Chương 89
Cửu Lộ Phi Hương
15/12/2016
Hỏa hồ chiếu sáng một vùng trời đêm Thanh Khâu, che lấp cả ánh trăng, trong rừng cây không ai lên tiếng, không khí nặng nề khác thường.
Quốc chủ Thanh Khâu trên không trung lạnh giọng hỏi: “Ngươi chính là Tố Ảnh?”
Tố Ảnh ngước mắt nhìn lên trời, toàn thân Quốc chủ phát ra hào quang rực rỡ chói mắt, song Tố Ảnh không hề chớp mắt, chỉ nhìn Quốc chủ nói: “Phải thì đã sao?”
Bốn chữ vừa dứt, trong không trung dường như có một áp lực khổng lồ đè mạnh xuống, tuy Nhạn Hồi tu Yêu đạo, nhưng tu vi của nàng thật sự yếu hơn những người có mặt ở đây, nàng lập tức cảm thấy khó thở, chưa kịp kêu lên tiếng nào chân đã nhũn ra, bị áp lực này đè ngã xuống đất.
Thiên Diệu xoay thân rồng, hóa thành hình người, nhanh chóng ôm Nhạn Hồi vào lòng bịt tai nàng lại, truyền cho nàng hơi ấm đồng thời giúp nàng chắn lại áp lực.
Tiên pháp trên người Tố Ảnh liền bị áp chế, quanh người bà ta được bao phủ bởi một kết giới hàn quang, bảo vệ bà ta bên trong.
“Một mình đến Thanh Khâu ta mà vẫn muốn toàn mạng rút lui sao?” Giọng Quốc chủ Thanh Khâu lạnh lẽo, “Không biết sống chết.”
Quốc chủ nói xong, Thiên Diệu lập tức ôm Nhạn Hồi nhảy xuống suối băng phía sau, lúc thân hình nàng và Thiên Diệu hoàn toàn chìm vào trong suối băng, một luồng sáng trắng từ trong tay áo Quốc chủ Thanh Khâu quét xuống đất, tựa như gió mạnh cuốn qua, cây cỏ khắp nơi đều gẫy đổ.
Mắt Tố Ảnh lóe hàn quang, kết giới hộ thể bùng lên ánh sáng, chống lại sức mạnh kia, Tiên lực và Yêu lực khổng lồ va chạm trong không trung phát ra ánh sáng chói mắt, chỉ nghe một tiếng “ầm” thật lớn, cây cỏ bị tàn lụi, vạn mẫu rừng xanh tan thành tro bụi trong phút chốc, hóa thành một bãi hoang vu.
Sức mạnh to lớn va chạm nhau kết quả là vậy, giống như có một lực đạo khuấy động trời đất.
Sau ánh sáng và tiếng động cực lớn, bốn bề lại khôi phục sự tĩnh lặng, nơi Tố Ảnh đứng lún xuống một hố to, đất đá ngổn ngang, bà ta đứng ở trung tâm, sống lưng vẫn thẳng tắp như cán bút, có điều sắc môi tái nhợt lộ ra rõ ràng hơn.
“Ta dám đến đây thì đã nghĩ đến hậu quả.” Tố Ảnh lên tiếng, bà ta đảo mắt, nhìn suối băng Thiên Diệu và Nhạn Hồi vừa ẩn mình, “Bất luận hậu quả thế nào, ta cũng không tha cho người này.”
Bà ta nói xong, bên bờ suối băng lập tức phủ một tầng sương trắng, một loạt thanh băng ngưng tụ trong nước.
Thiên Diệu che chắn Nhạn Hồi, vất vả tránh né những thanh đao băng trong nước, đành phải rẽ nước mà ra, chỉ trong khoảnh khắc vừa ra khỏi mặt nước, một luồng tiên lực khổng lồ tức thì ập xuống, như muốn cắt đầu Thiên Diệu và Nhạn Hồi.
Lúc luồng tiên khí này ập xuống, đột ngột có hai người xông ra, nhẹ phẩy tay áo, hóa giải hết tất cả sát khí lẫm liệt của Tố Ảnh, người đến chính là hai vị Vương gia của Thanh Khâu, họ chắn trước mặt Thiên Diệu, nhìn Tố Ảnh cười lạnh, “Tưởng Thanh Khâu ta là chỗ không người sao?”
