Chương 75: Vụ án thứ năm: Tá thi hoàn hồn
Thanh Vận Tiểu Thi
16/12/2021
Lý Loan Phương bên kia điện thoại nói: "Con đó, sao lại nói ba con như
thế chứ. Sói Nhỏ con từ từ, ba con có để lại lời nhắn cho con này, để mẹ tìm cho con......" Mẹ Tống nói thầm, "Mẹ để đâu rồi......"
Âm thanh lục lọi đồ đạc vang lên bên tai, Tống Văn đè lại tính tình mà nhẫn nại chờ, một lát sau Lý Loan Phương tìm được tờ giấy, gằn từng tiếng thì thầm: "Xú tiểu tử, lông con vẫn chưa đủ dài đâu, ngoan ngoãn mà nghe theo sắp xếp của tổ chức đi. Vụ án năm đó ba con không phá được, con cho rằng cứ như vậy mà phá được sao?"
Quả nhiên Tống Thành không nói được lời gì hay ho, Lý Loan Phương bắt chước theo cách nói chuyện của Tống Thành, Tống Văn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng ông trừng mắt thổi râu, cậu tức đến nở nụ cười: "Ông ấy dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng con phá không được vụ án mà ông ấy không phá được chứ? Hay ông ấy sợ rằng nếu con thật sự phá được vụ án thì mặt mũi ông ấy cũng không còn? Còn nữa, vì để con không đụng đến vụ án này mà hôm qua ông ấy họp suốt đêm đúng không?"
Lý Loan Phương nói: "Ừa, lúc ba giờ sáng thì ba con ra ngoài." Thời gian nhận được tin tức chỉ muộn hơn Tống Văn một chút, có thể thấy Tống Thành vô cùng coi trọng vụ án này.
Tống Văn suy nghĩ lại nói với Lý Loan Phương: "Mẹ nói với lão nhân kia......"
Lý Loan Phương trực tiếp cắt ngang lời cậu: "Gào gì mà gào, hai người gần đây xem tôi là máy truyền tin sao...... Ba con nói, nếu con không nghe lời mà khăng khăng điều tra thì sẽ có hai kết quả. Thứ nhất ông ấy sẽ đích thân đến Nam Thành tâm sự cùng Cố cục, đến lúc đó con đừng mong làm cảnh sát nữa. Thứ hai chính là sẽ hạ lệnh điều con đến Tỉnh cục, hai kết quả này tuỳ con chọn."
Hai kết quả này vừa nói đã trực tiếp chặn kín đường của Tống Văn, hơn nữa cũng coi như vẫn giữ lại mặt mũi cho cậu, nếu thật sự muốn ra tay thì ông ấy có hàng trăm phương pháp triệt đường cậu. Tống Văn như Tôn Đại Thánh đang nằm trong lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai, không cách nào thoát ra khỏi năm ngón tay kia.
Trong lòng Tống Văn đầy tức giận, cậu cũng biết, tầng tầng mệnh lệnh đã ra đến đây rồi thì chuyện thu hồi lệnh đã ra là không có khả năng, mà cách làm của Tống Thành theo tình hình chung mà nói thì cũng không đáng để quở trách. Cậu cũng chỉ là theo thói quen mà muốn kháng cự Tống Thành vài câu, lúc này nghe Lý Loan Phương nói như thế thì Tống Văn khẽ nhíu mày, càng ngày càng thấy chuyện tình không hề đơn giản: "Đến mức thế sao ạ? Viện dưỡng lão này nguy hiểm như vậy sao? Có chuyện gì mà ông ấy không thể nói cùng con chứ? Chẳng lẽ vụ án này còn có tin tức nội bộ gì sao?"
Tống Văn tuy rằng không phục quản giáo của ba mình nhưng hiện tại đã sớm qua thời kỳ phản nghịch, cậu cũng hiểu tính tính của ba mình, bình thường Tống Thành cũng mặc kệ các loại hành vi của cậu, khinh thường ra tay can thiệp.
Con người Tống Thành, mục đích làm việc rất mạnh mẽ, hiện giờ bỗng nhiên chặn chết như vậy, bên trong nhất định có nguyên nhân của ông. Tống Thành mong muốn cậu rút khỏi vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn, câu chuyện xưa kia bọn cậu vẫn chưa chắp vá đầy đủ, cái chết của Hạ Vị Tri nhất định không đơn giản như thế.
"Ba con ông ấy...... Chuyện gì cũng chỉ giữ trong bụng, không muốn nói với người khác, nếu con muốn nghe thì tự mình hỏi ông ấy đi." Sau đó Lý Loan Phương đổi giọng, "Mẹ đoán vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn này nhất định có dính dáng một chút với tổ chuyên án 519 năm đó. Ba con ấy mà, là người tuy ngoài miệng nói năng khó nghe nhưng rất dễ mềm lòng, ông ấy chỉ là...... Cách nói chuyện không tốt thôi, kỳ thật vẫn rất quan tâm con."
Tống Văn à một tiếng: "Mẹ cũng đừng lãng phí sức lực để tẩy trắng cho ông ấy, mẹ cũng tận mắt chứng kiến quan hệ cha con của con làm sao mà trở thành thế này mà."
"Lần này mẹ đứng về phía ba con." Nói đoạn, thanh âm của Lý Loan Phương trầm xuống, "Sói Nhỏ, nghe mẹ đi, đừng đụng vào vụ án 519, vụ án kia rất tà môn."
