Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!
Chương 2: Gà? Xuyên Qua Thành Gà Đất Sao?
Thế Triền Miên
10/06/2023
Này! Trời đất nghiêng ngã.
Ánh nắng chiếu rọi.
Cỏ dại bốn phía so với người còn cao hơn nữa. Gió nhẹ lướt nhanh qua, quét đến rát cả da mặt.
Nhìn một đám người mặc trang phục cổ đại quỳ trên mặt đất, Phượng Cửu U liền hiểu, nàng xuyên qua rồi.
“Chúng thuộc hạ bảo hộ không chu toàn khiến đế cơ sợ hãi. Chúng thuộc hạ nguyện ý bị trừng phạt”
Bọn họ là đang nói nàng sao?
Gà? Xuyên qua thành gà đất rồi à?
Phượng Cửu U không dám đối mặt với sự thật này, nàng hướng tầm mắt chậm rãi lướt trên người của mình nhìn lại, thấy vẫn là da người chứ không phải là da gà cho nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng sững sờ, ngẩn người mở to hai mắt xinh đẹp, nói: “Gà? Cái gì là gà? Các ngươi là ai?”
Ngự Lâm quân thấy Phượng Cửu U nhìn chằm chằm họ như vậy, không khỏi đỏ mặt, thoáng lắp bắp nói: “Đế… đế cơ, ngài đừng nói giỡn. Xin để bọn thuộc hạ hộ tống ngài hồi cung. Ngài mất tích đã hai ngày rồi, hoàng thượng nhất định là rất lo lắng”
Phượng Cửu U thoáng nhớ lại, trong mấy truyện tiểu thuyết xuyên không ở hiện đại thì đế cơ hình như là nữ nhân của đế vương.
Nhưng là trên người nàng vẫn mặc chiếc váy liền áo máu tuyết trắng, không phải tá thi hoàn hồn nha, nhất định là bọn họ đã nhận lầm người. Thế nhưng bản thân vẫn chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, vả lại trên người cũng không có tiền. Trước tiên cứ tạm thời giả mạo vị đế cơ này cái đã, đến khi nào có chút tiền trong tay rồi hãy chạy khỏi hoàng cung cũng không muộn. Kỹ thuật hoá trang của bản thân chắc tạm thời có thể không ai nhận ra đâu.
Nàng ho khan hai tiếng, trịnh trọng nói: “Được rồi, hồi cung thôi. Ta hôn mê đã hai ngày, thật cũng có chút kinh hách, dường như đầu óc đã quên vài chuyện gì đó. Các ngươi có thể giải đáp cho ta không?”
Những người quỳ trên mặt đất gật gật đầu, nói: “Khiến đế cơ sợ hãi. Thuộc hạ tự nguyện ý vì ngài nói hết tất cả, đây cũng là vinh quang và may mắn của thuộc hạ”
Cứ như vậy, Phượng Cửu U liền thảnh thơi đi theo những người này trở về hoàng cung. Thời gian đi cũng vừa đúng một ngày.
Trong một ngày này, Phượng Cửu U cũng hiểu biết không ít về thời đại này.
Nàng thật sự rất thất vọng vì đây là một không gian không hề có trong lịch sử cho nên một bụng kiến thức kia cũng không giúp ích cho nàng là bao.
Thời đại này tuy rằng không phải là một quốc gia thống nhất thiên hạ, nó có đến tám nước vây xung quanh, thế nhưng tám nước này cả trăm năm rồi cũng chưa từng có chiến tranh cho nên cuộc sống rất yên ổn.
Phượng quốc cũng là một cường quốc trong cả tám nước. Các nước khác cũng liên tiếp dâng tặng mỹ nữ nhưng hoàng đế lại rất chung tình, trước sau gì cũng chỉ có sáu phi tử. Cho nên con trai nối dõi của vị hoàng đế này xem ra cũng rất khan hiếm.
Phượng Cửu U là đế cơ thứ nhất của Phượng quốc, ngụ ý nàng chính là đại tỷ trong ba người con gái của hoàng đế. Trước nàng còn có sáu vị hoàng tử. Nghe thuộc hạ nói, ở trong cung, nàng là người xuất sắc nhất, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông, ca ca muội muội cũng đều rất yêu thích chính mình.
Thế nhưng Liễu phi bởi vì ghen tị vẫn thường xuyên tìm cớ bới móc, đế cơ tính tình nhu nhược thiện lương, bị khi dễ cũng không nói gì. Phượng Cửu U lúc ấy đã nghĩ, nếu là nàng, tuyệt đối sẽ đem ả Liễu phi kia chỉnh đến sống không bằng chết.
May mắn, nàng vẫn tên là Phượng Cửu U, nếu không thì bởi vì nói nhầm tên thôi cũng sẽ bị lộ thân phận.
“Khởi bẩm đế cơ, đã đến Hoàng Thành, ngài muốn xuống xe du ngoạn một chút hay không, thuận tiện thay đổi y phục?” Thống lĩnh Ngự Lâm quân Dương Huyền hỏi. Trong lòng hắn nghĩ thầm: quần áo trên người đế cơ tuy rất sạch sẽ những vẫn có chút gì đó rất kỳ lạ. Mặc dù đế cơ giải thích giày cao gót là cái gì, váy liền áo là cái gì nhưng hắn thuỷ chung vẫn không thể nào đưa đế cơ vào cung với bộ quần áo kia trên người, nếu không thì đây há chẳng phải là nhược điểm để những nương nương kia phủ nhục sao?
Phượng Cửu U rất không thục nữ nhảy xuống xe ngựa, cực kỳ tò mò, cứ hễ nhìn thấy những gì mới mẻ, lạ lẫm là lại nhào tới sờ đông một cái, sờ tây một cái.
