Chương 1323
Giang Long
06/03/2022
Ngày thường cô ta mồi quan hệ tốt với Hình Kiên, lúc trước gặp chuyện gì Hình Kiến biết đều sẽ ra mặt giúp mình giải quyết.
Mình bị đánh thành đầu heo, nhưng Hình Kiến lại dửng dưng? Còn khoe đối phương là tắm gương thanh niên thời đại mới?
Chuyện gì vậy?
Mộc Tử Tỉnh nhìn Hình Kiến với vẻ bối rồi: “Chú Hình, chú có chắc là chú không nói đùa với cháu không?”
“Đùa? Không không không! Cháu gái Tử Tỉnh, chú Hình không hệ có ý nói đùa, cháu còn chưa biết đúng không, cậu Dương là một trong mười người quả cảm nhất Trung Nguyên, không tin đúng không? Đây!”
Nói xong, Hình Kiến mở cờ thi đua trên tay ra.
Nhìn kỹ, trên cờ thi đua viết tám ký tự “Anh dũng không sợ, tắm gương thời đại”.
Góc dưới bên phải của cờ thi đua cũng ghi rõ ràng tên Dương Tiêu, một trong mười nhận vật quả cảm ở Trung Quốc, đằng sau còn ghi rõ cơ quan ban hành.
Anh dũng không sợ? Tắm gương thời đại?
Àm!!I Nhìn rõ tám chữ này, Mộc Tử Tinh trợn tròn mắt như muốn rơi ra ngoài.
Đậu xanh rau má!
Phê… phế vật này lại là mười nhân vật quả cảm ở Trung Nguyên?
Điều này… làm sao có thể?
Nhìn chăm chăm vào cờ thi đua trước mặt, Mộc Tử Tinh chỉ cảm thây tam quan của mình bị hủy hoại, thậm chí cô ta còn cảm thây thời nay con mèo đã là phù dâu của con chuột.
Đúng vậy, lần này Hình Kiến đến đây đưa cờ thi đua cho Dương Tiêu.
Ông ta vừa đến tập đoàn Tuyết Tiêu tìm Dương Tiêu, nhưng Dương Tiêu không có ở đó. Vì vậy Hình Kiến đã đặc biệt đến Học viện nghệ thuật Trung Nguyên trao cờ thi đua cho Dương Tiêu.
Rốt cuộc, là mười nhân vật quả cảm ở Trung Nguyên, nhưng giải thưởng do cơ quan nhà nước ban thưởng, khá thiêng liêng, phải đối xử trang trọng.
Dương Tiêu dở khóc dở cười, anh còn tưởng Hình Kiến đến Học viện nghệ thuật Trung Nguyên làm chuyện gì, ai dè lại tới tặng cờ thi đua cho mình!
Mộc Tử Tinh chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ giữa ban ngày, cô ta khó Ấm nói: “Không có khả năng!
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Làm sao tên khôn này có thể là mười nhân vật quả cảm ở Trung Nguyên được?”
Trong mát của Mộc Tử Tỉnh, Dương Tiêu là đứa con rơi của nhà họ Dương ở Đề Đô hoàn toàn ăn bám vợ, rõ ràng là vô dụng.
Bây giờ, Dương Tiêu lác mình trở thành mười nhân vật quả cảm ở.
Trung Quốc, trong lòng Mộc Tử Tinh suy sụp không thê nói thành lời.
“Cháu gái Tử Tinh, cháu không thê có thành kiên mà xem thường người khác! Cách đây một thời gian, vụ việc chụp lén ảnh về các quý cô ở cửa lăng đồ lót và sòng bạc ; giàu nhất ở Trung Nguyên đêu do cậu Dương không màng sống chết xông vào, dẫn tới chúng tôi đã thành công bắt gọn bọn chúng!”