Năm đó, vụ án này xém chút nữa đã khiến bà mất đi con trai cùng chồng, cả nhà đều nằm trong tầm nguy hiểm, Ngô Thanh cũng vì vụ án này mà ngã lầu, bên cảnh đội cũng có mấy người qua đời vì đó. Đến giờ trong lòng bà vẫn còn rất sợ hãi, khi đó Tống Văn vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện không biết nguyên nhân nên không biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Tống Văn không để bụng: "Mẹ là bác sĩ mà cũng mê tín phong kiến vậy sao?" Trong lòng cậu lại nghĩ, chung quy cũng là vụ án mười mấy năm trước, kẻ xấu còn sống đến bây giờ bất quá cũng chỉ còn một ít bác gái cùng người già, rất nhiều người đã bị thời gian đào thải, năng lực gây ra sóng gió còn được bao nhiêu chứ?
Lý Loan Phương đơn giản thông suốt: "Vốn cảnh sát hình sự là nghề có độ nguy hiểm rất cao, mẹ và ba con cũng chỉ có một mình con, vụ án khác mặc sức con tuỳ ý mà phá, xem như mẹ cầu xin con, chỉ có việc này, không cần thương lượng nữa." Bà nghĩ nghĩ rồi bổ sung, "Hứa Trường Anh cũng xem như là đệ tử thân truyền của ba con, kinh nghiệm phong phú hơn con, cấp dưới từng người đều là tinh anh, đã phá được vài vụ án lớn rồi, cậu ấy sẽ tra vụ án này tốt thôi. Đều là vì nhân dân phục vụ, tra vụ án nào thì cũng là vụ án mà, phải không con trai?"
"Nói thì nói, rốt cục vẫn là không tin con." Tống Văn thầm nói một câu, nhưng mẹ mình đã nói đến như thế cậu cũng không muốn cứng rắn nữa.
Hơn nữa Lục Tư Ngữ vô cùng cố chấp với vụ án này, thậm chí có một số việc còn tra đến tẩu hoả nhập ma, nếu có thể kéo ra một khoảng cách thì có lẽ cũng là chuyện tốt. Nghĩ vậy, Tống Văn hỏi Lý Loan Phương: "Đúng rồi mẹ, hỏi mẹ chuyện này, nếu dùng thuốc giảm đau đến nghiện thì làm thế nào để cai vậy ạ?"
Giọng Lý Loan Phương run lên: "Con sẽ không phải......" Áp lực của cảnh sát hình sự vô cùng lớn lại phải thường xuyên thức đêm, dễ bị thương, bà vẫn luôn lo lắng cho Tống Văn, hôm nay vừa nghe câu hỏi của cậu bà lập tức hoảng sợ.
Tống Văn vội nói: "Không phải con, là đồng nghiệp con."
Lúc này Lý Loan Phương mới yên lòng, khôi phục lại thái độ của bác sĩ, trước kia bà từng làm việc ở phòng cấp cứu, sau này mới được chuyển về khu lâm sàng, các loại bệnh hoặc nhiều hoặc ít đều đã gặp qua, thong thả hỏi: "Nó uống nhiều hay ít?"
Tống Văn suy nghĩ nói: "Đại khái là khoảng gấp ba hay bốn lần bình thường, tên thuốc là......" Cậu lục lọi một lát, nói tên thuốc cho Lý Loan Phương.
Giọng Lý Loan Phương nhất thời lên đến quãng tám: "Đây không phải là làm liều sao?! Còn muốn sống nữa không thế? Uống lượng thuốc nhiều như vậy thời gian dài sẽ gây nghiện, còn ỷ lại vào thuốc nữa. Với lại thuốc này vô cùng kịch liệt, nếu dùng lại những thuốc khác sẽ không có tác dụng."
Tống Văn bị giọng la của bà suýt nữa phá huỷ màng nhĩ, vội giơ điện thoại ra xa: "Cho nên mới cai đó không phải sao ạ?"
"Nguyên nhân gì phải uống thuốc thế? Là bị thương hay do bệnh?"
"Bệnh bao tử, loét dạ dày, kiên quyết dùng để chống đỡ."
"Cái này cần phải có thời gian dài, nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt." Lý Loan Phương thở dài, "Đầu tiên phải lấy thuốc đi, không thể đặt ở nơi nó biết được, cái thứ này tựa như thuốc độc vậy, gây nghiện, đặc biệt người từng uống qua thuốc này có hơi đau đã muốn uống thuốc, ý chí sức lực của người bình thường căn bản chịu đượng không nổi đâu, con để ở nơi nó biết thì nó sẽ không kiềm chế được bản thân mà lấy đi. Thứ hai chính là khống chế lượng thuốc, nói uống bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, bấm đồng hồ tính thời gian. Sau đó thì con phải khiến cho nó từng bước giảm từng chút từng chút, chịu đựng không được uống thuốc."
Đang nói, bỗng nhiên Lý Loan Phương chợt dừng lại, nghĩ tới gì đó bèn nhạy cảm hỏi: "Đồng nghiệp này của con, là nam hay nữ thế?"
Đầu Tống Văn tê rần, thật sự là chuyện gì cũng có thể kéo đến việc này: "Là nam!"
