Chương 1964
Giang Long
24/02/2024
Gọi xong, Sử Tường nghiêm mặt nhìn chăm chăm Dương Tiêu: “Anh chết chắc rồi, hôm nay anh chết chắc rôi, có giỏi thi đừng đi!”
Là con trai của một gia đình giàu có, Sử Tường ngậm thìa vàng trưởng thành, anh ta nào phải chịu đựng sự sỉ nhục như này.
Đặc biệt là Đường Đường, dù phải trả bất cứ giá nào anh ta cũng phải có được.
“Dương Tiêu, mau đi thôi, nhà họ Sử ở Đề Đô không đơn giản!” Đường Đường lo lãng nói.
Dương Tiêu cười dịu dàng: “Không sao, tin tưởng anh!”
Anh có thể nhìn ra Sử Tường này không chỉ là một tay ăn chơi, mà còn là một tay ăn chơi điền hình.
Nếu hôm nay mình không giải quyết chuyện này triệt để, e rằng khi mình rời Học viện Nghệ thuật Đề Đô, Đường Đường sẽ còn gặp rắc rối lớn hơn.
Mà đối phương phi thẳng vào thân thể Đường Tăng, muốn nhúng chàm Đường Đường, còn kinh THững hơn nhiêu so với bạo lực học đường.
Vì vậy, hôm nay Dương Tiêu muốn làm cho Sử Tường sợ hãi, để › Đường Đường nhàn nhã ở lại Học viện Nghệ thuật Đề Đô.
“Dương Tiêu!” Đường Đường lo lắng nắm góc quần áo của Dương Tiêu.
Cộp cộp cộp!
Không lâu sau, có tiếng bước chân vội vã ở câu thang lên sân thượng.
Tên cầm đầu vạm vỡ xông lên sân thượng, tức giận hét lên: TÔ) ngay.
trong Đề Đô ai dám khiêu khích cậu Sử, mau cút ra đây cho tôi!”
“Anh Thâm, là anh ta!” Sử Tường nhìn thây cứu tinh tới, anh ta chỉ vào Dương Tiêu với vẻ mặt hung ác.
Dương Tiêu nhíu mày nhìn người đi tới: “Tông Thâm đúng không? Anh ngứa da hả? Hay là muốn xuống địa ngục với Khượng Hiến, trên đường đến hoàng tuyên, hai người cùng thoải mái tự nhiên?”
“Đậu… đậu xanh rau mát”
Nhìn rõ mặt của Dương Tiêu, người đàn ông vạm vỡ đi đầu sợ hãi như chuột giâm phải mèo.
Quân tiếp viện mà Sử Tường gọi tới không phải ai khác mà chính là Tống Thâm, ông lớn quyền lực nhát Đé Đô vừa bị Dương Tiêu làm cho choáng váng.
Nhìn thấy sự kỳ lạ của Tống Thâm, Sử Tường thắc mắc hỏi: “Anh Thâm, chẳng lẽ anh quen tên nhóc này?”
Nhà họ Sử là danh gia vọng tộc ở Đế Đô, bên trong thâm hậu, Tổng Thâm đã từng bí mật xử lý rất nhiều việc bắn thỉu của nhà họ Sử.
Vì vậy, Sử Tường và Tống Thâm có môi quan hệ rất tôt, mỗi khi Sử Tường bắt nạt ai đó, Tống Thâm đều giúp đỡ Sử Tường.
“Quen hay không quen?” Nhìn thấy nụ cười bất cần đời của Dương Tiêu, Tông Thâm suýt khóc.
Anh ta đã bồ trí người đưa đầu của Khương Hiến đến nhà họ Khương, còn chưa kịp về đến trụ sở đã nhận được điện thoại của Sử Tường, ai ngờ tên Sử Tường có mặt như mù này lại xúc phạm Dương Tiêu, theo quan điểm của Tống Thâm điều này là điên rồ.
Anh chàng trước mặt này còn dám giết Khương Hiền cậu chủ nhà họ Khương, càng không cần phải nói đên một Tông Thâm.