Nhạn Hồi đang trong lòng Thiên Diệu thầm nghĩ, Tố Ảnh giết Công chúa Vân Hi, các Vương gia có mặt cả Quốc chủ đều hận bà ta thấu xương, đêm nay e là bà ta phải trả giá thê thảm cho kích động nhất thời của mình.
Ý nghĩ trong lòng nàng còn chưa thành hiện thực, nơi chân trời xuất hiện một luồng tiên khí lao vun vút đến nơi này.
Nếu là người khác, Nhạn Hồi chưa chắc đã cảm nhận được, nhưng khí tức này nàng thật sự vô cùng quen thuộc, nàng xoay đầu, nhìn về hướng đó, chẳng mấy chốc, tiên nhân áo trắng ngự kiếm bay tới, đáp xuống bên cạnh Tố Ảnh.
Ánh mắt Nhạn Hồi dừng trên người người đó, thất thần hồi lâu.
Lăng Tiêu...
Hắn đã đến, hơn nữa còn đến một mình, bên cạnh không có ai đi theo. Mà nghĩ cũng phải, ngoài người có thực lực cao thâm như Tố Ảnh và Lăng Tiêu, còn ai có thể không bị cản trở, vượt qua Tam Trùng sơn vào Thanh Khâu nhanh đến vậy.
Tố Ảnh xoay đầu nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt khẽ lay, tựa như hơi xúc động: “Tố Ảnh hành sự kích động, Lăng Tiêu hà tất theo ta đến đây.. bị ta liên lụy.”
Phải, tình cảnh này mà Lăng Tiêu vẫn đến...
Vì cứu Tố Ảnh.
“Tố Ảnh chân nhân không cần khách sáo.” Lăng Tiêu chỉ nói vậy, không nói thêm gì, ánh mắt đảo trong không trung, nhìn rõ tình thế.
Trong không trung ngoại trừ Quốc chủ Thanh Khâu và mấy vị Vương gia thì chỉ có Thiên Diệu và Nhạn Hồi, không hề bất ngờ, Lăng Tiêu nhanh chóng nhìn thấy Nhạn Hồi, có điều ánh mắt hắn chỉ khựng lại trên người nàng một thoáng rồi rời đi.
Tựa như nhìn thấy một người xa lạ.
Bàn tay nắm cánh tay Thiên Diệu của Nhạn Hồi bất giác siết lại, Thiên Diệu cúi đầu nhìn thấy bờ môi Nhạn Hồi không nén được mà run rẩy, không biết vì xung quanh lạnh lẽo hay vì xúc động.
Thiên Diệu cụp mắt, vận động pháp lực làm cho vòng tay mình ấm áp hơn thêm đôi chút để Nhạn Hồi thôi run rẩy.
“Con gái Huyền Ca của Thái tử Cửu Vĩ Hồ trước đó đã bị bắt ở tiền tuyến.” Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lẽo, vừa lên tiếng liền đi thẳng vào vấn đề, chẳng hề phí lời, phong cách hành sự vẫn như trước đây, lời hắn khiến Nhạn Hồi cảm giác toàn thân rét buốt, “Trước khi ta đến đã giao người canh gác, sau một canh giờ ta và Tố Ảnh chân nhân không xuất hiện trong biên cảnh Trung Nguyên, thủ hạ của ta sẽ móc nội đan, moi tim rút máu, vứt xác thị chúng.”
Hắn vừa dứt lời, các Vương gia Thanh Khâu đều im lặng, không khí trong không trung hơi xao động, có người nhìn Thái tử, có người nhìn Quốc chủ.
Thả Tố Ảnh đi như vậy không ai cam lòng, có điều tính mạng của Huyền Ca thật sự đang nằm trong tay đối phương.
Lăng Tiêu nói xong thì dìu Tố Ảnh, không phí thêm một câu nào nữa, quay người ngự kiếm đi.
Nhạn Hồi không nén được kích động, buột miệng nói, “Biết tộc Cửu Vĩ Hồ coi trọng huyết thống nên dùng tinh thần để uy hiếp họ, đây là chính nghĩa tiên đạo của Lăng Tiêu chân nhân đó sao?”
Thân hình Lăng Tiêu khẽ khựng lại.