Lý Loan Phương à một tiếng, âm thanh kia có hơi thất vọng, có thể do giác quan thứ sáu của phụ nữ mà bà cảm thấy Tống Văn đối với người bệnh này phá lệ quan tâm.
Tống Văn nghĩ đến Lục Tư Ngữ mà giật mình, thử thăm dò hỏi Lý Loan Phương: "Nếu con tìm cho mẹ một người con dâu được cưng chiều từ nhỏ thì mẹ hài lòng không?"
Lý Loan Phương bị cậu làm nhiễu, nhỏ giọng thì thầm: "Nhân sinh chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, ấm lạnh tự biết, đứa nhỏ bướng bỉnh như con chỉ cần tìm cho mẹ một người bình thường là được rồi, về những cái khác thì...... Đến lượt mẹ được chọn sao?" Nói xong bà lại nói, "Con tìm hiểu rõ ràng xem nguyên nhân bệnh của thằng bé đồng nghiệp con là về mặt sinh lý hay trên mặt tâm lý. Đôi khi tâm bệnh chỉ dựa vào thuốc là không thể giải quyết được đâu."
Tống Văn gật gật đầu: "Biết rồi ạ." Cậu biết tâm Lục Tư Ngữ rất nặng, nhưng anh vẫn chôn mọi chuyện trong lòng, miệng thì kín như bưng, người bên ngoài tất nhiên không thể nào đụng vào bí mật của anh, chắc phải cả người đều là tình cảm nồng nhiệt mới có thể đi vào tim anh nhỉ?
"Con nếu có tâm sự gì thì ngàn vạn lần đừng lừa gạt mẹ đấy." Lý Loan Phương lại nói, "Không có chuyện gì là không thể đối phó được, chẳng phải năm đó sau khi Ngô thúc của con gãy chân thì ông ấy vẫn cố gắng đối mặt đấy sao?"
Đang nói, Tống Văn ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tư Ngữ đi ra từ phòng họp. Từ xa nhìn đến thân hình thon dài thẳng tắp đẹp đẽ kia, ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt thanh tú khiến trên người anh có loại khí chất thiếu niên không nhuốm bụi trần. Như nghe được âm thanh, Lục Tư Ngữ quay đầu nhìn về hướng Tống Văn, Tống Văn vội vàng nói vào điện thoại: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ." Cậu cúp điện thoại, trực tiếp nhìn Lục Tư Ngữ đang đi tới, "Anh làm gì mà lâu vậy mới ra thế?"
Cuộc họp này hẳn đã sớm tan, Tống Văn lên lầu hàn thuyên cùng Cố cục nửa ngày, lại gọi một cuộc điện thoại. Không biết trong khoảng thời gian này, Lục Tư Ngữ cùng Hứa Trường Anh tán gẫu cái gì.
Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói: "Hỏi một ít chuyện vụ án lúc trước thôi. Hứa đội không quen với vị trí của mình nên đang tìm hiểu tình hình. Hơn nữa cũng không phải gọi một mình tôi, mấy người trong đội đều kêu đến, vừa rồi cậu không có ở đó nên không nói cùng cậu......" Đoạn Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn, hơi lo lắng hỏi. "Cố cục tìm cậu...... Không có chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì không có việc gì, sợ tôi luẩn quẩn trong lòng nên không bàn giao công việc mà thôi." Tống Văn khoát tay nói, "Ông ấy không nghĩ đến tôi cầu còn không được, vừa lúc lấy ra được hai ngày rảnh để dọn nhà."
Cố cục bỗng dưng đem Tống Văn đặt ngoài vụ án của Hạ Vị Tri khiến mọi người trong cảnh cục không khỏi nghĩ nhiều, tưởng tượng quá mức, nhưng thật ra cũng chẳng phải là bão táp nơi công sở gì cả, nhiều nhất chỉ là tranh cãi gia đình mà thôi.
Lục Tư Ngữ nghe xong thì nói: "Tôi cũng đem tài liệu để lại cho bọn họ, không có việc gì nữa là có thể trở về rồi. Trở về tôi giúp cậu chuyển nhà." Hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi trắng kiểu dáng rất đặc biệt và một chiếc quần dài chữ bát hưu nhàn, ống tay áo hơi bồng lên, cổ tay áo lộ ra cùng mắt cá chân mảnh mai vô cùng.
Tống Văn vội nói: "Đừng, anh mềm mại dễ vỡ như thế mà, ngoảnh lại anh mệt thì lại sinh bệnh, tôi cũng không muốn quay lại bệnh viện thăm người bệnh đâu." Sau đó lại an ủi Lục Tư Ngữ, "Đồ đạc của tôi không nhiều lắm, đi một chuyến là được. Anh ngoan ngoãn ở nhà chờ là tốt rồi."
Lục Tư Ngữ đáp lời, hai người hẹn xong thì Tống Văn về trước để thu dọn đồ đạc rồi dọn sang bên nhà Lục Tư Ngữ. Tất cả dựa theo kế hoạch mà thực hiện, đến chiều Tống Văn đã đóng gói xong tất cả. Hai người đột nhiên ở cùng nhau, việc này vẫn hơi có điểm kéo người đến bát quái, vậy nên Tống Văn ai cũng không gọi, tự lái xe của mình đến.
Lục Tư Ngữ muốn giúp dọn này nọ nhưng Tống Văn không cho, Sói Nhỏ thấy Tống Văn đến, trước lạ sau quen, vô cùng kích động mà vẫy vẫy đuôi, bận trước bận sau trông coi hành lý, xoay vòng thêm phiền.
