Chương 57
Thanh Vận Tiểu Thi
07/12/2021
HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
LUÂN HỒI
_______________
Buổi chiều ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án, trong văn phòng giám đốc Viện dưỡng lão Lạc Hân.
Tống Văn nhìn người phụ nữ trước mắt, Bạch Lạc Nhuế, ba mươi tuổi, đã kết hôn nhưng đang để tang chồng, dưới danh nghĩa của cô có một viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão Lạc Hân này hoàn toàn bất đồng với Viện dưỡng lão Vu Sơn. Nơi trước mắt tuyệt đối là một viện dưỡng lão cao cấp xa hoa, chỉ là quy mô thì nhỏ hơn, nơi này thống nhất trải thảm chống trượt ở khắp nơi, cửa sổ là cửa sổ sát đất bằng hợp kim, ngay cả màn cũng là tự động, ngoài cửa sổ là công viên được quy hoạch, cảnh sắc hợp lòng người.
Hiện tại, Tống Văn cùng Phó Lâm Giang đang ngồi trong văn phòng đối diện với Bạch Lạc Nhuế.
Vốn Tống Văn muốn gọi người đến Cục cảnh sát để phối hợp điều tra, nhưng khi nghe chuyện này Cố cục đề nghị bọn họ nên đến đây một chuyến.
Bạch Lạc Nhuế là một người phụ nữ nổi danh ở Nam Thành với việc luôn thúc đẩy sự nghiệp chăm sóc người cao tuổi, tiếng tăm rất tốt trong giới thượng lưu của thành phố. Như thế nếu không có bằng chứng mà trực tiếp đem người kéo đến, cuối cùng tra được cô không hề có liên quan đến vụ án thì sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.
Hiện giờ bọn họ chỉ là để đối phương phối hợp điều tra mà không có chứng cứ chính xác, hình như đến thăm hỏi thì thích hợp hơn.
Cố cục đã lên tiếng nên Tống Văn cũng chỉ có thể chạy đến đây một chuyến.
Trên tư liệu thì Bạch Lạc Nhuế hai mươi bốn tuổi kết hôn, hai mươi tám tuổi thì chồng qua đời, không có con, cô được thừa kế hai công ty và tài sản lớn do chồng để lại.
Quần áo của người phụ nữ trước mặt tinh xảo và thành đạt, tóc ngắn, cô bảo dưỡng rất tốt nên khoé mắt không có một nếp nhăn nhỏ nào, cổ tay mang trang sức được khảm ngọc bích, khi nói chuyện theo thói quen mà xoay vòng tay.
"Trương Bồi Tài, tôi có biết người này." Thanh âm Bạch Lạc Nhuế dịu dàng dễ nghe, cô nghiêng đầu suy nghĩ rồi trả lời Tống Văn, thời điểm nói chuyện thì một bên má lộ ra một cái đồng điếu.
"Theo giám sát mà chúng tôi có được thì trước đây cô có cùng anh ta đi dạo qua một cửa hàng sang trọng, cũng có mua cho cô một số đồ đạc." Tống Văn nói, trong điện thoại cậu có ảnh chụp, thế nhưng cậu hy vọng nghe được chính miệng Bạch Lạc Nhuế thừa nhận trước khi đưa ra ảnh chụp.
Bạch Lạc Nhuế khẽ nhíu mày: "Bên cạnh tôi luôn có người theo đuổi, nên là người có tên này tôi thật sự không nhớ rõ lắm."
Ánh mắt Tống Văn dừng trên một cái kệ sau lưng Bạch Lạc Nhuế, nhắc nhở cô: "Bạch nữ sĩ, cái túi kia của cô hình như là sản phẩm giới hạn năm nay của F đúng không?" Nếu cậu nhớ không sai thì cái túi này là cô ấy cùng Trương Bồi Tài đi mua trong băng ghi hình trước đó lấy được.
"À, anh nói là anh ta sao?" Bạch Lạc Nhuế xoay đầu nhìn thoáng qua cái túi không dùng để trên kệ, dường như đột nhiên nhớ đến gì đó, lấy tay vuốt tóc mái, "Cái người vóc dáng cao cao, có chút hài hước đúng không? Nhưng mà người đó nói anh ta tên là Vương Duệ. Ban đầu anh ta nói muốn phỏng vấn tôi, chúng tôi quen biết không bao lâu thì anh ta bắt đầu theo đuổi tôi, tặng quà cho tôi, mời tôi ăn cơm này nọ. Chỉ là sau đó tôi phát hiện anh ta đã có vợ...... Chồng tôi tuy rằng đã qua đời nhưng trong chuyện tình cảm thì tôi rất nghiêm túc, anh ta đối xử với tôi như thế khiến tôi cảm thấy như đã bị lừa dối."
Tiếp đó Bạch Lạc Nhuế giải thích một chút cả quá trình, trước đó cô bị một tra nam đùa giỡn tình cảm, khi cô phát hiện bản thân trở thành người thứ ba bị động thì đã nhanh chóng cắt đứt quan hệ của hai người.
"Hình như đã một tháng rồi tôi không gặp anh ta...... Anh ta hiện tại sao rồi? Xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Lạc Nhuế hỏi.
"Anh ta đã chết." Tống Văn nói ra mấy chữ, ánh mắt dừng trên mặt của Bạch Lạc Nhuế, nhận xét biểu cảm của cô.
