Chương 10
Cửu Lộ Phi Hương
20/05/2015
Chuyển ngữ: Nhã Vy
Beta: Thời Nghi
Nhạn Hồi chưa kịp nói gì thêm, Xà Yêu đã như giận điên lên, không nghe lọt nổi bất cứ lời nào của Nhạn Hồi nữa, y không quan tâm co đuôi rắn lại quất cả Nhạn Hồi lẫn Tê Vân chân nhân lên trên không.
Cái đuôi bị Nhạn Hồi bổ làm đôi bây giờ lại như vũ khí mới của Xà Yêu, một bên đuôi của y cuốn lấy Nhạn Hồi, bên còn lại thì cuốn Tê Vân chân nhân.
Cái đuôi cuốn Nhạn Hồi vung lên không trung, ném thẳng nàng ra ngoài.
Nhạn Hồi cả kinh, nhưng nàng chẳng có lấy nửa phân nội tức, không thể bảo vệ nổi bản thân, nàng giống như con rối trong tay một đứa bé, ngã rầm xuống đất. Sau đó nàng lập tức thấy chóng mặt, nửa ngày cũng chưa phục hồi nổi.
Nhạn Hồi ôm đầu ngẩng lên, lúc này mới nhìn thấy Thiên Diệu đang nguyên xi toàn vẹn đứng một bên, hắn yên lặng nhìn Xà Yêu chằm chằm, như thể Nhạn Hồi vừa bị ném tới chỉ là một hòn đá, chẳng hề có cảm giác tồn tại gì vậy.
Nhạn Hồi túm ống tay áo của hắn, run rẩy đứng lên: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi…” Nàng mắng, “Chẳng thèm đỡ lấy ta một chút.”
Lúc này Thiên Diệu mới lườm nàng, sau đó lại dịch sang một bước để Nhạn Hồi không túm được hắn nữa: “Cứu cô là ta tốt tính, không cứu thì cũng là lẽ đương nhiên của ta.”
…
Nghe thấy câu nói quen thuộc, trong lòng Nhạn Hồi liền chửi um lên, Xà Yêu ở đằng kia lại há miệng xông tới chỗ Nhạn Hồi, ý định nuốt nàng vào bụng.
Nhạn Hồi lại chẳng hề do dự, đưa tay đẩy Thiên Diêu một cái, hai người ngã sang hai bên tránh được công kích của Xà Yêu.
“Ngươi nghe ta nói đã!” Nhạn Hồi nằm rạp trên mặt đất gào lên với Xà Yêu, “Ta không lấy bí bảo kia nữa! Ta chỉ muốn lấy giải dược độc rắn của ngươi thôi!”
“Ngươi cho rằng ta dễ lừa vậy sao, ngươi muốn nhân cơ hội này mang Tê Vân đi. Ta quyết không để đám người núi Thần tinh các người tổn thương nàng ấy thêm một chút nào nữa!” Xà Yêu nổi giận đùng đùng, “Hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải chôn thân ở nơi này!”
Nói xong y lại táp tới chỗ Nhạn Hồi, Nhạn Hồi không có nội tức, chỉ đành lăn xuống bờ ruộng mà tránh: “Ta không có ý định mang nàng ấy đi! Ta cũng chẳng còn là người núi Thần Tinh nữa!” Nhạn Hồi la to, “Tê Vân chân nhân chắc chắn cũng không phải bị người của núi Thần Tinh hại!”
“Tu vi của Tê Vân, có người phương nào mà không biết, trong thiên hạ trừ Lăng Tiêu đạo trưởng núi Thần Tinh ra thì còn ai có thể dùng thuật Sương Hoa đả thương Tê Vân đến mức này nữa!”
“Không phải sư phụ ta!”
Nhạn Hồi như bị giẫm phải chân đau, nàng dừng bước, không chạy trốn nữa mà quay người đối diện với Xà Yêu: “Đừng vội ngậm máu phun người!”
Cho tới lúc này, nghe thấy giọng nói dường như là vô ý thức của mình, Nhạn Hồi mới giật mình phát hiện.
