Chương 10: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 10
Dạ Bất Ngữ
19/03/2024
Tôi ngẩn người, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã nghe tiếng xẻng va vào một vật cứng.
“Đây là thứ gì? Nhìn như bê tông ấy.” Chủ của cái xẻng càu nhàu một tiếng.
“Đập nó ra đi.” Tôi không do dự nói, chưa nghĩ xem tại sao nơi đó lại có bê tông. Chỉ là trực giác cho rằng hài cốt phải nằm bên dưới lớp bê tông này.
“Răng rắc” một tiếng, đất cứng bị cả đám đập phá dữ dội cuối cùng cũng bị thủng lỗ, một cơn gió lạnh thỏi qua, thổi cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Đột nhiên, loáng thoáng có tiếng gì đó vang lên. Là... Là tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh!
m thanh kia tựa như ngọn nguồn ma quỷ vang vọng khắp khu rừng, nhưng càng đáng sợ hơn là nó không phải phát ra từ trong cái hố... Mà là... Mà là đến từ đỉnh đầu của chúng tôi.
Sự nhiệt tình của chúng tôi nhanh chóng bị một cảm giác sợ hãi chưa từng có làm cho bay biến.
Lúc này đàn anh lại cười lớn, cười cực kỳ quái dị. Anh ta trèo lên cây long não một cách lưu loát, tựa như cây trơn không có cành, tốc độ rất nhanh.
Tôi dám cược, cho dù người leo núi chuyên nghiệp cũng không thể đạt tới tốc độ đó.
Anh ta lấy xuống một cái túi màu xanh dương từ trên ngọn cây rậm rạp rồi nhảy thẳng xuống từ chỗ cao hơn mười mét.
Xin hãy tin tôi, tôi khẳng định là tôi không bị hoa mắt.
Anh ta thật sự nhảy xuống, hơn nữa còn không bị làm sao cả. Chỉ cười hì hì nói với chúng tôi: “Hì hì, không phải các cậu muốn xem hài cốt của đứa trẻ hả?” Vừa nói anh ta vừa giơ lên cái túi không biết đã bị gió thổi mưa tạt bao lâu, đã sớm không còn giữ được hình dạng, mở từng lớp từng lớp của nó ra…
Trời ơi! Bên trong đó là một đứa trẻ sơ sinh chưa phát triển hoàn toàn đang sống nhăn răng!
Đứa trẻ kia cứ khóc không ngừng, vung vẩy cánh tay nhỏ bé. Đột nhiên, máu trên mặt nó chảy ra, màu máu đỏ tươi, rất thê thảm. Nhưng nó vẫn cứ khóc lớn như cũ, vung vẩy cái tay nhỏ…
“Mẹ ơi!” Không biết là ai kêu lên trước, đám người chúng tôi như nghe được mệnh lệnh mà chạy như điên trở về.
Sau khi về ký túc xá, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng.
Đây có phải là đàn anh đang trêu đùa bọn tôi không? Chẳng lẽ anh ta đã biết kế hoạch của bọn tôi, muốn làm cho bọn tôi xấu mặt?
Có điều kỹ năng diễn xuất của anh ta tinh tế quá, ai cũng sẽ mắc mưu thôi!
Tôi nhất thời phục sát đất, không còn sợ nữa, dùng cả buổi tối để nghĩ cách trả đũa. Lần này mất mặt là cái chắc rồi, nhưng quan trọng là làm sao để tổn thất giảm đến mức nhỏ nhất.
Sáng sớm hôm sau, tôi đến lớp của đàn anh, hi vọng có thể đánh đòn phủ đầu, chất vấn anh ta tại sao tối hôm trước lại dọa nạt đàn em như vậy. Làm vậy có thể khiến anh ta nhất thời nghẹn lời, rồi chuyện này cứ thế mà xong.
Nhưng đàn anh lại không đến lớp.
Chẳng lẽ anh ta ở nhà biên trò cười này thành tập, sau đó lan truyền khắp trường? Tôi chửi thầm trong lòng.
Tôi chưa từ bỏ ý định, kết thúc tiết học sáng thì tìm hai đứa bạn đến chỗ mộ cổ nọ. Muốn tìm lỗ hổng trong kế hoạch của đàn anh, ít nhất cũng phải giả bộ là đang phối hợp với anh ta thôi.
Trời đất! Chúng tôi phát hiện dưới gốc cây long nhãn kia không hề dấu vết đào xới.
