Chương 1482
Giang Long
05/05/2022
Đường Hạo khinh thường nói: – “Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, hai người ngu ngôc các người tự cho _ răng mình thông minh, xem tôi khiến hai người từng bước một trở thành một tên hê như thế nào!”
“Tôi chưa bao giờ có thói quen nghe người ta xì hơi, anh nói xong chưa?”
Dương Tiêu bó SG Đường Hạo đầy vạch đen, rất muốn đập ngay vào miệng Dương Tiêu sưng thành cái lạp xưởng.
Cái miệng này quá tỉ tiện.
Đường Hạo chế nhạo giơ ngón giữa lên vói Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, vẻ mặt khinh thường.
Miyamoto Masao cũng cười âm u, cho dù món quà của Đường Mộc Tuyệt làm bà Miria hài lòng, nhưng bọn họ vẫn thuận lợi như cũ.
Một món quà loè loẹt không thể quyết định ý chí cuôi cùng của gia đình Victor.
Bước vào khách sạn, Dương Tiêu hơi kinh ngạc.
Khách sạn Thân Đô xứng danh là siêu khách sạn số một ở Trung Nguyên, nguy nga tráng lệ chẳng khác gì hoàng cung thời xưa.
Sự kết hợp giữa phong cách cỏ kính của Trung Hoa và phong cách Âu Mỹ tạo cho người nhìn một tác động mạnh về thị giác.
Tấm thảm là đồ cổ, trên tường treo nhiêu bức tranh nổi tiếng, những chiếc đèn pha lê tuyệt đẹp treo trên không.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Mộc Tuyết đên khách sạn Thân Đô, cô _ cũng bị cảnh tượng xa hoa làm chân động.
“Hai con dế nhữi!” Miyamoto Masao khinh thường nói.
Đám đông đên một phòng cao cấp, sau khi vào chỗ ngôi, Đường Hạo nhìn Miyamoto Masao: “Ông Miyamoto, ông Victor và bà Miria từ xa tới, sợ là đã đói rôi. Hay chúng ta trực tiệp bắt đâu luôn đi? “
“Ừm, vậy thì bắt đầu thôi!” Miyamoto Masao vô tay tỏ vẻ kiên quyết.
Theo sau tiếng võ tay, một số nhân viên phục vụ khách sạn bước vào _ phòng cùng với những đĩa ăn tinh tế.
Dẫn đầu là sáu miếng bít tết, những miệng bít têt có màu sắc và hương vị thơm ngon, nhìn thoáng qua đã thây ngon miệng.
Victor ngạc nhiên: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là bít tết làm từ thịt bò Kobe, là đặc sản số một của Nhật đúng không?”
“Ông Victor quả là có thị lực tốt. Đây là miệng bít tết Kobe tươi ngon nhất do ông Miyamoto chuân bị tỉ mỉ!”
Đường Hạo tự hào nói.
Vừa nói, Đường Hạo vừa đặc biệt liệc nhìn Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, ý cười nhạo báng hoàn toàn không che giâu được.
Người ta nói răng thịt bò Kobe được nuôi bằng cách mát-xa, cho uông bia là một món ngon được cả thê giới công nhận.
Anh ta và Miyamoto Masao chuẩn bị bít tết Kobe cho bữa trưa, bầu không khí cao cập trực tiệp đè bẹp Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.
Bà Miria nói với vẻ thèm ăn: “Lần cuối cùng tôi ăn bít tết Kobe chính hiệu là ở Nhật cách đây hơn mười năm. Tôi và Victor vội vã đi máy bay qua đêm nn Trung Nguyên, xác thực là hơi óiP”
“Tôi chưa bao giờ có thói quen nghe người ta xì hơi, anh nói xong chưa?”
Dương Tiêu bó SG Đường Hạo đầy vạch đen, rất muốn đập ngay vào miệng Dương Tiêu sưng thành cái lạp xưởng.
Cái miệng này quá tỉ tiện.
Đường Hạo chế nhạo giơ ngón giữa lên vói Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, vẻ mặt khinh thường.
Miyamoto Masao cũng cười âm u, cho dù món quà của Đường Mộc Tuyệt làm bà Miria hài lòng, nhưng bọn họ vẫn thuận lợi như cũ.
Một món quà loè loẹt không thể quyết định ý chí cuôi cùng của gia đình Victor.
Bước vào khách sạn, Dương Tiêu hơi kinh ngạc.
Khách sạn Thân Đô xứng danh là siêu khách sạn số một ở Trung Nguyên, nguy nga tráng lệ chẳng khác gì hoàng cung thời xưa.
Sự kết hợp giữa phong cách cỏ kính của Trung Hoa và phong cách Âu Mỹ tạo cho người nhìn một tác động mạnh về thị giác.
Tấm thảm là đồ cổ, trên tường treo nhiêu bức tranh nổi tiếng, những chiếc đèn pha lê tuyệt đẹp treo trên không.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Mộc Tuyết đên khách sạn Thân Đô, cô _ cũng bị cảnh tượng xa hoa làm chân động.
“Hai con dế nhữi!” Miyamoto Masao khinh thường nói.
Đám đông đên một phòng cao cấp, sau khi vào chỗ ngôi, Đường Hạo nhìn Miyamoto Masao: “Ông Miyamoto, ông Victor và bà Miria từ xa tới, sợ là đã đói rôi. Hay chúng ta trực tiệp bắt đâu luôn đi? “
“Ừm, vậy thì bắt đầu thôi!” Miyamoto Masao vô tay tỏ vẻ kiên quyết.
Theo sau tiếng võ tay, một số nhân viên phục vụ khách sạn bước vào _ phòng cùng với những đĩa ăn tinh tế.
Dẫn đầu là sáu miếng bít tết, những miệng bít têt có màu sắc và hương vị thơm ngon, nhìn thoáng qua đã thây ngon miệng.
Victor ngạc nhiên: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là bít tết làm từ thịt bò Kobe, là đặc sản số một của Nhật đúng không?”
“Ông Victor quả là có thị lực tốt. Đây là miệng bít tết Kobe tươi ngon nhất do ông Miyamoto chuân bị tỉ mỉ!”
Đường Hạo tự hào nói.
Vừa nói, Đường Hạo vừa đặc biệt liệc nhìn Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, ý cười nhạo báng hoàn toàn không che giâu được.
Người ta nói răng thịt bò Kobe được nuôi bằng cách mát-xa, cho uông bia là một món ngon được cả thê giới công nhận.
Anh ta và Miyamoto Masao chuẩn bị bít tết Kobe cho bữa trưa, bầu không khí cao cập trực tiệp đè bẹp Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.
Bà Miria nói với vẻ thèm ăn: “Lần cuối cùng tôi ăn bít tết Kobe chính hiệu là ở Nhật cách đây hơn mười năm. Tôi và Victor vội vã đi máy bay qua đêm nn Trung Nguyên, xác thực là hơi óiP”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.