Biểu tình của Bạch Lạc Nhuế hơi kinh hãi, sau đó nhẹ nhàng ôi một tiếng, tiếp đó cô lại mở miệng nói: "Tôi rất tiếc khi nghe tin này, các anh hôm nay đến đây là vì chuyện này sao?" Sau đó cô cúi đầu nói, "Có thể tôi không giúp gì được các anh rồi. Thật ra tôi đã định trả lại cho anh ta quà tặng này nọ, chỉ có điều anh ta giống như đã bốc hơi khỏi thế giới, tôi cũng tìm không được anh ta, hôm nay thì biết được anh ta đã qua đời."
Phó Lâm Giang nói: "Làm phiền Bạch nữ sĩ đem số điện thoại và địa chỉ lúc anh ta liên hệ với cô nói cho chúng tôi."
"Phối hợp với cảnh sát là việc nên làm mà." Bạch Lạc Nhuế mở điện thoại, báo cho bọn họ một dãy số, "Lúc đó anh ta nói là đến đây công tác, cho nên chỉ ở lại một khách sạn sang trọng. Cụ thể thì các anh có thể hỏi nhân viên phục vụ bên kia."
Tống Văn sao chép thông tin này, trực tiếp gửi qua cho Chu Hiểu.
Sau đó Phó Lâm Giang tiếp tục hỏi: "Thời điểm cô qua lại cùng Trương Bồi Tài thì thường tán gẫu về đề tài gì thế?"
Bạch Lạc Nhuế nhớ lại một chút: "Đương nhiên là mấy lời của những người đang yêu đương thôi, ăn cái gì, xem phim gì, có thích thứ gì không này nọ."
Phó Lâm Giang truy vấn: "Không có nói đến công việc của cô sao? Hay là nghề nghiệp của anh ta?"
Bạch Lạc Nhuế lại vuốt tóc mái, dường như đây là thói quen của cô: "Hình như anh ta là phóng viên thì phải, tuy rằng anh ta nói muốn phỏng vấn tôi, nhưng thực tế thì trên phương diện này chúng tôi không có trao đổi nhiều lắm."
Hỏi xong chuyện Trương Bồi Tài, hai người bọn họ cũng không có ý định rời đi, Tống Văn chen vào đề tài khác, "Bạch nữ sĩ, cô vận hành viện dưỡng lão này đã ba năm rồi sao?"
Bạch Lạc Nhuế gật đầu: "Đúng vậy, thời điểm chồng tôi còn sống từng kinh doanh một viện điều dưỡng cao cấp, là tôi khuyên anh ấy chuyển đổi nơi này thành viện dưỡng lão cao cấp tốt nhất Nam Thành." Nhắc đến đề tài này, cô càng sôi nổi hơn, lập tức đem chuyện Trương Bồi Tài tử vong để sang một bên, "Nơi này của chúng tôi trước mắt có bảy mươi giường, bảo đảm mỗi người cao tuổi đều có không gian độc lập. Chúng tôi có hợp tác với bác sĩ trong thành phố định kỳ sẽ tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho các cụ, ở đây tổng cộng có hơn tám mươi người chăm sóc, có thể cung cấp cho các cụ dịch vụ một đối một."
Mắt Tống Văn hơi híp lại: "Hoàn cảnh tốt như thế, thậm chỉ còn có bể bơi chuyên nghiệp, phòng tập thể dục, phòng sách báo, phòng hồi phục sức khoẻ, giá cả vào ở nhất định là không thấp rồi."
"Sao thế? Cảnh sát Tống có hứng thú với viện dưỡng lão sao?" Khoé miệng Bạch Lạc Nhuế đầy ý cười, lúm đồng điếu càng thêm rõ ràng.
Tống Văn nói: "Con người mà, trong nhà đều có người lớn, cũng sẽ có lúc già đi."
Cơ thể Bạch Lạc Nhuế hơi dựa vào lưng ghế, tay vẫn xoay vòng tay như cũ, "Thật ra, một người già ở nơi này, chỉ ăn ở cùng trông nom chăm sóc thì chỉ cần một vạn một tháng, giá cả này so với chi phí mời người chăm sóc tại nhà thì không chênh lệch lắm. Nơi này tiện nghi hơn rất nhiều so với tưởng tượng, trên cơ bản thì tôi không dựa vào lợi nhuận của nơi này, thậm chí tôi còn phải dùng lợi nhuận của những nơi khác để dùng cho nơi này."
"Việc kinh doanh đều là vì kiếm tiền, vậy triết lý kinh doanh của cô là gì thế?" Tống Văn hơi nhíu mày, tỏ vẻ không thể lý giải được chuyện này. Tất cả thương nhân đều coi trọng tiền tài, cậu tin rằng sẽ có người nhường bước trước phúc lợi công cộng, thế nhưng rất khó để hiểu được loại tâm lý làm việc công thuần tuý này.
"Cậu cảm thấy vốn kinh doanh hiện tại của tôi chỉ là chiêu trò thôi sao?" Bạch Lạc Nhuế nở nụ cười, "Cũng có nhiều người nghĩ như cậu, nhưng mà tôi làm vậy là có lý do của mình. Thứ nhất, tôi thấy được sự khả quan của thị trường dưỡng lão, tỷ lệ già hoá ở nước ta đang tăng nhanh, hơn nữa cùng với tình trạng không kết hôn, cạn kiệt lương hưu, không có con,... thì tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Tương lai thì dưỡng lão chính là một vấn đề lớn, có lẽ tôi không kiếm tiền ở hiện tại nhưng tôi sẽ chiếm lấy thị trường trong tương lai, hơn nữa danh tiếng cùng thị phần của bản thân tôi cũng rất có giá trị."
Cô dừng một chút rồi tiếp tục, "Thứ hai, tôi rất thích giao thiệp với người lớn tuổi. Bọn họ rất thông minh, nhìn xa trong rộng, chỉ cần cùng bọn họ ở cùng một chỗ thì tôi sẽ cảm thấy thời gian như trầm lặng lại. Có thể cung cấp cho những người cao tuổi sự phục vụ tốt nhất là chuyện khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc."