Tống Văn dọn xong đồ đạc, đứng lau mồ hôi thì thấy Lục Tư Ngữ ôm gối ngồi trên sô pha, màn hình điện thoại trong tay đã tối đen, cậu giật mình cảm thấy trạng thái của Lục Tư Ngữ không quá tốt: "Sao vậy anh? Đang suy nghĩ gì thế?"
Lục Tư Ngữ bị giọng cậu đánh gãy suy nghĩ, lúc này mới buông điện thoại xuống cầm ly nước trước mặt lên uống: "Suy nghĩ vụ án lúc trước." Bọn họ mấy ngày trước vẫn còn vội vàng cả ngày lẫn đêm giành giật từng giây, hiện tại bỗng nhiên đang bận rộn lại được rảnh rỗi, thật giống như một sợi dây cót đang căng ra bỗng chốc được thả lỏng.
Vụ án Trương Bồi Tài đã có đáp án, nhưng năm đó là ai đã giết Hạ Vị Tri?
Vụ án kia còn nhiều bí ẩn như thế, giống như một vấn đề khó khăn chỉ mới vừa giải được bước đầu tiên.
Tống Văn cũng không quấy rầy Lục Tư Ngữ nữa mà vào phòng làm gì đó. Sau đó cậu vô cùng nghiêm túc tịch thu toàn bộ thuốc giảm đau của Lục Tư Ngữ.
Buổi tối Lục Tư Ngữ làm vài món, Tống Văn thì cầm chén để vào máy rửa chén, anh mang cậu lên lầu trên xuống lầu dưới dạo một vòng, vật nào đặt ở đâu, máy giặt dùng thế nào, giải thích rõ ràng, rồi anh lại nói: "Tôi không có kiêng kỵ gì, cậu có thể tuỳ tiện vào phòng, đồ đạc bình thường cứ dùng không cần nói với tôi."
Biệt thự có bốn nhà vệ sinh, Tống Văn cũng không biết nhiều nhà vệ sinh như thế để làm gì, hiện giờ cậu vào ở thì tổng cộng có hai người đàn ông cùng một chú chó, cho dù tất cả đều cùng ở trong nhà vệ sinh thì vẫn còn dư một phòng. Nhưng mà có nhiều nhà vệ sinh thì tắm rửa gì đó cũng tiện hơn, Tống Văn chuyển nhà đã ra một thân mồ hôi liền đem quần áo bẩn quăng vào máy giặt rồi đi vào tắm rửa.
Hơn mười một giờ tối, Lục Tư Ngữ vẫn còn lăn lộn trên giường chưa ngủ, anh càng sợ gì thì cái đó càng tới. Hơn mười giờ tối, dạ dày anh đã đau nhè nhẹ kéo dài, nếu trước kia thì đã sớm uống vài viên thuốc giảm đau vào giải quyết vấn đề, nhưng giờ tất cả thuốc đã bị Tống Văn tịch thu rồi.
Tống Văn vừa mới tắm rửa sạch sẽ đi ra từ phòng ngủ cách vách, cậu mặc một cái áo phông rộng thùng thình, tóc vẫn còn ướt sũng chảy từng giọt nước xuống. Sau đó cậu thấy Lục Tư Ngữ cuộn tròn nằm trên giường, trên mặt trắng bất thường: "Sao vậy anh? Dạ dày đau à?"
Lục Tư Ngữ không nói chuyện, đôi mắt đẹp nhắm lại rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Uống thuốc dạ dày chưa?"
"Uống rồi." Nhưng mà không có hiệu quả gì, đau đớn cũng không tính là nghiêm trọng nhưng chịu đựng thì vẫn hơi giày vò. Lục Tư Ngữ không biết mình đối với thuốc giảm đau là nhu cầu của sinh lý hay của tâm lý.
Loại thuốc này anh đã uống vài năm, đối với anh mà nói, có thuốc kia thì mới có thể ngủ được, đó là thuốc thiết yếu, là cảm giác an toàn. Hiện giờ bỗng nhiên bị tịch thu khiến anh bắt đầu hoảng hốt, đầu óc cũng dính thành một đoàn, hai mắt đỏ lên, ngón tay không tự giác mà duỗi lên môi gặm cắn.
Tống Văn không nỡ nhìn anh như thế, lấy qua một viên thuốc, lại đưa nước ấm cho anh: "Số lượng thuốc hôm nay. Đã là liều lượng cao nhất rồi, không thể nhiều hơn nữa."
Tay Lục Tư Ngữ run run nhận thuốc, trước đây nếu anh uống thuốc thì ít nhất cũng là hai viên, thỉnh thoảng khi không có hiệu quả thì sẽ uống thêm hai viên nữa, một viên này còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu. Chỉ có điều anh cũng biết mấy thứ kia đều là độc, uống vào là có thể tê liệt mà đi vào giấc ngủ, nhưng nếu dùng để giải quyết lâu dài thì sẽ mất mạng. Anh biết Tống Văn cũng vì muốn tốt cho anh, dù tàn nhẫn cũng phải bỏ thuốc.
Nghĩ vậy, Lục Tư Ngữ nhận ly nước Tống Văn đưa, nhắm mắt nuốt thuốc vào.
