Chương 8: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 8
Dạ Bất Ngữ
19/03/2024
“Ngày hôm sau, nam sinh kia cũng mất tích… Nhưng cũng bởi vì như vậy, từ đó về sau không nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh nữa, mãi cho đến tối hôm nay!”
Người kia cười xấu xa: “Áp Tử, tên kia sau khi bể cốc nước thì biến mất, nhưng cậu lại bể luôn cả bình nước, cái này còn to hơn cốc nước gấp mấy lần. Này, thật sự không biết cậu sẽ chết thế nào đâu!”
Câu nói đùa này dọa Áp Tử sợ, cậu ta chột dạ nhìn sang tôi: “Tiểu Dạ… Cậu… Cậu… Cậu hại tôi thảm rồi!”
“Sao lại như vậy, nếu tôi không nói, thì cậu cũng bị bọn họ bắt làm mà. Với lại nếu cậu sợ, rất đơn giản, đừng có đi!”
“Sao có thể! Tôi còn muốn sống an ổn ở trường đấy!”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“Hay là cậu đi với tôi?” Cậu ta thăm dò hỏi tôi.
Tôi cười ha ha, hỏi ngược lại: “Cậu thấy có thể hay không?”
Cậu ta sợ đến mức mặt không còn chút máu, chỉ thì thào nói: “Dù thế nào cậu cũng nên chịu trách nhiệm chứ!”
Tôi tức giận nói: “ Cậu đừng có mà đổ trách nhiệm lên người khác, cái này là do cậu lắm mồm mà ra!”
“Tiểu Dạ…” Cậu ta vẫn chưa hết hy vọng.
Tôi thẳng thừng kéo chăn trùm kín đầu, không để ý đến cậu ta, chỉ hé một kẻ hở nhìn trộm, thấy cậu ta hồn xiêu phách lạc.
Không ngờ rằng, đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ta. 3 ngày sau tôi mới biết, buổi tối cùng ngày Áp Tử đến nơi hẹn, rồi mất tích…
Thế là hơn 10 ngày, có người trong cục cảnh sát tìm bốn người chúng tôi nói chuyện.
Tôi không tỉnh táo nói với bọn họ, liên quan đến truyền thuyết và chuyện xảy ra buổi tối trước khi xảy ra chuyện, kết quả mấy chú cảnh sát kia cười to, cười muốn chảy nước mắt luôn. Nhưng thật sự tôi không hiểu chuyện này có gì đáng cười chứ.
Hầy, có lẽ sau khi lớn lên, thì đã mất đi sức tưởng tượng và khả năng nhìn nhận sự việc.
“Cậu muốn chúng tôi tin, Vương Vĩ bị trẻ sơ sinh đó bắt đi?” Haha, bạn nhỏ, trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy.” Bọn họ lắc đầu cười.
Có thể thấy được, nếu tôi không phải con trai thương nhân giàu có, bọn họ chắc chắn đề nghị tôi đi tìm bác sĩ tâm thần, kiểm tra xem đầu tôi có vấn đề hay không.
Nhưng mà mấy chú cảnh sát vẫn căn cứ theo manh mối tôi cũng cấp, đi tìm mấy tiểu quỷ lớp 7 kia.
Mới đầu bọn họ chỉ thừa nhận từng ước hẹn với Áp Tử, nhưng Áp Tử lại không đến, sau đó mấy chú cảnh sát làm biện pháp dụ dỗ, cuối cùng bọn họ nói ra sự thật.
Chuyện xảy ra tối hôm đó, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Không biết ai từng nói, kẻ thù lớn nhất của con người không phải là chính mình, mà là lòng hư vinh không thể kiềm chế được.
Đêm hôm đó lòng hư vinh của Áp Tử cuối cùng đã chiến thắng nỗi sợ hãi của cậu ta, đúng 12 giờ cậu ta vẫn theo lời hẹn với đám nhóc kia đến khu rừng long não bên cạnh đình cổ.
Sau đây là lời thủ lĩnh của đám nhóc lớp 7 kia – Lữ Doanh kể lại chuyện ngày đó cho tôi vào vài ngày sau.
Khi nhắc đến vài tình tiết tay cậu ta còn phát run, dáng vẻ tựa như vẫn chưa qua cơn sang chấn.
Tôi không biết cậu ta có nói dối hay không, nhưng có vài tình tiết nghĩ lại cũng phóng đại quá.
Xin lưu ý, tiếp sau đây tôi sẽ dùng ngôi thứ nhất để ghi lại câu chuyện này. “Tôi” ở phía dưới là chỉ Lữ Doanh.
….
Đồng hồ vừa điểm 12 giờ, tôi đến cái đình cổ trong trường.