Tống Văn tiếp tục đặt câu hỏi: "Hỏi Bạch tiểu thư một vấn đề. Lúc chúng tôi điều tra tài khoản viện dưỡng lão của cô thì phát hiện được một vấn đề, chính là sẽ có một khoản tiền ba vạn không định kỳ sẽ được chuyển từ tài khoản gia đình đến tài khoản của nơi này. Chúng tôi có thể hỏi về khoản tiền của hạng mục kinh doanh này được hay không?" Vấn đề này là Chu Hiểu phát hiện ra trước khi bọn họ đến đây, mấu chốt chính là khi bọn họ đọc tư liệu danh sách của những người già đã qua đời trong viện dưỡng lão, một số tiền đáng kể từ tài khoản gia đình được chuyển vào, ngắn thì một hai ngày, lâu thì là một tuần, không lâu sau đó thì người già liền qua đời.
Tình huống như thế khiến cho cảnh sát không thể không liên tưởng đến một loại khả năng, tiền này cùng với cái chết của người già có liên quan.
"Sao thế?" Biểu tình của Bạch Lạc Nhuế hơi biến hoá, hiện lên cảnh giác rõ ràng, "Cảnh sát Tống làm sao tra được chuyện này thế? Doanh nghiệp của chúng tôi là hợp pháp, chưa bao giờ trốn thuế, các loại kiểm tra công - kiểm – pháp* cũng đều phối hợp đúng hạn."
"Nào có, Bạch nữ sĩ quá lời rồi, chúng tôi chỉ là muốn hiểu rõ chuyện tài chính phục vụ hạng mục này thôi." Tống Văn nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Lạc Nhuế.
Dưới sự ép hỏi của cậu, Bạch Lạc Nhuế lui từng bước, cúi đầu nói: "Anh cũng biết đó, sinh lão bệnh tử của con người là chuyện thường tình, tuy rằng không muốn đề cập đến nhưng tôi thừa nhận, ngành này của chúng tôi có dính đến vấn đề hậu sự của những người lớn tuổi. Là một tổ chức chuyên nghiệp luôn nghĩ đến khách hàng, chúng tôi chỉ là đang cung cấp các dịch vụ tiếp theo mà thôi."
Bạch Lạc Nhuế đem khoảng chi tiêu này đẩy lên cho việc tang lễ, Tống Văn ừ một tiếng, tuy không truy vấn tiếp nhưng trong lòng cảm thấy câu trả lời này của Bạch Lạc Nhuế có sơ hở. Nếu thật sự theo lời nói của cô thì phí này hẳn là phải xuất hiện vào thời điểm người già tử vong, không lý do gì mà lúc họ còn sống thì đem tiền thu vào, một lần hai lần thì có thể nói là trùng hợp nhưng nhiều lần thì khó mà nói trước được.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì, ba vạn này nếu để mua một mạng người thì hơi ít, khoảng tiền này tựa hồ như là...... Một khoảng tiền cọc. Tiền được chuyển khoản đến tài khoản của viện dưỡng lão, chứng tỏ bọn họ muốn để cho gia đình yên tâm, chỉ sợ Bạch Lạc Nhuế đã sớm chuẩn bị tốt lý do khoái thác.
Tiến hành trò chuyện đến đây, Phó Lâm Giang lại hỏi một vấn đề: "Việc kinh doanh của viện dưỡng lão này của cô có từng phát sinh chuyện ngược đãi người già hay không?"
Nếu viện dưỡng lão này có liên quan đến Viện dưỡng lão Vu Sơn thì rất dễ để người ta liên tưởng đến chuyện này. Vấn đề của Phó Lâm Giang hỏi rất trực tiếp, loại vấn đề này không thể nghi ngờ sẽ nhận được đáp án phủ định, không có người làm ăn nào thừa nhận vấn đề của mình. Thế nhưng có rất nhiều thời điểm, cảnh sát có thể từ thái độ của đối phương mà phát hiện ra rất nhiều vấn đề, nhìn ra chân tướng sự thật đằng sau.
Bạch Lạc Nhuế nghe xong lời này, trên mặt có chút không vui, "Chuyện này tuyệt đối không có, người chăm sóc cùng điều dưỡng ở nơi này đều phải trải qua kiểm tra đánh giá nghiêm khắc mới có thể vào làm việc, mỗi tháng sẽ có tiến hành khảo sát mức độ hài lòng của các cụ với bọn họ. Đừng nói là ngược đãi, chỗ này của chúng tôi tuyệt đối không cho phép có thái độ không tốt với người lớn tuổi."
Nói đến đây, Bạch Lạc Nhuế nhìn đồng hồ nói: "Hai vị cảnh sát, xin hỏi vấn đề của các anh đã hỏi xong chưa? Không biết câu trả lời của tôi có vừa lòng các anh hay không? Tôi còn có một cái hội nghị...... Chỉ sợ thời gian......"
"Cái kia xin hỏi, chúng tôi có thể lấy cái túi đó đi được không? Cô vừa nói đã từng nghĩ đem trả nó lại cho Trương Bồi Tài?" Tống Văn thử thăm dò hỏi.
Bạch Lạc Nhuế vươn tay lấy cái túi trên kệ xuống: "Xin cứ tự nhiên, người đã chết, tôi cũng không thích hợp giữ cái túi này."
