Chương 23: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 23
Dạ Bất Ngữ
22/03/2024
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen, hít sâu một hơi rồi đáp: “Cậu còn nhớ vài ngày trước chúng ta đã mời Đĩa Tiên hay không? Cái đĩa vẫn chuyển động sau khi chúng ta rời khỏi. Hôm sau tôi đã kể chuyện này cho cậu nghe, có lẽ nó đang cố nói cho chúng ta một tin tức, thông tin này có ba từ mấu chốt “ở gần nước”. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng khi nhìn thấy nền đất của đình cổ thì tôi đã hiểu.”
“Nền đất hả?” Tuyết Doanh hoang mang: “Cái chỗ chẳng có gì đặc biệt kia thì có giá trị gì?”
“Tất nhiên là có.”
Tôi vừa nhớ lại vừa chầm chậm nói: “Tôi nghe nói đình cổ được xây vào thời *Gia Khánh, vì vậy nó có lịch sử khoảng 160 năm. Mà trường học này được thành lập hơn 70 năm trước, đình cổ này coi như là văn vật của trấn cũng như cảnh quan của trường, vì để giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của nó, cho dù trong trường có bất kỳ công trình nào, chắc chắn không động đến đình cổ này. Tức là hơn 160 năm, đình cổ này với những ngọn cây cọng cỏ xung quanh không có gì thay đổi. Vậy thì chứng tỏ nền đất của đình được nâng cao như vậy, cũng là làm vào thời kỳ đó, không phải sau này mới xây thêm.”
*Gia Khánh: vị hoàng đế thứ 7 của nhà Thanh.
“Rốt cuộc cậu đang nói gì với tôi vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?” Tuyết Doanh mờ mịt hỏi.
Tôi gãi đầu khổ sở nói: “Đơn giản mà nói, cậu có cảm thấy nền của đình cổ này được xây bằng vật liệu rất kỳ lạ hay không?”
Tuyết Doanh đưa ngón trỏ lên môi một hồi, sau đó thành thật lắc đầu.
Tôi tiếp tục giải thích: “Xây dựng nền đất của đình cổ, chất liệu toàn là đá đen và đất sét vàng, đây là vật liệu thường dùng để xây đập nước và đê điều thời đó. Thời nhà Thanh rất mê tín, bình thường không bao giờ dùng vật liệu này để xây một cái đình dùng để nghỉ ngơi. Trừ khi…”
“Trừ khi cái đình này ở bên cạnh sông!”
Cuối cùng Tuyết Doanh cũng đã hiểu ý tôi, cô ấy chấn động, sau đó dùng ánh mắt sợ sệt nhìn tôi: “Cậu nói là, Đĩa Tiên muốn cho chúng ta biết những thông tin này?”
“Đúng thế.” Tôi gật đầu, nói: “Vậy thì trên tờ giấy không phải chữ “sông”. Còn “ở gần nước” tôi nghĩ rằng theo hướng “ở cạnh sông” mới đúng.”
“Không đúng!” Đột nhiên Tuyết Doanh nghĩ đến điều gì đó bèn hỏi tôi: “Nếu nói cái đình cổ này ở gần sông, vậy bây giờ con sông này đâu mất rồi? Bờ đê của đình cao như thế, có lẽ con sông cũng không hề nhỏ đâu.”
“Tôi không biết.” Tôi lắc đầu nói: “Bởi vì không biết nên tôi không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Nếu Trương Văn không nói dối, nói không chừng đây là một manh mối quan trọng!”
Khá tốt. Bên cạnh đình cổ đúng là sân thể thao, nếu như tôi đoán không lầm, có lẽ hơn 160 năm trước, vị trí sân thể thao hiện nay là một con sông lớn. Tôi không rõ Đĩa Tiên lần trước mời đến rốt cuộc muốn truyền đạt thông tin gì cho chúng tôi, nhưng mà tôi chắc chắn một điều, thông tin này và chuyện trước đây có một con sông lớn có liên quan đến nhau.
