Chương 19
Thanh Vận Tiểu Thi
19/10/2021
Bốn giờ sáng, Lâm Tu Nhiên đang chuẩn bị làm việc sau khi đem thi thể về nhà tang lễ. Hai thi thể được đặt trên hai cái bàn giải phẫu inox chờ
giải phẫu. Cả căn phòng không có cửa sổ, đèn mổ bật sáng, còn đặc biệt
lắp đặt them hai hệ thống thông gió siêu lớn.
Công việc pháp y của thành phố Nam Thành đi trước các nơi khác. Trong văn phòng thành phố có một phòng khám nghiệm tử thi hiện đại, được chia thành ba phần: phòng khám nghiệm tử thi tiêu chuẩn hóa, phòng hội thảo giám sát và phòng lưu trữ tử thi. Nó được sử dụng chủ yếu để giải phẫu một ít thi thể có nghi vấn. Tuy nhiên, do việc vận chuyển tử thi giữa nhà tang lễ và cục cảnh sát thành phố khó khăn nên những thi thể đã tương đối xác định được nguyên nhân tử vong sẽ tiến hành giải phẫu ở nhà tang lễ, sau đó là chờ để an táng nạn nhân.
Bởi vì có hai người chết nên để tiết kiện thời gian, ngoài Lâm Tu Nhiên còn có một vị pháp y trẻ tuổi cùng anh ta giải phẫu. Lâm Tu Nhiên phụ trách thi thể của Đổng Phương, người kia phụ trách thi thể của Mã Ngãi Tịnh.
Pháp y kia tên Mặc Tông, biệt anh là Đoan Ngọ, là một tiểu pháp y mang mắt kính, mới tốt nghiệp khoa pháp y được ba năm. Nhân số pháp y của Nam Thành không đủ nên sớm như vậy cậu ấy đã được độc lập xử lý thi thể. Lại nói biệt danh Đoan Ngọ này có quan hệ với Lâm Tu Nhiên, bởi vì Tông đồng âm với Tống nên Mặc Tông có nhủ danh gọi là Tiểu Bánh Ú, sau đó khi cậu ấy đến đây, sợ mọi người không nhớ được tên, liền nói ra nhũ danh để mọi người gọi.
Vài năm trước là lúc tiểu thuyết trộm mộ đang thịnh hành, Lâm Tu Nhiên nghe nhũ danh này liền nhíu mày nói, tuy rằng nói là phong kiến mê tín, nhưng khi kêu tên như thế người khác còn tưởng rằng trung tâm giám định chúng ta đem xác chết vùng dậy đấy, về sau biệt danh của cậu không bằng kêu là Đoan Ngọ đi. Vì thế trong cục Thành phố, cái tên Đoan Ngọ còn được gọi nhiều hơn tên thật của cậu ấy.
Phòng giải phẫu im lặng cực kỳ, độ ấm ở nơi này thấp hơn nhiều so với bên ngoài. Hai thi thể đã tử vong được bốn tiếng, tình trạng cương cứng tử thi thường xuất hiện từ mười phút đến bảy giờ sau khi tử vong, sau đó thì giảm dần. Hiện tại là thời điểm thi thể đang ở trạng thái cứng nhất nên không quá tự nhiên mà nằm trên bàn giải phẫu.
Đoan Ngọ mới vừa ngủ dậy mơ màng bị xách đến đây, có điểm ngơ ngác quan sát vẻ ngoài thi thể nói: "Hôm nay xem ra không có gì phức tạp, hẳn là giết người bằng thuốc độc."
Lâm Tu Nhiên chỉ điểm cho cậu ta: "Đừng sơ suất, phải kiểm tra qua mới được đưa ra kết luận." Làm pháp y ngàn vạn lần không được có ý tưởng linh hoạt, có đôi khi, thoạt nhìn càng là vụ án đơn giản thì càng dễ qua loa bỏ qua chi tiết. Đoan Ngọ lá gan lớn nhưng người có điểm qua loa, hoàn hảo trước kia là những vụ án đơn giản nên không có sơ suất gì.
Hai người bắt đầu bận rộn công việc, một bên quan sát một bên trao đổi, Lâm Tu Nhiên kiểm tra lại nhiệt độ thi thể: "Thời gian tử vong trùng với nhiệt độ hậu môn, trong khoảng mười hai giờ đến một giờ sáng." Dựa theo nhiệt kế hiện tại để tính, mỗi giờ nhiệt độ thi thể sẽ giảm 1oC. So với Đổng Phương thì nhiệt độ hậu môn của Mã Ngãi Tịnh cao hơn.
Hai người trao đổi, đem tình huống các loại kiểm nghiệm ghi vào bản ghi chép, bước này là để kiểm tra thi thể, tất cả các dấu vết trên cơ thể phải được kiểm tra qua. Hai người đi quanh bàn giải phẫu, Đoan Ngọ nói: "Bên ngoài cơ thể không có ngoại thương, đồng tử người chết thu nhỏ lại, niêm màng xung huyết, thi ban màu đỏ tươi là đặc thù rõ ràng của trúng độc."
Lâm Tu Nhiên kiểm tra xong bên ngoài thi thể, bắt đầu hạ dao cắt xuống. Da thịt bị tách ra gọn gàng, trên thi thể vẽ ra một chữ Y, trong không khí nổi lên mùi hạnh nhân đắng đậm đặc. Kiểm tra bắt đầu từ trên đầu rồi xuống dần đến tuyến tiêu hoá.