Tống Văn đeo bao tay nhận cái túi đưa cho Phó Lâm Giang, ý bảo anh để lên xe. Phó Lâm Giang cảm thấy vẫn còn vấn đề chưa được hỏi đến, lúc này nắm chắc thời gian ngẩng đầu tiếp tục hỏi: "Bạch nữ sĩ, tôi muốn hỏi một chút, cô có biết một nơi tên là Viện dưỡng lão Vu Sơn không?"
Bạch Lạc Nhuế sửng sốt một chút, sau đó trả lời anh: "Nơi đó không phải đã đóng cửa nhiều năm trước rồi sao?"
Phó Lâm Giang nói: "Không có gì, chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút thôi. Như vậy thì cô từng nghe cái tên Hạ Vị Tri chưa?"
"Tôi nghĩ ở Nam Thành không ai không nghe qua cái tên này đi? Các anh bắt được bà ta rồi sao?" Bạch Lạc Nhuế nâng mắt, như vô ý mà hỏi.
Tống Văn cũng làm như lơ đãng mà tiết lộ: "Không có, gần đây chúng tôi đang phúc tra lại các vụ án chưa được giải quyết. Là công dân của Nam Thành, lại còn là người cùng ngành, chúng tôi muốn nghe một chút quan điểm của Bạch nữ sĩ đối với sự kiện đó, nếu Bạch nữ sĩ có manh mối gì cũng có thể cung cấp cho chúng tôi."
Bạch Lạc Nhuế hơi nghiêng người về phía trước, "Bà ta là phần tử biến chất trong ngành chúng tôi, cũng bởi vì có người như thế tồn tại nên hiện tại công tác của chúng tôi rất khó để đẩy mạnh. Tôi rất tiếc khi các anh không bắt được bà ta, theo tôi thì người như thế phải nhận xét xử của toà án."
Trên hồ sơ của bọn họ thì Bạch Lạc Nhuế cùng Hạ Vị Tri ngoại trừ nghề nghiệp tương đồng, cùng làm việc ở viện dưỡng lão thì nhìn không ra bọn họ còn có liên hệ gì khác. Hiện tại lời nói của Bạch Lạc Nhuế...... Dường như căm thù Hạ Vị Tri đến tận xương tuỷ.
Trong rất nhiều vụ án bắt chước phạm tội hoặc truyền thụ học tập xúi giục, thì các thành viên cũ sẽ xúi giục, dạy dỗ, thậm chí là kiểm soát nhận thức và hành vi phạm tội của các thành viên mới, tạo thành một tổ chức phối hợp và thống nhất.
Thái độ lúc này của Bạch Lạc Nhuế cũng không quá giống tình huống này.
Phó Lâm Giang nói: "Cảm tạ Bạch tiểu thư đã trả lời, chúng tôi sẽ tiến hành xét hỏi những nhân viên ở đây, hy vọng mọi người sẽ phối hợp công tác của chúng tôi."
Bạch Lạc Nhuế nở một nụ cười: "Chuyện này nếu các anh có thời gian thì cứ tự nhiên."
Tống Văn bỗng nhớ đến gì đó hỏi: "Bạch nữ sĩ, cô vội vã đi họp có phải có liên quan đến hạng mục đô thị dưỡng lão Long Duyệt Nam Thành hay không?" Hạng mục đô thị dưỡng lão Long Duyệt gần đây có rất nhiều quảng cáo, gần đến ngày khánh thành nên có thể thấy được rất nhiều loại tuyên truyền.
Bạch Lạc Nhuế từ trong ngăn kéo lấy ra tệp giấy tuyên truyền đưa cho cậu: "Có liên quan đến chuyện này, gần đây tôi thật sự rất vội, vài ngày nữa thì đô thị dưỡng lão Long Duyệt sẽ xin ý kiến hoàn thành, chuẩn bị tiến hành nghi thức cắt băng khánh thành. Hạng mục này chủ yếu làm về một số công trình phúc lợi công cộng cho người cao tuổi ở Nam Thành, tạo ra một đô thị hiện đại để chăm sóc người cao tuổi, hợp vào với một ít đơn vị dưỡng lão."
Ở Nam Thành, các công trình dành cho công dân bình thường hoặc trẻ em thì rất phổ biến, trong khi các địa điểm được xây dựng dành riêng cho người cao tuổi thì rất hiếm. Khi tốc độ già hóa dân số ngày càng nhanh, đây chính là hướng phát triển của thành phố Nam Thành trong thời gian gần đây.
Phó Lâm Giang khen tặng một câu: "Bạch tiểu thư tuổi còn trẻ như thế mà đã làm được chuyện này, thật sự rất giỏi."
Bạch Lạc Nhuế cười nói: "Tôi cũng chỉ là may mắn được tham gia vào dự án này thôi."
Tống Văn cúi đầu nhìn tệp tuyên truyền trên bàn, đó là một mảng kiến trúc rất lớn, theo đồ án trên đó có thể nhìn ra đây là một công trình không nhỏ. Mở tệp tuyên truyền ra thì có thể nhìn thấy một ít giới thiệu đơn giản về đô thị dưỡng lão Long Duyệt, cậu lật xem một chút, tiện tay cầm tệp tuyên truyền bỏ vào túi.
Nói đến đây, Bạch Lạc Nhuế đưa cho Tống Văn hai tấm phiếu: "Đúng rồi, đây là vé tham dự sự kiện, nếu các anh có hứng thú thì có thể đến nhìn thử."
Tống Văn nhận lấy hai tấm vé vào cửa mỏng manh, hơi híp mắt phán đoán xem lời của Bạch Lạc Nhuế có bao nhiêu phần đáng để tin tưởng, đồng thời cũng suy xét xem người phụ nữ này đến tột cùng là người như thế nào.
~ Hết chương 56 ~
Chú thích:
(*) Công - kiểm – pháp: công an, kiểm sát, tư pháp.
