ án."
Suy luận của Lục Tư Ngữ thực tế hơn, có thể cảm nhận được anh đang hoà vào vụ án, đem bản thân nhập vào thế giới của hung thủ. Thế nhưng vị giáo sư Trang này giống như lồng ghép chồng chất những lý thuyết mà anh ta biết vào, quan điểm của anh ta chỉ toàn là xa cách, ngạo mạn.
Tống Văn nói tới đây thì vòng trở về đề tài, "Anh có cách nghĩ thế nào về hung thủ này?"
Lục Tư Ngữ ăn trứng gà Tống Văn đưa qua, hiểu được không nói vài câu là không thể ứng phó được với lãnh đạo của mình, nghĩ nghĩ rồi mở miệng: "Tôi cảm thấy hung thủ có thể là người thành thật trong miệng của họ hàng, hàng xóm, sức lực của hắn rất lớn nên có thể là người làm công việc tay chân, có thể có một công việc sẽ đi ra ngoài ban đêm nên cũng không khiến người khác nghi ngờ."
Tống Văn nghĩ rồi nói: "Trên thực tế, tôi cũng thấy rất kỳ lạ, vì sao trong rất nhiều vụ án, kẻ sát nhân biến thái sau khi bị thẩm vấn thì những người quen với hắn đều sẽ cho ra ấn tượng là người này thành thật dễ xấu hổ."
Lục Tư Ngữ cầm trứng gà bằng ngón tay thon dài của mình, đưa lên miệng nhỏ cắn một ngụm: "Có lẽ họ đã đem trầm mặc ít nói đánh đồng với thành thật. Mà là một sát thủ biến thái thì chỉ cần hướng đi trong đầu cùng với hành động thực tế, hai cái như vậy là đủ rồi."
Rất nhiều sát thủ biến thái trong cuộc sống cũng không hề để lộ gì ra, thường thì khi cuối cùng tra được đến người đó thì mọi người mới được mở rộng tầm mắt. Đặc điểm như vậy cũng là một trong những nguyên nhân khó có thể tìm ra được hung thủ.
"Về cách thức giết người thì sao?"
"Đây là hung thủ giết người liên hoàn, thích siết cổ......" Lục Tư Ngữ đang nói đến đây thì lắc lắc đầu, làm như đang ghét bỏ sự nhạt nhẽo của trứng gà, "Không có đặc thù gì, chỉ là bởi vì hắn thích thôi......"
Có người giết người là do cảm xúc dâng trào, có người là giết người để trả thù, có người giết người vì tài sản, mà người này giết người chỉ là bởi vì hắn thích, siết cổ giết người có thể mang đến sung sướng cùng sảng khoái cho hắn.
Lục Tư Ngữ giải thích thêm: "Hung thủ thích phụ nữ, thích khiến cho các cô ấy tử vong, thích làm cho bọn họ hít thở không thông, trước khi tử vong thì mỗi một centimet trên cơ thể của các cô ấy đều co giật, mỗi một tiếng cầu xin được phát ra đều khiến cho hắn lưu luyến bỏ quên, càng tăng thêm hứng thú. Giết người có thể khiến cho thân thể và thần kinh của hắn đạt tới đỉnh cao nhất, một khi đã nếm qua loại hương vị này thì sẽ không bao giờ quên được."
Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, lúc anh nói những lời này thì nhẹ liếm môi một chút, hàng mi dài khẽ run rẩy, giọng điệu bình tĩnh, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt thanh tú như là một đoá hoa xinh đẹp, nhưng đoá hoa này lại mang theo một loại độc trí mạng mê người.
Người thường khó mà có thể lý giải được, nhưng hung thủ này lại có thể từ đó tìm được sự sung sướng cùng thoả mãn lớn nhất, so với tiền tài hàng triệu, thức ăn ngon lành, quan hệ nam nữ thì việc giết người này càng kích thích thần kinh hắn hơn.
Lục Tư Ngữ tổng kết lại: "Bình thường mọi người sẽ gọi người như thế là biến thái."
Những người này hoàn toàn bất đồng với loại giết người ma quỷ của Hạ Vị Tri, Hạ Vị Tri có trí tuệ, có mục đích, có kế hoạch gây án, mà họ phần lớn là dựa vào bản năng, nguyên nhân phạm tội là bởi vì thích, bởi vì ____ tình.
Bởi vì loại độc đáo và nguyên thuỷ này mà cảnh sát bọn họ khó có thể truy tìm, khó có thể khống chế, khó có thể đoán trước, khó có thể nắm lấy được.