Thì ra, cho dù đã bị đuổi khỏi núi, cho dù nàng đi rất dứt khoát, cho dù đau lòng thất vọng vì Lăng Tiêu, nhưng chỉ cần một ngày nào đó, vào thời điểm nào đó, nàng nghe thấy ai đó ở xó xỉnh nào chửi bới Lăng Tiêu thì nàng cũng vẫn sẽ liều lĩnh xông ra, vẫn đánh cuộc cả mạng sống của mình vì danh dự của người.
Nhìn cái lưỡi đỏ tươi tanh nồng của Xà Yêu đâm thẳng tới lồng ngực mình, Nhạn Hồi cũng không né tránh nữa, dường như ngay cả chóp mũi nàng cũng đều ngửi thấy mùi tanh hôi trong miệng Xà Yêu, Nhạn Hồi thầm nghĩ bản thân mình đúng thật là đồ ngu xuất.
Mạng của bản thân mình sao có thể khinh địch giao ra vì Lăng Tiêu như vậy chứ…
Nhưng nghĩ lại Nhạn Hồi cảm thấy giao tính mạng của mình ra vì người, hình như cũng không phải là không đáng.
Hai ý nghĩ giao nhau trong chớp mắt, mắt nhìn thấy lưỡi Xà Yêu sắp xuyên qua lồng ngực nàng, đột nhiên nàng lại cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể nàng bị người ta ôm chầm lấy.
Trời đấy quay cuồng, Nhạn Hồi không biết mình bị người ta ôm lăn bao nhiêu vòng, tới lúc dừng lại, Nhạn Hồi chỉ sững sờ nhìn bầu trời xanh thẳm, có hơi thất thần.
Cái gì đó đè lên cơ thể nàng khiến nàng cảm thấy nặng vô cùng.
Nhạn Hồi khẽ vươn tay, lại sờ được chất gì đó dinh dính sau lưng người nọ.
Là máu.
“Tiểu tử… thối?” Nhạn Hồi đột nhiên cảm giác đầu óc mình hơi đần độn, “Sao… Sao ngươi lại, không phải ngươi đương nhiên không cứu ta sao…”
Đợi một lúc lâu, Thiên Diệu mới có thể đứng lên khỏi người Nhạn Hồi, hắn chống tay đứng dậy.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng chằm chằm, bốn mắt chạm nhau, Nhạn Hồi nhìn thấy hình ảnh bản thân mình đang kinh ngạc vô cùng trong đôi mắt đen láy bình thản không chút gợn sóng của hắn.
Hắn như một người không biết đau, nói khẽ: “Ta tốt tính.” Cho dù giọng nói của hắn vẫn cố duy trì sự vững vàng, nhưng Nhạn Hồi vẫn phát hiện ra được giọng nói của hắn có hơi run rẩy.
Hắn đang nhịn đau.
Cho dù biết Thiên Diệu là tên yêu quái rất giỏi nhẫn nhịn nhưng lúc này đây, Nhạn Hồi vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Tên Yêu Long này năm đó rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà trở nên như thế? Rốt cuộc hôm trước đau tới mức nào mới có thể khiến cho người như hắn cũng không chịu nổi.
Cho dù bây giờ nàng đã biết chân thân của hắn, nhưng nàng vẫn cảm thấy sự bí ẩn của hắn chẳng giảm đi được chút nào.
Hắn chỉ nói với nàng những chuyện mà hắn muốn nàng biết.
“Muốn cứu nàng ta, vậy các ngươi cùng chết đi.” Xà Yêu gầm lên một tiếng rồi lao vọt tới.
Nhạn Hồi cắn răng: “Đồ yêu quái nhà ngươi đúng thực là khinh người quá đáng!”
Trong lòng nàng toát ra ý nghĩ độc ác, nàng đẩy Thiên Diệu tránh thoát cái lưỡi của Xà Yêu. Nàng lao tới bên dưới thân thể của y, tiện tay nhặt lên một cái lưỡi liềm rồi nghiêng người hất Xà Yêu lên.