Dương Tiêu ngạc nhiên nhìn Tống Thâm: “Tôi và anh quen biết không?”
Là con trai của một gia đình giàu có, Sử Tường ngậm thìa vàng trưởng thành, anh ta nào phải chịu đựng sự sỉ nhục như này.
Đặc biệt là Đường Đường, dù phải trả bất cứ giá nào anh ta cũng phải có được.
“Dương Tiêu, mau đi thôi, nhà họ Sử ở Đề Đô không đơn giản!” Đường Đường lo lãng nói.
Dương Tiêu cười dịu dàng: “Không sao, tin tưởng anh!”
Anh có thể nhìn ra Sử Tường này không chỉ là một tay ăn chơi, mà còn là một tay ăn chơi điền hình.
Nếu hôm nay mình không giải quyết chuyện này triệt để, e rằng khi mình rời Học viện Nghệ thuật Đề Đô, Đường Đường sẽ còn gặp rắc rối lớn hơn.
Mà đối phương phi thẳng vào thân thể Đường Tăng, muốn nhúng chàm Đường Đường, còn kinh THững hơn nhiêu so với bạo lực học đường.
Vì vậy, hôm nay Dương Tiêu muốn làm cho Sử Tường sợ hãi, để › Đường Đường nhàn nhã ở lại Học viện Nghệ thuật Đề Đô.
“Dương Tiêu!” Đường Đường lo lắng nắm góc quần áo của Dương Tiêu.
Cộp cộp cộp!
Không lâu sau, có tiếng bước chân vội vã ở câu thang lên sân thượng.
Tên cầm đầu vạm vỡ xông lên sân thượng, tức giận hét lên: TÔ) ngay.
trong Đề Đô ai dám khiêu khích cậu Sử, mau cút ra đây cho tôi!”
“Anh Thâm, là anh ta!” Sử Tường nhìn thây cứu tinh tới, anh ta chỉ vào Dương Tiêu với vẻ mặt hung ác.
Dương Tiêu nhíu mày nhìn người đi tới: “Tông Thâm đúng không? Anh ngứa da hả? Hay là muốn xuống địa ngục với Khượng Hiến, trên đường đến hoàng tuyên, hai người cùng thoải mái tự nhiên?”
“Đậu… đậu xanh rau mát”
Nhìn rõ mặt của Dương Tiêu, người đàn ông vạm vỡ đi đầu sợ hãi như chuột giâm phải mèo.
Quân tiếp viện mà Sử Tường gọi tới không phải ai khác mà chính là Tống Thâm, ông lớn quyền lực nhát Đé Đô vừa bị Dương Tiêu làm cho choáng váng.
Nhìn thấy sự kỳ lạ của Tống Thâm, Sử Tường thắc mắc hỏi: “Anh Thâm, chẳng lẽ anh quen tên nhóc này?”
Nhà họ Sử là danh gia vọng tộc ở Đế Đô, bên trong thâm hậu, Tổng Thâm đã từng bí mật xử lý rất nhiều việc bắn thỉu của nhà họ Sử.
Vì vậy, Sử Tường và Tống Thâm có môi quan hệ rất tôt, mỗi khi Sử Tường bắt nạt ai đó, Tống Thâm đều giúp đỡ Sử Tường.
“Quen hay không quen?” Nhìn thấy nụ cười bất cần đời của Dương Tiêu, Tông Thâm suýt khóc.
Anh ta đã bồ trí người đưa đầu của Khương Hiến đến nhà họ Khương, còn chưa kịp về đến trụ sở đã nhận được điện thoại của Sử Tường, ai ngờ tên Sử Tường có mặt như mù này lại xúc phạm Dương Tiêu, theo quan điểm của Tống Thâm điều này là điên rồ.
Anh chàng trước mặt này còn dám giết Khương Hiền cậu chủ nhà họ Khương, càng không cần phải nói đên một Tông Thâm.
Dương Tiêu ngạc nhiên nhìn Tống Thâm: “Tôi và anh quen biết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.