Tống Văn nhìn anh, vẫn có hơi lo lắng nói: "Tôi đi ngủ đây, buổi tối nếu anh không thoải mái thì gọi tôi."
Lục Tư Ngữ cúi đầu ừ một tiếng.
Âm thanh lục lọi đồ đạc vang lên bên tai, Tống Văn đè lại tính tình mà nhẫn nại chờ, một lát sau Lý Loan Phương tìm được tờ giấy, gằn từng tiếng thì thầm: "Xú tiểu tử, lông con vẫn chưa đủ dài đâu, ngoan ngoãn mà nghe theo sắp xếp của tổ chức đi. Vụ án năm đó ba con không phá được, con cho rằng cứ như vậy mà phá được sao?"
Quả nhiên Tống Thành không nói được lời gì hay ho, Lý Loan Phương bắt chước theo cách nói chuyện của Tống Thành, Tống Văn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng ông trừng mắt thổi râu, cậu tức đến nở nụ cười: "Ông ấy dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng con phá không được vụ án mà ông ấy không phá được chứ? Hay ông ấy sợ rằng nếu con thật sự phá được vụ án thì mặt mũi ông ấy cũng không còn? Còn nữa, vì để con không đụng đến vụ án này mà hôm qua ông ấy họp suốt đêm đúng không?"
Lý Loan Phương nói: "Ừa, lúc ba giờ sáng thì ba con ra ngoài." Thời gian nhận được tin tức chỉ muộn hơn Tống Văn một chút, có thể thấy Tống Thành vô cùng coi trọng vụ án này.
Tống Văn suy nghĩ lại nói với Lý Loan Phương: "Mẹ nói với lão nhân kia......"
Lý Loan Phương trực tiếp cắt ngang lời cậu: "Gào gì mà gào, hai người gần đây xem tôi là máy truyền tin sao...... Ba con nói, nếu con không nghe lời mà khăng khăng điều tra thì sẽ có hai kết quả. Thứ nhất ông ấy sẽ đích thân đến Nam Thành tâm sự cùng Cố cục, đến lúc đó con đừng mong làm cảnh sát nữa. Thứ hai chính là sẽ hạ lệnh điều con đến Tỉnh cục, hai kết quả này tuỳ con chọn."
Hai kết quả này vừa nói đã trực tiếp chặn kín đường của Tống Văn, hơn nữa cũng coi như vẫn giữ lại mặt mũi cho cậu, nếu thật sự muốn ra tay thì ông ấy có hàng trăm phương pháp triệt đường cậu. Tống Văn như Tôn Đại Thánh đang nằm trong lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai, không cách nào thoát ra khỏi năm ngón tay kia.
Trong lòng Tống Văn đầy tức giận, cậu cũng biết, tầng tầng mệnh lệnh đã ra đến đây rồi thì chuyện thu hồi lệnh đã ra là không có khả năng, mà cách làm của Tống Thành theo tình hình chung mà nói thì cũng không đáng để quở trách. Cậu cũng chỉ là theo thói quen mà muốn kháng cự Tống Thành vài câu, lúc này nghe Lý Loan Phương nói như thế thì Tống Văn khẽ nhíu mày, càng ngày càng thấy chuyện tình không hề đơn giản: "Đến mức thế sao ạ? Viện dưỡng lão này nguy hiểm như vậy sao? Có chuyện gì mà ông ấy không thể nói cùng con chứ? Chẳng lẽ vụ án này còn có tin tức nội bộ gì sao?"
Tống Văn tuy rằng không phục quản giáo của ba mình nhưng hiện tại đã sớm qua thời kỳ phản nghịch, cậu cũng hiểu tính tính của ba mình, bình thường Tống Thành cũng mặc kệ các loại hành vi của cậu, khinh thường ra tay can thiệp.
Con người Tống Thành, mục đích làm việc rất mạnh mẽ, hiện giờ bỗng nhiên chặn chết như vậy, bên trong nhất định có nguyên nhân của ông. Tống Thành mong muốn cậu rút khỏi vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn, câu chuyện xưa kia bọn cậu vẫn chưa chắp vá đầy đủ, cái chết của Hạ Vị Tri nhất định không đơn giản như thế.
"Ba con ông ấy...... Chuyện gì cũng chỉ giữ trong bụng, không muốn nói với người khác, nếu con muốn nghe thì tự mình hỏi ông ấy đi." Sau đó Lý Loan Phương đổi giọng, "Mẹ đoán vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn này nhất định có dính dáng một chút với tổ chuyên án 519 năm đó. Ba con ấy mà, là người tuy ngoài miệng nói năng khó nghe nhưng rất dễ mềm lòng, ông ấy chỉ là...... Cách nói chuyện không tốt thôi, kỳ thật vẫn rất quan tâm con."
Tống Văn à một tiếng: "Mẹ cũng đừng lãng phí sức lực để tẩy trắng cho ông ấy, mẹ cũng tận mắt chứng kiến quan hệ cha con của con làm sao mà trở thành thế này mà."
"Lần này mẹ đứng về phía ba con." Nói đoạn, thanh âm của Lý Loan Phương trầm xuống, "Sói Nhỏ, nghe mẹ đi, đừng đụng vào vụ án 519, vụ án kia rất tà môn."
