Chương 33: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 33
Dạ Bất Ngữ
22/03/2024
Chuyện xảy ra tiếp theo thực sự là một mớ lộn xộn.
Cảnh sát lại tới thẩm vấn tôi và Tuyết Doanh rất lâu, cuối cùng họ kết thúc vụ án bằng một cái cớ nhàm chán là “tai nạn”. Tôi nhất thời cảm thấy thất vọng, cũng lười nói cho những “chú cảnh sát” bất tài đó biết nơi Áp Tử chết, mà thay vào đó tôi hẹn Tuyết Doanh cùng nhau đi điều tra trước.
Mặc dù tôi không biết giấc mơ đó có phải là lời nguyền rủa của Đĩa Tiên hay không, nhưng tôi không muốn một ngày nào đó đột nhiên tóc đuôi sam của mình biến mất và chết đi mà không biết lý do. Đương nhiên, tôi cũng không muốn Tuyết Doanh chết oan, vì thế hy vọng duy nhất chính là tìm ra nguồn gốc của giấc mơ đó.
Nhà tâm lý học nổi tiếng người Anh - Michele Borba đã từng nói, giấc mơ là hoạt động não bộ dưới tiềm thức của một người trong giấc ngủ nông. Mỗi một người vì trải nghiệm khác nhau nên cách suy nghĩ cũng khác nhau và giấc mơ mà họ có cũng là duy nhất. Xác suất một vài người có cùng giấc mơ có thể được coi là tỷ lệ như lấy 4 làm tròn lên năm, có thể bỏ qua không tính.
Nhưng Cẩu Hùng, Tuyết Doanh, Trương Văn thậm chí còn có Áp Tử, bọn họ đều có cùng một giấc mơ. Nó thậm chí còn tiếp tục xuất hiện vào mỗi đêm, hơn nữa tình tiết trong giấc mơ lại giống hệt nhau, điều này nên giải thích như thế nào đây?
Đối với vấn đề này, tôi hoàn toàn không thể phản bác được.
Còn có một nghi ngờ.
Tại sao tôi, hơn nữa chỉ có tôi không có mơ thấy giấc mơ cổ quái đó? Chẳng lẽ là tôi đã vô tình làm điều gì đó hơn cả bốn người bọn họ mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra? Nhưng điều đó dường như là không thể.
Chết tiệt, chẳng lẽ trò chơi Đĩa Tiên là thật, nếu như Đĩa Tiên được mời tới, không được đưa trở về thật tốt, thì ác linh xấu xa đó sẽ giết bạn và nuốt chửng linh hồn của bạn.
Tuyết Doanh ngơ ngác nhìn tôi rất lâu mới hỏi: “Tiểu Dạ, cậu đang phiền não điều gì thế?”
“Tôi đang nghĩ về giấc mơ đó. Tai sao lâu như vậy mà cậu không nói với tôi?” Tôi bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp thanh tinh sâu lắng không nhìn thấu của cô ấy rồi thở dài.
Tuyết Doanh ngượng ngùng cười với tôi: “Người ta hoàn toàn không biết còn có người mơ cùng giấc mơ với tôi, cho nên tôi cũng không để ý lắm. Hơn nữa, tôi biết gần đây cậu luôn phiền não nên tôi không muốn mang thêm phiền phức đến cho cậu.”
Cô ấy đưa tay nhéo mặt tôi và cười nhạo, nói: “Chẳng lẽ Tiểu Dạ đang lo lắng cho tôi sao? Đồ ngốc, tôi không tin vào lời nguyền gì đó của Đĩa Tiên đâu. Nó không có căn cứ khoa học.”
“Cũng đúng.” Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Những thứ huyền bí này hoàn toàn không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, không nên tin thì tốt hơn.” Tuy bề ngoài thì tôi đang cười, nhưng trong lòng không có cảm giác nhẹ nhõm chút nào.
Tôi cố sức lắc đầu, lại nói: “Những thứ tôi muốn cậu mua, cậu đã mua đủ chưa?”
“Có lẽ là đủ rồi, để tôi đếm lại thử xem.” Tuyết Doanh lấy balo sau lưng xuống, rồi mở ra đếm từng thứ, từng thứ một: “Dây thừng, đèn pin, bình ắc quy, bật lửa, nến dùng trong sinh nhật, bao tay, túi nhựa, ủng chống nước, còn có sơ đồ tầng hầm trú ẩn được đánh cắp từ phòng tư liệu của trường. Quái lạ, cậu muốn tôi mua những thứ lộn xộn này làm gì?”
Tôi dùng tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn và giải thích: “Về cái hầm trú ẩn đó, có một số chuyện tôi nhất định phải nói với cậu: “Đầu tiên, nó được xây dựng vào thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, vừa sâu lại vừa dài giống như một mê cung. Bởi vì lối vào được thiết kế ở vùng trũng, nên bên trong nhất định có một lượng lớn nước đọng. Nếu như cậu không muốn tiếp xúc gần với cư dân ở đó, chẳng hạn như chuột, gián và những sinh vật đáng yêu khác, thì tốt nhất cậu nên đi ủng.”