Ngay lúc Xà Yêu không ngừng vặn vẹo uốn éo, nàng lại bước tới hai bước, mắt nhìn thấy Xà Yêu sắp rơi xuống, nàng liền phi thân nhảy lên, lưỡi liềm trong tay vung lên trong không trung chém thẳng vào Xà Yêu, lưỡi dao liền đâm sâu vào.
Xà Yêu đau đớn ngửa mặt rít gào.
Lúc này Nhạn Hồi lại bò lên cái đuôi đang quấn quanh Tê Vân chân nhân của Xà Yêu, dùng hết sức bình sinh đạp thẳng xuống một cái.
Sau đó trong lúc hỗn loạn, nàng ôm lấy Tê Vân chân nhân vẫn còn đang hôn mê cùng lăn trên mặt đất.
Nhạn Hồi gần như là không có thời gian để thở gấp, nàng túm lấy cổ Tê Vân chân nhân, kéo nàng ta lên, đối mặt với Xà Yêu: “Ngươi dám động đậy ta liền bẻ cổ nàng ta!”
Xà Yêu như bị chế trụ, khí thế quanh thân nháy mắt giảm xuống nhiều.
“Trả Tê Vân lại cho ta.” Giọng nói y trầm thấp.
Nhạn Hồi lại âm thầm xin lỗi Tê Vân trong lòng, sau đó nói lớn: “Ta đã nói là ta chỉ vô ý tổn thương nàng ta, chính ngươi là người không thèm nghe.”
Cả người Xà Yêu co lại, toàn thân như đang gom sức, hận không thể bổ nhào lên cắn chết Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi liếc Thiên Diệu đang nằm trên mặt đất, máu sau lưng hắn đã nhuộm đỏ cả phần đất dưới thân. Sắc mặt hắn tái nhợt, Nhạn Hồi biết nếu không ai cứu hắn, cơ thể con người gầy yếu này sẽ chẳng chống cự được bao lâu nữa.
“Chuyện khác khoan hẵng nói.” Nhạn Hồi chép miệng nhìn Thiên Diệu, nói, “Trước tiên ngươi chữa thương thật tốt cho người này đã, sau đó chúng ta sẽ lại bàn về chuyện…” Nhạn Hồi lại bóp chặt cần cổ của Tê Vân chân nhân, “Thả người.”
Xà Yêu cuộn mình phun lưỡi trong một chốc, cuối cùng quanh thân y xuất hiện một luồng khí trắng, sau đó y liền biến về hình người.
Y nhìn chằm chằm vào Nhạn Hồi, nghiến răng tới bên người Thiên Diệu, pháp lực trên tay tụ lại, phủ lên lưng Thiên Diệu.
Tuy sắc mặt Thiên Diệu vẫn chẳng tốt hơn được bao nhiêu, nhưng sau một lát hắn đã có thể ngồi dậy được. Nhạn Hồi nhẹ gật đầu, trong lòng nàng biết rõ yêu pháp mặc dù không thể chữa thương hoàn toàn cho Thiên Diệu, nhưng chuyện kéo dài tính mạng thì không vấn đề gì, nàng thỏa mãn gọi một tiếng: “Thiên Diệu.”
Sắc mặt Thiên Diệu hơi động đậy, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng đang gọi hắn như gọi trẻ con: “Tới đây trước đã.” Nàng vẫy tay với hắn, “Thiên Diệu?”
Đã lâu lắm rồi hắn không nghe thấy ai gọi tên mình như vậy. Thiên Diệu rũ mắt, yên lặng tới bên cạnh Nhạn Hồi.
Xà Yêu nhìn Nhạn Hồi: “Trả Tê Vân cho ta.”
Sau khi Thiên Diệu tới sau lưng Nhạn Hồi rồi thì nàng mới yên tâm. Nàng vẫn bóp cổ Tê Vân chân nhân, ung dung nhìn Xà Yêu: “Hẵng khoan, bây giờ chúng ta nói đến chuyện hiểu lầm trước đó đã.”