Ông trời ơi ~!
Ánh nắng chiếu rọi.
Cỏ dại bốn phía so với người còn cao hơn nữa. Gió nhẹ lướt nhanh qua, quét đến rát cả da mặt.
Nhìn một đám người mặc trang phục cổ đại quỳ trên mặt đất, Phượng Cửu U liền hiểu, nàng xuyên qua rồi.
“Chúng thuộc hạ bảo hộ không chu toàn khiến đế cơ sợ hãi. Chúng thuộc hạ nguyện ý bị trừng phạt”
Bọn họ là đang nói nàng sao?
Gà? Xuyên qua thành gà đất rồi à?
Phượng Cửu U không dám đối mặt với sự thật này, nàng hướng tầm mắt chậm rãi lướt trên người của mình nhìn lại, thấy vẫn là da người chứ không phải là da gà cho nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng sững sờ, ngẩn người mở to hai mắt xinh đẹp, nói: “Gà? Cái gì là gà? Các ngươi là ai?”
Ngự Lâm quân thấy Phượng Cửu U nhìn chằm chằm họ như vậy, không khỏi đỏ mặt, thoáng lắp bắp nói: “Đế… đế cơ, ngài đừng nói giỡn. Xin để bọn thuộc hạ hộ tống ngài hồi cung. Ngài mất tích đã hai ngày rồi, hoàng thượng nhất định là rất lo lắng”
Phượng Cửu U thoáng nhớ lại, trong mấy truyện tiểu thuyết xuyên không ở hiện đại thì đế cơ hình như là nữ nhân của đế vương.
Nhưng là trên người nàng vẫn mặc chiếc váy liền áo máu tuyết trắng, không phải tá thi hoàn hồn nha, nhất định là bọn họ đã nhận lầm người. Thế nhưng bản thân vẫn chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, vả lại trên người cũng không có tiền. Trước tiên cứ tạm thời giả mạo vị đế cơ này cái đã, đến khi nào có chút tiền trong tay rồi hãy chạy khỏi hoàng cung cũng không muộn. Kỹ thuật hoá trang của bản thân chắc tạm thời có thể không ai nhận ra đâu.
Nàng ho khan hai tiếng, trịnh trọng nói: “Được rồi, hồi cung thôi. Ta hôn mê đã hai ngày, thật cũng có chút kinh hách, dường như đầu óc đã quên vài chuyện gì đó. Các ngươi có thể giải đáp cho ta không?”
Những người quỳ trên mặt đất gật gật đầu, nói: “Khiến đế cơ sợ hãi. Thuộc hạ tự nguyện ý vì ngài nói hết tất cả, đây cũng là vinh quang và may mắn của thuộc hạ”
Cứ như vậy, Phượng Cửu U liền thảnh thơi đi theo những người này trở về hoàng cung. Thời gian đi cũng vừa đúng một ngày.
Trong một ngày này, Phượng Cửu U cũng hiểu biết không ít về thời đại này.
Nàng thật sự rất thất vọng vì đây là một không gian không hề có trong lịch sử cho nên một bụng kiến thức kia cũng không giúp ích cho nàng là bao.
Thời đại này tuy rằng không phải là một quốc gia thống nhất thiên hạ, nó có đến tám nước vây xung quanh, thế nhưng tám nước này cả trăm năm rồi cũng chưa từng có chiến tranh cho nên cuộc sống rất yên ổn.
Phượng quốc cũng là một cường quốc trong cả tám nước. Các nước khác cũng liên tiếp dâng tặng mỹ nữ nhưng hoàng đế lại rất chung tình, trước sau gì cũng chỉ có sáu phi tử. Cho nên con trai nối dõi của vị hoàng đế này xem ra cũng rất khan hiếm.
Phượng Cửu U là đế cơ thứ nhất của Phượng quốc, ngụ ý nàng chính là đại tỷ trong ba người con gái của hoàng đế. Trước nàng còn có sáu vị hoàng tử. Nghe thuộc hạ nói, ở trong cung, nàng là người xuất sắc nhất, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông, ca ca muội muội cũng đều rất yêu thích chính mình.
Thế nhưng Liễu phi bởi vì ghen tị vẫn thường xuyên tìm cớ bới móc, đế cơ tính tình nhu nhược thiện lương, bị khi dễ cũng không nói gì. Phượng Cửu U lúc ấy đã nghĩ, nếu là nàng, tuyệt đối sẽ đem ả Liễu phi kia chỉnh đến sống không bằng chết.
May mắn, nàng vẫn tên là Phượng Cửu U, nếu không thì bởi vì nói nhầm tên thôi cũng sẽ bị lộ thân phận.
“Khởi bẩm đế cơ, đã đến Hoàng Thành, ngài muốn xuống xe du ngoạn một chút hay không, thuận tiện thay đổi y phục?” Thống lĩnh Ngự Lâm quân Dương Huyền hỏi. Trong lòng hắn nghĩ thầm: quần áo trên người đế cơ tuy rất sạch sẽ những vẫn có chút gì đó rất kỳ lạ. Mặc dù đế cơ giải thích giày cao gót là cái gì, váy liền áo là cái gì nhưng hắn thuỷ chung vẫn không thể nào đưa đế cơ vào cung với bộ quần áo kia trên người, nếu không thì đây há chẳng phải là nhược điểm để những nương nương kia phủ nhục sao?
Phượng Cửu U rất không thục nữ nhảy xuống xe ngựa, cực kỳ tò mò, cứ hễ nhìn thấy những gì mới mẻ, lạ lẫm là lại nhào tới sờ đông một cái, sờ tây một cái.
Ông trời ơi ~!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.