Lục Tư Ngữ nói tiếp: "Giống như tế bào trong cơ thể mỗi người chúng ta vậy, khi xuất hiện lệch lạc thì sẽ sinh ra tế bào ung thư. Trong mấy ngàn vạn nhân loại, thì sẽ xuất hiện người có gen lệch lạc như thế. Nếu so sánh xã hội hiện đại như một chương trình code thì bọn họ giống như là những số liệu lệch hướng tồn tại trong cuộc sống vậy. Họ cũng hoang mang và đau khổ vì sự khác biệt giữa mình và người thường, nhưng biết làm sao được, sinh ra là đã như thế rồi."
Tống Văn nói: "Người như vậy trở thành hung thủ, cứ như là không thể tránh khỏi vậy."
"Không nhất định, rất nhiều người có sở thích kỳ quái nhưng không hề phạm tội, sự giáo dục cùng hoàn cảnh tốt đẹp của cuộc sống thời thơ ấu có thể giảm bớt tỷ lệ người như thế phạm tội, hoàn cảnh lớn lên tồi tệ sẽ rất dễ sinh ra biến thái. Đa số người đi lên con đường phạm tội đều có tuổi thơ bất hạnh."
Lục Tư Ngữ suy nghĩ, hỏi lại Tống Văn: "Cậu chắc sẽ biết lý thuyết tam giác đẳng nhỉ?"
Tống Văn gật đầu, đó là thuyết tương đối nổi tiếng trong tâm lý học tội phạm: "Trong lý thuyết tam giác đẳng thì tâm lý của một người có thay đổi hay không phụ thuộc vào ba phương diện: gen, tổn thương đại não cùng với nhân tố hoàn cảnh. Độ nổi tiếng của cái này gần với ba yếu tố của sát thủ liên hoàn: tè dầm, ngược đãi động vật, phóng hoả."
Lục Tư Ngữ nói: "Người đưa ra lý thuyết tam giác đẳng này có gen tội phạm. Nếu y không có một thời thơ ấu hoàn mỹ, có lẽ y cũng sẽ trở thành một sát thủ rồi. Thật ra hai lý thuyết này là tương đồng, chỉ khác nhau ở góc độ phân tích thôi, nguồn gốc của loại hung thủ biến thái này có thể phân tích đơn giản thành nhân tố bên ngoài và nhân tố bên trong. Đa số tội phạm giết người liên hoàn đều có thời thơ ấu không tốt, cùng với gen biến thái mà họ mang trong người."
Tống Văn có chút bất đắc dĩ: "Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, trước đây tôi không quá hiểu được việc này, thế nhưng chờ khi lớn lên thì phát hiện được có một số kẻ cặn bã, ở thời điểm mà bản thân còn chưa hiểu được cuộc sống đã trở thành cha mẹ, vậy thì người gặp hoạ chính là đứa nhỏ của họ."
Những người còn chưa hiểu rõ tất cả mà đã vội vã trở thành cha mẹ này, chính họ vẫn còn mê mang, hoang mang, thống khổ, hấp tấp. Người như vậy sẽ đem đứa nhỏ trở thành nơi trút giận của họ, xem nó như một gánh nặng, vì thế mà sự lạnh lùng và ngược đãi đã bắt đầu từ khi đứa bé còn nhỏ.
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Càng đáng sợ hơn chính là loại tổn thương này kéo dài, thời thơ ấu đứa nhỏ càng sợ hãi điều gì thì có đôi khi sẽ càng giẫm lên vết xe đỗ đó. Đứa nhỏ có cha mẹ ly hôn, sau khi lớn lên sẽ rất dễ rời vào tình trạng ly hôn hơn những đứa bé sống trong gia đình hoà thuận, mà đứa nhỏ lớn lên trong sự bạo hành và ngược đãi thì tương lai phần trăm sẽ bạo hành và ngược đãi lại con mình sẽ tăng lên."
Người trưởng thành chưa thuần thục sẽ đem đến đói khổ cùng bạo lực cho con của họ, có lẽ bọn họ không ý thức được bản thân mình đã tạo thành ảnh hưởng đáng sợ như thế nào, hơn nữa loại ảnh hưởng đáng sợ này còn có thể truyền thừa.