"Da, máu đều là màu đỏ tươi. Đường tiêu hoá sưng phù, ứ máu...... Bởi vì nạn nhân đã nôn mửa nên vật bên trong dạ dày không còn nhiều, có hạt chocolate màu đen." Lâm Tu Nhiên thành thạo động tác, thành phần trong dạ dày và máu ở tim rất nhanh được lấy ra, cho tất cả vào ống nghiệm chờ xét nghiệm.
Đoan Ngọ bên kia tiến triển cũng rất thuận lợi, nhanh chóng mở vùng bụng, lấy nội tạng đi cân.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người bận việc cũng đã hai tiếng, Đoan Ngọ hoàn thành xong trước, bỏ dụng cụ giải phẫu xuống nói: "Bên này đã hoàn thành, cơ bản xác định là trúng độc, nếu không có vấn đề gì thì em chuẩn bị khâu lại."
"Để tôi xem một chút." Lâm Tu Nhiên buông công tác trong tay xuống, đi tới nhìn thi thể của Mã Ngãi Tịnh. Anh là người phụ trách của trung tâm giám định, trên tất cả báo cáo kiểm nghiệm đều cần chữ kỹ của anh nên phải chịu trách nhiệm với nạn nhân.
Lâm Tu Nhiên nhìn thi thể vài giây, biểu tình ngưng trọng, nhíu mi sâu trầm tư. Hiện tại Lâm Tu Nhiên có chút thiếu ngủ, vạn phần mệt mỏi, anh ta chỉ cần khép mắt lại trong đầu liền hiện ra hình ảnh thi thể cô gái cùng chăn quấn chặt vào nhau, không sao gạt đi được. Giống như, sâu trong đó đang ám chỉ điều gì......
Không biết có phải do kho lạnh công suất lớn bên cạnh ảnh hưởng hay không mà độ ấm ở đây đang rất thấp. Hai thi thể trên bàn giải phẫu đã bị lấy nội tạng ra, song song nằm đó, làn da bị đèn giải phẫu chiếu đến trắng bệch, lộ ra vẻ đáng sợ.
Nhà tang lễ thành phố Nam Thành nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố, toà nhà rất khí thế nhưng lại vắng tanh, chưa kể trong đêm tối trừ nhân viên trực ban thì chỉ còn hai người bọn họ, người chết còn nhiều hơn người sống. Lúc nãy do bận việc nên không cảm nhận được sự yên tĩnh của nơi đây, lá gan lớn của Đoan Ngọc cũng có chút chịu không nổi. Cậu nhìn về phía Lâm Tu Nhiên đang trầm tư, có chút chột dạ, cẩn thận đối chiếu lại thi thể trước mắt, vẫn không nhìn ra manh mối gì, nhỏ giọng hỏi: "Đây không phải là đặc thù điển hình của trúng độc Natri xyanua sao ạ?"
"Thi thể này có gì đó không đúng." Lâm Tu Nhiên không kết luận mà đi đến trước thi thể Đổng Phương xem xét, anh lật mí mắt người chết, cùng ánh mắt nạn nhau nhìn nhau một lát, sau đó buông tay mở miệng nói: "Là trúng độc không sai, nhưng thi thể bên cậu chút chênh lệch với của tôi, ví dụ như trúng độc sẽ không khiến cho mí mắt cùng gò má có các đốm xuất huyết......"
Lâm Tu Nhiên vừa nói vừa kéo một chiếc đèn trắng lại. Ngọn đèn chiếu xuống, có thể thấy rõ trên gò má Mã Ngãi Tịnh có một ít đốm màu đỏ tươi, khi vừa tử vong thì dấu vết trên mặt cô không rõ ràng nhưng thời gian trôi qua, đã ngày càng hiện lên rõ ràng.
Đoan Ngọ tiến lại gần quan sát, những đốm đỏ kia rất nhỏ phân tán trên mặt, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không dễ dàng phát hiện ra, dường như tất cả các mao mạch trên mặt đều vỡ ra vì một lý do nào đó. Nhìn gần lại mới cảm thấy có điểm quỷ dị, tựa như có người rắc một nắm chu sa lên mặt thi thể.
"Còn có, sơn trên móng tay của cô ấy đã che đi tình trạng tím tái các ngón tay." Lâm Tu Nhiên lại chỉ vào ngón tay của Mã Ngãi Tịnh, nơi đó đã biến thành màu tím. Anh ta đổ hoá chất lên bông gòn, lau sạch màu sơn trên tay Mã Ngãi Tịnh, đầu ngón tay cô gái đã tím xanh, màu móng tay cũng có màu tím rõ ràng.
"Ngoài ra còn có......" Lâm Tu Nhiên chỉ vào một ít chấm li ti trên nội tạng của nạn nhân.
Manh mối từng cái từng cái xuất hiện, một sự thật đáng sợ dần hiện ra. Lâm Tu Nhiên cảm thấy ngực mình thắt lại, hung thủ này quá mức điên rồ rồi.
"Tháp điêu thị ban......" Cái này Đoan Ngọ nhận thức được, tháp điêu thị ban là chỉ một số điểm xuất huyết dưới niêm mạc, là đặc thù của tử vong do ngạt thở, "Cho nên...... Nguyên nhân tử vong chính xác phải là...... Ngạt thở?"
Lâm Tu Nhiên mở khoang miệng quan sát răng người chết, ở chân răng xuất hiện màu hồng nhạt. Hiện tượng này có cái tên rất lãng mạn, là răng hoa hồng.