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
LUÂN HỒI
_______________
Buổi chiều ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án, trong văn phòng giám đốc Viện dưỡng lão Lạc Hân.
Tống Văn nhìn người phụ nữ trước mắt, Bạch Lạc Nhuế, ba mươi tuổi, đã kết hôn nhưng đang để tang chồng, dưới danh nghĩa của cô có một viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão Lạc Hân này hoàn toàn bất đồng với Viện dưỡng lão Vu Sơn. Nơi trước mắt tuyệt đối là một viện dưỡng lão cao cấp xa hoa, chỉ là quy mô thì nhỏ hơn, nơi này thống nhất trải thảm chống trượt ở khắp nơi, cửa sổ là cửa sổ sát đất bằng hợp kim, ngay cả màn cũng là tự động, ngoài cửa sổ là công viên được quy hoạch, cảnh sắc hợp lòng người.
Hiện tại, Tống Văn cùng Phó Lâm Giang đang ngồi trong văn phòng đối diện với Bạch Lạc Nhuế.
Vốn Tống Văn muốn gọi người đến Cục cảnh sát để phối hợp điều tra, nhưng khi nghe chuyện này Cố cục đề nghị bọn họ nên đến đây một chuyến.
Bạch Lạc Nhuế là một người phụ nữ nổi danh ở Nam Thành với việc luôn thúc đẩy sự nghiệp chăm sóc người cao tuổi, tiếng tăm rất tốt trong giới thượng lưu của thành phố. Như thế nếu không có bằng chứng mà trực tiếp đem người kéo đến, cuối cùng tra được cô không hề có liên quan đến vụ án thì sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.
Hiện giờ bọn họ chỉ là để đối phương phối hợp điều tra mà không có chứng cứ chính xác, hình như đến thăm hỏi thì thích hợp hơn.
Cố cục đã lên tiếng nên Tống Văn cũng chỉ có thể chạy đến đây một chuyến.
Trên tư liệu thì Bạch Lạc Nhuế hai mươi bốn tuổi kết hôn, hai mươi tám tuổi thì chồng qua đời, không có con, cô được thừa kế hai công ty và tài sản lớn do chồng để lại.
Quần áo của người phụ nữ trước mặt tinh xảo và thành đạt, tóc ngắn, cô bảo dưỡng rất tốt nên khoé mắt không có một nếp nhăn nhỏ nào, cổ tay mang trang sức được khảm ngọc bích, khi nói chuyện theo thói quen mà xoay vòng tay.
"Trương Bồi Tài, tôi có biết người này." Thanh âm Bạch Lạc Nhuế dịu dàng dễ nghe, cô nghiêng đầu suy nghĩ rồi trả lời Tống Văn, thời điểm nói chuyện thì một bên má lộ ra một cái đồng điếu.
"Theo giám sát mà chúng tôi có được thì trước đây cô có cùng anh ta đi dạo qua một cửa hàng sang trọng, cũng có mua cho cô một số đồ đạc." Tống Văn nói, trong điện thoại cậu có ảnh chụp, thế nhưng cậu hy vọng nghe được chính miệng Bạch Lạc Nhuế thừa nhận trước khi đưa ra ảnh chụp.
Bạch Lạc Nhuế khẽ nhíu mày: "Bên cạnh tôi luôn có người theo đuổi, nên là người có tên này tôi thật sự không nhớ rõ lắm."
Ánh mắt Tống Văn dừng trên một cái kệ sau lưng Bạch Lạc Nhuế, nhắc nhở cô: "Bạch nữ sĩ, cái túi kia của cô hình như là sản phẩm giới hạn năm nay của F đúng không?" Nếu cậu nhớ không sai thì cái túi này là cô ấy cùng Trương Bồi Tài đi mua trong băng ghi hình trước đó lấy được.
"À, anh nói là anh ta sao?" Bạch Lạc Nhuế xoay đầu nhìn thoáng qua cái túi không dùng để trên kệ, dường như đột nhiên nhớ đến gì đó, lấy tay vuốt tóc mái, "Cái người vóc dáng cao cao, có chút hài hước đúng không? Nhưng mà người đó nói anh ta tên là Vương Duệ. Ban đầu anh ta nói muốn phỏng vấn tôi, chúng tôi quen biết không bao lâu thì anh ta bắt đầu theo đuổi tôi, tặng quà cho tôi, mời tôi ăn cơm này nọ. Chỉ là sau đó tôi phát hiện anh ta đã có vợ...... Chồng tôi tuy rằng đã qua đời nhưng trong chuyện tình cảm thì tôi rất nghiêm túc, anh ta đối xử với tôi như thế khiến tôi cảm thấy như đã bị lừa dối."
Tiếp đó Bạch Lạc Nhuế giải thích một chút cả quá trình, trước đó cô bị một tra nam đùa giỡn tình cảm, khi cô phát hiện bản thân trở thành người thứ ba bị động thì đã nhanh chóng cắt đứt quan hệ của hai người.
"Hình như đã một tháng rồi tôi không gặp anh ta...... Anh ta hiện tại sao rồi? Xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Lạc Nhuế hỏi.
"Anh ta đã chết." Tống Văn nói ra mấy chữ, ánh mắt dừng trên mặt của Bạch Lạc Nhuế, nhận xét biểu cảm của cô.
Biểu tình của Bạch Lạc Nhuế hơi kinh hãi, sau đó nhẹ nhàng ôi một tiếng, tiếp đó cô lại mở miệng nói: "Tôi rất tiếc khi nghe tin này, các anh hôm nay đến đây là vì chuyện này sao?" Sau đó cô cúi đầu nói, "Có thể tôi không giúp gì được các anh rồi. Thật ra tôi đã định trả lại cho anh ta quà tặng này nọ, chỉ có điều anh ta giống như đã bốc hơi khỏi thế giới, tôi cũng tìm không được anh ta, hôm nay thì biết được anh ta đã qua đời."
