Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!
Chương 21: Tối Qua Hái Hoa Tặc Tới?!
Thế Triền Miên
12/06/2023
Đêm khuya, trăng sao thưa thớt.
Trong Thanh Việt cung.
Trong phòng của Phượng Cửu U có chút ánh sáng trắng yếu ớt. Không giống ánh trăng, lại càng không giống ánh nến. Mà là ánh sáng di động.
Phượng Cửu U đang nằm bò trên gối, chuyên chú nhìn vào điện thoại, nói chính xác là ảnh trong điện thoại, chính xác hơn nữa là hồ ly trong album.
Nhìn Cửu Vĩ Bạch Hồ mình lén chụp, miệng Phượng Cửu U nhếch cao, tính sơ sơ, hẳn là có thể treo hai bình dầu.
Một hồi lâu sau, nàng tắt điện thoại, lẩm bẩm.
“Yêu nghiệt đáng chết, lại là loại vong ân phụ nghĩa như vậy, tốt xấu gì ta cũng chứa chấp ngươi mấy ngày rồi, đã đi hai ngày rồi đến cả an ủi cũng không có, ông trời không có mắt, để yêu nghiệt chết tiệt kia không tim không phổi như vậy, thật quá ghê tởm.”
Cứ lẩm bẩm, rồi chậm rãi nhắm hai mắt, thở nhẹ tiến vào giấc mộng.
Trăng trên trời vẫn sáng như vậy.
Xuyên qua ô cửa sổ, lại không chiếu được đến người Phượng Cửu U, vì, ánh sáng bị một thân ảnh chặn lại, bạch quang nhàn nhạt chiếu trên người hắn, tôn lên dáng người cao ráo ưu mỹ của hắn, bạch y không dính chút bụi nào có những sợi bạc bên trên, nhìn kỹ, những sợi bạc trên vạt trái áo bào kết thành một bông hoa mạn đà la cực kỳ hoàn mỹ.
Hắn đứng bên cửa sổ một lúc lâu, mới đến bên chiếc giường.
Tư thế của hắn vô cùng ưu nhã, lúc giơ tay nhấc chân có một loại khí chất cao quý vương gia trời sinh, hắn chân không chạm đất, chậm rãi nhưng lại rất nhanh đã đến bên giường.
Nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, sâu trong đôi mắt hoa đào tỏa ra sắc lam nhạt.
Cánh tay thon dài trắng nõn giơ lên, đắp chiếc chăn đáng thương bị đá ra mép giường lên người thiếu nữ.
Hai mắt tinh tế nhìn người trên giường một hồi lâu, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn nhìn đi nơi khác.
“Nha đầu này, là dở pháp thuật gì với ta rồi không.”
Người tới dựa vào tay vịn đầu giường, nhìn trăng trên trời, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ như cười như không.
Cho đến khi ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện, hắn mới đứng lên, nhìn thật sâu vào thiếu nữ ngủ say trên giường, một luồng bạch quang lóng lánh, người tuyệt thế như vậy thoáng cái đã biến mất.
Có lẽ là ánh sáng quá mức chói mắt khiến cho hai mắt Phượng Cửu U đang nằm trên giường bị kích thích, khẽ ngâm một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhìn trời đã sáng, lầm bầm oán hận thời gian trôi qua quá nhanh.
Tối qua nàng ngủ rất sâu, trong mơ có một mùi hương quen thuộc, nhưng hiện tại nhớ kỹ lại, lại chẳng thể nhớ được rốt cuộc là mùi hương gì.
hai tay chống người dậy, tay trái không ngờ lại đụng tới một nơi ấm áp.
Nghi hoặc nhìn trải giường có chút nhăn nhúm, Phượng Cửu U thầm nói, chẳng lẽ, hôm qua hái hoa tặc đến sao?!
Bối rối nhìn quần áo trên người, thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, mặc dù hơi xốc xếch, nhưng không thiếu gì cả.
Bên ngòi vang lên tiếng bước chân vội vã.
“Điện hạ, Thanh Vu đế quân đang chờ ngài ở đại sảnh.” Là Tiểu Diệp. Gọn nói nghe có vẻ là thở dốc, xem ra Phượng Y Sở đã đợi một lúc rồi.
Khẽ nhíu mày, thầm nói tiểu muội này nhà mình thật là quá cứng đầu, vừa nói đến xuất cung, liền rất tích cực.
“Được rồi, bổn cung biết rồi, vào đây thay đồ cho bổn cung đi.”
“Vâng.”
Cửa chậm rãi đẩy ra, một hồng y nữ tử nhảy vào.
Liếc nhìn Phượng Cửu U trên giường, liền sững sờ ở đó.
Phượng Cửu U lúc này quả thực có chút câu người, lộ nửa vai, tóc tai bù xù nhưng lại tăng thêm phần quyến rũ, đôi mắt lười biếng ngái ngủ híp lại nhìn mình chằm chằm. Ba phần quyến rũ, ba phần như mì, bốn phần lười miếng.
Phượng Y Sở nuốt nước miếng, đỏ mặt, lắp bắp nói “Cửu U hoàng tỷ, ngươi, ngươi, ngươi là đang trêu chọc ta.”
Ném cho Phượng Y Sở một ánh mắt, nói “Ngươi đó.”
Liếc qua Tiểu Diệp cung kính đứng một bên, Phượng Cửu U cười nói “Được rồi, Tiểu Diệp, thay đồ cho bổn cung.”
