Chương 1511
Giang Long
17/05/2022
Dương Tiêu nói thật: “Ừ, nhóc đó đang quay bộ phim chiếu Tết năm nay ở trường quay của Trung Nguyên!”
“Ừm, anh mau đi đi, chuyện hợp tác với gia đình Victor để em và anh Long Ngũ xử lý là được rồi!” Đường Mộc Tuyết hiền thục nói.
Dương Tiêu đáp: “Ừ, nếu đến kịp thì buôi tôi cùng ăn tối, vừa hay hai người có thê chính thức gặp mặt!”
Chào hỏi Long Ngũ xong, Dương Tiêu lái xe đi vệ phía trường quay của Trung Nguyên.
“Anh Dương Tiêu, em ở đây!”
Vừa đến trường quay thành phố Trung Nguyên, Tô Thiên Lung hoa nhường nguyệt thẹn đã vây tay với Dương Tiêu.
Dương Tiêu dừng xe, đi về phía Tô Thiên Lung.
Vèol Trong giây tiếp theo, Tô Thiên Lung nhớ Dương Tiêu không chịu được đã lao vào vòng tay của Dương Tiêu.
“Anh Dương Tiêu, Thiên Lung nhớ anh chết đi được!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Thiên Lung đỏ bừng.
Trên đời này, ngoài Dương Tiêu ra, cô thật sự không có người thân nào.
“Đờ… đờ mòIII”
Đúng lúc này, mộ thanh niên lái xe Lamborghini nhìn thầy thê trợn mắt đên mức suýt lòi ra ngoài.
Trong phút chốc, thanh niên lao tới trước mặt Dương Tiêu gâm lên: “Khồn kiếp! Mau buông Thiên Lung của tôi ra, nêu không, tôi bảo đảm sẽ khiến anh hồi hận về sự ngu ngôc của mình!” Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!
Ánh mắt thanh niên tràn đầy ghen tị và tức giận, cứ như thê Dương Tiêu không buông Tô Thiên Lung ra, anh ta sẽ hiến Dương Tiêu chêt không có chỗ chôn.
“Anh là ai?” Nhìn thanh niên tức giận, Dương Tiêu nhướng mày.
Ánh mắt của thành niên như nứt ra: “Tôi là ai? Mẹ kiếp tôi là tô tông của anhl”
Tổ tông của anh?
Bị thanh niên cưỡng ép sỉ nhục, trên mặt Dương Tiêu lập tức bao phủ mây mù.
Bất cứ ai quen biết Dương Tiêu đều biết Dương Tiêu đang rất tức giận.
“Có giỏi thì anh nói lại xem!” Hai mắt Dương Tiêu âm hiểm lạnh lẽo, từ trong cơ thể anh toả ra một loại hơi thở mãnh liệt.
Nhìn thầy Dương Tiêu tức giận, thanh niên lái Lamborghini sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Tiêu lập tức tràn đầy e dè.
Dường như người đứng trước mặt anh ta hoàn toàn không phải con người, mà là một con quái thú siêu hung dữ. Một khi nồi điên có thể giết người bắt cứ lúc nào.
Tuy nhiên, thanh niên lái Lamborghini cũng không sợ hãi mây, anh ta giả VỜ bình tĩnh nhìn Dương Tiêu: “Doạ ông hả? Mẹ kiếp anh biết ô ông đây là ai không? Dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi, tin một cuộc gọi của ông đây có thể khiến mỗi phút có hàng ti cách giết anh không?”
Anh ta kiêu ngạo, như thể trước mặt anh ta Dương Tiêu là con kiến, một khi anh ta nồi điên, Dương Tiêu sẽ chết chắc.
“Vương Tinh, anh đừng có quá đáng!”
“Ừm, anh mau đi đi, chuyện hợp tác với gia đình Victor để em và anh Long Ngũ xử lý là được rồi!” Đường Mộc Tuyết hiền thục nói.
Dương Tiêu đáp: “Ừ, nếu đến kịp thì buôi tôi cùng ăn tối, vừa hay hai người có thê chính thức gặp mặt!”
Chào hỏi Long Ngũ xong, Dương Tiêu lái xe đi vệ phía trường quay của Trung Nguyên.
“Anh Dương Tiêu, em ở đây!”
Vừa đến trường quay thành phố Trung Nguyên, Tô Thiên Lung hoa nhường nguyệt thẹn đã vây tay với Dương Tiêu.
Dương Tiêu dừng xe, đi về phía Tô Thiên Lung.
Vèol Trong giây tiếp theo, Tô Thiên Lung nhớ Dương Tiêu không chịu được đã lao vào vòng tay của Dương Tiêu.
“Anh Dương Tiêu, Thiên Lung nhớ anh chết đi được!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Thiên Lung đỏ bừng.
Trên đời này, ngoài Dương Tiêu ra, cô thật sự không có người thân nào.
“Đờ… đờ mòIII”
Đúng lúc này, mộ thanh niên lái xe Lamborghini nhìn thầy thê trợn mắt đên mức suýt lòi ra ngoài.
Trong phút chốc, thanh niên lao tới trước mặt Dương Tiêu gâm lên: “Khồn kiếp! Mau buông Thiên Lung của tôi ra, nêu không, tôi bảo đảm sẽ khiến anh hồi hận về sự ngu ngôc của mình!” Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!
Ánh mắt thanh niên tràn đầy ghen tị và tức giận, cứ như thê Dương Tiêu không buông Tô Thiên Lung ra, anh ta sẽ hiến Dương Tiêu chêt không có chỗ chôn.
“Anh là ai?” Nhìn thanh niên tức giận, Dương Tiêu nhướng mày.
Ánh mắt của thành niên như nứt ra: “Tôi là ai? Mẹ kiếp tôi là tô tông của anhl”
Tổ tông của anh?
Bị thanh niên cưỡng ép sỉ nhục, trên mặt Dương Tiêu lập tức bao phủ mây mù.
Bất cứ ai quen biết Dương Tiêu đều biết Dương Tiêu đang rất tức giận.
“Có giỏi thì anh nói lại xem!” Hai mắt Dương Tiêu âm hiểm lạnh lẽo, từ trong cơ thể anh toả ra một loại hơi thở mãnh liệt.
Nhìn thầy Dương Tiêu tức giận, thanh niên lái Lamborghini sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Tiêu lập tức tràn đầy e dè.
Dường như người đứng trước mặt anh ta hoàn toàn không phải con người, mà là một con quái thú siêu hung dữ. Một khi nồi điên có thể giết người bắt cứ lúc nào.
Tuy nhiên, thanh niên lái Lamborghini cũng không sợ hãi mây, anh ta giả VỜ bình tĩnh nhìn Dương Tiêu: “Doạ ông hả? Mẹ kiếp anh biết ô ông đây là ai không? Dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi, tin một cuộc gọi của ông đây có thể khiến mỗi phút có hàng ti cách giết anh không?”
Anh ta kiêu ngạo, như thể trước mặt anh ta Dương Tiêu là con kiến, một khi anh ta nồi điên, Dương Tiêu sẽ chết chắc.
“Vương Tinh, anh đừng có quá đáng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.