Trong lúc kinh ngạc, tôi không khỏi nhìn lên ngọn cây. Chỗ đàn anh lấy cái túi kia dường như thấp thoáng thấy một thứ màu xanh lam.
Chúng tôi… Thật sự không có ai gan đến độ dám lên lấy nó xuống!
Vốn tưởng chuyện này cứ thế mà trôi qua, nhưng vài ngày sau lúc cảnh sát tìm đến tôi mới biết đàn anh đã mất tích.
Chuyện này vốn vi phạm nội quy trường học, hơn nữa còn có người mất tích. Đương nhiên chúng tôi không dám nói ra, không cẩn thận thì sẽ bị ghi tội nặng.
Lữ Doanh kể một mạch xong câu chuyện này cho tôi nghe, cuối cùng nói: “Mẹ nhà nó! Ai nói tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
…
Tôi nhún vai, trong lòng sinh ra một đống câu hỏi, nhưng có hỏi thì cậu ta cũng không trả lời được.
Lữ Doanh thở hổn hển như là mệt lắm rồi, nói: “Đàn anh! Anh đừng hỏi em câu hỏi nào nữa. Từ giờ em không muốn nghe bất cứ thứ gì có liên quan đến chuyện này!”
Sau khi nói xong cậu ta đi mất, lưng khòm kỳ lạ, dáng vẻ lao lực quá độ.
Mấy thứ như tò mò rất giống ma túy, đều tra tấn người khác. Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi vẫn không có cách nào giải đáp.
Nếu những lời Lữ Doanh nói là thật thì người xuất hiện hôm đó tuyệt đối không phải Áp Tử, tên ngu xuẩn kia không thông minh như vậy.
Nhưng nếu như tôi đoán thì lại có vấn đề: Người mà đám học sinh lớp 7 thấy rốt cuộc là ai?
Hầy, chuyện này càng ngày càng khiến người ta khó hiểu! Đột nhiên tôi nhớ đến câu mình vô tình nói mấy ngày trước “cho dù Áp Tử có chết thành ma cũng sẽ thực hiện lời hứa”, toàn thân tôi không khỏi rét run.
Không, trên đời này làm gì có ma. Lẽ nào trong chuyện này còn có ẩn tình gì mà tôi không biết?
“Đây là thứ gì? Nhìn như bê tông ấy.” Chủ của cái xẻng càu nhàu một tiếng.
“Đập nó ra đi.” Tôi không do dự nói, chưa nghĩ xem tại sao nơi đó lại có bê tông. Chỉ là trực giác cho rằng hài cốt phải nằm bên dưới lớp bê tông này.
“Răng rắc” một tiếng, đất cứng bị cả đám đập phá dữ dội cuối cùng cũng bị thủng lỗ, một cơn gió lạnh thỏi qua, thổi cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Đột nhiên, loáng thoáng có tiếng gì đó vang lên. Là... Là tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh!
m thanh kia tựa như ngọn nguồn ma quỷ vang vọng khắp khu rừng, nhưng càng đáng sợ hơn là nó không phải phát ra từ trong cái hố... Mà là... Mà là đến từ đỉnh đầu của chúng tôi.
Sự nhiệt tình của chúng tôi nhanh chóng bị một cảm giác sợ hãi chưa từng có làm cho bay biến.
Lúc này đàn anh lại cười lớn, cười cực kỳ quái dị. Anh ta trèo lên cây long não một cách lưu loát, tựa như cây trơn không có cành, tốc độ rất nhanh.
Tôi dám cược, cho dù người leo núi chuyên nghiệp cũng không thể đạt tới tốc độ đó.
Anh ta lấy xuống một cái túi màu xanh dương từ trên ngọn cây rậm rạp rồi nhảy thẳng xuống từ chỗ cao hơn mười mét.
Xin hãy tin tôi, tôi khẳng định là tôi không bị hoa mắt.
Anh ta thật sự nhảy xuống, hơn nữa còn không bị làm sao cả. Chỉ cười hì hì nói với chúng tôi: “Hì hì, không phải các cậu muốn xem hài cốt của đứa trẻ hả?” Vừa nói anh ta vừa giơ lên cái túi không biết đã bị gió thổi mưa tạt bao lâu, đã sớm không còn giữ được hình dạng, mở từng lớp từng lớp của nó ra…
Trời ơi! Bên trong đó là một đứa trẻ sơ sinh chưa phát triển hoàn toàn đang sống nhăn răng!
