Chương 1200
Giang Long
23/01/2022
Không còn sớm nữa? Về dưỡng lão đi?
Nghe đên đây, thân thê bà cụ Đường run rây, tim như có nhát búa nặng nê bổ vào, trong chốc lát cả người như mắt hồn.
Đường Hạo, Đường Dĩnh là cháu trai, cháu gái ruột của bà ta bị Dương Tiêu đuổi ra khỏi nhà, bà ta hiểu Dương Tiêu sẽ không giữ bà lại.
Kết quả là bà cụ Đường run rẫy ra khỏi tập đoàn Y dược Đường Nhân.
Bóng lưng bà ta thê lương, lá mùa thu đang rơi, đìu hiu lạ thường.
Lúc này, bà cụ Đường thực sự giống như giả đi hàng chục tuổi.
Ra khỏi tập đoàn Y dược Đường Nhân, bà cụ họ Đường lưu luyên quay lại nhìn tập đoàn Y dược Đường Nhân.
Dù sao đây cũng là tâm huyết của toàn bộ nhà họ Đường bà ta, nay lại đổi chủ, trong lòng bà ta vô cùng nặng nê.
Sau khi nhìn về phía tập đoàn Y dược Đường Nhân với ánh mắt phức tạp, bóng dáng cô đơn của bà cụ Đường mới càng lúc càng xa.
Bịch!
Không biết đã đi bao xa, mắt bà cụ Đường đột nhiên tôi sâm lại ngã xuông đât.
“Bà ơi!” Nhìn thấy bà cụ Đường ngã trên mặt đât, đám đông đi qua kêu lên.
Theo sau Đường Hạo, Đường Dĩnh, bà cụ Đường rời đi, Dương Tiêu dịu dàng nhìn Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyệt, đi đi!”
“Vâng!” Đường Mộc Tuyết hít sâu một hơi, nén lại cảm giác kích động trong lòng, đi chậm về phía ghế chính nhà họ Đường ngồi xuống.
Ngay lúc cô ngồi xuống, Đường Mộc Tuyết chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này dường như chỉ là mơ, không thể tin nổi. Đã từng, cô ước ao một ngày nào đó có thể ngôi vào vị trí chủ nhà họ Đường biết bao nhiêu.
Ngay giây phút bị bà cụ Đường trục xuất, Đường. Mộc Tuyết chỉ cảm thầy cả đời này cô vô duyên với vị trí chủ nhà nhà họ Đường. Điêu mà cô không bao giờ ngờ tới là Dương Tiêu lại nâng đỡ cô lên vị trí chủ nhà nhà họ Đường.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết đã ngồi xuông, đám con cháu nhà họ Đường nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trang.
Một người trung niên dẫn đầu nói: “Đường Nguyên nhà họ Đường ra mắt chủ nhài”
“Đường Huấn nhà họ Đường ra mắt chủ nhà!” Một người trung niên khác nói.
“Đường Thiền nhà họ Đường ra mắt chủ nhài”
“Chúng tôi ra mắt chủ nhàiI!!”
“Chúng tôi ra mắt chủ nhàI!!”
Trong phút chốc, tất cả con cháu nhà họ Đường thể hiện lòng tôn kính, đông thanh hô lên.
Giờ phút này, phòng họp của nhà họ Đường như thủy triêu dâng cuôn cuộn, giọng điệu của từng người âm vang có lực, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Đường Mộc Tuyết.
Nghe đên đây, thân thê bà cụ Đường run rây, tim như có nhát búa nặng nê bổ vào, trong chốc lát cả người như mắt hồn.
Đường Hạo, Đường Dĩnh là cháu trai, cháu gái ruột của bà ta bị Dương Tiêu đuổi ra khỏi nhà, bà ta hiểu Dương Tiêu sẽ không giữ bà lại.
Kết quả là bà cụ Đường run rẫy ra khỏi tập đoàn Y dược Đường Nhân.
Bóng lưng bà ta thê lương, lá mùa thu đang rơi, đìu hiu lạ thường.
Lúc này, bà cụ Đường thực sự giống như giả đi hàng chục tuổi.
Ra khỏi tập đoàn Y dược Đường Nhân, bà cụ họ Đường lưu luyên quay lại nhìn tập đoàn Y dược Đường Nhân.
Dù sao đây cũng là tâm huyết của toàn bộ nhà họ Đường bà ta, nay lại đổi chủ, trong lòng bà ta vô cùng nặng nê.
Sau khi nhìn về phía tập đoàn Y dược Đường Nhân với ánh mắt phức tạp, bóng dáng cô đơn của bà cụ Đường mới càng lúc càng xa.
Bịch!
Không biết đã đi bao xa, mắt bà cụ Đường đột nhiên tôi sâm lại ngã xuông đât.
“Bà ơi!” Nhìn thấy bà cụ Đường ngã trên mặt đât, đám đông đi qua kêu lên.
Theo sau Đường Hạo, Đường Dĩnh, bà cụ Đường rời đi, Dương Tiêu dịu dàng nhìn Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyệt, đi đi!”
“Vâng!” Đường Mộc Tuyết hít sâu một hơi, nén lại cảm giác kích động trong lòng, đi chậm về phía ghế chính nhà họ Đường ngồi xuống.
Ngay lúc cô ngồi xuống, Đường Mộc Tuyết chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này dường như chỉ là mơ, không thể tin nổi. Đã từng, cô ước ao một ngày nào đó có thể ngôi vào vị trí chủ nhà họ Đường biết bao nhiêu.
Ngay giây phút bị bà cụ Đường trục xuất, Đường. Mộc Tuyết chỉ cảm thầy cả đời này cô vô duyên với vị trí chủ nhà nhà họ Đường. Điêu mà cô không bao giờ ngờ tới là Dương Tiêu lại nâng đỡ cô lên vị trí chủ nhà nhà họ Đường.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết đã ngồi xuông, đám con cháu nhà họ Đường nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trang.
Một người trung niên dẫn đầu nói: “Đường Nguyên nhà họ Đường ra mắt chủ nhài”
“Đường Huấn nhà họ Đường ra mắt chủ nhà!” Một người trung niên khác nói.
“Đường Thiền nhà họ Đường ra mắt chủ nhài”
“Chúng tôi ra mắt chủ nhàiI!!”
“Chúng tôi ra mắt chủ nhàI!!”
Trong phút chốc, tất cả con cháu nhà họ Đường thể hiện lòng tôn kính, đông thanh hô lên.
Giờ phút này, phòng họp của nhà họ Đường như thủy triêu dâng cuôn cuộn, giọng điệu của từng người âm vang có lực, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Đường Mộc Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.