Nhìn đến những dấu vết này, vẻ mặt Lâm Tu Nhiên ngưng trọng ngầm kết luận, "Đúng vậy, nạn nhân này tử vong là do ngạt thở bởi chăn bông." Sau đó anh ta đứng thẳng người bổ sung thêm: "Nạn nhân tử vong khi độc đã bắt đầu phát tác nên thi thể có đặc thù của tình trạng trúng độc, như thi ban màu đỏ tươi, do đó cậu không hề chú ý đến đặc thù của tử vong do ngạt thở."
Bởi vì ngạt thở vào thời kỳ cuối của trúng độc nên không có một số đặc thù cơ học của ngạt thở như gãy xương lưỡi, dễ dàng nhầm lẫn với trúng độc tử vong.
Đây là một kết quả khiến cho người khác kinh sợ, hai người bị hại, thời gian tử vong gần như trùng nhau nhưng nguyên nhân tử vong lại khác nhau. Có lẽ trong quá trình độc phát đã xảy ra chuyện gì đó khiến hung thủ đã chờ không kịp thời gian độc phát tác khiến Mã Ngãi Tịnh tử vong, nhưng phải làm cho cô nhanh chóng chết đi. Độc phát, ngạt thở đều là những thứ cực kỳ đau đớn, khó có thể tưởng tượng được trước khi chết cô đã phải trải qua như thế nào.
"Là em không xem cẩn thận." Đoan Ngọ nhìn thẳng vào sai lầm của mình. Sở dĩ có phán đoán sai lầm là bởi vì dấu hiệu trúng độc trên thi thể quá mức rõ ràng, cậu vừa đến đã có một kết luận chủ quan, cảm thấy nhất định là tử vong do trúng độc, không hề nghĩ đến còn có thể có trường hợp khác xảy ra. Hiện tại được Lâm Tu Nhiên chỉ ra, Đoan Ngọ mới biết được suýt chút nữa mình đã gây ra sai lầm, sợ đến toát mồ hôi, "Chủ nhiệm Lâm, nguyên nhân tử vong này có ảnh hưởng nhiều đến vụ án không ạ?"
Lâm Tu Nhiên nhìn cậu: "Đương nhiên rất lớn. Ký túc xá không có dấu vết đột nhập, như vậy hung thủ được giới hạn trong nội bộ ký túc xá, này cũng quá tàn nhẫn rồi." Anh ta nói chuyện, mắt nhìn về phía hai thi thể đã mở bụng nằm trên bàn giải phẫu, ánh mắt hai cô gái trợn lên, chết không nhắm mắt.
Khi ở hiện trường phát hiện thi thể Mã Ngãi Tịnh cùng chăn quấn chặt vào nhau, lúc đầu bọn họ tưởng bởi vì thời điểm độc phát thống khổ nên nạn nhân mới nắm chặt chăn, hiện tại xem ra cái chăn kia là hung khí. Hung thủ sợ cô hét to trong lúc độc phát, nên đã có người trực tiếp khoá ngồi trên thân thể cô, dùng hai tay phủ chăn lên đầu, đem cô ngạt thở đến chết trong chăn. Điều này khiến cho cô vẫn gắt gao cầm chăn, không thể tách ra cho đến chết. Cũng nhờ động tác lúc sắp chết này của cô đã giúp Lâm Tu Nhiên xác định được chính xác nguyên nhân tử vong, cũng tiến thêm một bước trong xác định hung thủ, kẻ sát nhân kia ở ngay trong phòng 108.
Rạng sáng năm giờ ba mươi phút, tra hỏi của cảnh sát vẫn đang tiếp tục, tiễn Bạch Tiểu Tiêu đi, trước mặt Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đổi thành Đặng Giai. Nữ sinh này là người đã phát hiện ra Quách Hoạ ngã vào cửa phòng khi độc phát, sắc mặt cô hiện tại vẫn tái nhợt như cũ, tựa hồ vẫn còn đắm chìm vào ác mộng.
Đặng Giai lớn hơn Bạch Tiểu Tiêu một tuổi. Lúc mới bắt đầu, cô luôn lắc đầu nói không biết, không quen biết ai trong những người ở phòng cách vách. Nói chuyện hơn phân nửa, Lục Tư Ngữ ra ngoài đem vào cho cô một ly nước ấm, Đặng Giai lúc này mới dần thả lỏng.
"Ngành kiến trúc bọn họ có tổng cộng ba mươi sinh viên, đa số là nam sinh chỉ có bốn người họ là nữ sinh, Đổng Phương nhà có tiền lại hào phóng, Mã Ngãi Tịnh là người đẹp nhất, được chọn là hệ hoa......"
"Đổng Phương đối xử với Mã Ngãi Tịnh như thế nào, em có biết không?"
"Không tốt lắm ạ, em có thấy qua một lần, Đổng Phương hay đùa giỡn gọi Mã Ngãi Tịnh là Mã Thí Tinh, người hầu nhỏ, luôn nhặt lại những thứ cậu ấy không cần nữa. Em cảm thấy Mã Ngãi Tịnh nghe xong hẳn sẽ ghi hận trong lòng đi."
"Em biết chuyện Đổng Phương ức hiếp Quách Hoạ không?"
Đặng Giai do dự gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó sợ sệt nói: "Bạch Tiểu Tiêu cùng Quách Hoạ rất quen thuộc, em cùng cậu ấy thì quan hệ rất bình thường."