Phó Lâm Giang nói: "Làm phiền Bạch nữ sĩ đem số điện thoại và địa chỉ lúc anh ta liên hệ với cô nói cho chúng tôi."
"Phối hợp với cảnh sát là việc nên làm mà." Bạch Lạc Nhuế mở điện thoại, báo cho bọn họ một dãy số, "Lúc đó anh ta nói là đến đây công tác, cho nên chỉ ở lại một khách sạn sang trọng. Cụ thể thì các anh có thể hỏi nhân viên phục vụ bên kia."
Tống Văn sao chép thông tin này, trực tiếp gửi qua cho Chu Hiểu.
Sau đó Phó Lâm Giang tiếp tục hỏi: "Thời điểm cô qua lại cùng Trương Bồi Tài thì thường tán gẫu về đề tài gì thế?"
Bạch Lạc Nhuế nhớ lại một chút: "Đương nhiên là mấy lời của những người đang yêu đương thôi, ăn cái gì, xem phim gì, có thích thứ gì không này nọ."
Phó Lâm Giang truy vấn: "Không có nói đến công việc của cô sao? Hay là nghề nghiệp của anh ta?"
Bạch Lạc Nhuế lại vuốt tóc mái, dường như đây là thói quen của cô: "Hình như anh ta là phóng viên thì phải, tuy rằng anh ta nói muốn phỏng vấn tôi, nhưng thực tế thì trên phương diện này chúng tôi không có trao đổi nhiều lắm."
Hỏi xong chuyện Trương Bồi Tài, hai người bọn họ cũng không có ý định rời đi, Tống Văn chen vào đề tài khác, "Bạch nữ sĩ, cô vận hành viện dưỡng lão này đã ba năm rồi sao?"
Bạch Lạc Nhuế gật đầu: "Đúng vậy, thời điểm chồng tôi còn sống từng kinh doanh một viện điều dưỡng cao cấp, là tôi khuyên anh ấy chuyển đổi nơi này thành viện dưỡng lão cao cấp tốt nhất Nam Thành." Nhắc đến đề tài này, cô càng sôi nổi hơn, lập tức đem chuyện Trương Bồi Tài tử vong để sang một bên, "Nơi này của chúng tôi trước mắt có bảy mươi giường, bảo đảm mỗi người cao tuổi đều có không gian độc lập. Chúng tôi có hợp tác với bác sĩ trong thành phố định kỳ sẽ tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho các cụ, ở đây tổng cộng có hơn tám mươi người chăm sóc, có thể cung cấp cho các cụ dịch vụ một đối một."
Mắt Tống Văn hơi híp lại: "Hoàn cảnh tốt như thế, thậm chỉ còn có bể bơi chuyên nghiệp, phòng tập thể dục, phòng sách báo, phòng hồi phục sức khoẻ, giá cả vào ở nhất định là không thấp rồi."
"Sao thế? Cảnh sát Tống có hứng thú với viện dưỡng lão sao?" Khoé miệng Bạch Lạc Nhuế đầy ý cười, lúm đồng điếu càng thêm rõ ràng.
Tống Văn nói: "Con người mà, trong nhà đều có người lớn, cũng sẽ có lúc già đi."
Cơ thể Bạch Lạc Nhuế hơi dựa vào lưng ghế, tay vẫn xoay vòng tay như cũ, "Thật ra, một người già ở nơi này, chỉ ăn ở cùng trông nom chăm sóc thì chỉ cần một vạn một tháng, giá cả này so với chi phí mời người chăm sóc tại nhà thì không chênh lệch lắm. Nơi này tiện nghi hơn rất nhiều so với tưởng tượng, trên cơ bản thì tôi không dựa vào lợi nhuận của nơi này, thậm chí tôi còn phải dùng lợi nhuận của những nơi khác để dùng cho nơi này."
"Việc kinh doanh đều là vì kiếm tiền, vậy triết lý kinh doanh của cô là gì thế?" Tống Văn hơi nhíu mày, tỏ vẻ không thể lý giải được chuyện này. Tất cả thương nhân đều coi trọng tiền tài, cậu tin rằng sẽ có người nhường bước trước phúc lợi công cộng, thế nhưng rất khó để hiểu được loại tâm lý làm việc công thuần tuý này.
"Cậu cảm thấy vốn kinh doanh hiện tại của tôi chỉ là chiêu trò thôi sao?" Bạch Lạc Nhuế nở nụ cười, "Cũng có nhiều người nghĩ như cậu, nhưng mà tôi làm vậy là có lý do của mình. Thứ nhất, tôi thấy được sự khả quan của thị trường dưỡng lão, tỷ lệ già hoá ở nước ta đang tăng nhanh, hơn nữa cùng với tình trạng không kết hôn, cạn kiệt lương hưu, không có con,... thì tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Tương lai thì dưỡng lão chính là một vấn đề lớn, có lẽ tôi không kiếm tiền ở hiện tại nhưng tôi sẽ chiếm lấy thị trường trong tương lai, hơn nữa danh tiếng cùng thị phần của bản thân tôi cũng rất có giá trị."
Cô dừng một chút rồi tiếp tục, "Thứ hai, tôi rất thích giao thiệp với người lớn tuổi. Bọn họ rất thông minh, nhìn xa trong rộng, chỉ cần cùng bọn họ ở cùng một chỗ thì tôi sẽ cảm thấy thời gian như trầm lặng lại. Có thể cung cấp cho những người cao tuổi sự phục vụ tốt nhất là chuyện khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc."