Nếu Trương Văn thật sự tìm thấy một huyệt mộ trong sân thể thao, vậy huyệt mộ này cũng có lịch sử lâu đời. Có lẽ tôi sẽ tìm thấy câu trả lời cho rất nhiều vấn đề mà tôi đang thắc mắc chưa giải đáp được…
“Cái huyệt mộ này tớ ngẫu nhiên phát hiện vào chiều hôm qua. Dạo gần đây trường học đang chuẩn bị xây ký túc xá mới cho học sinh ở phía bắc sân thể thao, cho nên khu vực xung quanh đã được rào lại, cũng đã đào được hơn 3 mét nền. Hôm qua rảnh rỗi, nên tớ lẻn vào công trường muốn nhìn một chút. Không nghĩ đến chưa đi được bao lâu đã phát hiện trên đất có một chỗ rất thú vị.”
Trương Văn đi phía trước dẫn đường cho chúng tôi, vừa đi vừa kể không ngừng về kinh nghiệm thám hiểm vĩ đại vào hôm qua: “Mấy cậu đoán đó là gì? Hóa ra là một cái sọ người bị nước ngâm đã biến thành màu nâu!”
“Nhưng lúc đó tớ không nghĩ ra, còn tưởng là mặt nạ chống độc dùng ở phòng thí nghiệm hóa học, nên đã đạp lên nó. Sau khi giẫm lên thì nó vỡ vụn, lúc này tớ mới ý thức được rằng vật này không phải bằng nhựa. Thế là tớ cẩn thận quan sát xung quanh, rồi phát hiện ra, trên mặt đất rất nhiều mảnh vỡ quan tài bị đập thành mảnh vụn… Mà ở gần quan tài, có một cái hố to, đại khái dài khoảng 5 mét, rộng 3 mét. Bởi vì trong hố có nước bẩn màu nâu, nên tớ không đoán được chiều sâu của nó. Nhưng mà tình cảnh khá rõ ràng: Cái hố này nhất định là một mộ phần, đây là công nhân ở công trường tình cờ đào nó ra, sau đó nâng quan tài bên trong ra, mong có thể tìm thấy một ít *vật bồi táng.”
*Vật bồi táng: đồ vật được chôn cùng người chết, thường là những vật khi còn sống họ yêu thích.
“Nền đất hả?” Tuyết Doanh hoang mang: “Cái chỗ chẳng có gì đặc biệt kia thì có giá trị gì?”
“Tất nhiên là có.”
Tôi vừa nhớ lại vừa chầm chậm nói: “Tôi nghe nói đình cổ được xây vào thời *Gia Khánh, vì vậy nó có lịch sử khoảng 160 năm. Mà trường học này được thành lập hơn 70 năm trước, đình cổ này coi như là văn vật của trấn cũng như cảnh quan của trường, vì để giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của nó, cho dù trong trường có bất kỳ công trình nào, chắc chắn không động đến đình cổ này. Tức là hơn 160 năm, đình cổ này với những ngọn cây cọng cỏ xung quanh không có gì thay đổi. Vậy thì chứng tỏ nền đất của đình được nâng cao như vậy, cũng là làm vào thời kỳ đó, không phải sau này mới xây thêm.”
*Gia Khánh: vị hoàng đế thứ 7 của nhà Thanh.
“Rốt cuộc cậu đang nói gì với tôi vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?” Tuyết Doanh mờ mịt hỏi.
Tôi gãi đầu khổ sở nói: “Đơn giản mà nói, cậu có cảm thấy nền của đình cổ này được xây bằng vật liệu rất kỳ lạ hay không?”
Tuyết Doanh đưa ngón trỏ lên môi một hồi, sau đó thành thật lắc đầu.
Tôi tiếp tục giải thích: “Xây dựng nền đất của đình cổ, chất liệu toàn là đá đen và đất sét vàng, đây là vật liệu thường dùng để xây đập nước và đê điều thời đó. Thời nhà Thanh rất mê tín, bình thường không bao giờ dùng vật liệu này để xây một cái đình dùng để nghỉ ngơi. Trừ khi…”
“Trừ khi cái đình này ở bên cạnh sông!”
