Chương 1975
Giang Long
04/03/2024
Sử Tường đang ở trong xe cấp cứu thì điện thoại đỗ chuông, một tên đàn em lây điện thoại ra nói: “Cậu chủ, đây là điện thoại của Vương Kiệt cậu chủ nhà họ Hoàng!”
“Vương Kiệt? Gọi cho tôi!” Sử Tường nhận điện thoại.
Anh ta có môi quan hệ rât tôt với Vương Kiệt, lúc này Vương Kiệt gọi điện cho anh ta, mặc dù đang trong tình trạng này nhưng Sử Tường vẫn có thê chịu đựng cơn đau dữ dội trả lời cuộc gọi của Vương Kiệt.
Khi cuộc gọi được kết nỗi, Vương Kiệt giận dữ nói: “Anh Sử, tôi đang ở Disneyland bị người ta đánh, anh Sử, anh mau đưa người đến đây tiếp viện đi!”
“Bị người ta đánh? Ai lại kiêu ngạo như vậy?” Sử Tường thắc mắc.
Vương Kiệt nghe vậy, anh ta nhìn Dương Tiêu măng: “Ranh con, anh tên gì?”
“Dương Tiêu!” Dương Tiêu trực tiếp đáp lại.
Vương Kiệt nghe xong nói với Sử Tường: “Anh Sử, người bên kia vô danh tiêu tốt, tên Dương Tiêu!”
Dương Tiêu? Vô danh tiểu tốt?
Nghe đến đây, Sử Tường dường như đã nghĩ tới điêu gì đó, chỗ đũng quần.
của anh ta nhói đau, tay run rẩy điện thoại rơi xuông.
“Anh Sử, có chuyện gì vậy? Anh Sử, sao anh không nói?”
Nghe thây sự kỳ lạ ở đâu dây bên kia Vương Kiệt ngạc nhiên hỏi, hiện giờ anh ta đang mong Sử Tường ra mặt, chỉ cân Sử Tường ra mặt, tên Dương Tiêu này chắc chăn sẽ chết.
Sử Tường nhặt điện thoại dưới đất lên giận dữ hét lên: “Vương Kiệt, mẹ kiệp anh là trẻ mô côi thì đã đành, anh còn muôn tôi trỏ thành trẻ mồ côi như anh hả?”
“Dương Tiêu? Vô danh tiểu tốt? Tôi thực sự nghi ngờ anh bị bệnh tâm thân, là Lương Tĩnh Như cho anh sự dũng cảm hả?”
“Tên trẻ mô côi ngu dốt nhà anh, đờ mờ ông nội anh, mình anh tìm chết thì mình anh chết đi, chớ kéo ông đây làm đệm lưng!”
Sử Tường thật sự tức giận sắp bùng nô, đầu óc tên Vương Kiệt này có lỗ hả, dám xúc phạm Dương Tiều, Sử Tường thật muốn hỏi Vương Kiệt này, sông không tốt hả?Đọc tại Truyenone.com để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Anh ta vì xúc phạm Dương Tiêu, bị đánh một trận tơi bời thì đã đành, biêu tượng đàn ông còn bị phế.
Nghe thấy Sử Tường lại mắng mình là trẻ mô côi, Vương Kiệt đã vô cùng sửng sốt.
Một cơn tức giận vô hình bùng phát trào ra khỏi cơ thê.
Đôi mắt anh ta chợt đỏ bừng, đúng vậy, anh ta là một đứa trẻ mô côi.
Hồi đó cha mẹ anh ta đã xúc phạm người không nên xúc phạm, toàn bộ nhà họ Vương bị tàn sát chỉ trong một đêm.
Cha mẹ anh ta nhận ra dòng họ sắp bị xóa số nên đã đưa anh ta vào nhà họ Hoàng. Cha anh ta và chủ nhà họ Hoàng kêt nghĩa anh em.
Chủ nhà họ Hoàng không sinh đẻ được, lây vợ nhiêu năm mà không sinh được con trai, thây Vương Kiệt còn trẻ, dễ thương nên đã nuôi Vương Kiệt như con ruột của mình.
Thậm chí, chủ nhà họ Hoàng vẫn giữ nguyên tên gốc của Vương Kiệt, chỉ định Vương Kiệt là chủ nhà tiếp theo của nhà họ Hoàng.