Cảnh sát lại tới thẩm vấn tôi và Tuyết Doanh rất lâu, cuối cùng họ kết thúc vụ án bằng một cái cớ nhàm chán là “tai nạn”. Tôi nhất thời cảm thấy thất vọng, cũng lười nói cho những “chú cảnh sát” bất tài đó biết nơi Áp Tử chết, mà thay vào đó tôi hẹn Tuyết Doanh cùng nhau đi điều tra trước.
Mặc dù tôi không biết giấc mơ đó có phải là lời nguyền rủa của Đĩa Tiên hay không, nhưng tôi không muốn một ngày nào đó đột nhiên tóc đuôi sam của mình biến mất và chết đi mà không biết lý do. Đương nhiên, tôi cũng không muốn Tuyết Doanh chết oan, vì thế hy vọng duy nhất chính là tìm ra nguồn gốc của giấc mơ đó.
Nhà tâm lý học nổi tiếng người Anh - Michele Borba đã từng nói, giấc mơ là hoạt động não bộ dưới tiềm thức của một người trong giấc ngủ nông. Mỗi một người vì trải nghiệm khác nhau nên cách suy nghĩ cũng khác nhau và giấc mơ mà họ có cũng là duy nhất. Xác suất một vài người có cùng giấc mơ có thể được coi là tỷ lệ như lấy 4 làm tròn lên năm, có thể bỏ qua không tính.
Nhưng Cẩu Hùng, Tuyết Doanh, Trương Văn thậm chí còn có Áp Tử, bọn họ đều có cùng một giấc mơ. Nó thậm chí còn tiếp tục xuất hiện vào mỗi đêm, hơn nữa tình tiết trong giấc mơ lại giống hệt nhau, điều này nên giải thích như thế nào đây?
Đối với vấn đề này, tôi hoàn toàn không thể phản bác được.
Còn có một nghi ngờ.
Tại sao tôi, hơn nữa chỉ có tôi không có mơ thấy giấc mơ cổ quái đó? Chẳng lẽ là tôi đã vô tình làm điều gì đó hơn cả bốn người bọn họ mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra? Nhưng điều đó dường như là không thể.
Chết tiệt, chẳng lẽ trò chơi Đĩa Tiên là thật, nếu như Đĩa Tiên được mời tới, không được đưa trở về thật tốt, thì ác linh xấu xa đó sẽ giết bạn và nuốt chửng linh hồn của bạn.
Tuyết Doanh ngơ ngác nhìn tôi rất lâu mới hỏi: “Tiểu Dạ, cậu đang phiền não điều gì thế?”
“Tôi đang nghĩ về giấc mơ đó. Tai sao lâu như vậy mà cậu không nói với tôi?” Tôi bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp thanh tinh sâu lắng không nhìn thấu của cô ấy rồi thở dài.
Tuyết Doanh ngượng ngùng cười với tôi: “Người ta hoàn toàn không biết còn có người mơ cùng giấc mơ với tôi, cho nên tôi cũng không để ý lắm. Hơn nữa, tôi biết gần đây cậu luôn phiền não nên tôi không muốn mang thêm phiền phức đến cho cậu.”
Cô ấy đưa tay nhéo mặt tôi và cười nhạo, nói: “Chẳng lẽ Tiểu Dạ đang lo lắng cho tôi sao? Đồ ngốc, tôi không tin vào lời nguyền gì đó của Đĩa Tiên đâu. Nó không có căn cứ khoa học.”
“Cũng đúng.” Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Những thứ huyền bí này hoàn toàn không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, không nên tin thì tốt hơn.” Tuy bề ngoài thì tôi đang cười, nhưng trong lòng không có cảm giác nhẹ nhõm chút nào.
Tôi cố sức lắc đầu, lại nói: “Những thứ tôi muốn cậu mua, cậu đã mua đủ chưa?”
“Có lẽ là đủ rồi, để tôi đếm lại thử xem.” Tuyết Doanh lấy balo sau lưng xuống, rồi mở ra đếm từng thứ, từng thứ một: “Dây thừng, đèn pin, bình ắc quy, bật lửa, nến dùng trong sinh nhật, bao tay, túi nhựa, ủng chống nước, còn có sơ đồ tầng hầm trú ẩn được đánh cắp từ phòng tư liệu của trường. Quái lạ, cậu muốn tôi mua những thứ lộn xộn này làm gì?”
Tôi dùng tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn và giải thích: “Về cái hầm trú ẩn đó, có một số chuyện tôi nhất định phải nói với cậu: “Đầu tiên, nó được xây dựng vào thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, vừa sâu lại vừa dài giống như một mê cung. Bởi vì lối vào được thiết kế ở vùng trũng, nên bên trong nhất định có một lượng lớn nước đọng. Nếu như cậu không muốn tiếp xúc gần với cư dân ở đó, chẳng hạn như chuột, gián và những sinh vật đáng yêu khác, thì tốt nhất cậu nên đi ủng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.