Đứa trẻ kia cứ khóc không ngừng, vung vẩy cánh tay nhỏ bé. Đột nhiên, máu trên mặt nó chảy ra, màu máu đỏ tươi, rất thê thảm. Nhưng nó vẫn cứ khóc lớn như cũ, vung vẩy cái tay nhỏ…
“Mẹ ơi!” Không biết là ai kêu lên trước, đám người chúng tôi như nghe được mệnh lệnh mà chạy như điên trở về.
Sau khi về ký túc xá, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng.
Đây có phải là đàn anh đang trêu đùa bọn tôi không? Chẳng lẽ anh ta đã biết kế hoạch của bọn tôi, muốn làm cho bọn tôi xấu mặt?
Có điều kỹ năng diễn xuất của anh ta tinh tế quá, ai cũng sẽ mắc mưu thôi!
Tôi nhất thời phục sát đất, không còn sợ nữa, dùng cả buổi tối để nghĩ cách trả đũa. Lần này mất mặt là cái chắc rồi, nhưng quan trọng là làm sao để tổn thất giảm đến mức nhỏ nhất.
Sáng sớm hôm sau, tôi đến lớp của đàn anh, hi vọng có thể đánh đòn phủ đầu, chất vấn anh ta tại sao tối hôm trước lại dọa nạt đàn em như vậy. Làm vậy có thể khiến anh ta nhất thời nghẹn lời, rồi chuyện này cứ thế mà xong.
Nhưng đàn anh lại không đến lớp.
Chẳng lẽ anh ta ở nhà biên trò cười này thành tập, sau đó lan truyền khắp trường? Tôi chửi thầm trong lòng.
Tôi chưa từ bỏ ý định, kết thúc tiết học sáng thì tìm hai đứa bạn đến chỗ mộ cổ nọ. Muốn tìm lỗ hổng trong kế hoạch của đàn anh, ít nhất cũng phải giả bộ là đang phối hợp với anh ta thôi.
Trời đất! Chúng tôi phát hiện dưới gốc cây long nhãn kia không hề dấu vết đào xới.
Trong lúc kinh ngạc, tôi không khỏi nhìn lên ngọn cây. Chỗ đàn anh lấy cái túi kia dường như thấp thoáng thấy một thứ màu xanh lam.
Chúng tôi… Thật sự không có ai gan đến độ dám lên lấy nó xuống!
Vốn tưởng chuyện này cứ thế mà trôi qua, nhưng vài ngày sau lúc cảnh sát tìm đến tôi mới biết đàn anh đã mất tích.
Chuyện này vốn vi phạm nội quy trường học, hơn nữa còn có người mất tích. Đương nhiên chúng tôi không dám nói ra, không cẩn thận thì sẽ bị ghi tội nặng.
Lữ Doanh kể một mạch xong câu chuyện này cho tôi nghe, cuối cùng nói: “Mẹ nhà nó! Ai nói tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
…
Tôi nhún vai, trong lòng sinh ra một đống câu hỏi, nhưng có hỏi thì cậu ta cũng không trả lời được.
Lữ Doanh thở hổn hển như là mệt lắm rồi, nói: “Đàn anh! Anh đừng hỏi em câu hỏi nào nữa. Từ giờ em không muốn nghe bất cứ thứ gì có liên quan đến chuyện này!”
Sau khi nói xong cậu ta đi mất, lưng khòm kỳ lạ, dáng vẻ lao lực quá độ.
Mấy thứ như tò mò rất giống ma túy, đều tra tấn người khác. Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi vẫn không có cách nào giải đáp.
Nếu những lời Lữ Doanh nói là thật thì người xuất hiện hôm đó tuyệt đối không phải Áp Tử, tên ngu xuẩn kia không thông minh như vậy.
Nhưng nếu như tôi đoán thì lại có vấn đề: Người mà đám học sinh lớp 7 thấy rốt cuộc là ai?
Hầy, chuyện này càng ngày càng khiến người ta khó hiểu! Đột nhiên tôi nhớ đến câu mình vô tình nói mấy ngày trước “cho dù Áp Tử có chết thành ma cũng sẽ thực hiện lời hứa”, toàn thân tôi không khỏi rét run.
Không, trên đời này làm gì có ma. Lẽ nào trong chuyện này còn có ẩn tình gì mà tôi không biết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.