Xà Yêu đen mặt, “Sự thật rành rành ngay trước mắt, người đả thương Tê Vân chính là tên Lăng Tiêu đạo sĩ kia, có cái gì mà hiểu lầm.”
“Ngươi không có thành ý.” Nhạn Hồi nói, “Trước tiên phải buông tha thành kiến đã thì ngươi mới có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ta được. Bây giờ thì ngươi phải xin lỗi vì vừa nãy đã vô lễ.”
Sắc mặt Xà Yêu như thể vừa bị hun khói vậy.
Nhạn Hồi nhíu mày, đưa tay kéo tóc Tê Vân chân nhân.
Xà Yêu gần như là nói ngay lắp lự: “Xin lỗi…”
Nhạn Hồi mím môi cười cười: “Được, vậy bây giờ chúng ta liền nói chuyện cho tử tế.” Một tay Nhạn Hồi vẫn ghì lên cổ Tê Vân chân nhân, một tay khoát khoát về phía đồng ruộng đã bị chà đạp tới nỗi chẳng ra hình nữa, “Ngồi xuống trước đã.”
Xà Yêu cắn răng ngồi xuống.
Nhạn Hồi đắc chí rung đùi.
Trước kia Lăng Tiêu hay nói Nhạn Hồi làm việc luôn dốc sức liều mạng, tùy ý tùy hứng, đôi khi trừ yêu lại dùng thủ đoạn ám muội. Lúc ở trên núi Thần Tinh, Nhạn Hồi thường xuyên bị giáo huấn, thỉnh thoảng lại bị phạt. Lúc bị phạt bế quan, nàng cũng suy nghĩ xem mình như vậy thì có chỗ nào không tốt.
Cho tới bây giờ, Nhạn Hồi vẫn cảm thấy tính cách mình không giống đám cổ hủ kia, đúng thật là quá tốt.
Cái gì mà khí phách, cái gì mà quang vinh, tất cả đều chẳng thực dụng tí nào.
Nhạn Hồi chưa kịp nói gì thêm, Xà Yêu đã như giận điên lên, không nghe lọt nổi bất cứ lời nào của Nhạn Hồi nữa, y không quan tâm co đuôi rắn lại quất cả Nhạn Hồi lẫn Tê Vân chân nhân lên trên không.
Cái đuôi bị Nhạn Hồi bổ làm đôi bây giờ lại như vũ khí mới của Xà Yêu, một bên đuôi của y cuốn lấy Nhạn Hồi, bên còn lại thì cuốn Tê Vân chân nhân.
Cái đuôi cuốn Nhạn Hồi vung lên không trung, ném thẳng nàng ra ngoài.
Nhạn Hồi cả kinh, nhưng nàng chẳng có lấy nửa phân nội tức, không thể bảo vệ nổi bản thân, nàng giống như con rối trong tay một đứa bé, ngã rầm xuống đất. Sau đó nàng lập tức thấy chóng mặt, nửa ngày cũng chưa phục hồi nổi.
Nhạn Hồi ôm đầu ngẩng lên, lúc này mới nhìn thấy Thiên Diệu đang nguyên xi toàn vẹn đứng một bên, hắn yên lặng nhìn Xà Yêu chằm chằm, như thể Nhạn Hồi vừa bị ném tới chỉ là một hòn đá, chẳng hề có cảm giác tồn tại gì vậy.
Nhạn Hồi túm ống tay áo của hắn, run rẩy đứng lên: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi…” Nàng mắng, “Chẳng thèm đỡ lấy ta một chút.”
Lúc này Thiên Diệu mới lườm nàng, sau đó lại dịch sang một bước để Nhạn Hồi không túm được hắn nữa: “Cứu cô là ta tốt tính, không cứu thì cũng là lẽ đương nhiên của ta.”
