Chương 1993
Giang Long
04/03/2024
Lúc này, nhà họ Khương ở Đề Đô.
Quản gia nhà họ Khương đỗ đầy mỗ hôi lạnh ôm một hộp quà tỉnh xảo đi tới chỗ Khương Khâu Phong, ông cụ nhà họ Khương và Khương Võ, chủ nhà họ Khương.
Khương Võ nhìn thấy cảnh này bèn hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao sắc mặt tái nhọt như vậy? Đây là thứ gì? Đã xem chưa?”
“Thưa chủ nhà, xem… xem rồi!” Quản gia nhà họ Khương khó khăn nuốt nước bọt.
Nhìn thấy quản gia khác lạ, Khương Võ nhíu mày nói: “Xem rồi? Thứ gì mà khiến ông hoảng sợ như vậy?”
“Hả? Có mùi như máu? Rốt Cuộc trong đó có gì?” Đôi mắt của Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương lạnh lẽo.
Quản gia nhà họ Khương lại nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi vô hạn.
“Thưa chủ nhà, thưa ông cụ, bên trong hộp là… đầu… đầu của cậu chủi”
Trước cổng Học viện Nghệ thuật Đề Đô.
Dương Tiệu nhìn Đường Đường biến mắt khỏi tầm nhìn của mình, rồi anh lái chiếc Knight XV hỏng đi về phía ga ra gần đó.
Knight XV bị nỗ lốp, về cơ bản vỏ xe đã bị mục, lớp sơn trên thân xe cũng bị bong tróc, thực sự cân sửa một chút.
Về phần sau này đối mặt với Đường Đường như thê nào, Dương Tiêu tạm thời chưa nghĩ tới, nêu đã chưa nghĩ tới, nên Dương. Tiêu cũng đơn giản không nghĩ nhiêu.
Bởi vì Dương Tiêu tin rằng, thời gian là một nhà văn vĩ đại, nó sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.
Trong biệt thự của nhà họ Khương, Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương và Khương Khiên chủ nhà họ Khương đều sững sờ.
Hộp quà đựng đầu của Khương Hiên?
Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương đang ngôi trên ghê lim trăm năm đột nhiên đứng lên, hai mắt già nua trợn to nhìn quản gia: “Ông, nói gì? Trong này là… là đầu của Hiến nhỉ”
“Ông… ông cụ, vâng… vâng ạ, bên trong thực sự là đầu của cậu chủ!”
Quản gia nhà họ Khương lo lắng hoảng hồt nói.
Khương Võ sững sờ: “Nói nhảm! Làm sao có thê là đầu con trai Hiến nhỉ của tôi được?”
Nhà họ Khương là nhà quyền thế lớn nhất Đề Đô, nhân tài hàng đầu Thiên Phủ Chỉ Quốc, nhìn chung toàn bộ châu Á, nhà họ Khương cũng thuộc hàng bậc nhất.
Làm sao đầu của Khương Hiên, cậu chủ nhà họ Khương lại năm trong hộp quà xinh đẹp này, lại còn được người ta gửi đến?
Vô lý! Quá vô lý!
“Chủ nhà, là thật, trong này thật sự là đầu của cậu chủi” Quản gia vừa thành khẩn vừa sợ hãi nỏi.
Khương Võ tức giận giật lầy hộp quà tinh xảo, sau đó ông ta đặt hộp quà lên bàn, trực tiêp mở ra.
Vào lúc hộp. quà tỉnh xảo được mở ra, chỉ có cái đâu dính máu của Khương Hiến xuất hiện trước mặt hai cha con Khương Khâu Phong và Khương Võ “Con trai tôi!” Nhìn thấy đầu của con trai, con ngươi của Khương Võ co rút lại, không khỏi hét lên một tiêng.
Quản gia nhà họ Khương đỗ đầy mỗ hôi lạnh ôm một hộp quà tỉnh xảo đi tới chỗ Khương Khâu Phong, ông cụ nhà họ Khương và Khương Võ, chủ nhà họ Khương.
Khương Võ nhìn thấy cảnh này bèn hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao sắc mặt tái nhọt như vậy? Đây là thứ gì? Đã xem chưa?”
“Thưa chủ nhà, xem… xem rồi!” Quản gia nhà họ Khương khó khăn nuốt nước bọt.
Nhìn thấy quản gia khác lạ, Khương Võ nhíu mày nói: “Xem rồi? Thứ gì mà khiến ông hoảng sợ như vậy?”
“Hả? Có mùi như máu? Rốt Cuộc trong đó có gì?” Đôi mắt của Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương lạnh lẽo.
Quản gia nhà họ Khương lại nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi vô hạn.
“Thưa chủ nhà, thưa ông cụ, bên trong hộp là… đầu… đầu của cậu chủi”
Trước cổng Học viện Nghệ thuật Đề Đô.
Dương Tiệu nhìn Đường Đường biến mắt khỏi tầm nhìn của mình, rồi anh lái chiếc Knight XV hỏng đi về phía ga ra gần đó.
Knight XV bị nỗ lốp, về cơ bản vỏ xe đã bị mục, lớp sơn trên thân xe cũng bị bong tróc, thực sự cân sửa một chút.
Về phần sau này đối mặt với Đường Đường như thê nào, Dương Tiêu tạm thời chưa nghĩ tới, nêu đã chưa nghĩ tới, nên Dương. Tiêu cũng đơn giản không nghĩ nhiêu.
Bởi vì Dương Tiêu tin rằng, thời gian là một nhà văn vĩ đại, nó sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.
Trong biệt thự của nhà họ Khương, Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương và Khương Khiên chủ nhà họ Khương đều sững sờ.
Hộp quà đựng đầu của Khương Hiên?
Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương đang ngôi trên ghê lim trăm năm đột nhiên đứng lên, hai mắt già nua trợn to nhìn quản gia: “Ông, nói gì? Trong này là… là đầu của Hiến nhỉ”
“Ông… ông cụ, vâng… vâng ạ, bên trong thực sự là đầu của cậu chủ!”
Quản gia nhà họ Khương lo lắng hoảng hồt nói.
Khương Võ sững sờ: “Nói nhảm! Làm sao có thê là đầu con trai Hiến nhỉ của tôi được?”
Nhà họ Khương là nhà quyền thế lớn nhất Đề Đô, nhân tài hàng đầu Thiên Phủ Chỉ Quốc, nhìn chung toàn bộ châu Á, nhà họ Khương cũng thuộc hàng bậc nhất.
Làm sao đầu của Khương Hiên, cậu chủ nhà họ Khương lại năm trong hộp quà xinh đẹp này, lại còn được người ta gửi đến?
Vô lý! Quá vô lý!
“Chủ nhà, là thật, trong này thật sự là đầu của cậu chủi” Quản gia vừa thành khẩn vừa sợ hãi nỏi.
Khương Võ tức giận giật lầy hộp quà tinh xảo, sau đó ông ta đặt hộp quà lên bàn, trực tiêp mở ra.
Vào lúc hộp. quà tỉnh xảo được mở ra, chỉ có cái đâu dính máu của Khương Hiến xuất hiện trước mặt hai cha con Khương Khâu Phong và Khương Võ “Con trai tôi!” Nhìn thấy đầu của con trai, con ngươi của Khương Võ co rút lại, không khỏi hét lên một tiêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.