Chương 1161
Giang Long
10/01/2022
“Đúng vậy, Đường Mộc Tuyết, cô biệt không, bây giò trong mắt tôi cô còn không bằng cả đông phân!” Đường Dĩnh châm chọc.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Nghe vậy, tất cả người nhà họ Đường đang làm việc trong văn phòng đều bật cười.
Tất cả đều nhìn Đường Mộc Tuyết với anh mắt vui đùa, trong mát hiện lên vẻ khinh thường sâu sắc.
Đám con cháu dòng chính của nhà họ Đường này đều là trộm cướp, bọn họ đã dự đoán trong cuộc tranh chấp của Đường Hạo và Đường Mộc Tuyết cuối cùng sẽ có thăng một người.
Không ngoài dự đoán, người chiến thăng cuôi cùng là Đường Hạo.
Kêt cục đã định, những con cháu dòng chính của nhà họ Đường trước đây có án tượng tốt với Đường Mộc Tuyết đều chuyên phe, bọn họ đều ủng hộ Đường Hạo, nêu không bọn họ sẽ không còn chỗ đứ ng trong nhà họ Đường.
Bà cụ Đường không thèm nói nhiều lời với Đường Mộc Tuyệt, đôi mắt già nua ngập tràn vẻ lạnh lùng u ám.
Đường Hạo cười âm u, hùng hỗ doạ người nhìn Đường Mộc Tuyết: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau cút khỏi nhà họ Đường!”
“Đúng vậy, Đường Mộc Tuyết, mau cút ra khỏi nhà họ Đường!”
“Đường Mộc Tuyết, mau cút ra khỏi nhà họ Đường!!!”
Đám con cháu dòng chính nhà họ Đường đồng thanh “hết lên, thủy triều cuôn cuộn, gương mặt xinh đẹp của TH Mộc Tuyết trở nên tái nhọt ơn.
“Bà nội, bà nghiêm túc sao?” Tinh thần Đường Mộc Tuyết trở nên hoảng hốt.
ChátI!
Không đợi bà cụ Đường trả lời, Đường Dĩnh đã vênh váo tự đắc sải bước tới giơ tay lên lấy tốc độ bưng tai sét đánh tát vào mặt Đường Mộc Tuyết.
Tát Đường Mộc Tuyết xong, Đường Dĩnh đê hai tay chỗng hông, thái độ kiêu căng khinh thường: “Đường Mộc Tuyết, bảo cô cút thì cô mau cút đi, cô mà còn dài dòng ở đây tin hay không, bọn tôi sẽ ném cô ra ngoài như rác?”
Sắc mặt bà cụ Đường thờ ơ, như thể cho dù Đường Mộc Tuyết bị đánh đến mức nào, bà ta vẫn sẽ thờ ơ như vậy.
“Các… các người…” Che gò má nóng rực của mình, Đường Mộc Tuyết không khống chế được cảm xúc nước mắt trượt dài trên má.
“Đường Mộc Tuyết, cút đi!” Đường Hạo cười quát to.
Anh ta tranh chấp với Đường Mộc Tuyết lâu như vậy, bây giờ trục xuất Đường Mộc Tuyết, trong lòng Đường Hạo sảng khoái biết baol “Đường Mộc Tuyết, cút ngay!” Vẻ mặt Đường Dĩnh vui đùa cười khây.
“Đường Mộc Tuyết, không cần đứng đây xấu hồ, mau cút xéo khỏi đây đì!”
Tắt cả đám con cháu dòng chính nhà họ Đường đều vênh váo tự đắc, ánh mắt nhìn Đường Mộc Tuyết như đang nhìn trò cười.
Sau khi liên lạc với Lý Minh Hiên, Dương Tiêu lái xe trở về khu biệt thự bên cạnh hồ Nhạn Minh.
Vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Đường Mộc Tuyêt ngôi bên giường khóc đỏ mắt, hồn bay phách lạc.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Nghe vậy, tất cả người nhà họ Đường đang làm việc trong văn phòng đều bật cười.
Tất cả đều nhìn Đường Mộc Tuyết với anh mắt vui đùa, trong mát hiện lên vẻ khinh thường sâu sắc.
Đám con cháu dòng chính của nhà họ Đường này đều là trộm cướp, bọn họ đã dự đoán trong cuộc tranh chấp của Đường Hạo và Đường Mộc Tuyết cuối cùng sẽ có thăng một người.
Không ngoài dự đoán, người chiến thăng cuôi cùng là Đường Hạo.
Kêt cục đã định, những con cháu dòng chính của nhà họ Đường trước đây có án tượng tốt với Đường Mộc Tuyết đều chuyên phe, bọn họ đều ủng hộ Đường Hạo, nêu không bọn họ sẽ không còn chỗ đứ ng trong nhà họ Đường.
Bà cụ Đường không thèm nói nhiều lời với Đường Mộc Tuyệt, đôi mắt già nua ngập tràn vẻ lạnh lùng u ám.
Đường Hạo cười âm u, hùng hỗ doạ người nhìn Đường Mộc Tuyết: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau cút khỏi nhà họ Đường!”
“Đúng vậy, Đường Mộc Tuyết, mau cút ra khỏi nhà họ Đường!”
“Đường Mộc Tuyết, mau cút ra khỏi nhà họ Đường!!!”
Đám con cháu dòng chính nhà họ Đường đồng thanh “hết lên, thủy triều cuôn cuộn, gương mặt xinh đẹp của TH Mộc Tuyết trở nên tái nhọt ơn.
“Bà nội, bà nghiêm túc sao?” Tinh thần Đường Mộc Tuyết trở nên hoảng hốt.
ChátI!
Không đợi bà cụ Đường trả lời, Đường Dĩnh đã vênh váo tự đắc sải bước tới giơ tay lên lấy tốc độ bưng tai sét đánh tát vào mặt Đường Mộc Tuyết.
Tát Đường Mộc Tuyết xong, Đường Dĩnh đê hai tay chỗng hông, thái độ kiêu căng khinh thường: “Đường Mộc Tuyết, bảo cô cút thì cô mau cút đi, cô mà còn dài dòng ở đây tin hay không, bọn tôi sẽ ném cô ra ngoài như rác?”
Sắc mặt bà cụ Đường thờ ơ, như thể cho dù Đường Mộc Tuyết bị đánh đến mức nào, bà ta vẫn sẽ thờ ơ như vậy.
“Các… các người…” Che gò má nóng rực của mình, Đường Mộc Tuyết không khống chế được cảm xúc nước mắt trượt dài trên má.
“Đường Mộc Tuyết, cút đi!” Đường Hạo cười quát to.
Anh ta tranh chấp với Đường Mộc Tuyết lâu như vậy, bây giờ trục xuất Đường Mộc Tuyết, trong lòng Đường Hạo sảng khoái biết baol “Đường Mộc Tuyết, cút ngay!” Vẻ mặt Đường Dĩnh vui đùa cười khây.
“Đường Mộc Tuyết, không cần đứng đây xấu hồ, mau cút xéo khỏi đây đì!”
Tắt cả đám con cháu dòng chính nhà họ Đường đều vênh váo tự đắc, ánh mắt nhìn Đường Mộc Tuyết như đang nhìn trò cười.
Sau khi liên lạc với Lý Minh Hiên, Dương Tiêu lái xe trở về khu biệt thự bên cạnh hồ Nhạn Minh.
Vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Đường Mộc Tuyêt ngôi bên giường khóc đỏ mắt, hồn bay phách lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.