Tống Văn nghe hiểu, cho dù có biết thì các cô cũng là nữ sinh bình thường, không dám quản, có thấy cũng làm như không thấy. Bọn họ lại hỏi Đặng Giai vài vấn đề, câu trả lời cơ bản đều giống với Bạch Tiểu Tiêu.
Sắc trời bên ngoài đã sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm không được kéo kỹ, mây đen tan đi, cuối cùng thì mưa vẫn không trút xuống.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị kết thúc tra hỏi, cậu theo lệ hỏi: "Chúng tôi gần như đã hỏi xong những gì chúng tôi muốn biết, em có muốn bổ sung thêm gì không?"
Đặng Giai cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Đêm khuya nửa tháng trước, đại khái là khoảng mười một giờ, em để quên đồ ở phòng tự học nên phải quay lại lấy, có nhìn thấy Mã Ngãi Tịnh cùng một người đàn ông trung niên từ bên ngoài bước vào, người nọ hình như là giáo sư trong khoa xây dựng của bọn họ......"
"Lúc ấy em có nhìn rõ không?" Tống Văn hỏi thêm, theo lời Đặng Giai miêu tả thì lúc đó đã khuya lại ở xa, rất dễ nhìn lầm.
"Hẳn là Mã Ngãi Tịnh......" Đặng Giai nhớ lại nói, "Em nhận ra dù của cậu ấy, hoa văn trên cây dù ấy rất khác biệt, chính là hoa hướng dương của Van Gogh, trong đêm mưa rất dễ nhìn thấy."
Tống Văn gật đầu: "Cảm ơn em đã cung cấp manh mối, việc này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng." Cậu đưa Đặng Giai tiễn ra cửa.
Phó Lâm Giang bên kia cũng đã chấm dứt tra hỏi, vài cảnh sát tập trung lại cùng tập hợp tư liệu.
Tống Văn đơn giản đem kết quả hỏi được nói cho bọn họ, ngẩng đầu hỏi Phó Lâm Giang, "Bên các anh thì sao? Có hỏi được gì không?"
"Chúng tôi hỏi chuyện giáo viên chủ nhiệm cùng vài giáo sư đứng lớp của các cô ấy, đều là một hỏi ba không biết. Chủ nhiệm lớp cảm xúc rất kích động, nói khẳng định không phải Quách Hoạ cũng không phải Lâm Quán Quán làm, sinh viên của mình cô ấy biết, đều là những sinh viên tốt. Tôi hỏi cô ấy có biết chuyện Quách Hoạ từng bị ức hiếp hay không, cô ấy đổi giọng nói mình không biết." Phó Lâm Giang thở dài, " Nữ lão sư mới hai mươi sáu tuổi, là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp, cũng không lớn hơn sinh viên của mình bao nhiêu."
Tống Văn gật đầu, cậu vốn cũng không trông cậy vào bên kia có thể tìm ra nhiều manh mối, khoảng cách vài tuổi là chênh lệch không thể nào vượt qua, một bên là người trưởng thành đã bước chân vào xã hội, một bên vẫn là đứa nhỏ trong vườn trường.
Ở Đại học nếu so sánh sinh viên là một đàn cừu, thì lão sư lại như chú chó chăn cừu. Bọn họ sẽ để ý xem có chú cừu nào rớt khỏi đàn hay không, nhưng lại chậm chạp thờ ơ với các cuộc chiến trong đàn cừu.
Tống Văn quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ, "Điều tra được như thế này, anh nghĩ sao?"
Lục Tư Ngữ không đề phòng bị điểm danh, nghĩ nghĩ nói: "Nguồn gốc chính xác của chất độc cũng như người đầu độc vẫn chưa rõ ràng. Mối quan hệ giữa các nhân vật tưởng chừng như đơn giản nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn."
Phó Lâm Giang chen vào: "Đúng vậy, sinh viên khoa Xây dựng chứ đâu phải sinh viên khoa Hoá học, làm sao họ có thể lấy được loại độc có độc tính cao được kiểm soát này? Hay là các cô ấy có quen biết những sinh viên trong khoa Hóa học, có thể lấy chất độc từ phòng thí nghiệm?"
Tống Văn nói: "Đại học đều có nhiều cách kiểm soát chặt chẽ các loại dược phẩm, nếu muốn tạo ra chất độc rất khó mà không để lại dấu vết. Lát nữa các anh đi điều tra camera giám sát, lại hỏi các lão sư về chuyện này đi." Trước kia trong nước cũng đã từng có án lệ xuất hiện tình huống chất độc được lấy ra từ phòng thí nghiệm hoá học, sau các vụ án đó, phòng thí nghiệm của các trường học đều tăng cường các biện pháp kiểm soát.
Nói đến đây, điện thoại Tống Văn bỗng dưng vang lên, là Lâm Tu Nhiên gọi đến, cậu nâng tay nhấn nghe: "Alo, lão Lâm? Tình huống sao rồi?"
Tống Văn nghe điện thoại hai phút, quay lại nói với những người khác, "Kết quả khám nghiệm thi thể đã có, Đổng Phương thì đúng là tử vong do trúng độc, nhưng Mã Ngãi Tịnh là do ngạt thở mà chết. Thành phần độc chủ yếu là Natri xyanua, ngoài ra trong cơ thể bọn họ còn phát hiện ra thuốc mê."