Haha, không ngờ cái thứ hay đi trễ cũng đã tới rồi. Áp… Vương Vĩ... Đàn anh Vương Vĩ cũng đã đến, chỉ là có vẻ không có tinh thần cho lắm. Có thể là hôm qua ngủ không ngon, tôi cũng không quan tâm mấy.
Thật ra tối hôm qua lúc chia tay với các đàn anh, sau khi về phòng ngủ tôi đã nghe ngóng được truyền thuyết trẻ sơ sinh khóc lúc nửa đêm, cũng nói chuyện này cho đám bạn biết. Bọn họ rất hào hứng, có đứa còn lấy công cụ gì đó trông như cái xẻng, tuyên bố là muốn đào nó ra để học tiết giải phẫu cơ thể người.
“Nhiều năm thế rồi, muốn đào lên cũng chỉ còn bộ xương thôi.” Một người bạn học của tôi nói
Ngay lập tức có đứa không phục: “Cũng còn giải phẫu được mà, dùng tay tách nó ra. Hê hê, sẵn tiện tìm hiểu xem cấu tạo xương người có giống như trên sách mô tả không.”
Bọn họ nói mà ngập tràn hứng thú, dáng vẻ như nắm chắc lắm, tựa như xác chết của đứa trẻ sơ sinh kia đã nằm trong tay, chỉ chờ họ đến xử lý.
Thật ra chúng tôi cũng không biết tại sao lại kích động như vậy, như là bị thứ gì đó xúi giục.
Sau đó tôi phát hiện đàn anh Vương Vĩ ở đối diện chỉ yên lặng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Đột nhiên anh ta hỏi: “Các cậu muốn đào đứa bé lên à? Có biết nó bị chôn ở chỗ nào không?”
Chúng tôi lập tức tròn mắt. Đúng vậy, chúng tôi chỉ biết nó bị chôn trong rừng long não, không biết vị trí cụ thể.
Nhưng điều khiến tôi giật mình là thái độ của đàn anh Vương Vĩ, vì trước đây đã từng nghe qua vài lời đồn. Rất nhiều người nói anh ta hay thấy người sang bắt quàng làm họ, nhát như thỏ đế. Haha, thật lòng thì nguyên nhân chúng tôi sắp xếp cuộc mạo hiểm lần này chủ yếu là muốn nhìn đàn anh xấu mặt. Nhưng mà không ngờ lần này anh ta lại bình tĩnh như vậy.
Người kia cười xấu xa: “Áp Tử, tên kia sau khi bể cốc nước thì biến mất, nhưng cậu lại bể luôn cả bình nước, cái này còn to hơn cốc nước gấp mấy lần. Này, thật sự không biết cậu sẽ chết thế nào đâu!”
Câu nói đùa này dọa Áp Tử sợ, cậu ta chột dạ nhìn sang tôi: “Tiểu Dạ… Cậu… Cậu… Cậu hại tôi thảm rồi!”
“Sao lại như vậy, nếu tôi không nói, thì cậu cũng bị bọn họ bắt làm mà. Với lại nếu cậu sợ, rất đơn giản, đừng có đi!”
“Sao có thể! Tôi còn muốn sống an ổn ở trường đấy!”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“Hay là cậu đi với tôi?” Cậu ta thăm dò hỏi tôi.
Tôi cười ha ha, hỏi ngược lại: “Cậu thấy có thể hay không?”
Cậu ta sợ đến mức mặt không còn chút máu, chỉ thì thào nói: “Dù thế nào cậu cũng nên chịu trách nhiệm chứ!”
Tôi tức giận nói: “ Cậu đừng có mà đổ trách nhiệm lên người khác, cái này là do cậu lắm mồm mà ra!”
“Tiểu Dạ…” Cậu ta vẫn chưa hết hy vọng.
Tôi thẳng thừng kéo chăn trùm kín đầu, không để ý đến cậu ta, chỉ hé một kẻ hở nhìn trộm, thấy cậu ta hồn xiêu phách lạc.
Không ngờ rằng, đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ta. 3 ngày sau tôi mới biết, buổi tối cùng ngày Áp Tử đến nơi hẹn, rồi mất tích…
Thế là hơn 10 ngày, có người trong cục cảnh sát tìm bốn người chúng tôi nói chuyện.
Tôi không tỉnh táo nói với bọn họ, liên quan đến truyền thuyết và chuyện xảy ra buổi tối trước khi xảy ra chuyện, kết quả mấy chú cảnh sát kia cười to, cười muốn chảy nước mắt luôn. Nhưng thật sự tôi không hiểu chuyện này có gì đáng cười chứ.
