Chương 41: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 41
Dạ Bất Ngữ
22/03/2024
“Các người không cần xen vào chuyện này, tôi rất nhớ cô giáo Cao Tú, tôi thật sự rất nhớ cô ấy.” Xuyên qua lớp cửa sổ kính bên anh, tôi nhìn thấy Chung Đạo đang từ từ bò lên bàn làm việc, giơ tay treo chiếc khăn quàng cổ lên trần nhà. Anh ta đưa hai tay nắm chặt thòng lọng. Tôi và Tuyết Doanh không do dự đập vỡ cửa sổ kính, chúng tôi cố gắng cạy phần lớp sắt đã hàn lại phía bên trong cửa sổ. Anh ta nhìn hai chúng tôi, thở dài một hơi, khẽ mỉm cười: “Các người biết gì không? Thật ra người đã chết có thể ở bên nhau, chỉ cần mình và người trong lòng mình chết cùng một chỗ, cùng một cách chết. Sau đó hai người có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, mãi mãi không bao giờ lìa xa.”
Một cơn ớn lạnh chạy khắp sống lưng, tôi rùng mình một cái, hét lớn về phía anh ta: “Anh là một kẻ ngu ngốc! Người đã chết là hết. Làm gì có cái gọi là đời đời kiếp kiếp mãi mãi không bao giờ lìa xa. Anh chỉ là một tên yếu đuối, không dám đối mặt với thực tại!”
“Đúng, tôi là một tên yếu đuối, một kẻ hèn nhát. Nếu không tôi đã không mất đến tận mười ba năm mới dám hạ quyết tâm.” Ánh mắt Chung Đạo vô hồn nhìn vào chiếc khăn quàng cổ, toàn thân anh ta trở nên cứng đờ, anh ta nhìn chằm chằm vào không khí, nở một nụ cười hạnh phúc.
“Cô giáo, là cô sao? Cô đến đón em sao?” Anh ta cười, rồi lại khóc, hai hàng nước mắt chảy dài, nghẹn ngào: “Em đã 31 tuổi rồi, không còn là một thằng nhóc trẻ con như ngày xưa nữa, cô có thể chấp nhận em không? Em rất hạnh phúc, em thật sự rất hạnh phúc.”
Chung Đạo chầm chậm đưa đầu vào nút thắt của chiếc khăn quàng cổ, anh ta đang chuẩn bị dùng hai chân đang ngã cái ghế, ngay lúc này, có một đôi tay vô hình đột nhiên bóp lấy cổ anh ta.
“Bình Nhi, tại sao lại cô! Lại là cô sao!” Chung Đạo ho khan một tiếng, anh ta che cổ, thống khổ nhả ra từng chữ một: “Buông tôi ra, tôi muốn ở bên cạnh cô giáo. Vì sao cô luôn muốn ngăn cản tôi? Người tung ra lời đồn cô Cao Tú yêu đương với học sinh, bị chính học sinh của mình làm có thai là cô đúng không? Cô đã đố kỵ với trái tim kiên cường của cô ấy. Vì sao cô chết rồi vẫn không buông tha cho tôi và để tôi với cô giáo được ở bên nhau?”
Chung Đạo vặn vẹo phần cổ, cố gắng chui đầu vào dây thòng lọng một lần nữa, nhưng đôi tay vô hình vẫn giữ lấy anh ta và kéo anh ta về phía sau.
Lớp da trên cổ anh ta lập tức hình thành hình xoắn ốc dưới sự tác động của hai loại lực, cuối cùng lớp da bên ngoài đã bị bong ra, thậm chí còn để lộ ống khí quản và phần động mạch ở cổ đang chảy máu đầm đìa.
Chung Đạo ra sức giãy giụa, cuối cùng anh ta cũng thoát khỏi đôi tay ấy, tiếp tục đưa đầu vào trong thòng lọng. Anh ta nhanh chân đá văng chiếc ghế và bị khăn quàng cổ treo lên trần nhà. Thân thể anh ta không ngừng xoay vòng tròn, cho đến khi Chung Đạo quay mặt về phía tôi và Tuyết Doanh, anh ta đang mỉm cười.
Một nụ cười vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn…
Toàn thân tôi nên cứng đờ, lý trí không dám đón nhận những điều kinh dị đang diễn ra trước mắt.
“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tuyết Doanh cũng bị dọa sợ đến ngây người, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi kia.
Cánh cửa phòng đột ngột được đẩy ra từ phía bên trong, đánh “Rầm” một tiếng rất lớn vào bức tường. Một luồng khí lạnh không rõ nguyên do chạy dọc sống lưng, dường như tất cả phần tóc gáy của tôi đều đồng loạt dựng lên vì quá kinh sợ.
“Bên mặt hồ… Còn có một… Còn có một…”
Một thứ âm thanh lạnh lẽo, u ám, khô khốc xuyên qua màng nghĩ, len lỏi trong đầu tôi, đầu tôi không ngừng vang vọng lại âm thanh ấy.
Tôi cố kìm nén sự sợ hãi của mình và quan sát xung quanh. Tôi không nhìn thấy cái gì cả. Cách đó không xa, chỉ là một màn đêm im ắng đến lạ kỳ, nó quỷ dị, mơ hồ như một cơn ác mộng.