Biểu tình trên mặt Lục Tư Ngữ hơi thay đổi, mi tâm đột nhiên giãn ra, dường như điều anh đang băn khoăn đã được xác minh, anh cúi đầu nói: "Như vậy nghi phạm là Quách Hoạ cùng Lâm Quán Quán đúng không?"
Công việc pháp y của thành phố Nam Thành đi trước các nơi khác. Trong văn phòng thành phố có một phòng khám nghiệm tử thi hiện đại, được chia thành ba phần: phòng khám nghiệm tử thi tiêu chuẩn hóa, phòng hội thảo giám sát và phòng lưu trữ tử thi. Nó được sử dụng chủ yếu để giải phẫu một ít thi thể có nghi vấn. Tuy nhiên, do việc vận chuyển tử thi giữa nhà tang lễ và cục cảnh sát thành phố khó khăn nên những thi thể đã tương đối xác định được nguyên nhân tử vong sẽ tiến hành giải phẫu ở nhà tang lễ, sau đó là chờ để an táng nạn nhân.
Bởi vì có hai người chết nên để tiết kiện thời gian, ngoài Lâm Tu Nhiên còn có một vị pháp y trẻ tuổi cùng anh ta giải phẫu. Lâm Tu Nhiên phụ trách thi thể của Đổng Phương, người kia phụ trách thi thể của Mã Ngãi Tịnh.
Pháp y kia tên Mặc Tông, biệt anh là Đoan Ngọ, là một tiểu pháp y mang mắt kính, mới tốt nghiệp khoa pháp y được ba năm. Nhân số pháp y của Nam Thành không đủ nên sớm như vậy cậu ấy đã được độc lập xử lý thi thể. Lại nói biệt danh Đoan Ngọ này có quan hệ với Lâm Tu Nhiên, bởi vì Tông đồng âm với Tống nên Mặc Tông có nhủ danh gọi là Tiểu Bánh Ú, sau đó khi cậu ấy đến đây, sợ mọi người không nhớ được tên, liền nói ra nhũ danh để mọi người gọi.
Vài năm trước là lúc tiểu thuyết trộm mộ đang thịnh hành, Lâm Tu Nhiên nghe nhũ danh này liền nhíu mày nói, tuy rằng nói là phong kiến mê tín, nhưng khi kêu tên như thế người khác còn tưởng rằng trung tâm giám định chúng ta đem xác chết vùng dậy đấy, về sau biệt danh của cậu không bằng kêu là Đoan Ngọ đi. Vì thế trong cục Thành phố, cái tên Đoan Ngọ còn được gọi nhiều hơn tên thật của cậu ấy.
Phòng giải phẫu im lặng cực kỳ, độ ấm ở nơi này thấp hơn nhiều so với bên ngoài. Hai thi thể đã tử vong được bốn tiếng, tình trạng cương cứng tử thi thường xuất hiện từ mười phút đến bảy giờ sau khi tử vong, sau đó thì giảm dần. Hiện tại là thời điểm thi thể đang ở trạng thái cứng nhất nên không quá tự nhiên mà nằm trên bàn giải phẫu.
Đoan Ngọ mới vừa ngủ dậy mơ màng bị xách đến đây, có điểm ngơ ngác quan sát vẻ ngoài thi thể nói: "Hôm nay xem ra không có gì phức tạp, hẳn là giết người bằng thuốc độc."
Lâm Tu Nhiên chỉ điểm cho cậu ta: "Đừng sơ suất, phải kiểm tra qua mới được đưa ra kết luận." Làm pháp y ngàn vạn lần không được có ý tưởng linh hoạt, có đôi khi, thoạt nhìn càng là vụ án đơn giản thì càng dễ qua loa bỏ qua chi tiết. Đoan Ngọ lá gan lớn nhưng người có điểm qua loa, hoàn hảo trước kia là những vụ án đơn giản nên không có sơ suất gì.
Hai người bắt đầu bận rộn công việc, một bên quan sát một bên trao đổi, Lâm Tu Nhiên kiểm tra lại nhiệt độ thi thể: "Thời gian tử vong trùng với nhiệt độ hậu môn, trong khoảng mười hai giờ đến một giờ sáng." Dựa theo nhiệt kế hiện tại để tính, mỗi giờ nhiệt độ thi thể sẽ giảm 1oC. So với Đổng Phương thì nhiệt độ hậu môn của Mã Ngãi Tịnh cao hơn.
Hai người trao đổi, đem tình huống các loại kiểm nghiệm ghi vào bản ghi chép, bước này là để kiểm tra thi thể, tất cả các dấu vết trên cơ thể phải được kiểm tra qua. Hai người đi quanh bàn giải phẫu, Đoan Ngọ nói: "Bên ngoài cơ thể không có ngoại thương, đồng tử người chết thu nhỏ lại, niêm màng xung huyết, thi ban màu đỏ tươi là đặc thù rõ ràng của trúng độc."
Lâm Tu Nhiên kiểm tra xong bên ngoài thi thể, bắt đầu hạ dao cắt xuống. Da thịt bị tách ra gọn gàng, trên thi thể vẽ ra một chữ Y, trong không khí nổi lên mùi hạnh nhân đắng đậm đặc. Kiểm tra bắt đầu từ trên đầu rồi xuống dần đến tuyến tiêu hoá.
