Chương 1242
Giang Long
06/02/2022
Rung rung!
Đột nhiên, đúng lúc này Lý Thần Chiến gọi tới.
Dương Tiêu kinh ngạc nhìn cuộc gọi, vừa nghe điện thoại lập tức nghe thấy tiếng đối phương truyền đến: “Điện hạ, có một nhóm người bí ẩn đã đến Trung Nguyên, không chỉ điều tra tin tức của anh, mà hình như bây đã tới khu biệt thự bên hồ Nhạn Minh, phải chăng đã tân công?”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy?”
Dương Tiêu kinh ngạc hỏi.
Người thần bí đến thành phố Trung Nguyên? Điều tra tin tức của mình?
Bây giờ đang đi về phía biệt thự bên hô Nhạn Minh?
Đột nhiên, linh quang của Dương Tiêu loé lên: “Lý Thân Chiên, lập tức huy động tất cả mọi người đến biệt thự bên hồ Nhạn Minh, phải ngăn bọn họ lại cho tôi!”
Dương Tiêu chỉ nghĩ thôi cũng có thể đoán được đó chắc chắn là Dương Bân Hàn, anh trai cùng cha khác mẹ với anh.
“Dương Bân Hàn, anh đừng đi quá xa! Đừng ép tôi giết anh!”
Trong tích tắc, một loại sát khí mạnh mẽ trào ra từ trong cơ thê Dương Tiêu.
Dương Bân Hàn đi về phía bờ hồ Nhạn Minh, chắc chắn là vì Đường Mộc Tuyết.
Nói trắng ra Đường Mộc Tuyết là đầu quả tim của anh, người nào dám động vào ngón tay của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.
Đồng thời cùng lúc đó, bên trong biệt thự đảo nhỏ ở trung tâm hồ Nhạn Minh.
Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm từ huyện Thiên Sơn trở về, Đường Mộc Tuyết đích thân đến nhà ga đón bọn họ Bang!!!
Đột nhiên, cửa biệt thự bị đạp tung.
Bước vào là bóng dáng Dương Bân Hàn, theo sau Dương Bân Hàn là nhóm vệ sĩ lần lượt đi vào.
Triệu Cầm ngồi tàu xe mệt mỏi, nhìn thấy Dương Bân Hàn đạp cửa, trong lòng lập tức nỗi lửa: “Dương Tiêu cậu được lắm, thật to gán, không chỉ đạp.
cửa, còn mang theo một nhóm người về nhà, cậu muốn làm gì? Lật trời hả?”
“Dương Tiêu, đừng tưởng cậu tìm được hung thủ hạ độc bà cụ ở huyện Thiên Sơn, cậu có thể ở trong cái nhà này không kiếng nề gì cải” Đường Kiên Quốc cũng tức giận.
Đường Mộc Tuyết sững sờ: “Dương Tiêu, không phải anh đi Giang Nam à? Sao lại trở vê sớm như vậy?”
Không thể không nói, Dương Bân Hàn và Dương Tiêu trông giồng nhau đến mức không quen thuộc với họ thì không thể nhận ra.
Ban đầu Dương Bân Hàn ngạc nhiên, sau đó không nhịn được bật cười.
Anh ta biết mình trông rất giống Dương Tiêu, trong lòng không khỏi nảy ra ý xâu.
Đột nhiên, đúng lúc này Lý Thần Chiến gọi tới.
Dương Tiêu kinh ngạc nhìn cuộc gọi, vừa nghe điện thoại lập tức nghe thấy tiếng đối phương truyền đến: “Điện hạ, có một nhóm người bí ẩn đã đến Trung Nguyên, không chỉ điều tra tin tức của anh, mà hình như bây đã tới khu biệt thự bên hồ Nhạn Minh, phải chăng đã tân công?”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy?”
Dương Tiêu kinh ngạc hỏi.
Người thần bí đến thành phố Trung Nguyên? Điều tra tin tức của mình?
Bây giờ đang đi về phía biệt thự bên hô Nhạn Minh?
Đột nhiên, linh quang của Dương Tiêu loé lên: “Lý Thân Chiên, lập tức huy động tất cả mọi người đến biệt thự bên hồ Nhạn Minh, phải ngăn bọn họ lại cho tôi!”
Dương Tiêu chỉ nghĩ thôi cũng có thể đoán được đó chắc chắn là Dương Bân Hàn, anh trai cùng cha khác mẹ với anh.
“Dương Bân Hàn, anh đừng đi quá xa! Đừng ép tôi giết anh!”
Trong tích tắc, một loại sát khí mạnh mẽ trào ra từ trong cơ thê Dương Tiêu.
Dương Bân Hàn đi về phía bờ hồ Nhạn Minh, chắc chắn là vì Đường Mộc Tuyết.
Nói trắng ra Đường Mộc Tuyết là đầu quả tim của anh, người nào dám động vào ngón tay của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.
Đồng thời cùng lúc đó, bên trong biệt thự đảo nhỏ ở trung tâm hồ Nhạn Minh.
Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm từ huyện Thiên Sơn trở về, Đường Mộc Tuyết đích thân đến nhà ga đón bọn họ Bang!!!
Đột nhiên, cửa biệt thự bị đạp tung.
Bước vào là bóng dáng Dương Bân Hàn, theo sau Dương Bân Hàn là nhóm vệ sĩ lần lượt đi vào.
Triệu Cầm ngồi tàu xe mệt mỏi, nhìn thấy Dương Bân Hàn đạp cửa, trong lòng lập tức nỗi lửa: “Dương Tiêu cậu được lắm, thật to gán, không chỉ đạp.
cửa, còn mang theo một nhóm người về nhà, cậu muốn làm gì? Lật trời hả?”
“Dương Tiêu, đừng tưởng cậu tìm được hung thủ hạ độc bà cụ ở huyện Thiên Sơn, cậu có thể ở trong cái nhà này không kiếng nề gì cải” Đường Kiên Quốc cũng tức giận.
Đường Mộc Tuyết sững sờ: “Dương Tiêu, không phải anh đi Giang Nam à? Sao lại trở vê sớm như vậy?”
Không thể không nói, Dương Bân Hàn và Dương Tiêu trông giồng nhau đến mức không quen thuộc với họ thì không thể nhận ra.
Ban đầu Dương Bân Hàn ngạc nhiên, sau đó không nhịn được bật cười.
Anh ta biết mình trông rất giống Dương Tiêu, trong lòng không khỏi nảy ra ý xâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.