Năm đó, vụ án này xém chút nữa đã khiến bà mất đi con trai cùng chồng, cả nhà đều nằm trong tầm nguy hiểm, Ngô Thanh cũng vì vụ án này mà ngã lầu, bên cảnh đội cũng có mấy người qua đời vì đó. Đến giờ trong lòng bà vẫn còn rất sợ hãi, khi đó Tống Văn vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện không biết nguyên nhân nên không biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Tống Văn không để bụng: "Mẹ là bác sĩ mà cũng mê tín phong kiến vậy sao?" Trong lòng cậu lại nghĩ, chung quy cũng là vụ án mười mấy năm trước, kẻ xấu còn sống đến bây giờ bất quá cũng chỉ còn một ít bác gái cùng người già, rất nhiều người đã bị thời gian đào thải, năng lực gây ra sóng gió còn được bao nhiêu chứ?
Lý Loan Phương đơn giản thông suốt: "Vốn cảnh sát hình sự là nghề có độ nguy hiểm rất cao, mẹ và ba con cũng chỉ có một mình con, vụ án khác mặc sức con tuỳ ý mà phá, xem như mẹ cầu xin con, chỉ có việc này, không cần thương lượng nữa." Bà nghĩ nghĩ rồi bổ sung, "Hứa Trường Anh cũng xem như là đệ tử thân truyền của ba con, kinh nghiệm phong phú hơn con, cấp dưới từng người đều là tinh anh, đã phá được vài vụ án lớn rồi, cậu ấy sẽ tra vụ án này tốt thôi. Đều là vì nhân dân phục vụ, tra vụ án nào thì cũng là vụ án mà, phải không con trai?"
"Nói thì nói, rốt cục vẫn là không tin con." Tống Văn thầm nói một câu, nhưng mẹ mình đã nói đến như thế cậu cũng không muốn cứng rắn nữa.
Hơn nữa Lục Tư Ngữ vô cùng cố chấp với vụ án này, thậm chí có một số việc còn tra đến tẩu hoả nhập ma, nếu có thể kéo ra một khoảng cách thì có lẽ cũng là chuyện tốt. Nghĩ vậy, Tống Văn hỏi Lý Loan Phương: "Đúng rồi mẹ, hỏi mẹ chuyện này, nếu dùng thuốc giảm đau đến nghiện thì làm thế nào để cai vậy ạ?"
Giọng Lý Loan Phương run lên: "Con sẽ không phải......" Áp lực của cảnh sát hình sự vô cùng lớn lại phải thường xuyên thức đêm, dễ bị thương, bà vẫn luôn lo lắng cho Tống Văn, hôm nay vừa nghe câu hỏi của cậu bà lập tức hoảng sợ.
Tống Văn vội nói: "Không phải con, là đồng nghiệp con."
Lúc này Lý Loan Phương mới yên lòng, khôi phục lại thái độ của bác sĩ, trước kia bà từng làm việc ở phòng cấp cứu, sau này mới được chuyển về khu lâm sàng, các loại bệnh hoặc nhiều hoặc ít đều đã gặp qua, thong thả hỏi: "Nó uống nhiều hay ít?"
Tống Văn suy nghĩ nói: "Đại khái là khoảng gấp ba hay bốn lần bình thường, tên thuốc là......" Cậu lục lọi một lát, nói tên thuốc cho Lý Loan Phương.
Giọng Lý Loan Phương nhất thời lên đến quãng tám: "Đây không phải là làm liều sao?! Còn muốn sống nữa không thế? Uống lượng thuốc nhiều như vậy thời gian dài sẽ gây nghiện, còn ỷ lại vào thuốc nữa. Với lại thuốc này vô cùng kịch liệt, nếu dùng lại những thuốc khác sẽ không có tác dụng."
Tống Văn bị giọng la của bà suýt nữa phá huỷ màng nhĩ, vội giơ điện thoại ra xa: "Cho nên mới cai đó không phải sao ạ?"
"Nguyên nhân gì phải uống thuốc thế? Là bị thương hay do bệnh?"
"Bệnh bao tử, loét dạ dày, kiên quyết dùng để chống đỡ."
"Cái này cần phải có thời gian dài, nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt." Lý Loan Phương thở dài, "Đầu tiên phải lấy thuốc đi, không thể đặt ở nơi nó biết được, cái thứ này tựa như thuốc độc vậy, gây nghiện, đặc biệt người từng uống qua thuốc này có hơi đau đã muốn uống thuốc, ý chí sức lực của người bình thường căn bản chịu đượng không nổi đâu, con để ở nơi nó biết thì nó sẽ không kiềm chế được bản thân mà lấy đi. Thứ hai chính là khống chế lượng thuốc, nói uống bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, bấm đồng hồ tính thời gian. Sau đó thì con phải khiến cho nó từng bước giảm từng chút từng chút, chịu đựng không được uống thuốc."
Đang nói, bỗng nhiên Lý Loan Phương chợt dừng lại, nghĩ tới gì đó bèn nhạy cảm hỏi: "Đồng nghiệp này của con, là nam hay nữ thế?"
Đầu Tống Văn tê rần, thật sự là chuyện gì cũng có thể kéo đến việc này: "Là nam!"
Lý Loan Phương à một tiếng, âm thanh kia có hơi thất vọng, có thể do giác quan thứ sáu của phụ nữ mà bà cảm thấy Tống Văn đối với người bệnh này phá lệ quan tâm.