Hầy, có lẽ sau khi lớn lên, thì đã mất đi sức tưởng tượng và khả năng nhìn nhận sự việc.
“Cậu muốn chúng tôi tin, Vương Vĩ bị trẻ sơ sinh đó bắt đi?” Haha, bạn nhỏ, trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy.” Bọn họ lắc đầu cười.
Có thể thấy được, nếu tôi không phải con trai thương nhân giàu có, bọn họ chắc chắn đề nghị tôi đi tìm bác sĩ tâm thần, kiểm tra xem đầu tôi có vấn đề hay không.
Nhưng mà mấy chú cảnh sát vẫn căn cứ theo manh mối tôi cũng cấp, đi tìm mấy tiểu quỷ lớp 7 kia.
Mới đầu bọn họ chỉ thừa nhận từng ước hẹn với Áp Tử, nhưng Áp Tử lại không đến, sau đó mấy chú cảnh sát làm biện pháp dụ dỗ, cuối cùng bọn họ nói ra sự thật.
Chuyện xảy ra tối hôm đó, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Không biết ai từng nói, kẻ thù lớn nhất của con người không phải là chính mình, mà là lòng hư vinh không thể kiềm chế được.
Đêm hôm đó lòng hư vinh của Áp Tử cuối cùng đã chiến thắng nỗi sợ hãi của cậu ta, đúng 12 giờ cậu ta vẫn theo lời hẹn với đám nhóc kia đến khu rừng long não bên cạnh đình cổ.
Sau đây là lời thủ lĩnh của đám nhóc lớp 7 kia – Lữ Doanh kể lại chuyện ngày đó cho tôi vào vài ngày sau.
Khi nhắc đến vài tình tiết tay cậu ta còn phát run, dáng vẻ tựa như vẫn chưa qua cơn sang chấn.
Tôi không biết cậu ta có nói dối hay không, nhưng có vài tình tiết nghĩ lại cũng phóng đại quá.
Xin lưu ý, tiếp sau đây tôi sẽ dùng ngôi thứ nhất để ghi lại câu chuyện này. “Tôi” ở phía dưới là chỉ Lữ Doanh.
….
Đồng hồ vừa điểm 12 giờ, tôi đến cái đình cổ trong trường.
Haha, không ngờ cái thứ hay đi trễ cũng đã tới rồi. Áp… Vương Vĩ... Đàn anh Vương Vĩ cũng đã đến, chỉ là có vẻ không có tinh thần cho lắm. Có thể là hôm qua ngủ không ngon, tôi cũng không quan tâm mấy.
Thật ra tối hôm qua lúc chia tay với các đàn anh, sau khi về phòng ngủ tôi đã nghe ngóng được truyền thuyết trẻ sơ sinh khóc lúc nửa đêm, cũng nói chuyện này cho đám bạn biết. Bọn họ rất hào hứng, có đứa còn lấy công cụ gì đó trông như cái xẻng, tuyên bố là muốn đào nó ra để học tiết giải phẫu cơ thể người.
“Nhiều năm thế rồi, muốn đào lên cũng chỉ còn bộ xương thôi.” Một người bạn học của tôi nói
Ngay lập tức có đứa không phục: “Cũng còn giải phẫu được mà, dùng tay tách nó ra. Hê hê, sẵn tiện tìm hiểu xem cấu tạo xương người có giống như trên sách mô tả không.”
Bọn họ nói mà ngập tràn hứng thú, dáng vẻ như nắm chắc lắm, tựa như xác chết của đứa trẻ sơ sinh kia đã nằm trong tay, chỉ chờ họ đến xử lý.
Thật ra chúng tôi cũng không biết tại sao lại kích động như vậy, như là bị thứ gì đó xúi giục.
Sau đó tôi phát hiện đàn anh Vương Vĩ ở đối diện chỉ yên lặng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Đột nhiên anh ta hỏi: “Các cậu muốn đào đứa bé lên à? Có biết nó bị chôn ở chỗ nào không?”
Chúng tôi lập tức tròn mắt. Đúng vậy, chúng tôi chỉ biết nó bị chôn trong rừng long não, không biết vị trí cụ thể.
Nhưng điều khiến tôi giật mình là thái độ của đàn anh Vương Vĩ, vì trước đây đã từng nghe qua vài lời đồn. Rất nhiều người nói anh ta hay thấy người sang bắt quàng làm họ, nhát như thỏ đế. Haha, thật lòng thì nguyên nhân chúng tôi sắp xếp cuộc mạo hiểm lần này chủ yếu là muốn nhìn đàn anh xấu mặt. Nhưng mà không ngờ lần này anh ta lại bình tĩnh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.