Tố Ảnh đảo mắt, khẽ liếc nhìn Lăng Tiêu, nhưng vẻ mặt Lăng Tiêu không hề lay động, không nhìn Nhạn Hồi lấy một lần mà ngự kiếm bay lên không trung. Nhìn thấy hai người sắp đi, Nhạn Hồi nghiến răng, các Vương gia Thanh Khâu còn chưa ngăn cản, Tố Ảnh đã tự vung tay lên để Lăng Tiêu dừng lại.
“Khoan đã.” Bà ta xoay lại nhìn Quốc chủ Thanh Khâu, “Ta muốn dùng mạng của Cửu Vĩ Hồ Huyền Ca, đổi lấy Lục Mộ Sinh đã bị bắt đến Thanh Khâu, Quốc chủ có đồng ý không?”
Tuy trong lòng các Vương gia Thanh Khâu vô cùng căm phẫn, dù vậy vẫn không ai dám kích động lên tiếng, toàn bộ đều im lặng, chờ ý kiến Quốc chủ.
Trong tình cảnh này, đừng nói là người của tộc Cửu Vĩ Hồ, cho dù là Nhạn Hồi cũng cảm thấy phẫn hận và không cam lòng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng trong không trung cũng truyền tới giọng Quốc chủ: “Ba ngày sau đổi người trước Tam Trùng sơn.”
Ý trong lời là hôm nay thả họ đi, sau đó về giao Lục Mộ Sinh cho Tố Ảnh đổi lấy mạng Huyền Ca.
Tố Ảnh gật đầu, không nói gì thêm nữa, theo Lăng Tiêu ngự kiếm bay đi, bóng họ dần xa, vạch nên một luồng sáng từ từ mất hút trong không trung.
“Phụ thân!” Thái tử quỳ trước mặt Quốc chủ, sắc mặt vừa bi thương vừa hổ thẹn, “Nhi thần có tội! Khiến Thanh Khâu chịu nhục!”
Quốc chủ nhìn suối băng bên dưới, tiếp đó vẫy tay, cây cỏ ở những nơi của suối băng bị yêu lực đập gẫy tựa như vào xuân, đâm chồi nảy lộc, cành cây cũng mọc dài trở lại với tốc độ kinh người, nước suối băng hào quang lóng lánh, cứ như xung đột kịch liệt ban nãy chẳng hề xảy ra.
“Không có gì hơn được huyết mạch của tộc Cửu Vĩ Hồ ta.” Giọng Quốc chủ hờ hững, không hề trách mắng Thái tử, thân hình biến mất giữa bầu trời đêm.
Mấy vị Vương gia cũng hỏi Nhạn Hồi và Thiên Diệu mấy câu rồi lần lượt rời đi.
Thiên Diệu ẵm Nhạn Hồi đáp xuống suối băng.
Nhạn Hồi đứng cúi đầu im lặng hồi lâu, khi Thiên Diệu tưởng nàng sẽ không nói gì nữa, Nhạn Hồi bỗng cười khan, vừa lạnh lẽo vừa chua chát: “Thiên Diệu, ngươi có biết trước đây ta ái mộ Lăng Tiêu đến mức nào không... Người là người duy nhất ta có thể nhìn thấy trong hàng ngàn vạn người.”
Thiên Diệu nghe nàng nói vậy thì bất giác tim hắn thắt lại, rõ ràng không hề có bất kỳ công kích nào, vậy mà nơi co rút lại có đau đớn âm ỉ truyền tới, tim đập từng hồi mạnh mẽ va vào lồng ngực hắn, khiến mỗi một góc trong ngực hắn đều nhói đau.
Hắn im lặng lắng nghe, nhẫn nhịn đau thương, giống như những lúc âm thầm chịu đựng đau đớn trước kia, đè nén như không có tri giác.
“Lúc đại sư huynh dù có chịu đau đớn cũng gắng sức bảo vệ ta, ta cơ hồ quỳ xuống khẩn cầu, hi vọng người có thể tới cứu đại sư huynh, tới cứu ta, cứu chút hy vọng còn sót lại đối với người trong lòng ta, nhưng người không tới.”
“Nhưng hôm nay, người xa xôi ngàn dặm tới đây, bất chấp thủ đoạn cứu Tố Ảnh đi...” Nhạn Hồi cười lạnh, “Thiên Diệu, thì ra người ta từng ái mộ lại khiến ta thất vọng đến mức này.”
