Chương 1146
Giang Long
05/01/2022
Đúng vậy, Dương Tiêu là phế vật, mây năm gân đây gia đình Triệu Cầm cũng không sông tột hơn bọn họ. Chỉ trong vòng mây tháng ngăn Hgấ, gia đình
Triệu Câm đã cách xa bọn họ ngàn dặm, trong lòng Tôn Phú Quý cân băng
mới lạ.
Đặc biệt là lần trước đến thành phố Trung Nguyên vay một triệu tệ, không những mắt sạch tiền, mà ngay cả số tiên không đến một trăm nghìn tệ vất vả tiệt kiệm cũng không cánh mà bay, khỏi phải nói Tôn Phú Quý tức giận như thê nào.
“Được, tôi làm!” Tôn Phú Quý nghiến răng nghiền lợi.
Triệu Văn Triết chế giễu: “Như vậy mới đúng!”
Thời gian trôi qua từng chút một, mãi đên tận ba giờ sáng, Tôn Phú Quý mới hóp lưng lại như mèo đi bộ đên núi Tướng Quân.
Trên núi Tướng Quân đã bồ trí xong, Hồ Khoan Quảng nhìn đồng hồ, thập giọng nói: “Cậu Dương, hung thủ sẽ không tới đầy chứ?”
“Xuyt, đến rồi!” Dương Tiêu trốn kỹ thâp giọng nói.
Vừa dút lời đã thấy Tôn Phú Quý la lén lút đến trư n mộ bà Triệu.
Thấy người đến, camera quan sát ban đêm được lắp đặt bắt đầu ghi hình, thu thập chứng cứ.
Tôn Phú Quý lảo đảo quỳ xuống trước mộ bà Triệu, lạy ba cái lâm bẩm: “Mẹ, không phải con muốn hại mẹ, là Văn Triết, tất cả là do Văn Triết bảo con làm, không liên quan đến con!”
“Mẹ muốn báo thù thì hãy tìm Triệu Văn Triết, con là bị Triệu Văn Triết coi như súng!”
Tôn Phú Quý lại nói vài câu phật tổ phù hộ, sau đó mới cầm xẻng bắt đầu đào mộ.
“Quay lại hết chưa?” Dương Tiêu hỏi.
Hồ Khoan Quảng ra hiệu “ok” với Dương Tiêu.
Dương Tiêu biết ý, anh hoàn toàn không í thể nhìn Tôn Phú Quý tiếp tục quây rây giâc nghỉ của bà Tiệu nữa.
Sau khi thu thập chứng cứ xong, Dương Tiêu không còn do dự, đột nhiên xông ra hét lớn: “Hành động!”
“Vâng!” Một nhóm người hét lên.
Loé!H Ngay sau đó, bón phía chiếu đèn, tất cả đêu khóa chặt trên người Tôn Phú Quý.
“Đang… đang xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy nhiều ánh sáng như vậy, Tôn Phú Quý cảm thây như có sâm sét giữa trời quang, toàn thân lập tức choáng váng.
Bịch bịch bịch!
Ngay lập tức, những người mai phục xung quanh bao vây Tôn Phú Quý.
Dương Tiêu đau lòng nhức đầu nhìn chằm chằm Tôn Phủ Quý: “Tôn Phú Quý, thật sự không ngờ li là ông!”
Nhìn Tôn Phú Quý trước mặt, trong lòng Dương Tiêu thấy đau nhói.
Đừng quên, Triệu Liên là con gái của bà Triệu, mà Tôn Phú Quý lại là chồng của Triệu Liên. Ai có thể ngờ rằng hãm hại giết bà Triệu lại có sự tham gia của Tôn Phú Quý.
Đặc biệt là lần trước đến thành phố Trung Nguyên vay một triệu tệ, không những mắt sạch tiền, mà ngay cả số tiên không đến một trăm nghìn tệ vất vả tiệt kiệm cũng không cánh mà bay, khỏi phải nói Tôn Phú Quý tức giận như thê nào.
“Được, tôi làm!” Tôn Phú Quý nghiến răng nghiền lợi.
Triệu Văn Triết chế giễu: “Như vậy mới đúng!”
Thời gian trôi qua từng chút một, mãi đên tận ba giờ sáng, Tôn Phú Quý mới hóp lưng lại như mèo đi bộ đên núi Tướng Quân.
Trên núi Tướng Quân đã bồ trí xong, Hồ Khoan Quảng nhìn đồng hồ, thập giọng nói: “Cậu Dương, hung thủ sẽ không tới đầy chứ?”
“Xuyt, đến rồi!” Dương Tiêu trốn kỹ thâp giọng nói.
Vừa dút lời đã thấy Tôn Phú Quý la lén lút đến trư n mộ bà Triệu.
Thấy người đến, camera quan sát ban đêm được lắp đặt bắt đầu ghi hình, thu thập chứng cứ.
Tôn Phú Quý lảo đảo quỳ xuống trước mộ bà Triệu, lạy ba cái lâm bẩm: “Mẹ, không phải con muốn hại mẹ, là Văn Triết, tất cả là do Văn Triết bảo con làm, không liên quan đến con!”
“Mẹ muốn báo thù thì hãy tìm Triệu Văn Triết, con là bị Triệu Văn Triết coi như súng!”
Tôn Phú Quý lại nói vài câu phật tổ phù hộ, sau đó mới cầm xẻng bắt đầu đào mộ.
“Quay lại hết chưa?” Dương Tiêu hỏi.
Hồ Khoan Quảng ra hiệu “ok” với Dương Tiêu.
Dương Tiêu biết ý, anh hoàn toàn không í thể nhìn Tôn Phú Quý tiếp tục quây rây giâc nghỉ của bà Tiệu nữa.
Sau khi thu thập chứng cứ xong, Dương Tiêu không còn do dự, đột nhiên xông ra hét lớn: “Hành động!”
“Vâng!” Một nhóm người hét lên.
Loé!H Ngay sau đó, bón phía chiếu đèn, tất cả đêu khóa chặt trên người Tôn Phú Quý.
“Đang… đang xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy nhiều ánh sáng như vậy, Tôn Phú Quý cảm thây như có sâm sét giữa trời quang, toàn thân lập tức choáng váng.
Bịch bịch bịch!
Ngay lập tức, những người mai phục xung quanh bao vây Tôn Phú Quý.
Dương Tiêu đau lòng nhức đầu nhìn chằm chằm Tôn Phủ Quý: “Tôn Phú Quý, thật sự không ngờ li là ông!”
Nhìn Tôn Phú Quý trước mặt, trong lòng Dương Tiêu thấy đau nhói.
Đừng quên, Triệu Liên là con gái của bà Triệu, mà Tôn Phú Quý lại là chồng của Triệu Liên. Ai có thể ngờ rằng hãm hại giết bà Triệu lại có sự tham gia của Tôn Phú Quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.