"Da, máu đều là màu đỏ tươi. Đường tiêu hoá sưng phù, ứ máu...... Bởi vì nạn nhân đã nôn mửa nên vật bên trong dạ dày không còn nhiều, có hạt chocolate màu đen." Lâm Tu Nhiên thành thạo động tác, thành phần trong dạ dày và máu ở tim rất nhanh được lấy ra, cho tất cả vào ống nghiệm chờ xét nghiệm.
Đoan Ngọ bên kia tiến triển cũng rất thuận lợi, nhanh chóng mở vùng bụng, lấy nội tạng đi cân.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người bận việc cũng đã hai tiếng, Đoan Ngọ hoàn thành xong trước, bỏ dụng cụ giải phẫu xuống nói: "Bên này đã hoàn thành, cơ bản xác định là trúng độc, nếu không có vấn đề gì thì em chuẩn bị khâu lại."
"Để tôi xem một chút." Lâm Tu Nhiên buông công tác trong tay xuống, đi tới nhìn thi thể của Mã Ngãi Tịnh. Anh là người phụ trách của trung tâm giám định, trên tất cả báo cáo kiểm nghiệm đều cần chữ kỹ của anh nên phải chịu trách nhiệm với nạn nhân.
Lâm Tu Nhiên nhìn thi thể vài giây, biểu tình ngưng trọng, nhíu mi sâu trầm tư. Hiện tại Lâm Tu Nhiên có chút thiếu ngủ, vạn phần mệt mỏi, anh ta chỉ cần khép mắt lại trong đầu liền hiện ra hình ảnh thi thể cô gái cùng chăn quấn chặt vào nhau, không sao gạt đi được. Giống như, sâu trong đó đang ám chỉ điều gì......
Không biết có phải do kho lạnh công suất lớn bên cạnh ảnh hưởng hay không mà độ ấm ở đây đang rất thấp. Hai thi thể trên bàn giải phẫu đã bị lấy nội tạng ra, song song nằm đó, làn da bị đèn giải phẫu chiếu đến trắng bệch, lộ ra vẻ đáng sợ.
Nhà tang lễ thành phố Nam Thành nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố, toà nhà rất khí thế nhưng lại vắng tanh, chưa kể trong đêm tối trừ nhân viên trực ban thì chỉ còn hai người bọn họ, người chết còn nhiều hơn người sống. Lúc nãy do bận việc nên không cảm nhận được sự yên tĩnh của nơi đây, lá gan lớn của Đoan Ngọc cũng có chút chịu không nổi. Cậu nhìn về phía Lâm Tu Nhiên đang trầm tư, có chút chột dạ, cẩn thận đối chiếu lại thi thể trước mắt, vẫn không nhìn ra manh mối gì, nhỏ giọng hỏi: "Đây không phải là đặc thù điển hình của trúng độc Natri xyanua sao ạ?"
"Thi thể này có gì đó không đúng." Lâm Tu Nhiên không kết luận mà đi đến trước thi thể Đổng Phương xem xét, anh lật mí mắt người chết, cùng ánh mắt nạn nhau nhìn nhau một lát, sau đó buông tay mở miệng nói: "Là trúng độc không sai, nhưng thi thể bên cậu chút chênh lệch với của tôi, ví dụ như trúng độc sẽ không khiến cho mí mắt cùng gò má có các đốm xuất huyết......"
Lâm Tu Nhiên vừa nói vừa kéo một chiếc đèn trắng lại. Ngọn đèn chiếu xuống, có thể thấy rõ trên gò má Mã Ngãi Tịnh có một ít đốm màu đỏ tươi, khi vừa tử vong thì dấu vết trên mặt cô không rõ ràng nhưng thời gian trôi qua, đã ngày càng hiện lên rõ ràng.
Đoan Ngọ tiến lại gần quan sát, những đốm đỏ kia rất nhỏ phân tán trên mặt, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không dễ dàng phát hiện ra, dường như tất cả các mao mạch trên mặt đều vỡ ra vì một lý do nào đó. Nhìn gần lại mới cảm thấy có điểm quỷ dị, tựa như có người rắc một nắm chu sa lên mặt thi thể.
"Còn có, sơn trên móng tay của cô ấy đã che đi tình trạng tím tái các ngón tay." Lâm Tu Nhiên lại chỉ vào ngón tay của Mã Ngãi Tịnh, nơi đó đã biến thành màu tím. Anh ta đổ hoá chất lên bông gòn, lau sạch màu sơn trên tay Mã Ngãi Tịnh, đầu ngón tay cô gái đã tím xanh, màu móng tay cũng có màu tím rõ ràng.
"Ngoài ra còn có......" Lâm Tu Nhiên chỉ vào một ít chấm li ti trên nội tạng của nạn nhân.
Manh mối từng cái từng cái xuất hiện, một sự thật đáng sợ dần hiện ra. Lâm Tu Nhiên cảm thấy ngực mình thắt lại, hung thủ này quá mức điên rồ rồi.
"Tháp điêu thị ban......" Cái này Đoan Ngọ nhận thức được, tháp điêu thị ban là chỉ một số điểm xuất huyết dưới niêm mạc, là đặc thù của tử vong do ngạt thở, "Cho nên...... Nguyên nhân tử vong chính xác phải là...... Ngạt thở?"
Lâm Tu Nhiên mở khoang miệng quan sát răng người chết, ở chân răng xuất hiện màu hồng nhạt. Hiện tượng này có cái tên rất lãng mạn, là răng hoa hồng.