Đây là nỗi đau không nói nên lời của Vương Kiệt trong đời này, bất cứ ai nói Vương Kiệt là đứa trẻ mô côi anh ta đều trở nên tức giận.
“Vương Kiệt? Gọi cho tôi!” Sử Tường nhận điện thoại.
Anh ta có môi quan hệ rât tôt với Vương Kiệt, lúc này Vương Kiệt gọi điện cho anh ta, mặc dù đang trong tình trạng này nhưng Sử Tường vẫn có thê chịu đựng cơn đau dữ dội trả lời cuộc gọi của Vương Kiệt.
Khi cuộc gọi được kết nỗi, Vương Kiệt giận dữ nói: “Anh Sử, tôi đang ở Disneyland bị người ta đánh, anh Sử, anh mau đưa người đến đây tiếp viện đi!”
“Bị người ta đánh? Ai lại kiêu ngạo như vậy?” Sử Tường thắc mắc.
Vương Kiệt nghe vậy, anh ta nhìn Dương Tiêu măng: “Ranh con, anh tên gì?”
“Dương Tiêu!” Dương Tiêu trực tiếp đáp lại.
Vương Kiệt nghe xong nói với Sử Tường: “Anh Sử, người bên kia vô danh tiêu tốt, tên Dương Tiêu!”
Dương Tiêu? Vô danh tiểu tốt?
Nghe đến đây, Sử Tường dường như đã nghĩ tới điêu gì đó, chỗ đũng quần.
của anh ta nhói đau, tay run rẩy điện thoại rơi xuông.
“Anh Sử, có chuyện gì vậy? Anh Sử, sao anh không nói?”
Nghe thây sự kỳ lạ ở đâu dây bên kia Vương Kiệt ngạc nhiên hỏi, hiện giờ anh ta đang mong Sử Tường ra mặt, chỉ cân Sử Tường ra mặt, tên Dương Tiêu này chắc chăn sẽ chết.
Sử Tường nhặt điện thoại dưới đất lên giận dữ hét lên: “Vương Kiệt, mẹ kiệp anh là trẻ mô côi thì đã đành, anh còn muôn tôi trỏ thành trẻ mồ côi như anh hả?”
“Dương Tiêu? Vô danh tiểu tốt? Tôi thực sự nghi ngờ anh bị bệnh tâm thân, là Lương Tĩnh Như cho anh sự dũng cảm hả?”
“Tên trẻ mô côi ngu dốt nhà anh, đờ mờ ông nội anh, mình anh tìm chết thì mình anh chết đi, chớ kéo ông đây làm đệm lưng!”
Sử Tường thật sự tức giận sắp bùng nô, đầu óc tên Vương Kiệt này có lỗ hả, dám xúc phạm Dương Tiều, Sử Tường thật muốn hỏi Vương Kiệt này, sông không tốt hả?Đọc tại Truyenone.com để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Anh ta vì xúc phạm Dương Tiêu, bị đánh một trận tơi bời thì đã đành, biêu tượng đàn ông còn bị phế.
Nghe thấy Sử Tường lại mắng mình là trẻ mô côi, Vương Kiệt đã vô cùng sửng sốt.
Một cơn tức giận vô hình bùng phát trào ra khỏi cơ thê.
Đôi mắt anh ta chợt đỏ bừng, đúng vậy, anh ta là một đứa trẻ mô côi.
Hồi đó cha mẹ anh ta đã xúc phạm người không nên xúc phạm, toàn bộ nhà họ Vương bị tàn sát chỉ trong một đêm.
Cha mẹ anh ta nhận ra dòng họ sắp bị xóa số nên đã đưa anh ta vào nhà họ Hoàng. Cha anh ta và chủ nhà họ Hoàng kêt nghĩa anh em.
Chủ nhà họ Hoàng không sinh đẻ được, lây vợ nhiêu năm mà không sinh được con trai, thây Vương Kiệt còn trẻ, dễ thương nên đã nuôi Vương Kiệt như con ruột của mình.
Thậm chí, chủ nhà họ Hoàng vẫn giữ nguyên tên gốc của Vương Kiệt, chỉ định Vương Kiệt là chủ nhà tiếp theo của nhà họ Hoàng.
Đây là nỗi đau không nói nên lời của Vương Kiệt trong đời này, bất cứ ai nói Vương Kiệt là đứa trẻ mô côi anh ta đều trở nên tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.