Cuối cùng Tuyết Doanh cũng đã hiểu ý tôi, cô ấy chấn động, sau đó dùng ánh mắt sợ sệt nhìn tôi: “Cậu nói là, Đĩa Tiên muốn cho chúng ta biết những thông tin này?”
“Đúng thế.” Tôi gật đầu, nói: “Vậy thì trên tờ giấy không phải chữ “sông”. Còn “ở gần nước” tôi nghĩ rằng theo hướng “ở cạnh sông” mới đúng.”
“Không đúng!” Đột nhiên Tuyết Doanh nghĩ đến điều gì đó bèn hỏi tôi: “Nếu nói cái đình cổ này ở gần sông, vậy bây giờ con sông này đâu mất rồi? Bờ đê của đình cao như thế, có lẽ con sông cũng không hề nhỏ đâu.”
“Tôi không biết.” Tôi lắc đầu nói: “Bởi vì không biết nên tôi không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Nếu Trương Văn không nói dối, nói không chừng đây là một manh mối quan trọng!”
Khá tốt. Bên cạnh đình cổ đúng là sân thể thao, nếu như tôi đoán không lầm, có lẽ hơn 160 năm trước, vị trí sân thể thao hiện nay là một con sông lớn. Tôi không rõ Đĩa Tiên lần trước mời đến rốt cuộc muốn truyền đạt thông tin gì cho chúng tôi, nhưng mà tôi chắc chắn một điều, thông tin này và chuyện trước đây có một con sông lớn có liên quan đến nhau.
Nếu Trương Văn thật sự tìm thấy một huyệt mộ trong sân thể thao, vậy huyệt mộ này cũng có lịch sử lâu đời. Có lẽ tôi sẽ tìm thấy câu trả lời cho rất nhiều vấn đề mà tôi đang thắc mắc chưa giải đáp được…
“Cái huyệt mộ này tớ ngẫu nhiên phát hiện vào chiều hôm qua. Dạo gần đây trường học đang chuẩn bị xây ký túc xá mới cho học sinh ở phía bắc sân thể thao, cho nên khu vực xung quanh đã được rào lại, cũng đã đào được hơn 3 mét nền. Hôm qua rảnh rỗi, nên tớ lẻn vào công trường muốn nhìn một chút. Không nghĩ đến chưa đi được bao lâu đã phát hiện trên đất có một chỗ rất thú vị.”
Trương Văn đi phía trước dẫn đường cho chúng tôi, vừa đi vừa kể không ngừng về kinh nghiệm thám hiểm vĩ đại vào hôm qua: “Mấy cậu đoán đó là gì? Hóa ra là một cái sọ người bị nước ngâm đã biến thành màu nâu!”
“Nhưng lúc đó tớ không nghĩ ra, còn tưởng là mặt nạ chống độc dùng ở phòng thí nghiệm hóa học, nên đã đạp lên nó. Sau khi giẫm lên thì nó vỡ vụn, lúc này tớ mới ý thức được rằng vật này không phải bằng nhựa. Thế là tớ cẩn thận quan sát xung quanh, rồi phát hiện ra, trên mặt đất rất nhiều mảnh vỡ quan tài bị đập thành mảnh vụn… Mà ở gần quan tài, có một cái hố to, đại khái dài khoảng 5 mét, rộng 3 mét. Bởi vì trong hố có nước bẩn màu nâu, nên tớ không đoán được chiều sâu của nó. Nhưng mà tình cảnh khá rõ ràng: Cái hố này nhất định là một mộ phần, đây là công nhân ở công trường tình cờ đào nó ra, sau đó nâng quan tài bên trong ra, mong có thể tìm thấy một ít *vật bồi táng.”
*Vật bồi táng: đồ vật được chôn cùng người chết, thường là những vật khi còn sống họ yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.