Nhìn đến những dấu vết này, vẻ mặt Lâm Tu Nhiên ngưng trọng ngầm kết luận, "Đúng vậy, nạn nhân này tử vong là do ngạt thở bởi chăn bông." Sau đó anh ta đứng thẳng người bổ sung thêm: "Nạn nhân tử vong khi độc đã bắt đầu phát tác nên thi thể có đặc thù của tình trạng trúng độc, như thi ban màu đỏ tươi, do đó cậu không hề chú ý đến đặc thù của tử vong do ngạt thở."
Bởi vì ngạt thở vào thời kỳ cuối của trúng độc nên không có một số đặc thù cơ học của ngạt thở như gãy xương lưỡi, dễ dàng nhầm lẫn với trúng độc tử vong.
Đây là một kết quả khiến cho người khác kinh sợ, hai người bị hại, thời gian tử vong gần như trùng nhau nhưng nguyên nhân tử vong lại khác nhau. Có lẽ trong quá trình độc phát đã xảy ra chuyện gì đó khiến hung thủ đã chờ không kịp thời gian độc phát tác khiến Mã Ngãi Tịnh tử vong, nhưng phải làm cho cô nhanh chóng chết đi. Độc phát, ngạt thở đều là những thứ cực kỳ đau đớn, khó có thể tưởng tượng được trước khi chết cô đã phải trải qua như thế nào.
"Là em không xem cẩn thận." Đoan Ngọ nhìn thẳng vào sai lầm của mình. Sở dĩ có phán đoán sai lầm là bởi vì dấu hiệu trúng độc trên thi thể quá mức rõ ràng, cậu vừa đến đã có một kết luận chủ quan, cảm thấy nhất định là tử vong do trúng độc, không hề nghĩ đến còn có thể có trường hợp khác xảy ra. Hiện tại được Lâm Tu Nhiên chỉ ra, Đoan Ngọ mới biết được suýt chút nữa mình đã gây ra sai lầm, sợ đến toát mồ hôi, "Chủ nhiệm Lâm, nguyên nhân tử vong này có ảnh hưởng nhiều đến vụ án không ạ?"
Lâm Tu Nhiên nhìn cậu: "Đương nhiên rất lớn. Ký túc xá không có dấu vết đột nhập, như vậy hung thủ được giới hạn trong nội bộ ký túc xá, này cũng quá tàn nhẫn rồi." Anh ta nói chuyện, mắt nhìn về phía hai thi thể đã mở bụng nằm trên bàn giải phẫu, ánh mắt hai cô gái trợn lên, chết không nhắm mắt.
Khi ở hiện trường phát hiện thi thể Mã Ngãi Tịnh cùng chăn quấn chặt vào nhau, lúc đầu bọn họ tưởng bởi vì thời điểm độc phát thống khổ nên nạn nhân mới nắm chặt chăn, hiện tại xem ra cái chăn kia là hung khí. Hung thủ sợ cô hét to trong lúc độc phát, nên đã có người trực tiếp khoá ngồi trên thân thể cô, dùng hai tay phủ chăn lên đầu, đem cô ngạt thở đến chết trong chăn. Điều này khiến cho cô vẫn gắt gao cầm chăn, không thể tách ra cho đến chết. Cũng nhờ động tác lúc sắp chết này của cô đã giúp Lâm Tu Nhiên xác định được chính xác nguyên nhân tử vong, cũng tiến thêm một bước trong xác định hung thủ, kẻ sát nhân kia ở ngay trong phòng 108.
Rạng sáng năm giờ ba mươi phút, tra hỏi của cảnh sát vẫn đang tiếp tục, tiễn Bạch Tiểu Tiêu đi, trước mặt Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đổi thành Đặng Giai. Nữ sinh này là người đã phát hiện ra Quách Hoạ ngã vào cửa phòng khi độc phát, sắc mặt cô hiện tại vẫn tái nhợt như cũ, tựa hồ vẫn còn đắm chìm vào ác mộng.
Đặng Giai lớn hơn Bạch Tiểu Tiêu một tuổi. Lúc mới bắt đầu, cô luôn lắc đầu nói không biết, không quen biết ai trong những người ở phòng cách vách. Nói chuyện hơn phân nửa, Lục Tư Ngữ ra ngoài đem vào cho cô một ly nước ấm, Đặng Giai lúc này mới dần thả lỏng.
"Ngành kiến trúc bọn họ có tổng cộng ba mươi sinh viên, đa số là nam sinh chỉ có bốn người họ là nữ sinh, Đổng Phương nhà có tiền lại hào phóng, Mã Ngãi Tịnh là người đẹp nhất, được chọn là hệ hoa......"
"Đổng Phương đối xử với Mã Ngãi Tịnh như thế nào, em có biết không?"
"Không tốt lắm ạ, em có thấy qua một lần, Đổng Phương hay đùa giỡn gọi Mã Ngãi Tịnh là Mã Thí Tinh, người hầu nhỏ, luôn nhặt lại những thứ cậu ấy không cần nữa. Em cảm thấy Mã Ngãi Tịnh nghe xong hẳn sẽ ghi hận trong lòng đi."
"Em biết chuyện Đổng Phương ức hiếp Quách Hoạ không?"
Đặng Giai do dự gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó sợ sệt nói: "Bạch Tiểu Tiêu cùng Quách Hoạ rất quen thuộc, em cùng cậu ấy thì quan hệ rất bình thường."
Tống Văn nghe hiểu, cho dù có biết thì các cô cũng là nữ sinh bình thường, không dám quản, có thấy cũng làm như không thấy. Bọn họ lại hỏi Đặng Giai vài vấn đề, câu trả lời cơ bản đều giống với Bạch Tiểu Tiêu.
