Chương 2027
Giang Long
19/03/2024
Ngay sau đó, một số lượng lớn xe ô tô xuât hiện.
Bánh xe cọ xát với mặt đất, vô số nước bắn tung tóe.
“Nhà họ Vương ở Đề Đô dẫn tám trăm tinh anh tới tiếp viện giết tên giặc Dương Tiêu!”
“Nhà họ Tận ở: Đề Đô dẫn năm trăm tỉnh anh đến tiếp viện, giúp đỡ nhà họ Khương.”
“Nhà Châu ở Đề Đô dẫn năm trăm tỉnh anh tới tiệp viện, tên giặc Dương Tiêu đáng chết!”
“Nhà họ Hàn ở Đề Đô dẫn năm trăm tỉnh anh tới tiệp viện, giệt tên giặc Dương Tiêu!”
“Nhà họ Hoàng ở Đề Đô dẫn năm trăm tinh anh tới tiếp viện, giết tên giặc Dương Tiêu!”
Trong phút chốc, hơn trăm nhà lớn ở Đê Đô lân lượt hội tụ, hàng nghìn người tấn công, hiện trường âm u lạ thường.
Hơn trăm gia tộc lớn, nhiều thì tám trăm, ít thì ba, năm trăm, tập hợp khoảng bỗôn, năm mươi nghìn người.
“Vãi! Nhiều người như vậy?” Nhìn thấy SỐ lượng người trong đội hình của đối phương, mặt mày Trần Khải không khỏi run lên.
“Đây… đây…”
Cung Minh, Kim Đại Chung và nhóm người đên từ Trung Nguyên sững SỜ, họ không ngờ sức triệu tập: của nhà họ Khương lại mạnh đến vậy.
Hơn trăm gia tộc lớn, bốn năm mươi nghìn người, cảnh tượng này thực sự kinh hoàng.
Đánh, đánh như thế nào?
Bảy tám nghìn người đối đầu với bốn năm mươi nghìn người, đây là tới tặng chết à?
Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, ánh mắt Dương Tiêu hơi lạnh, nhưng rõ ràng Dương Tiêu không quan tâm đến đám người này.
Trước khi tới Dương Tiêu đã đoán được trận chiên này nhất định là trước không có, sau này cũng không có, nhật định sẽ đi vào lịch sử.
Nhà họ Khương là nhà quyền thế lớn nhất Thiên Phủ Chỉ Quốc, đương nhiên sức triệu tập của nhà họ Khương không phải chỉ trưng cho đẹp.
Mấy chục nghìn người tụ tập, Khương Võ chủ nhà họ Khương cười ha hả nói: “Tên giặc Dương Tiêu kia, nhìn thấy chưa? Đây là thực lực của nhà họ Khương chúng tôi, sợ chưa?
Có phải bị doạ sợ đến mức sắp tè ra quân không? Mau quỷ xuống đâu hàng, có lẽ tôi còn có thê giữ cho cậu toàn thây!”
Khương Khâu Phong ra vẻ ngạo nghễ, như thể nhiều người như này nhà họ Khương đã ăn đứt được Dương Tiêu.
“Chỉ có chút sức mạnh như vậy thôi à? Đám tôm cá nhỏ mà thôi, cá lớn đâu? Sao cá lớn còn chưa tới?”
Dương Tiêu nhìn Khương Võ.
Dương Tiêu hiểu sâu sắc, với thực lực của nhà họ Khương, không thể chỉ kêu gọi được mây gia tộc nhỏ ở Đề Đô, mà còn có người chống lưng, chắc chắn nhà họ Khương còn có người chống lưng.
Khương Võ nhìn đồng hồ nói với Khương Khâu Phong: “Bó, sắp đến giờ rôi!”
Bánh xe cọ xát với mặt đất, vô số nước bắn tung tóe.
“Nhà họ Vương ở Đề Đô dẫn tám trăm tinh anh tới tiếp viện giết tên giặc Dương Tiêu!”
“Nhà họ Tận ở: Đề Đô dẫn năm trăm tỉnh anh đến tiếp viện, giúp đỡ nhà họ Khương.”
“Nhà Châu ở Đề Đô dẫn năm trăm tỉnh anh tới tiệp viện, tên giặc Dương Tiêu đáng chết!”
“Nhà họ Hàn ở Đề Đô dẫn năm trăm tỉnh anh tới tiệp viện, giệt tên giặc Dương Tiêu!”
“Nhà họ Hoàng ở Đề Đô dẫn năm trăm tinh anh tới tiếp viện, giết tên giặc Dương Tiêu!”
Trong phút chốc, hơn trăm nhà lớn ở Đê Đô lân lượt hội tụ, hàng nghìn người tấn công, hiện trường âm u lạ thường.
Hơn trăm gia tộc lớn, nhiều thì tám trăm, ít thì ba, năm trăm, tập hợp khoảng bỗôn, năm mươi nghìn người.
“Vãi! Nhiều người như vậy?” Nhìn thấy SỐ lượng người trong đội hình của đối phương, mặt mày Trần Khải không khỏi run lên.
“Đây… đây…”
Cung Minh, Kim Đại Chung và nhóm người đên từ Trung Nguyên sững SỜ, họ không ngờ sức triệu tập: của nhà họ Khương lại mạnh đến vậy.
Hơn trăm gia tộc lớn, bốn năm mươi nghìn người, cảnh tượng này thực sự kinh hoàng.
Đánh, đánh như thế nào?
Bảy tám nghìn người đối đầu với bốn năm mươi nghìn người, đây là tới tặng chết à?
Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, ánh mắt Dương Tiêu hơi lạnh, nhưng rõ ràng Dương Tiêu không quan tâm đến đám người này.
Trước khi tới Dương Tiêu đã đoán được trận chiên này nhất định là trước không có, sau này cũng không có, nhật định sẽ đi vào lịch sử.
Nhà họ Khương là nhà quyền thế lớn nhất Thiên Phủ Chỉ Quốc, đương nhiên sức triệu tập của nhà họ Khương không phải chỉ trưng cho đẹp.
Mấy chục nghìn người tụ tập, Khương Võ chủ nhà họ Khương cười ha hả nói: “Tên giặc Dương Tiêu kia, nhìn thấy chưa? Đây là thực lực của nhà họ Khương chúng tôi, sợ chưa?
Có phải bị doạ sợ đến mức sắp tè ra quân không? Mau quỷ xuống đâu hàng, có lẽ tôi còn có thê giữ cho cậu toàn thây!”
Khương Khâu Phong ra vẻ ngạo nghễ, như thể nhiều người như này nhà họ Khương đã ăn đứt được Dương Tiêu.
“Chỉ có chút sức mạnh như vậy thôi à? Đám tôm cá nhỏ mà thôi, cá lớn đâu? Sao cá lớn còn chưa tới?”
Dương Tiêu nhìn Khương Võ.
Dương Tiêu hiểu sâu sắc, với thực lực của nhà họ Khương, không thể chỉ kêu gọi được mây gia tộc nhỏ ở Đề Đô, mà còn có người chống lưng, chắc chắn nhà họ Khương còn có người chống lưng.
Khương Võ nhìn đồng hồ nói với Khương Khâu Phong: “Bó, sắp đến giờ rôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.