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi đang cúi đầu, vô thức đưa cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt đầu nàng lên bờ vai hắn.
“Cô đừng ái mộ hắn nữa.” Thiên Diệu nói, “Đừng nhớ tới chuyện đã từng ái mộ hắn nữa.”
Nhạn Hồi cười khổ, “Đó hầu như là toàn bộ ký ức mười năm qua của ta, ngươi kêu ta làm sao không nhớ tới được.”
“Sau này trong đời cô còn có rất nhiều mười năm nữa.”
Nhạn Hồi lắc đầu, “Nhưng sẽ không có người nào như vậy cả.”
“Có ta.”
Hai chữ này vừa thốt ra khiến cả hai đều kinh ngạc.
Nhạn Hồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiên Diệu cũng trợn to hai mắt, tựa như giật mình vì lời mình vừa nói, Nhạn Hồi cũng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên như vậy của mình trong đôi mắt Thiên Diệu.
“Thiên Diệu...” Nhạn Hồi khẽ lui về phía sau một bước, “Ngươi...”
Sự bối rối chỉ xuất hiện nơi đáy mắt Thiên Diệu trong thoáng chốc, hắn lập tức trấn định, trầm giọng nói: “Để ta tìm cho cô. Để ta dạy cô làm sao quên được ký ức mười năm qua.”
Nhạn Hồi chớp mắt nhìn Thiên Diệu lâu thật lâu, cảm xúc khó chịu trong lòng tan biến, nàng vỗ vai Thiên Diệu: “Được, ta thấy tối nay ngươi gặp Tố Ảnh cũng không căm hận như trước đây nữa, thiết nghĩ đã buông bỏ được chuyện này rồi, ngươi cũng có cách của riêng mình đó nhỉ. Chuyện này coi như là nằm trong liệu trình ngươi giúp ta chữa trị vết thương.”
Nhạn Hồi cười cười, “Náo loạn lâu quá rồi, ta về ngủ trước đây.” Nàng quay người bỏ đi.
Thiên Diệu nhìn theo nàng thật lâu, không hiểu vì sao, hắn bỗng dưng chán nản đến mức có thôi thúc muốn thở dài...
Quốc chủ Thanh Khâu trên không trung lạnh giọng hỏi: “Ngươi chính là Tố Ảnh?”
Tố Ảnh ngước mắt nhìn lên trời, toàn thân Quốc chủ phát ra hào quang rực rỡ chói mắt, song Tố Ảnh không hề chớp mắt, chỉ nhìn Quốc chủ nói: “Phải thì đã sao?”
Bốn chữ vừa dứt, trong không trung dường như có một áp lực khổng lồ đè mạnh xuống, tuy Nhạn Hồi tu Yêu đạo, nhưng tu vi của nàng thật sự yếu hơn những người có mặt ở đây, nàng lập tức cảm thấy khó thở, chưa kịp kêu lên tiếng nào chân đã nhũn ra, bị áp lực này đè ngã xuống đất.
Thiên Diệu xoay thân rồng, hóa thành hình người, nhanh chóng ôm Nhạn Hồi vào lòng bịt tai nàng lại, truyền cho nàng hơi ấm đồng thời giúp nàng chắn lại áp lực.
Tiên pháp trên người Tố Ảnh liền bị áp chế, quanh người bà ta được bao phủ bởi một kết giới hàn quang, bảo vệ bà ta bên trong.
“Một mình đến Thanh Khâu ta mà vẫn muốn toàn mạng rút lui sao?” Giọng Quốc chủ Thanh Khâu lạnh lẽo, “Không biết sống chết.”
Quốc chủ nói xong, Thiên Diệu lập tức ôm Nhạn Hồi nhảy xuống suối băng phía sau, lúc thân hình nàng và Thiên Diệu hoàn toàn chìm vào trong suối băng, một luồng sáng trắng từ trong tay áo Quốc chủ Thanh Khâu quét xuống đất, tựa như gió mạnh cuốn qua, cây cỏ khắp nơi đều gẫy đổ.