Sắc trời bên ngoài đã sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm không được kéo kỹ, mây đen tan đi, cuối cùng thì mưa vẫn không trút xuống.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị kết thúc tra hỏi, cậu theo lệ hỏi: "Chúng tôi gần như đã hỏi xong những gì chúng tôi muốn biết, em có muốn bổ sung thêm gì không?"
Đặng Giai cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Đêm khuya nửa tháng trước, đại khái là khoảng mười một giờ, em để quên đồ ở phòng tự học nên phải quay lại lấy, có nhìn thấy Mã Ngãi Tịnh cùng một người đàn ông trung niên từ bên ngoài bước vào, người nọ hình như là giáo sư trong khoa xây dựng của bọn họ......"
"Lúc ấy em có nhìn rõ không?" Tống Văn hỏi thêm, theo lời Đặng Giai miêu tả thì lúc đó đã khuya lại ở xa, rất dễ nhìn lầm.
"Hẳn là Mã Ngãi Tịnh......" Đặng Giai nhớ lại nói, "Em nhận ra dù của cậu ấy, hoa văn trên cây dù ấy rất khác biệt, chính là hoa hướng dương của Van Gogh, trong đêm mưa rất dễ nhìn thấy."
Tống Văn gật đầu: "Cảm ơn em đã cung cấp manh mối, việc này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng." Cậu đưa Đặng Giai tiễn ra cửa.
Phó Lâm Giang bên kia cũng đã chấm dứt tra hỏi, vài cảnh sát tập trung lại cùng tập hợp tư liệu.
Tống Văn đơn giản đem kết quả hỏi được nói cho bọn họ, ngẩng đầu hỏi Phó Lâm Giang, "Bên các anh thì sao? Có hỏi được gì không?"
"Chúng tôi hỏi chuyện giáo viên chủ nhiệm cùng vài giáo sư đứng lớp của các cô ấy, đều là một hỏi ba không biết. Chủ nhiệm lớp cảm xúc rất kích động, nói khẳng định không phải Quách Hoạ cũng không phải Lâm Quán Quán làm, sinh viên của mình cô ấy biết, đều là những sinh viên tốt. Tôi hỏi cô ấy có biết chuyện Quách Hoạ từng bị ức hiếp hay không, cô ấy đổi giọng nói mình không biết." Phó Lâm Giang thở dài, " Nữ lão sư mới hai mươi sáu tuổi, là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp, cũng không lớn hơn sinh viên của mình bao nhiêu."
Tống Văn gật đầu, cậu vốn cũng không trông cậy vào bên kia có thể tìm ra nhiều manh mối, khoảng cách vài tuổi là chênh lệch không thể nào vượt qua, một bên là người trưởng thành đã bước chân vào xã hội, một bên vẫn là đứa nhỏ trong vườn trường.
Ở Đại học nếu so sánh sinh viên là một đàn cừu, thì lão sư lại như chú chó chăn cừu. Bọn họ sẽ để ý xem có chú cừu nào rớt khỏi đàn hay không, nhưng lại chậm chạp thờ ơ với các cuộc chiến trong đàn cừu.
Tống Văn quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ, "Điều tra được như thế này, anh nghĩ sao?"
Lục Tư Ngữ không đề phòng bị điểm danh, nghĩ nghĩ nói: "Nguồn gốc chính xác của chất độc cũng như người đầu độc vẫn chưa rõ ràng. Mối quan hệ giữa các nhân vật tưởng chừng như đơn giản nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn."
Phó Lâm Giang chen vào: "Đúng vậy, sinh viên khoa Xây dựng chứ đâu phải sinh viên khoa Hoá học, làm sao họ có thể lấy được loại độc có độc tính cao được kiểm soát này? Hay là các cô ấy có quen biết những sinh viên trong khoa Hóa học, có thể lấy chất độc từ phòng thí nghiệm?"
Tống Văn nói: "Đại học đều có nhiều cách kiểm soát chặt chẽ các loại dược phẩm, nếu muốn tạo ra chất độc rất khó mà không để lại dấu vết. Lát nữa các anh đi điều tra camera giám sát, lại hỏi các lão sư về chuyện này đi." Trước kia trong nước cũng đã từng có án lệ xuất hiện tình huống chất độc được lấy ra từ phòng thí nghiệm hoá học, sau các vụ án đó, phòng thí nghiệm của các trường học đều tăng cường các biện pháp kiểm soát.
Nói đến đây, điện thoại Tống Văn bỗng dưng vang lên, là Lâm Tu Nhiên gọi đến, cậu nâng tay nhấn nghe: "Alo, lão Lâm? Tình huống sao rồi?"
Tống Văn nghe điện thoại hai phút, quay lại nói với những người khác, "Kết quả khám nghiệm thi thể đã có, Đổng Phương thì đúng là tử vong do trúng độc, nhưng Mã Ngãi Tịnh là do ngạt thở mà chết. Thành phần độc chủ yếu là Natri xyanua, ngoài ra trong cơ thể bọn họ còn phát hiện ra thuốc mê."
Biểu tình trên mặt Lục Tư Ngữ hơi thay đổi, mi tâm đột nhiên giãn ra, dường như điều anh đang băn khoăn đã được xác minh, anh cúi đầu nói: "Như vậy nghi phạm là Quách Hoạ cùng Lâm Quán Quán đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.