Chương 1523
Giang Long
21/05/2022
Mẹ kiếp, loại câu trả lời máu chó gì vậy?
Trả lời như này có khác gì tên đầu trộm đuôi cướp đâu?
Im lặng! Hiện trường đột nhiên rơi vào im lặng đên kỳ lạ.
“Ha ha! Bị câu trả lời của bổn thiếu làm choáng váng hết à?” Vương Tinh dương dương tự đắc nói.
Khúc khíchI Tô Thiên Lung là người đâu tiên không nhịn được bật cười thành tiêng, gương mặt trang điểm xinh đẹp của cô run lên, ánh mất nhìn Vương Tỉnh mang theo vẻ giêu cọt.
Bọn đạo diễn Lưu lần lượt hoá đá, lần lượt bị câu trả lời của Vương Tỉnh làm kinh ngạc.
Dương Tiêu không nhịn được gio: ngón tay cái lên cho Vương Tỉnh: II tài, cậu Vương thật sự là nhân tài”
Ngay từ đầu Dương Tiêu đã biết miệng chó của Vương Tỉnh tuyệt đối không mọc được ngà voi. Ai biệt Vương Tỉnh này vừa mở miệng đã khiến người khác kinh ngạc không nhẹ. . truyện kiếm hiệp hay
Nhiều diễn viên đứng sau đạo diễn Lưu không nhịn được cười ra tiêng.
Quá buồn cười, thật sự quá buồn cười.
Tất cả đều mang vẻ vui đùa, ánh mắt nhìn Vương Tỉnh giống như đang nhìn một trò đùa.
“Nhân tài? Anh châm chọc đúng không? Nhưng không quan trọng, ít nhật tôi đã trả lời được phải không?”
Vương Tỉnh đắc ý nói.
Nhìn Vương Tỉnh không biết xáu hồ, Dương Tiêu cười nói: “Đây được coi đáp án à? Cậu Vương, phải thừa nhận anh có tài hài kịch, nhưng rất tiếc phải nói với anh räng những gì Thiên Lung nói vừa rôi là dùng abcdefg đặt thành câu tiếng Anh!”
“Đặt câu bằng tiếng Anh? Nãy nói thế à?” Vương Tỉnh ngạc nhiên nhìn đạo diễn Lưu.
Đạo diễn Lưu có nén cười: “Cậu Vương, cô Thiên Lung đã nói rồi, đặt một cầu tiếng Anh!”
“Ha ha ha ha! Vương Tỉnh, anh là khỉ được đưa tới đây chọc cười à? Anh thế này không làm diễn viên hài thì thật phí!” Tô Thiên Lung cười ra tiếng.
Nhìn vẻ mặt vui đùa của mọi người, mặt Vương Tỉnh càng trở nên xâu xí hơn.
Làm diễn viên hài? Có năng khiếu hài kịch?
Đây là đang sỉ nhục mình là trò cười hả?
Dương Tiêu dang tay với Vương Tỉnh: “Được rôi, cậu Vương dừng trò hề lại đi. Ván đầu tiên anh thăng bằng cách không chính đáng, ván thứ hai anh không trả lời được, chúng ta hoà.
Bây giờ chúng tôi chuẩn bị bâm máy, anh cứ đứng ở một bên xem đừng làm phiên, được chứ?”
“Hoà?” Vẻ mặt Vương Tỉnh trầm như nước.
Vốn dĩ anh ta muốn hung hăng sỉ nhục Dương Tiêu, ai ngờ Tô Thiên Lung đã ra đề khó hoàn toàn đánh bại anh ta.
Tô Thiên Lung nói với đạo diễn Lưu: “Đạo diễn Lưu, chuẩn bị bắt tay vào công việc thôi. Về phần người không có chức vụ, vẫn nên đừng đề anh ta vào địa điểm quay, tránh chậm trễ quá trình quay của chúng tai”
“Cậu Vương, cậu xem?” Đạo diễn Lưu nhìn Vương Tinh.