Lục Tư Ngữ uống một ngụm canh tiếp tục nói: "Chúng ta quay về hung thủ mà nói, thời điểm hắn giết người là lúc hưng phấn của hắn đạt đến đỉnh điểm, tiếp đó hắn sẽ đem cảm giác này lặp đi lặp lại hồi tưởng trong đầu, giống như đang xem một video mà bản thân vô cùng thích, chỉ cần nghĩ đến là có thể cảm thấy sung sướng cùng thoả mãn. Hắn cứ lặp đi lặp lại, hồi tưởng, thẳng đến khi hắn không còn hứng thú với suy nghĩ này nữa, chi tiết dần mơ hồ không rõ ràng, cảm xúc dần chạm đáy, tựa như đã ăn ngán một món ăn vậy, trở nên tẻ nhạt vô vị. Lúc này hắn sẽ lại gây án, hắn cần kích thích mãnh liệt hơn."
Nói tới đây, Lục Tư Ngữ đem miếng trứng gà cuối cùng nhét vào miệng, đầu lưỡi màu hồng lè ra liếm đầu ngón tay: "Hung thủ này đã đến độ không giết người thì cả người sẽ không thoải mái, rơi vào mất ngủ, trong đầu hắn chỉ toàn là chuyện này, rất nhanh thôi hắn sẽ lại gây án."
Tống Văn nghĩ nghĩ hỏi anh: "Vậy quần áo trên mặt thì sao? Anh cho rằng cái này đang nói lên điều gì."
"Giống với việc lấy đi tất chân vậy, đó là ký hiệu của hung thủ, cũng là thói quen ngay từ lúc đầu, tôi cảm thấy...... Có thể hắn đã từng trải qua khi còn nhỏ, có liên quan đến mẹ của hắn." Lục Tư Ngữ nói.
Đây là vật tổ quan trọng trong tôn sùng mẫu hệ, đã ở chung bên trong như vậy tất sẽ có chỗ đặc thù.
Tống Văn nghiêng đầu hỏi: "Còn nữa, anh suy nghĩ thế nào về suy đoán có hai hung thủ của Trang Dịch?"
Lục Tư Ngữ cúi đầu trầm tư một lát: "Thông tin trước mắt vẫn còn quá ít nên không có biện pháp xác định được. Hung thủ có thể là một người, cũng có thể là hai người, tính cách cực đoan thay đổi không phải chỉ có một khả năng kia, thực ra tôi cho rằng đó chỉ là một suy đoán, nhưng tạm thời lại không thể giúp chúng ta thu hẹp phạm vi, tìm ra hung thủ được."
Nói cách khác, suy luận của Trang Dịch cũng không thể giúp bọn họ thu hẹp phạm vi điều tra, tìm được hung thủ nhanh hơn, bọn họ phải tìm được một phương hướng điều tra khác.
Lục Tư Ngữ tạm dừng một chút, ngón tay thon dài quét nhanh qua mặt bàn, nhỏ giọng nói: "Tôi đang tự hỏi một vấn đề."
"Gì thế anh?"
Lục Tư Ngữ nâng mắt nhìn Tống Văn, lông mi khẽ chuyển động, nếp gấp trên đôi mắt hai mí nhẹ nhàng chồng vào nhau: "Lần đầu tiên, nguồn gốc của việc giết chóc."
Nạn nhân thứ nhất là người đầu tiên hung thủ giết chết sao? Trước đó hắn có sát hại ai nữa hay không? Nếu nạn nhân thứ nhất chính là người đầu tiên bị giết, vậy thì cái gì đã khơi gợi hung thủ bỗng dưng giết người? Rồi thì cái gì đã khiến cho hắn tiến hoá?
Trên thực tế khi điều tra sẽ phát hiện rất nhiều sát thủ liên hoàn đều từng có vụ án đầu tiên, khi đó bọn họ có thể là vô ý, hoặc là thấy giết chóc, hoặc là trong vô tình đã hại chết ai đó, thậm chí có thể là thú cưng của mình bị hại, tóm lại tất cả đều phải có cái bắt đầu.
Tống Văn theo suy nghĩ của anh nói tiếp: "Tôi sẽ chú ý hơn đến vụ án thứ nhất, mặc kệ đó có phải là lần đầu tiên hắn giết người hay không thì nạn nhân đầu tiên, Lý Linh, chính là mấu chốt đặc biệt."
Hành vi của con người thay đổi là bắt đầu từ những gì bản năng nhất, thời điểm lần đầu tiên gây án, mục đích của hung thủ là thuần tuý nhất, phương thức áp dụng cũng là nguyên thuỷ nhất, hắn sẽ không có nhiều ý tưởng cùng quy tắc như vậy, lâm thời hành động, hoá những suy nghĩ trong lòng trở thành thực tế, hành vi như thế sẽ để lộ rất nhiều thông tin.