“Nêu không có bản lĩnh không sợ hãi của cậu Dương, chúng tôi muốn thu thập chứng cứ mới có thê thu phục được đám cặn bã xã hội này còn không biết phải mắt bao nhiêu lâu!”
Mình bị đánh thành đầu heo, nhưng Hình Kiến lại dửng dưng? Còn khoe đối phương là tắm gương thanh niên thời đại mới?
Chuyện gì vậy?
Mộc Tử Tỉnh nhìn Hình Kiến với vẻ bối rồi: “Chú Hình, chú có chắc là chú không nói đùa với cháu không?”
“Đùa? Không không không! Cháu gái Tử Tỉnh, chú Hình không hệ có ý nói đùa, cháu còn chưa biết đúng không, cậu Dương là một trong mười người quả cảm nhất Trung Nguyên, không tin đúng không? Đây!”
Nói xong, Hình Kiến mở cờ thi đua trên tay ra.
Nhìn kỹ, trên cờ thi đua viết tám ký tự “Anh dũng không sợ, tắm gương thời đại”.
Góc dưới bên phải của cờ thi đua cũng ghi rõ ràng tên Dương Tiêu, một trong mười nhận vật quả cảm ở Trung Quốc, đằng sau còn ghi rõ cơ quan ban hành.
Anh dũng không sợ? Tắm gương thời đại?
Àm!!I Nhìn rõ tám chữ này, Mộc Tử Tinh trợn tròn mắt như muốn rơi ra ngoài.
Đậu xanh rau má!
Phê… phế vật này lại là mười nhân vật quả cảm ở Trung Nguyên?
Điều này… làm sao có thể?
Nhìn chăm chăm vào cờ thi đua trước mặt, Mộc Tử Tinh chỉ cảm thây tam quan của mình bị hủy hoại, thậm chí cô ta còn cảm thây thời nay con mèo đã là phù dâu của con chuột.
Đúng vậy, lần này Hình Kiến đến đây đưa cờ thi đua cho Dương Tiêu.
Ông ta vừa đến tập đoàn Tuyết Tiêu tìm Dương Tiêu, nhưng Dương Tiêu không có ở đó. Vì vậy Hình Kiến đã đặc biệt đến Học viện nghệ thuật Trung Nguyên trao cờ thi đua cho Dương Tiêu.
Rốt cuộc, là mười nhân vật quả cảm ở Trung Nguyên, nhưng giải thưởng do cơ quan nhà nước ban thưởng, khá thiêng liêng, phải đối xử trang trọng.
Dương Tiêu dở khóc dở cười, anh còn tưởng Hình Kiến đến Học viện nghệ thuật Trung Nguyên làm chuyện gì, ai dè lại tới tặng cờ thi đua cho mình!
Mộc Tử Tinh chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ giữa ban ngày, cô ta khó Ấm nói: “Không có khả năng!
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Làm sao tên khôn này có thể là mười nhân vật quả cảm ở Trung Nguyên được?”
Trong mát của Mộc Tử Tỉnh, Dương Tiêu là đứa con rơi của nhà họ Dương ở Đề Đô hoàn toàn ăn bám vợ, rõ ràng là vô dụng.
Bây giờ, Dương Tiêu lác mình trở thành mười nhân vật quả cảm ở.
Trung Quốc, trong lòng Mộc Tử Tinh suy sụp không thê nói thành lời.
“Cháu gái Tử Tinh, cháu không thê có thành kiên mà xem thường người khác! Cách đây một thời gian, vụ việc chụp lén ảnh về các quý cô ở cửa lăng đồ lót và sòng bạc ; giàu nhất ở Trung Nguyên đêu do cậu Dương không màng sống chết xông vào, dẫn tới chúng tôi đã thành công bắt gọn bọn chúng!”
“Nêu không có bản lĩnh không sợ hãi của cậu Dương, chúng tôi muốn thu thập chứng cứ mới có thê thu phục được đám cặn bã xã hội này còn không biết phải mắt bao nhiêu lâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.