Chương 1802
Giang Long
12/09/2022
Trong ấn tượng của Dương Tiêu, Lý Thân Chiên luôn là hình ảnh của một người đàn ông mạnh mẽ và cứng cỏi, anh ta chảy máu không chảy nước mắt.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa rơi vào nỗi buồn mà thôi.
Nằm ở trên giường, Dương Tiêu lẫm bẩm: “Thật sự không nhận ra! Xem ra anh chàng này cũng là người có chuyện xưal”
Lý Thần Chiến không. muốn nói quá nhiều, Dương Tiêu cũng thật sự không ép hỏi Lý Thần Chiến quá nhiêu.
Đơn giản, Dương Tiêu cũng không nghĩ nhiều như vậy. Ánh mắt anh hơi lạnh, nghĩ đến cuộc gặp gỡ tại khách sạn Thân Phong và nhà họ Dương ở Đề Đô ngày mai.
Cùng lúc đó, nội bộ nhà họ Dương ở Đêề Đô rồi ren.
“Cái gì? Các người không giết được Dương Tiêu, lại còn bị thương? Vô dụng, đúng là một lũ vô dụng!” Khi biết Dương Tiêu chưa chết, mũi của Dương Bân Hàn gần như bốc khói.
Ánh mắt anh ta đầy lạnh lùng: “Dương Tiêu, Dương Tiêu, chưa chết thì sao? Nói cho cậu biết, chỉ cần ngày mai cậu dám đến khách sạn Thần Phong, tôi sẽ khiến cậu mắt mặt và trở thành trò cười của Đề Đôi”
Đêm dài, cuối cùng thì bình minh cũng ló dạng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Tiêu chắp tay đứng trên ban công ‘ quan sát: “Dương Bân Hàn, tôi Dương Tiêu đã trở lại. Nhà họ Dương ở Đề Đô, tôi Dương Tiêu cuối củng đã trở lại! Các người đã sẵn sàng cho sự trở lại của tôi chưa?”
Dứt lời, một tia sáng từ trong mắt Dương Tiêu bùng lên, hào quang rộng lón bộc phát.
Mặt trời mới mọc thống trị thế giới!
Đêm đen lại rút quân!
Thanh kiếm chiến thắng mang theo lòi thê đang bắt đâu thê hiện lợi thế của nói Những mảnh vỡ vụn phá vỡ xiềng xích của giâc mơ Kim phút trên tháp đồng hồ đã chỉ giờ tạm biệt!
Cho dù đồng hồ cát chôn vùi mọi thứ!
Cho dù vinh quang của trận chiến đẫm máu cuối cùng cũng bị cát bụi làm loãng đi!
Cuộc hành trình ở phía xa đã bị khóal Run rấy đi! Những kẻ mang tội lỗi kial Tôi, Dương Tiêu, lần này thực sự đã trở lại.
Lúc này, tại nhà họ Dương ở Đề Đô.
Bà cụ nhà họ Dương ăn mặc lông lẫy, chống gậy khí thế bất phàm dẫn đầu nhìn quản gia Trịnh Thu: “Quản gia Trịnh, cháu trai nhỏ kia của tôi đã về rôi à?”
“Quả thật hôm qua cậu chủ nhỏ đã trở lại Đề Đô!” Quản gia Trịnh Thu đáp.
Bà cụ nghe vậy, trên mặt già nua lộ ra vẻ tức giận: “Thật sự quá hỗn! Nếu đã trỏ vê, tại sạo không tói gặp tôi?
Coi tôi không tồn tại hả?”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của bà cụ, quản gia Trịnh Thu thở dài trong lòng.
Bà chủ à bà chủ, xem ra bà thật sự cho răng cậu chủ nhỏ rất bát tài. Quả thật năm đó cậu chủ nhỏ không quyền không thê, chỉ có thê bị các người ức hiệp. Bây giờ cậu chủ nhỏ đã sớm xưa đâu bằng nay, làm sao có thể bị bà khống chế nữa?
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa rơi vào nỗi buồn mà thôi.
Nằm ở trên giường, Dương Tiêu lẫm bẩm: “Thật sự không nhận ra! Xem ra anh chàng này cũng là người có chuyện xưal”
Lý Thần Chiến không. muốn nói quá nhiều, Dương Tiêu cũng thật sự không ép hỏi Lý Thần Chiến quá nhiêu.
Đơn giản, Dương Tiêu cũng không nghĩ nhiều như vậy. Ánh mắt anh hơi lạnh, nghĩ đến cuộc gặp gỡ tại khách sạn Thân Phong và nhà họ Dương ở Đề Đô ngày mai.
Cùng lúc đó, nội bộ nhà họ Dương ở Đêề Đô rồi ren.
“Cái gì? Các người không giết được Dương Tiêu, lại còn bị thương? Vô dụng, đúng là một lũ vô dụng!” Khi biết Dương Tiêu chưa chết, mũi của Dương Bân Hàn gần như bốc khói.
Ánh mắt anh ta đầy lạnh lùng: “Dương Tiêu, Dương Tiêu, chưa chết thì sao? Nói cho cậu biết, chỉ cần ngày mai cậu dám đến khách sạn Thần Phong, tôi sẽ khiến cậu mắt mặt và trở thành trò cười của Đề Đôi”
Đêm dài, cuối cùng thì bình minh cũng ló dạng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Tiêu chắp tay đứng trên ban công ‘ quan sát: “Dương Bân Hàn, tôi Dương Tiêu đã trở lại. Nhà họ Dương ở Đề Đô, tôi Dương Tiêu cuối củng đã trở lại! Các người đã sẵn sàng cho sự trở lại của tôi chưa?”
Dứt lời, một tia sáng từ trong mắt Dương Tiêu bùng lên, hào quang rộng lón bộc phát.
Mặt trời mới mọc thống trị thế giới!
Đêm đen lại rút quân!
Thanh kiếm chiến thắng mang theo lòi thê đang bắt đâu thê hiện lợi thế của nói Những mảnh vỡ vụn phá vỡ xiềng xích của giâc mơ Kim phút trên tháp đồng hồ đã chỉ giờ tạm biệt!
Cho dù đồng hồ cát chôn vùi mọi thứ!
Cho dù vinh quang của trận chiến đẫm máu cuối cùng cũng bị cát bụi làm loãng đi!
Cuộc hành trình ở phía xa đã bị khóal Run rấy đi! Những kẻ mang tội lỗi kial Tôi, Dương Tiêu, lần này thực sự đã trở lại.
Lúc này, tại nhà họ Dương ở Đề Đô.
Bà cụ nhà họ Dương ăn mặc lông lẫy, chống gậy khí thế bất phàm dẫn đầu nhìn quản gia Trịnh Thu: “Quản gia Trịnh, cháu trai nhỏ kia của tôi đã về rôi à?”
“Quả thật hôm qua cậu chủ nhỏ đã trở lại Đề Đô!” Quản gia Trịnh Thu đáp.
Bà cụ nghe vậy, trên mặt già nua lộ ra vẻ tức giận: “Thật sự quá hỗn! Nếu đã trỏ vê, tại sạo không tói gặp tôi?
Coi tôi không tồn tại hả?”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của bà cụ, quản gia Trịnh Thu thở dài trong lòng.
Bà chủ à bà chủ, xem ra bà thật sự cho răng cậu chủ nhỏ rất bát tài. Quả thật năm đó cậu chủ nhỏ không quyền không thê, chỉ có thê bị các người ức hiệp. Bây giờ cậu chủ nhỏ đã sớm xưa đâu bằng nay, làm sao có thể bị bà khống chế nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.