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Còn một chỗ tôi nghĩ không thông, thời gian giết người của nạn nhân thứ ba thay đổi, là cái gì đã thay đổi hành vi theo khuôn mẫu của hung thủ? Hai vụ án đầu đều là giết người rồi về nhà đi ngủ, mà đến nạn nhân thứ ba thì lại như sau khi nằm trên giường trằn trọc cả đêm không thể ngủ thì rời giường giết người. Hắn vì cái gì mà lại xảy ra sự thay đổi này? Là vì bị một trận bóng làm cho khó chịu? Là cuộc hẹn không thể bỏ qua? Hay là bởi vì thứ gì đó? Hiện trường còn để lại miếng băng gạc có máu......"
Tống Văn cúi đầu trầm ngâm một hồi: "Có thể...... Có một loại khả năng, có lẽ hắn sẽ không thay đổi logic hành vi của bản thân mà là chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đó. Ví dụ như......"
Lục Tư Ngữ gật đầu, anh cũng nghĩ đến một loại khả năng, nhẹ giọng nói: "Con mồi chạy trốn."
Nếu cô gái tử vong sáng nay vốn không phải là con mồi ban đầu của hung thủ...... Tối hôm qua hắn từng có ý đồ gây án nhưng bởi vì một số tình huống mà không thể thành công, hắn sẽ trở nên phẫn nộ, nóng lòng tìm kiếm con mồi mới để bổ sung vào kế hoạch của bản thân.
Từ lúc đêm khuya đến rạng sáng, cứ quanh quẩn đi ở đầu đường, tiếp đó là tìm được mục tiêu, bắt đầu theo đuôi......
Vương Hiểu Bồi có thể chỉ là một con cừu xui xẻo dùng để thay thế.
Lục Tư Ngữ mở to mắt nói: "Loại tình huống này cũng chỉ là một khả năng thôi."
"Tôi cảm thấy đây là một phương hướng có thể điều tra." Tống Văn nói chuyện, bất chấp việc ăn cơm mà cầm điện thoại gọi cho Phó Lâm Giang một cuộc.
"Lâm Giang, anh liên hệ với trung tâm tiếp nhận của cảnh sát hỏi xem từ đêm qua đến rạng sáng hôm nay có nhận được báo án hay không, nạn nhân là nữ, ban đêm bị tập kích, có thể bọn họ chỉ cho đó là một vụ cướp có chủ đích chưa thực hiện được, chỉ là an ủi nạn nhân rồi thôi. Đúng vậy, bởi vì không có tai nạn chết người, cũng không xảy ra chuyện gì lớn nên không coi trọng, không báo cáo cho chúng ta."
Phó Lâm Giang ở bên kia nói gì đó, vẻ mặt Tống Văn ngưng trọng gật đầu nói: "Đúng...... Nếu có phát hiện thì đó có thể là nhân chứng may mắn còn sống sót."
~ Hết chương 111 ~
Chú thích:
(*) Đại học chim trĩ: Hơn 1.500 danh sách đen các trường cao đẳng giả hoặc không đạt tiêu chuẩn đã được Hội đồng Kiểm định Giáo dục Đại học (CHEA) và Bộ Giáo dục Michigan (Michigan và Oregon là hai bang thường xuyên công bố danh sách các "nhà máy sản xuất văn bằng") vào năm 2010, bằng cấp mà họ cấp không được công nhận cho việc làm. Trong những năm gần đây, Mỹ, Pháp, Anh, Singapore, Australia và những nơi khác liên tục bị phanh phui những "trường đại học chim trĩ" tuyển sinh bất hợp pháp, thậm chí đẻ ra một ngành công nghiệp ngầm khổng lồ.
Một số "trường đại học chim trĩ" ở Hoa Kỳ đã tràn vào Trung Quốc một vài năm trước đây. Một số "trường đại học chim trĩ" cũng cung cấp nhiều "chiết khấu" tuyển sinh khác nhau: thay vì học ở Hoa Kỳ, bạn có thể lấy bằng của Mỹ bằng cách dạy tiếng Trung Quốc. Theo khảo sát, có không ít bằng cấp được trao bởi "Đại học Yeji", đặc biệt bằng MBA là phổ biến nhất, và đã trở thành một "khu tai hoạ trầm trọng".
__________
C: Chúc mọi người năm mới thiệt vui vẻ, thiệt nhiều sức khoẻ (Cảm ơn bạn Chang đã gửi hình này <3)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.