“Còn một người nữa… đúng không?” Tuyết Doanh thì thào, cô ấy nắm tay tôi, tựa đầu vào vai tôi, toàn thân không ngừng run rẩy. “Tiểu Dạ, cậu nghĩ người cuối cùng sẽ là cậu, hay là tớ? Cô ấy nhìn vào mắt tôi, nhận thấy tôi vẫn đang ngây người nhìn vào cõi tối phía xa xăm, cô ấy “Phì” cười một tiếng. Nụ cười đẫm nước mắt.
“Tiểu Dạ, tớ đoán rằng người cuối cùng nhất định không phải là cậu…”
Một cơn ớn lạnh chạy khắp sống lưng, tôi rùng mình một cái, hét lớn về phía anh ta: “Anh là một kẻ ngu ngốc! Người đã chết là hết. Làm gì có cái gọi là đời đời kiếp kiếp mãi mãi không bao giờ lìa xa. Anh chỉ là một tên yếu đuối, không dám đối mặt với thực tại!”
“Đúng, tôi là một tên yếu đuối, một kẻ hèn nhát. Nếu không tôi đã không mất đến tận mười ba năm mới dám hạ quyết tâm.” Ánh mắt Chung Đạo vô hồn nhìn vào chiếc khăn quàng cổ, toàn thân anh ta trở nên cứng đờ, anh ta nhìn chằm chằm vào không khí, nở một nụ cười hạnh phúc.
“Cô giáo, là cô sao? Cô đến đón em sao?” Anh ta cười, rồi lại khóc, hai hàng nước mắt chảy dài, nghẹn ngào: “Em đã 31 tuổi rồi, không còn là một thằng nhóc trẻ con như ngày xưa nữa, cô có thể chấp nhận em không? Em rất hạnh phúc, em thật sự rất hạnh phúc.”
Chung Đạo chầm chậm đưa đầu vào nút thắt của chiếc khăn quàng cổ, anh ta đang chuẩn bị dùng hai chân đang ngã cái ghế, ngay lúc này, có một đôi tay vô hình đột nhiên bóp lấy cổ anh ta.
“Bình Nhi, tại sao lại cô! Lại là cô sao!” Chung Đạo ho khan một tiếng, anh ta che cổ, thống khổ nhả ra từng chữ một: “Buông tôi ra, tôi muốn ở bên cạnh cô giáo. Vì sao cô luôn muốn ngăn cản tôi? Người tung ra lời đồn cô Cao Tú yêu đương với học sinh, bị chính học sinh của mình làm có thai là cô đúng không? Cô đã đố kỵ với trái tim kiên cường của cô ấy. Vì sao cô chết rồi vẫn không buông tha cho tôi và để tôi với cô giáo được ở bên nhau?”
Chung Đạo vặn vẹo phần cổ, cố gắng chui đầu vào dây thòng lọng một lần nữa, nhưng đôi tay vô hình vẫn giữ lấy anh ta và kéo anh ta về phía sau.
Lớp da trên cổ anh ta lập tức hình thành hình xoắn ốc dưới sự tác động của hai loại lực, cuối cùng lớp da bên ngoài đã bị bong ra, thậm chí còn để lộ ống khí quản và phần động mạch ở cổ đang chảy máu đầm đìa.
Chung Đạo ra sức giãy giụa, cuối cùng anh ta cũng thoát khỏi đôi tay ấy, tiếp tục đưa đầu vào trong thòng lọng. Anh ta nhanh chân đá văng chiếc ghế và bị khăn quàng cổ treo lên trần nhà. Thân thể anh ta không ngừng xoay vòng tròn, cho đến khi Chung Đạo quay mặt về phía tôi và Tuyết Doanh, anh ta đang mỉm cười.
Một nụ cười vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn…
Toàn thân tôi nên cứng đờ, lý trí không dám đón nhận những điều kinh dị đang diễn ra trước mắt.
“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tuyết Doanh cũng bị dọa sợ đến ngây người, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi kia.
Cánh cửa phòng đột ngột được đẩy ra từ phía bên trong, đánh “Rầm” một tiếng rất lớn vào bức tường. Một luồng khí lạnh không rõ nguyên do chạy dọc sống lưng, dường như tất cả phần tóc gáy của tôi đều đồng loạt dựng lên vì quá kinh sợ.
“Bên mặt hồ… Còn có một… Còn có một…”
Một thứ âm thanh lạnh lẽo, u ám, khô khốc xuyên qua màng nghĩ, len lỏi trong đầu tôi, đầu tôi không ngừng vang vọng lại âm thanh ấy.
Tôi cố kìm nén sự sợ hãi của mình và quan sát xung quanh. Tôi không nhìn thấy cái gì cả. Cách đó không xa, chỉ là một màn đêm im ắng đến lạ kỳ, nó quỷ dị, mơ hồ như một cơn ác mộng.
“Còn một người nữa… đúng không?” Tuyết Doanh thì thào, cô ấy nắm tay tôi, tựa đầu vào vai tôi, toàn thân không ngừng run rẩy. “Tiểu Dạ, cậu nghĩ người cuối cùng sẽ là cậu, hay là tớ? Cô ấy nhìn vào mắt tôi, nhận thấy tôi vẫn đang ngây người nhìn vào cõi tối phía xa xăm, cô ấy “Phì” cười một tiếng. Nụ cười đẫm nước mắt.
“Tiểu Dạ, tớ đoán rằng người cuối cùng nhất định không phải là cậu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.