Mắt Tố Ảnh lóe hàn quang, kết giới hộ thể bùng lên ánh sáng, chống lại sức mạnh kia, Tiên lực và Yêu lực khổng lồ va chạm trong không trung phát ra ánh sáng chói mắt, chỉ nghe một tiếng “ầm” thật lớn, cây cỏ bị tàn lụi, vạn mẫu rừng xanh tan thành tro bụi trong phút chốc, hóa thành một bãi hoang vu.
Sức mạnh to lớn va chạm nhau kết quả là vậy, giống như có một lực đạo khuấy động trời đất.
Sau ánh sáng và tiếng động cực lớn, bốn bề lại khôi phục sự tĩnh lặng, nơi Tố Ảnh đứng lún xuống một hố to, đất đá ngổn ngang, bà ta đứng ở trung tâm, sống lưng vẫn thẳng tắp như cán bút, có điều sắc môi tái nhợt lộ ra rõ ràng hơn.
“Ta dám đến đây thì đã nghĩ đến hậu quả.” Tố Ảnh lên tiếng, bà ta đảo mắt, nhìn suối băng Thiên Diệu và Nhạn Hồi vừa ẩn mình, “Bất luận hậu quả thế nào, ta cũng không tha cho người này.”
Bà ta nói xong, bên bờ suối băng lập tức phủ một tầng sương trắng, một loạt thanh băng ngưng tụ trong nước.
Thiên Diệu che chắn Nhạn Hồi, vất vả tránh né những thanh đao băng trong nước, đành phải rẽ nước mà ra, chỉ trong khoảnh khắc vừa ra khỏi mặt nước, một luồng tiên lực khổng lồ tức thì ập xuống, như muốn cắt đầu Thiên Diệu và Nhạn Hồi.
Lúc luồng tiên khí này ập xuống, đột ngột có hai người xông ra, nhẹ phẩy tay áo, hóa giải hết tất cả sát khí lẫm liệt của Tố Ảnh, người đến chính là hai vị Vương gia của Thanh Khâu, họ chắn trước mặt Thiên Diệu, nhìn Tố Ảnh cười lạnh, “Tưởng Thanh Khâu ta là chỗ không người sao?”
Nhạn Hồi đang trong lòng Thiên Diệu thầm nghĩ, Tố Ảnh giết Công chúa Vân Hi, các Vương gia có mặt cả Quốc chủ đều hận bà ta thấu xương, đêm nay e là bà ta phải trả giá thê thảm cho kích động nhất thời của mình.
Ý nghĩ trong lòng nàng còn chưa thành hiện thực, nơi chân trời xuất hiện một luồng tiên khí lao vun vút đến nơi này.
Nếu là người khác, Nhạn Hồi chưa chắc đã cảm nhận được, nhưng khí tức này nàng thật sự vô cùng quen thuộc, nàng xoay đầu, nhìn về hướng đó, chẳng mấy chốc, tiên nhân áo trắng ngự kiếm bay tới, đáp xuống bên cạnh Tố Ảnh.
Ánh mắt Nhạn Hồi dừng trên người người đó, thất thần hồi lâu.
Lăng Tiêu...
Hắn đã đến, hơn nữa còn đến một mình, bên cạnh không có ai đi theo. Mà nghĩ cũng phải, ngoài người có thực lực cao thâm như Tố Ảnh và Lăng Tiêu, còn ai có thể không bị cản trở, vượt qua Tam Trùng sơn vào Thanh Khâu nhanh đến vậy.
Tố Ảnh xoay đầu nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt khẽ lay, tựa như hơi xúc động: “Tố Ảnh hành sự kích động, Lăng Tiêu hà tất theo ta đến đây.. bị ta liên lụy.”
Phải, tình cảnh này mà Lăng Tiêu vẫn đến...
Vì cứu Tố Ảnh.
“Tố Ảnh chân nhân không cần khách sáo.” Lăng Tiêu chỉ nói vậy, không nói thêm gì, ánh mắt đảo trong không trung, nhìn rõ tình thế.
Trong không trung ngoại trừ Quốc chủ Thanh Khâu và mấy vị Vương gia thì chỉ có Thiên Diệu và Nhạn Hồi, không hề bất ngờ, Lăng Tiêu nhanh chóng nhìn thấy Nhạn Hồi, có điều ánh mắt hắn chỉ khựng lại trên người nàng một thoáng rồi rời đi.