…
Nghe thấy câu nói quen thuộc, trong lòng Nhạn Hồi liền chửi um lên, Xà Yêu ở đằng kia lại há miệng xông tới chỗ Nhạn Hồi, ý định nuốt nàng vào bụng.
Nhạn Hồi lại chẳng hề do dự, đưa tay đẩy Thiên Diêu một cái, hai người ngã sang hai bên tránh được công kích của Xà Yêu.
“Ngươi nghe ta nói đã!” Nhạn Hồi nằm rạp trên mặt đất gào lên với Xà Yêu, “Ta không lấy bí bảo kia nữa! Ta chỉ muốn lấy giải dược độc rắn của ngươi thôi!”
“Ngươi cho rằng ta dễ lừa vậy sao, ngươi muốn nhân cơ hội này mang Tê Vân đi. Ta quyết không để đám người núi Thần tinh các người tổn thương nàng ấy thêm một chút nào nữa!” Xà Yêu nổi giận đùng đùng, “Hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải chôn thân ở nơi này!”
Nói xong y lại táp tới chỗ Nhạn Hồi, Nhạn Hồi không có nội tức, chỉ đành lăn xuống bờ ruộng mà tránh: “Ta không có ý định mang nàng ấy đi! Ta cũng chẳng còn là người núi Thần Tinh nữa!” Nhạn Hồi la to, “Tê Vân chân nhân chắc chắn cũng không phải bị người của núi Thần Tinh hại!”
“Tu vi của Tê Vân, có người phương nào mà không biết, trong thiên hạ trừ Lăng Tiêu đạo trưởng núi Thần Tinh ra thì còn ai có thể dùng thuật Sương Hoa đả thương Tê Vân đến mức này nữa!”
“Không phải sư phụ ta!”
Nhạn Hồi như bị giẫm phải chân đau, nàng dừng bước, không chạy trốn nữa mà quay người đối diện với Xà Yêu: “Đừng vội ngậm máu phun người!”
Cho tới lúc này, nghe thấy giọng nói dường như là vô ý thức của mình, Nhạn Hồi mới giật mình phát hiện.
Thì ra, cho dù đã bị đuổi khỏi núi, cho dù nàng đi rất dứt khoát, cho dù đau lòng thất vọng vì Lăng Tiêu, nhưng chỉ cần một ngày nào đó, vào thời điểm nào đó, nàng nghe thấy ai đó ở xó xỉnh nào chửi bới Lăng Tiêu thì nàng cũng vẫn sẽ liều lĩnh xông ra, vẫn đánh cuộc cả mạng sống của mình vì danh dự của người.
Nhìn cái lưỡi đỏ tươi tanh nồng của Xà Yêu đâm thẳng tới lồng ngực mình, Nhạn Hồi cũng không né tránh nữa, dường như ngay cả chóp mũi nàng cũng đều ngửi thấy mùi tanh hôi trong miệng Xà Yêu, Nhạn Hồi thầm nghĩ bản thân mình đúng thật là đồ ngu xuất.
Mạng của bản thân mình sao có thể khinh địch giao ra vì Lăng Tiêu như vậy chứ…
Nhưng nghĩ lại Nhạn Hồi cảm thấy giao tính mạng của mình ra vì người, hình như cũng không phải là không đáng.
Hai ý nghĩ giao nhau trong chớp mắt, mắt nhìn thấy lưỡi Xà Yêu sắp xuyên qua lồng ngực nàng, đột nhiên nàng lại cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể nàng bị người ta ôm chầm lấy.
Trời đấy quay cuồng, Nhạn Hồi không biết mình bị người ta ôm lăn bao nhiêu vòng, tới lúc dừng lại, Nhạn Hồi chỉ sững sờ nhìn bầu trời xanh thẳm, có hơi thất thần.
Cái gì đó đè lên cơ thể nàng khiến nàng cảm thấy nặng vô cùng.
Nhạn Hồi khẽ vươn tay, lại sờ được chất gì đó dinh dính sau lưng người nọ.
Là máu.