Tống Văn nghĩ đến Lục Tư Ngữ mà giật mình, thử thăm dò hỏi Lý Loan Phương: "Nếu con tìm cho mẹ một người con dâu được cưng chiều từ nhỏ thì mẹ hài lòng không?"
Lý Loan Phương bị cậu làm nhiễu, nhỏ giọng thì thầm: "Nhân sinh chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, ấm lạnh tự biết, đứa nhỏ bướng bỉnh như con chỉ cần tìm cho mẹ một người bình thường là được rồi, về những cái khác thì...... Đến lượt mẹ được chọn sao?" Nói xong bà lại nói, "Con tìm hiểu rõ ràng xem nguyên nhân bệnh của thằng bé đồng nghiệp con là về mặt sinh lý hay trên mặt tâm lý. Đôi khi tâm bệnh chỉ dựa vào thuốc là không thể giải quyết được đâu."
Tống Văn gật gật đầu: "Biết rồi ạ." Cậu biết tâm Lục Tư Ngữ rất nặng, nhưng anh vẫn chôn mọi chuyện trong lòng, miệng thì kín như bưng, người bên ngoài tất nhiên không thể nào đụng vào bí mật của anh, chắc phải cả người đều là tình cảm nồng nhiệt mới có thể đi vào tim anh nhỉ?
"Con nếu có tâm sự gì thì ngàn vạn lần đừng lừa gạt mẹ đấy." Lý Loan Phương lại nói, "Không có chuyện gì là không thể đối phó được, chẳng phải năm đó sau khi Ngô thúc của con gãy chân thì ông ấy vẫn cố gắng đối mặt đấy sao?"
Đang nói, Tống Văn ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tư Ngữ đi ra từ phòng họp. Từ xa nhìn đến thân hình thon dài thẳng tắp đẹp đẽ kia, ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt thanh tú khiến trên người anh có loại khí chất thiếu niên không nhuốm bụi trần. Như nghe được âm thanh, Lục Tư Ngữ quay đầu nhìn về hướng Tống Văn, Tống Văn vội vàng nói vào điện thoại: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ." Cậu cúp điện thoại, trực tiếp nhìn Lục Tư Ngữ đang đi tới, "Anh làm gì mà lâu vậy mới ra thế?"
Cuộc họp này hẳn đã sớm tan, Tống Văn lên lầu hàn thuyên cùng Cố cục nửa ngày, lại gọi một cuộc điện thoại. Không biết trong khoảng thời gian này, Lục Tư Ngữ cùng Hứa Trường Anh tán gẫu cái gì.
Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói: "Hỏi một ít chuyện vụ án lúc trước thôi. Hứa đội không quen với vị trí của mình nên đang tìm hiểu tình hình. Hơn nữa cũng không phải gọi một mình tôi, mấy người trong đội đều kêu đến, vừa rồi cậu không có ở đó nên không nói cùng cậu......" Đoạn Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn, hơi lo lắng hỏi. "Cố cục tìm cậu...... Không có chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì không có việc gì, sợ tôi luẩn quẩn trong lòng nên không bàn giao công việc mà thôi." Tống Văn khoát tay nói, "Ông ấy không nghĩ đến tôi cầu còn không được, vừa lúc lấy ra được hai ngày rảnh để dọn nhà."
Cố cục bỗng dưng đem Tống Văn đặt ngoài vụ án của Hạ Vị Tri khiến mọi người trong cảnh cục không khỏi nghĩ nhiều, tưởng tượng quá mức, nhưng thật ra cũng chẳng phải là bão táp nơi công sở gì cả, nhiều nhất chỉ là tranh cãi gia đình mà thôi.
Lục Tư Ngữ nghe xong thì nói: "Tôi cũng đem tài liệu để lại cho bọn họ, không có việc gì nữa là có thể trở về rồi. Trở về tôi giúp cậu chuyển nhà." Hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi trắng kiểu dáng rất đặc biệt và một chiếc quần dài chữ bát hưu nhàn, ống tay áo hơi bồng lên, cổ tay áo lộ ra cùng mắt cá chân mảnh mai vô cùng.
Tống Văn vội nói: "Đừng, anh mềm mại dễ vỡ như thế mà, ngoảnh lại anh mệt thì lại sinh bệnh, tôi cũng không muốn quay lại bệnh viện thăm người bệnh đâu." Sau đó lại an ủi Lục Tư Ngữ, "Đồ đạc của tôi không nhiều lắm, đi một chuyến là được. Anh ngoan ngoãn ở nhà chờ là tốt rồi."
Lục Tư Ngữ đáp lời, hai người hẹn xong thì Tống Văn về trước để thu dọn đồ đạc rồi dọn sang bên nhà Lục Tư Ngữ. Tất cả dựa theo kế hoạch mà thực hiện, đến chiều Tống Văn đã đóng gói xong tất cả. Hai người đột nhiên ở cùng nhau, việc này vẫn hơi có điểm kéo người đến bát quái, vậy nên Tống Văn ai cũng không gọi, tự lái xe của mình đến.
Lục Tư Ngữ muốn giúp dọn này nọ nhưng Tống Văn không cho, Sói Nhỏ thấy Tống Văn đến, trước lạ sau quen, vô cùng kích động mà vẫy vẫy đuôi, bận trước bận sau trông coi hành lý, xoay vòng thêm phiền.