Tống Văn tiếp tục đặt câu hỏi: "Hỏi Bạch tiểu thư một vấn đề. Lúc chúng tôi điều tra tài khoản viện dưỡng lão của cô thì phát hiện được một vấn đề, chính là sẽ có một khoản tiền ba vạn không định kỳ sẽ được chuyển từ tài khoản gia đình đến tài khoản của nơi này. Chúng tôi có thể hỏi về khoản tiền của hạng mục kinh doanh này được hay không?" Vấn đề này là Chu Hiểu phát hiện ra trước khi bọn họ đến đây, mấu chốt chính là khi bọn họ đọc tư liệu danh sách của những người già đã qua đời trong viện dưỡng lão, một số tiền đáng kể từ tài khoản gia đình được chuyển vào, ngắn thì một hai ngày, lâu thì là một tuần, không lâu sau đó thì người già liền qua đời.
Tình huống như thế khiến cho cảnh sát không thể không liên tưởng đến một loại khả năng, tiền này cùng với cái chết của người già có liên quan.
"Sao thế?" Biểu tình của Bạch Lạc Nhuế hơi biến hoá, hiện lên cảnh giác rõ ràng, "Cảnh sát Tống làm sao tra được chuyện này thế? Doanh nghiệp của chúng tôi là hợp pháp, chưa bao giờ trốn thuế, các loại kiểm tra công - kiểm – pháp* cũng đều phối hợp đúng hạn."
"Nào có, Bạch nữ sĩ quá lời rồi, chúng tôi chỉ là muốn hiểu rõ chuyện tài chính phục vụ hạng mục này thôi." Tống Văn nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Lạc Nhuế.
Dưới sự ép hỏi của cậu, Bạch Lạc Nhuế lui từng bước, cúi đầu nói: "Anh cũng biết đó, sinh lão bệnh tử của con người là chuyện thường tình, tuy rằng không muốn đề cập đến nhưng tôi thừa nhận, ngành này của chúng tôi có dính đến vấn đề hậu sự của những người lớn tuổi. Là một tổ chức chuyên nghiệp luôn nghĩ đến khách hàng, chúng tôi chỉ là đang cung cấp các dịch vụ tiếp theo mà thôi."
Bạch Lạc Nhuế đem khoảng chi tiêu này đẩy lên cho việc tang lễ, Tống Văn ừ một tiếng, tuy không truy vấn tiếp nhưng trong lòng cảm thấy câu trả lời này của Bạch Lạc Nhuế có sơ hở. Nếu thật sự theo lời nói của cô thì phí này hẳn là phải xuất hiện vào thời điểm người già tử vong, không lý do gì mà lúc họ còn sống thì đem tiền thu vào, một lần hai lần thì có thể nói là trùng hợp nhưng nhiều lần thì khó mà nói trước được.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì, ba vạn này nếu để mua một mạng người thì hơi ít, khoảng tiền này tựa hồ như là...... Một khoảng tiền cọc. Tiền được chuyển khoản đến tài khoản của viện dưỡng lão, chứng tỏ bọn họ muốn để cho gia đình yên tâm, chỉ sợ Bạch Lạc Nhuế đã sớm chuẩn bị tốt lý do khoái thác.
Tiến hành trò chuyện đến đây, Phó Lâm Giang lại hỏi một vấn đề: "Việc kinh doanh của viện dưỡng lão này của cô có từng phát sinh chuyện ngược đãi người già hay không?"
Nếu viện dưỡng lão này có liên quan đến Viện dưỡng lão Vu Sơn thì rất dễ để người ta liên tưởng đến chuyện này. Vấn đề của Phó Lâm Giang hỏi rất trực tiếp, loại vấn đề này không thể nghi ngờ sẽ nhận được đáp án phủ định, không có người làm ăn nào thừa nhận vấn đề của mình. Thế nhưng có rất nhiều thời điểm, cảnh sát có thể từ thái độ của đối phương mà phát hiện ra rất nhiều vấn đề, nhìn ra chân tướng sự thật đằng sau.
Bạch Lạc Nhuế nghe xong lời này, trên mặt có chút không vui, "Chuyện này tuyệt đối không có, người chăm sóc cùng điều dưỡng ở nơi này đều phải trải qua kiểm tra đánh giá nghiêm khắc mới có thể vào làm việc, mỗi tháng sẽ có tiến hành khảo sát mức độ hài lòng của các cụ với bọn họ. Đừng nói là ngược đãi, chỗ này của chúng tôi tuyệt đối không cho phép có thái độ không tốt với người lớn tuổi."
Nói đến đây, Bạch Lạc Nhuế nhìn đồng hồ nói: "Hai vị cảnh sát, xin hỏi vấn đề của các anh đã hỏi xong chưa? Không biết câu trả lời của tôi có vừa lòng các anh hay không? Tôi còn có một cái hội nghị...... Chỉ sợ thời gian......"
"Cái kia xin hỏi, chúng tôi có thể lấy cái túi đó đi được không? Cô vừa nói đã từng nghĩ đem trả nó lại cho Trương Bồi Tài?" Tống Văn thử thăm dò hỏi.
Bạch Lạc Nhuế vươn tay lấy cái túi trên kệ xuống: "Xin cứ tự nhiên, người đã chết, tôi cũng không thích hợp giữ cái túi này."
Tống Văn đeo bao tay nhận cái túi đưa cho Phó Lâm Giang, ý bảo anh để lên xe. Phó Lâm Giang cảm thấy vẫn còn vấn đề chưa được hỏi đến, lúc này nắm chắc thời gian ngẩng đầu tiếp tục hỏi: "Bạch nữ sĩ, tôi muốn hỏi một chút, cô có biết một nơi tên là Viện dưỡng lão Vu Sơn không?"