“Tiểu tử… thối?” Nhạn Hồi đột nhiên cảm giác đầu óc mình hơi đần độn, “Sao… Sao ngươi lại, không phải ngươi đương nhiên không cứu ta sao…”
Đợi một lúc lâu, Thiên Diệu mới có thể đứng lên khỏi người Nhạn Hồi, hắn chống tay đứng dậy.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng chằm chằm, bốn mắt chạm nhau, Nhạn Hồi nhìn thấy hình ảnh bản thân mình đang kinh ngạc vô cùng trong đôi mắt đen láy bình thản không chút gợn sóng của hắn.
Hắn như một người không biết đau, nói khẽ: “Ta tốt tính.” Cho dù giọng nói của hắn vẫn cố duy trì sự vững vàng, nhưng Nhạn Hồi vẫn phát hiện ra được giọng nói của hắn có hơi run rẩy.
Hắn đang nhịn đau.
Cho dù biết Thiên Diệu là tên yêu quái rất giỏi nhẫn nhịn nhưng lúc này đây, Nhạn Hồi vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Tên Yêu Long này năm đó rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà trở nên như thế? Rốt cuộc hôm trước đau tới mức nào mới có thể khiến cho người như hắn cũng không chịu nổi.
Cho dù bây giờ nàng đã biết chân thân của hắn, nhưng nàng vẫn cảm thấy sự bí ẩn của hắn chẳng giảm đi được chút nào.
Hắn chỉ nói với nàng những chuyện mà hắn muốn nàng biết.
“Muốn cứu nàng ta, vậy các ngươi cùng chết đi.” Xà Yêu gầm lên một tiếng rồi lao vọt tới.
Nhạn Hồi cắn răng: “Đồ yêu quái nhà ngươi đúng thực là khinh người quá đáng!”
Trong lòng nàng toát ra ý nghĩ độc ác, nàng đẩy Thiên Diệu tránh thoát cái lưỡi của Xà Yêu. Nàng lao tới bên dưới thân thể của y, tiện tay nhặt lên một cái lưỡi liềm rồi nghiêng người hất Xà Yêu lên.
Ngay lúc Xà Yêu không ngừng vặn vẹo uốn éo, nàng lại bước tới hai bước, mắt nhìn thấy Xà Yêu sắp rơi xuống, nàng liền phi thân nhảy lên, lưỡi liềm trong tay vung lên trong không trung chém thẳng vào Xà Yêu, lưỡi dao liền đâm sâu vào.
Xà Yêu đau đớn ngửa mặt rít gào.
Lúc này Nhạn Hồi lại bò lên cái đuôi đang quấn quanh Tê Vân chân nhân của Xà Yêu, dùng hết sức bình sinh đạp thẳng xuống một cái.
Sau đó trong lúc hỗn loạn, nàng ôm lấy Tê Vân chân nhân vẫn còn đang hôn mê cùng lăn trên mặt đất.
Nhạn Hồi gần như là không có thời gian để thở gấp, nàng túm lấy cổ Tê Vân chân nhân, kéo nàng ta lên, đối mặt với Xà Yêu: “Ngươi dám động đậy ta liền bẻ cổ nàng ta!”
Xà Yêu như bị chế trụ, khí thế quanh thân nháy mắt giảm xuống nhiều.
“Trả Tê Vân lại cho ta.” Giọng nói y trầm thấp.
Nhạn Hồi lại âm thầm xin lỗi Tê Vân trong lòng, sau đó nói lớn: “Ta đã nói là ta chỉ vô ý tổn thương nàng ta, chính ngươi là người không thèm nghe.”
Cả người Xà Yêu co lại, toàn thân như đang gom sức, hận không thể bổ nhào lên cắn chết Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi liếc Thiên Diệu đang nằm trên mặt đất, máu sau lưng hắn đã nhuộm đỏ cả phần đất dưới thân. Sắc mặt hắn tái nhợt, Nhạn Hồi biết nếu không ai cứu hắn, cơ thể con người gầy yếu này sẽ chẳng chống cự được bao lâu nữa.