Tựa như nhìn thấy một người xa lạ.
Bàn tay nắm cánh tay Thiên Diệu của Nhạn Hồi bất giác siết lại, Thiên Diệu cúi đầu nhìn thấy bờ môi Nhạn Hồi không nén được mà run rẩy, không biết vì xung quanh lạnh lẽo hay vì xúc động.
Thiên Diệu cụp mắt, vận động pháp lực làm cho vòng tay mình ấm áp hơn thêm đôi chút để Nhạn Hồi thôi run rẩy.
“Con gái Huyền Ca của Thái tử Cửu Vĩ Hồ trước đó đã bị bắt ở tiền tuyến.” Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lẽo, vừa lên tiếng liền đi thẳng vào vấn đề, chẳng hề phí lời, phong cách hành sự vẫn như trước đây, lời hắn khiến Nhạn Hồi cảm giác toàn thân rét buốt, “Trước khi ta đến đã giao người canh gác, sau một canh giờ ta và Tố Ảnh chân nhân không xuất hiện trong biên cảnh Trung Nguyên, thủ hạ của ta sẽ móc nội đan, moi tim rút máu, vứt xác thị chúng.”
Hắn vừa dứt lời, các Vương gia Thanh Khâu đều im lặng, không khí trong không trung hơi xao động, có người nhìn Thái tử, có người nhìn Quốc chủ.
Thả Tố Ảnh đi như vậy không ai cam lòng, có điều tính mạng của Huyền Ca thật sự đang nằm trong tay đối phương.
Lăng Tiêu nói xong thì dìu Tố Ảnh, không phí thêm một câu nào nữa, quay người ngự kiếm đi.
Nhạn Hồi không nén được kích động, buột miệng nói, “Biết tộc Cửu Vĩ Hồ coi trọng huyết thống nên dùng tinh thần để uy hiếp họ, đây là chính nghĩa tiên đạo của Lăng Tiêu chân nhân đó sao?”
Thân hình Lăng Tiêu khẽ khựng lại.
Tố Ảnh đảo mắt, khẽ liếc nhìn Lăng Tiêu, nhưng vẻ mặt Lăng Tiêu không hề lay động, không nhìn Nhạn Hồi lấy một lần mà ngự kiếm bay lên không trung. Nhìn thấy hai người sắp đi, Nhạn Hồi nghiến răng, các Vương gia Thanh Khâu còn chưa ngăn cản, Tố Ảnh đã tự vung tay lên để Lăng Tiêu dừng lại.
“Khoan đã.” Bà ta xoay lại nhìn Quốc chủ Thanh Khâu, “Ta muốn dùng mạng của Cửu Vĩ Hồ Huyền Ca, đổi lấy Lục Mộ Sinh đã bị bắt đến Thanh Khâu, Quốc chủ có đồng ý không?”
Tuy trong lòng các Vương gia Thanh Khâu vô cùng căm phẫn, dù vậy vẫn không ai dám kích động lên tiếng, toàn bộ đều im lặng, chờ ý kiến Quốc chủ.
Trong tình cảnh này, đừng nói là người của tộc Cửu Vĩ Hồ, cho dù là Nhạn Hồi cũng cảm thấy phẫn hận và không cam lòng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng trong không trung cũng truyền tới giọng Quốc chủ: “Ba ngày sau đổi người trước Tam Trùng sơn.”
Ý trong lời là hôm nay thả họ đi, sau đó về giao Lục Mộ Sinh cho Tố Ảnh đổi lấy mạng Huyền Ca.
Tố Ảnh gật đầu, không nói gì thêm nữa, theo Lăng Tiêu ngự kiếm bay đi, bóng họ dần xa, vạch nên một luồng sáng từ từ mất hút trong không trung.
“Phụ thân!” Thái tử quỳ trước mặt Quốc chủ, sắc mặt vừa bi thương vừa hổ thẹn, “Nhi thần có tội! Khiến Thanh Khâu chịu nhục!”
Quốc chủ nhìn suối băng bên dưới, tiếp đó vẫy tay, cây cỏ ở những nơi của suối băng bị yêu lực đập gẫy tựa như vào xuân, đâm chồi nảy lộc, cành cây cũng mọc dài trở lại với tốc độ kinh người, nước suối băng hào quang lóng lánh, cứ như xung đột kịch liệt ban nãy chẳng hề xảy ra.