“Vâng.” Tiểu Diệp đã quá quen đối với cảnh mê hồn này rồi, trả lời một câu.
Trong Thanh Việt cung.
Trong phòng của Phượng Cửu U có chút ánh sáng trắng yếu ớt. Không giống ánh trăng, lại càng không giống ánh nến. Mà là ánh sáng di động.
Phượng Cửu U đang nằm bò trên gối, chuyên chú nhìn vào điện thoại, nói chính xác là ảnh trong điện thoại, chính xác hơn nữa là hồ ly trong album.
Nhìn Cửu Vĩ Bạch Hồ mình lén chụp, miệng Phượng Cửu U nhếch cao, tính sơ sơ, hẳn là có thể treo hai bình dầu.
Một hồi lâu sau, nàng tắt điện thoại, lẩm bẩm.
“Yêu nghiệt đáng chết, lại là loại vong ân phụ nghĩa như vậy, tốt xấu gì ta cũng chứa chấp ngươi mấy ngày rồi, đã đi hai ngày rồi đến cả an ủi cũng không có, ông trời không có mắt, để yêu nghiệt chết tiệt kia không tim không phổi như vậy, thật quá ghê tởm.”
Cứ lẩm bẩm, rồi chậm rãi nhắm hai mắt, thở nhẹ tiến vào giấc mộng.
Trăng trên trời vẫn sáng như vậy.
Xuyên qua ô cửa sổ, lại không chiếu được đến người Phượng Cửu U, vì, ánh sáng bị một thân ảnh chặn lại, bạch quang nhàn nhạt chiếu trên người hắn, tôn lên dáng người cao ráo ưu mỹ của hắn, bạch y không dính chút bụi nào có những sợi bạc bên trên, nhìn kỹ, những sợi bạc trên vạt trái áo bào kết thành một bông hoa mạn đà la cực kỳ hoàn mỹ.
Hắn đứng bên cửa sổ một lúc lâu, mới đến bên chiếc giường.
Tư thế của hắn vô cùng ưu nhã, lúc giơ tay nhấc chân có một loại khí chất cao quý vương gia trời sinh, hắn chân không chạm đất, chậm rãi nhưng lại rất nhanh đã đến bên giường.
Nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, sâu trong đôi mắt hoa đào tỏa ra sắc lam nhạt.
Cánh tay thon dài trắng nõn giơ lên, đắp chiếc chăn đáng thương bị đá ra mép giường lên người thiếu nữ.
Hai mắt tinh tế nhìn người trên giường một hồi lâu, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn nhìn đi nơi khác.
“Nha đầu này, là dở pháp thuật gì với ta rồi không.”
Người tới dựa vào tay vịn đầu giường, nhìn trăng trên trời, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ như cười như không.
Cho đến khi ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện, hắn mới đứng lên, nhìn thật sâu vào thiếu nữ ngủ say trên giường, một luồng bạch quang lóng lánh, người tuyệt thế như vậy thoáng cái đã biến mất.
Có lẽ là ánh sáng quá mức chói mắt khiến cho hai mắt Phượng Cửu U đang nằm trên giường bị kích thích, khẽ ngâm một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhìn trời đã sáng, lầm bầm oán hận thời gian trôi qua quá nhanh.
Tối qua nàng ngủ rất sâu, trong mơ có một mùi hương quen thuộc, nhưng hiện tại nhớ kỹ lại, lại chẳng thể nhớ được rốt cuộc là mùi hương gì.
hai tay chống người dậy, tay trái không ngờ lại đụng tới một nơi ấm áp.
Nghi hoặc nhìn trải giường có chút nhăn nhúm, Phượng Cửu U thầm nói, chẳng lẽ, hôm qua hái hoa tặc đến sao?!
Bối rối nhìn quần áo trên người, thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, mặc dù hơi xốc xếch, nhưng không thiếu gì cả.
Bên ngòi vang lên tiếng bước chân vội vã.
“Điện hạ, Thanh Vu đế quân đang chờ ngài ở đại sảnh.” Là Tiểu Diệp. Gọn nói nghe có vẻ là thở dốc, xem ra Phượng Y Sở đã đợi một lúc rồi.
Khẽ nhíu mày, thầm nói tiểu muội này nhà mình thật là quá cứng đầu, vừa nói đến xuất cung, liền rất tích cực.
“Được rồi, bổn cung biết rồi, vào đây thay đồ cho bổn cung đi.”
“Vâng.”
Cửa chậm rãi đẩy ra, một hồng y nữ tử nhảy vào.
Liếc nhìn Phượng Cửu U trên giường, liền sững sờ ở đó.
Phượng Cửu U lúc này quả thực có chút câu người, lộ nửa vai, tóc tai bù xù nhưng lại tăng thêm phần quyến rũ, đôi mắt lười biếng ngái ngủ híp lại nhìn mình chằm chằm. Ba phần quyến rũ, ba phần như mì, bốn phần lười miếng.
Phượng Y Sở nuốt nước miếng, đỏ mặt, lắp bắp nói “Cửu U hoàng tỷ, ngươi, ngươi, ngươi là đang trêu chọc ta.”
Ném cho Phượng Y Sở một ánh mắt, nói “Ngươi đó.”
Liếc qua Tiểu Diệp cung kính đứng một bên, Phượng Cửu U cười nói “Được rồi, Tiểu Diệp, thay đồ cho bổn cung.”
“Vâng.” Tiểu Diệp đã quá quen đối với cảnh mê hồn này rồi, trả lời một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.