Trả lời như này có khác gì tên đầu trộm đuôi cướp đâu?
Im lặng! Hiện trường đột nhiên rơi vào im lặng đên kỳ lạ.
“Ha ha! Bị câu trả lời của bổn thiếu làm choáng váng hết à?” Vương Tinh dương dương tự đắc nói.
Khúc khíchI Tô Thiên Lung là người đâu tiên không nhịn được bật cười thành tiêng, gương mặt trang điểm xinh đẹp của cô run lên, ánh mất nhìn Vương Tỉnh mang theo vẻ giêu cọt.
Bọn đạo diễn Lưu lần lượt hoá đá, lần lượt bị câu trả lời của Vương Tỉnh làm kinh ngạc.
Dương Tiêu không nhịn được gio: ngón tay cái lên cho Vương Tỉnh: II tài, cậu Vương thật sự là nhân tài”
Ngay từ đầu Dương Tiêu đã biết miệng chó của Vương Tỉnh tuyệt đối không mọc được ngà voi. Ai biệt Vương Tỉnh này vừa mở miệng đã khiến người khác kinh ngạc không nhẹ. . truyện kiếm hiệp hay
Nhiều diễn viên đứng sau đạo diễn Lưu không nhịn được cười ra tiêng.
Quá buồn cười, thật sự quá buồn cười.
Tất cả đều mang vẻ vui đùa, ánh mắt nhìn Vương Tỉnh giống như đang nhìn một trò đùa.
“Nhân tài? Anh châm chọc đúng không? Nhưng không quan trọng, ít nhật tôi đã trả lời được phải không?”
Vương Tỉnh đắc ý nói.
Nhìn Vương Tỉnh không biết xáu hồ, Dương Tiêu cười nói: “Đây được coi đáp án à? Cậu Vương, phải thừa nhận anh có tài hài kịch, nhưng rất tiếc phải nói với anh räng những gì Thiên Lung nói vừa rôi là dùng abcdefg đặt thành câu tiếng Anh!”
“Đặt câu bằng tiếng Anh? Nãy nói thế à?” Vương Tỉnh ngạc nhiên nhìn đạo diễn Lưu.
Đạo diễn Lưu có nén cười: “Cậu Vương, cô Thiên Lung đã nói rồi, đặt một cầu tiếng Anh!”
“Ha ha ha ha! Vương Tỉnh, anh là khỉ được đưa tới đây chọc cười à? Anh thế này không làm diễn viên hài thì thật phí!” Tô Thiên Lung cười ra tiếng.
Nhìn vẻ mặt vui đùa của mọi người, mặt Vương Tỉnh càng trở nên xâu xí hơn.
Làm diễn viên hài? Có năng khiếu hài kịch?
Đây là đang sỉ nhục mình là trò cười hả?
Dương Tiêu dang tay với Vương Tỉnh: “Được rôi, cậu Vương dừng trò hề lại đi. Ván đầu tiên anh thăng bằng cách không chính đáng, ván thứ hai anh không trả lời được, chúng ta hoà.
Bây giờ chúng tôi chuẩn bị bâm máy, anh cứ đứng ở một bên xem đừng làm phiên, được chứ?”
“Hoà?” Vẻ mặt Vương Tỉnh trầm như nước.
Vốn dĩ anh ta muốn hung hăng sỉ nhục Dương Tiêu, ai ngờ Tô Thiên Lung đã ra đề khó hoàn toàn đánh bại anh ta.
Tô Thiên Lung nói với đạo diễn Lưu: “Đạo diễn Lưu, chuẩn bị bắt tay vào công việc thôi. Về phần người không có chức vụ, vẫn nên đừng đề anh ta vào địa điểm quay, tránh chậm trễ quá trình quay của chúng tai”
“Cậu Vương, cậu xem?” Đạo diễn Lưu nhìn Vương Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.