“Không có gì hơn được huyết mạch của tộc Cửu Vĩ Hồ ta.” Giọng Quốc chủ hờ hững, không hề trách mắng Thái tử, thân hình biến mất giữa bầu trời đêm.
Mấy vị Vương gia cũng hỏi Nhạn Hồi và Thiên Diệu mấy câu rồi lần lượt rời đi.
Thiên Diệu ẵm Nhạn Hồi đáp xuống suối băng.
Nhạn Hồi đứng cúi đầu im lặng hồi lâu, khi Thiên Diệu tưởng nàng sẽ không nói gì nữa, Nhạn Hồi bỗng cười khan, vừa lạnh lẽo vừa chua chát: “Thiên Diệu, ngươi có biết trước đây ta ái mộ Lăng Tiêu đến mức nào không... Người là người duy nhất ta có thể nhìn thấy trong hàng ngàn vạn người.”
Thiên Diệu nghe nàng nói vậy thì bất giác tim hắn thắt lại, rõ ràng không hề có bất kỳ công kích nào, vậy mà nơi co rút lại có đau đớn âm ỉ truyền tới, tim đập từng hồi mạnh mẽ va vào lồng ngực hắn, khiến mỗi một góc trong ngực hắn đều nhói đau.
Hắn im lặng lắng nghe, nhẫn nhịn đau thương, giống như những lúc âm thầm chịu đựng đau đớn trước kia, đè nén như không có tri giác.
“Lúc đại sư huynh dù có chịu đau đớn cũng gắng sức bảo vệ ta, ta cơ hồ quỳ xuống khẩn cầu, hi vọng người có thể tới cứu đại sư huynh, tới cứu ta, cứu chút hy vọng còn sót lại đối với người trong lòng ta, nhưng người không tới.”
“Nhưng hôm nay, người xa xôi ngàn dặm tới đây, bất chấp thủ đoạn cứu Tố Ảnh đi...” Nhạn Hồi cười lạnh, “Thiên Diệu, thì ra người ta từng ái mộ lại khiến ta thất vọng đến mức này.”
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi đang cúi đầu, vô thức đưa cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt đầu nàng lên bờ vai hắn.
“Cô đừng ái mộ hắn nữa.” Thiên Diệu nói, “Đừng nhớ tới chuyện đã từng ái mộ hắn nữa.”
Nhạn Hồi cười khổ, “Đó hầu như là toàn bộ ký ức mười năm qua của ta, ngươi kêu ta làm sao không nhớ tới được.”
“Sau này trong đời cô còn có rất nhiều mười năm nữa.”
Nhạn Hồi lắc đầu, “Nhưng sẽ không có người nào như vậy cả.”
“Có ta.”
Hai chữ này vừa thốt ra khiến cả hai đều kinh ngạc.
Nhạn Hồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiên Diệu cũng trợn to hai mắt, tựa như giật mình vì lời mình vừa nói, Nhạn Hồi cũng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên như vậy của mình trong đôi mắt Thiên Diệu.
“Thiên Diệu...” Nhạn Hồi khẽ lui về phía sau một bước, “Ngươi...”
Sự bối rối chỉ xuất hiện nơi đáy mắt Thiên Diệu trong thoáng chốc, hắn lập tức trấn định, trầm giọng nói: “Để ta tìm cho cô. Để ta dạy cô làm sao quên được ký ức mười năm qua.”
Nhạn Hồi chớp mắt nhìn Thiên Diệu lâu thật lâu, cảm xúc khó chịu trong lòng tan biến, nàng vỗ vai Thiên Diệu: “Được, ta thấy tối nay ngươi gặp Tố Ảnh cũng không căm hận như trước đây nữa, thiết nghĩ đã buông bỏ được chuyện này rồi, ngươi cũng có cách của riêng mình đó nhỉ. Chuyện này coi như là nằm trong liệu trình ngươi giúp ta chữa trị vết thương.”
Nhạn Hồi cười cười, “Náo loạn lâu quá rồi, ta về ngủ trước đây.” Nàng quay người bỏ đi.
Thiên Diệu nhìn theo nàng thật lâu, không hiểu vì sao, hắn bỗng dưng chán nản đến mức có thôi thúc muốn thở dài...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.