“Chuyện khác khoan hẵng nói.” Nhạn Hồi chép miệng nhìn Thiên Diệu, nói, “Trước tiên ngươi chữa thương thật tốt cho người này đã, sau đó chúng ta sẽ lại bàn về chuyện…” Nhạn Hồi lại bóp chặt cần cổ của Tê Vân chân nhân, “Thả người.”
Xà Yêu cuộn mình phun lưỡi trong một chốc, cuối cùng quanh thân y xuất hiện một luồng khí trắng, sau đó y liền biến về hình người.
Y nhìn chằm chằm vào Nhạn Hồi, nghiến răng tới bên người Thiên Diệu, pháp lực trên tay tụ lại, phủ lên lưng Thiên Diệu.
Tuy sắc mặt Thiên Diệu vẫn chẳng tốt hơn được bao nhiêu, nhưng sau một lát hắn đã có thể ngồi dậy được. Nhạn Hồi nhẹ gật đầu, trong lòng nàng biết rõ yêu pháp mặc dù không thể chữa thương hoàn toàn cho Thiên Diệu, nhưng chuyện kéo dài tính mạng thì không vấn đề gì, nàng thỏa mãn gọi một tiếng: “Thiên Diệu.”
Sắc mặt Thiên Diệu hơi động đậy, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng đang gọi hắn như gọi trẻ con: “Tới đây trước đã.” Nàng vẫy tay với hắn, “Thiên Diệu?”
Đã lâu lắm rồi hắn không nghe thấy ai gọi tên mình như vậy. Thiên Diệu rũ mắt, yên lặng tới bên cạnh Nhạn Hồi.
Xà Yêu nhìn Nhạn Hồi: “Trả Tê Vân cho ta.”
Sau khi Thiên Diệu tới sau lưng Nhạn Hồi rồi thì nàng mới yên tâm. Nàng vẫn bóp cổ Tê Vân chân nhân, ung dung nhìn Xà Yêu: “Hẵng khoan, bây giờ chúng ta nói đến chuyện hiểu lầm trước đó đã.”
Xà Yêu đen mặt, “Sự thật rành rành ngay trước mắt, người đả thương Tê Vân chính là tên Lăng Tiêu đạo sĩ kia, có cái gì mà hiểu lầm.”
“Ngươi không có thành ý.” Nhạn Hồi nói, “Trước tiên phải buông tha thành kiến đã thì ngươi mới có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ta được. Bây giờ thì ngươi phải xin lỗi vì vừa nãy đã vô lễ.”
Sắc mặt Xà Yêu như thể vừa bị hun khói vậy.
Nhạn Hồi nhíu mày, đưa tay kéo tóc Tê Vân chân nhân.
Xà Yêu gần như là nói ngay lắp lự: “Xin lỗi…”
Nhạn Hồi mím môi cười cười: “Được, vậy bây giờ chúng ta liền nói chuyện cho tử tế.” Một tay Nhạn Hồi vẫn ghì lên cổ Tê Vân chân nhân, một tay khoát khoát về phía đồng ruộng đã bị chà đạp tới nỗi chẳng ra hình nữa, “Ngồi xuống trước đã.”
Xà Yêu cắn răng ngồi xuống.
Nhạn Hồi đắc chí rung đùi.
Trước kia Lăng Tiêu hay nói Nhạn Hồi làm việc luôn dốc sức liều mạng, tùy ý tùy hứng, đôi khi trừ yêu lại dùng thủ đoạn ám muội. Lúc ở trên núi Thần Tinh, Nhạn Hồi thường xuyên bị giáo huấn, thỉnh thoảng lại bị phạt. Lúc bị phạt bế quan, nàng cũng suy nghĩ xem mình như vậy thì có chỗ nào không tốt.
Cho tới bây giờ, Nhạn Hồi vẫn cảm thấy tính cách mình không giống đám cổ hủ kia, đúng thật là quá tốt.
Cái gì mà khí phách, cái gì mà quang vinh, tất cả đều chẳng thực dụng tí nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.