Bạch Lạc Nhuế sửng sốt một chút, sau đó trả lời anh: "Nơi đó không phải đã đóng cửa nhiều năm trước rồi sao?"
Phó Lâm Giang nói: "Không có gì, chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút thôi. Như vậy thì cô từng nghe cái tên Hạ Vị Tri chưa?"
"Tôi nghĩ ở Nam Thành không ai không nghe qua cái tên này đi? Các anh bắt được bà ta rồi sao?" Bạch Lạc Nhuế nâng mắt, như vô ý mà hỏi.
Tống Văn cũng làm như lơ đãng mà tiết lộ: "Không có, gần đây chúng tôi đang phúc tra lại các vụ án chưa được giải quyết. Là công dân của Nam Thành, lại còn là người cùng ngành, chúng tôi muốn nghe một chút quan điểm của Bạch nữ sĩ đối với sự kiện đó, nếu Bạch nữ sĩ có manh mối gì cũng có thể cung cấp cho chúng tôi."
Bạch Lạc Nhuế hơi nghiêng người về phía trước, "Bà ta là phần tử biến chất trong ngành chúng tôi, cũng bởi vì có người như thế tồn tại nên hiện tại công tác của chúng tôi rất khó để đẩy mạnh. Tôi rất tiếc khi các anh không bắt được bà ta, theo tôi thì người như thế phải nhận xét xử của toà án."
Trên hồ sơ của bọn họ thì Bạch Lạc Nhuế cùng Hạ Vị Tri ngoại trừ nghề nghiệp tương đồng, cùng làm việc ở viện dưỡng lão thì nhìn không ra bọn họ còn có liên hệ gì khác. Hiện tại lời nói của Bạch Lạc Nhuế...... Dường như căm thù Hạ Vị Tri đến tận xương tuỷ.
Trong rất nhiều vụ án bắt chước phạm tội hoặc truyền thụ học tập xúi giục, thì các thành viên cũ sẽ xúi giục, dạy dỗ, thậm chí là kiểm soát nhận thức và hành vi phạm tội của các thành viên mới, tạo thành một tổ chức phối hợp và thống nhất.
Thái độ lúc này của Bạch Lạc Nhuế cũng không quá giống tình huống này.
Phó Lâm Giang nói: "Cảm tạ Bạch tiểu thư đã trả lời, chúng tôi sẽ tiến hành xét hỏi những nhân viên ở đây, hy vọng mọi người sẽ phối hợp công tác của chúng tôi."
Bạch Lạc Nhuế nở một nụ cười: "Chuyện này nếu các anh có thời gian thì cứ tự nhiên."
Tống Văn bỗng nhớ đến gì đó hỏi: "Bạch nữ sĩ, cô vội vã đi họp có phải có liên quan đến hạng mục đô thị dưỡng lão Long Duyệt Nam Thành hay không?" Hạng mục đô thị dưỡng lão Long Duyệt gần đây có rất nhiều quảng cáo, gần đến ngày khánh thành nên có thể thấy được rất nhiều loại tuyên truyền.
Bạch Lạc Nhuế từ trong ngăn kéo lấy ra tệp giấy tuyên truyền đưa cho cậu: "Có liên quan đến chuyện này, gần đây tôi thật sự rất vội, vài ngày nữa thì đô thị dưỡng lão Long Duyệt sẽ xin ý kiến hoàn thành, chuẩn bị tiến hành nghi thức cắt băng khánh thành. Hạng mục này chủ yếu làm về một số công trình phúc lợi công cộng cho người cao tuổi ở Nam Thành, tạo ra một đô thị hiện đại để chăm sóc người cao tuổi, hợp vào với một ít đơn vị dưỡng lão."
Ở Nam Thành, các công trình dành cho công dân bình thường hoặc trẻ em thì rất phổ biến, trong khi các địa điểm được xây dựng dành riêng cho người cao tuổi thì rất hiếm. Khi tốc độ già hóa dân số ngày càng nhanh, đây chính là hướng phát triển của thành phố Nam Thành trong thời gian gần đây.
Phó Lâm Giang khen tặng một câu: "Bạch tiểu thư tuổi còn trẻ như thế mà đã làm được chuyện này, thật sự rất giỏi."
Bạch Lạc Nhuế cười nói: "Tôi cũng chỉ là may mắn được tham gia vào dự án này thôi."
Tống Văn cúi đầu nhìn tệp tuyên truyền trên bàn, đó là một mảng kiến trúc rất lớn, theo đồ án trên đó có thể nhìn ra đây là một công trình không nhỏ. Mở tệp tuyên truyền ra thì có thể nhìn thấy một ít giới thiệu đơn giản về đô thị dưỡng lão Long Duyệt, cậu lật xem một chút, tiện tay cầm tệp tuyên truyền bỏ vào túi.
Nói đến đây, Bạch Lạc Nhuế đưa cho Tống Văn hai tấm phiếu: "Đúng rồi, đây là vé tham dự sự kiện, nếu các anh có hứng thú thì có thể đến nhìn thử."
Tống Văn nhận lấy hai tấm vé vào cửa mỏng manh, hơi híp mắt phán đoán xem lời của Bạch Lạc Nhuế có bao nhiêu phần đáng để tin tưởng, đồng thời cũng suy xét xem người phụ nữ này đến tột cùng là người như thế nào.
~ Hết chương 56 ~
Chú thích:
(*) Công - kiểm – pháp: công an, kiểm sát, tư pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.