Tống Văn dọn xong đồ đạc, đứng lau mồ hôi thì thấy Lục Tư Ngữ ôm gối ngồi trên sô pha, màn hình điện thoại trong tay đã tối đen, cậu giật mình cảm thấy trạng thái của Lục Tư Ngữ không quá tốt: "Sao vậy anh? Đang suy nghĩ gì thế?"
Lục Tư Ngữ bị giọng cậu đánh gãy suy nghĩ, lúc này mới buông điện thoại xuống cầm ly nước trước mặt lên uống: "Suy nghĩ vụ án lúc trước." Bọn họ mấy ngày trước vẫn còn vội vàng cả ngày lẫn đêm giành giật từng giây, hiện tại bỗng nhiên đang bận rộn lại được rảnh rỗi, thật giống như một sợi dây cót đang căng ra bỗng chốc được thả lỏng.
Vụ án Trương Bồi Tài đã có đáp án, nhưng năm đó là ai đã giết Hạ Vị Tri?
Vụ án kia còn nhiều bí ẩn như thế, giống như một vấn đề khó khăn chỉ mới vừa giải được bước đầu tiên.
Tống Văn cũng không quấy rầy Lục Tư Ngữ nữa mà vào phòng làm gì đó. Sau đó cậu vô cùng nghiêm túc tịch thu toàn bộ thuốc giảm đau của Lục Tư Ngữ.
Buổi tối Lục Tư Ngữ làm vài món, Tống Văn thì cầm chén để vào máy rửa chén, anh mang cậu lên lầu trên xuống lầu dưới dạo một vòng, vật nào đặt ở đâu, máy giặt dùng thế nào, giải thích rõ ràng, rồi anh lại nói: "Tôi không có kiêng kỵ gì, cậu có thể tuỳ tiện vào phòng, đồ đạc bình thường cứ dùng không cần nói với tôi."
Biệt thự có bốn nhà vệ sinh, Tống Văn cũng không biết nhiều nhà vệ sinh như thế để làm gì, hiện giờ cậu vào ở thì tổng cộng có hai người đàn ông cùng một chú chó, cho dù tất cả đều cùng ở trong nhà vệ sinh thì vẫn còn dư một phòng. Nhưng mà có nhiều nhà vệ sinh thì tắm rửa gì đó cũng tiện hơn, Tống Văn chuyển nhà đã ra một thân mồ hôi liền đem quần áo bẩn quăng vào máy giặt rồi đi vào tắm rửa.
Hơn mười một giờ tối, Lục Tư Ngữ vẫn còn lăn lộn trên giường chưa ngủ, anh càng sợ gì thì cái đó càng tới. Hơn mười giờ tối, dạ dày anh đã đau nhè nhẹ kéo dài, nếu trước kia thì đã sớm uống vài viên thuốc giảm đau vào giải quyết vấn đề, nhưng giờ tất cả thuốc đã bị Tống Văn tịch thu rồi.
Tống Văn vừa mới tắm rửa sạch sẽ đi ra từ phòng ngủ cách vách, cậu mặc một cái áo phông rộng thùng thình, tóc vẫn còn ướt sũng chảy từng giọt nước xuống. Sau đó cậu thấy Lục Tư Ngữ cuộn tròn nằm trên giường, trên mặt trắng bất thường: "Sao vậy anh? Dạ dày đau à?"
Lục Tư Ngữ không nói chuyện, đôi mắt đẹp nhắm lại rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Uống thuốc dạ dày chưa?"
"Uống rồi." Nhưng mà không có hiệu quả gì, đau đớn cũng không tính là nghiêm trọng nhưng chịu đựng thì vẫn hơi giày vò. Lục Tư Ngữ không biết mình đối với thuốc giảm đau là nhu cầu của sinh lý hay của tâm lý.
Loại thuốc này anh đã uống vài năm, đối với anh mà nói, có thuốc kia thì mới có thể ngủ được, đó là thuốc thiết yếu, là cảm giác an toàn. Hiện giờ bỗng nhiên bị tịch thu khiến anh bắt đầu hoảng hốt, đầu óc cũng dính thành một đoàn, hai mắt đỏ lên, ngón tay không tự giác mà duỗi lên môi gặm cắn.
Tống Văn không nỡ nhìn anh như thế, lấy qua một viên thuốc, lại đưa nước ấm cho anh: "Số lượng thuốc hôm nay. Đã là liều lượng cao nhất rồi, không thể nhiều hơn nữa."
Tay Lục Tư Ngữ run run nhận thuốc, trước đây nếu anh uống thuốc thì ít nhất cũng là hai viên, thỉnh thoảng khi không có hiệu quả thì sẽ uống thêm hai viên nữa, một viên này còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu. Chỉ có điều anh cũng biết mấy thứ kia đều là độc, uống vào là có thể tê liệt mà đi vào giấc ngủ, nhưng nếu dùng để giải quyết lâu dài thì sẽ mất mạng. Anh biết Tống Văn cũng vì muốn tốt cho anh, dù tàn nhẫn cũng phải bỏ thuốc.
Nghĩ vậy, Lục Tư Ngữ nhận ly nước Tống Văn đưa, nhắm mắt nuốt thuốc vào.
Tống Văn nhìn anh, vẫn có hơi lo lắng nói: "Tôi đi ngủ đây, buổi tối nếu anh không thoải mái thì gọi tôi."
Lục Tư Ngữ cúi đầu ừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.