Chương 2051
Giang Long
31/03/2024
Vèo vèo vèo vèol Ngay sau đó, một trăm nghìn ngọn giáo vàng khác phóng thăng lên trời, giông như những mũi tên chiến tranh cô đại rơi xuông dữ dội.
Xung quanh vang lên những tiếng than khóc, vô số người tuyệt vọng.
Xác chết lần lượt ngã xuống, tròn ba trăm nghìn ngọn giáo vàng rơi xuống, vô sô người biên thành linh hồn dưởi lòng đât.
“Tại sao? Tại sao lại như thế này?”
Khi tất cả những ngọn giáo vàng, roi xuống, những người may mắn sông sót kinh hoàng nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu cũng kinh hoàng!
Chỉ trong vòng nửa phút hàng chục nghìn người chết, nhìn đám người dày đặc ngã trên mặt đất, nhìn trên mặt đất có rất nhiều máu trào ra, hai mắt Dương Tiêu đò đẫn.
Anh nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới thầy anh Dịch Thấp sẽ có hành động kinh người như vậy.
“Giết!” Dịch Tháp lại vẫy tay hét lên.
“GiếtIII”
Theo sau mệnh lệnh của Dịch Thấp, một trăm nghìn Hoàng Kim Thân Long Vệ đồng loạt tân công, tàn sát tất cả những người sông sót còn lại một cách nhanh chóng và dữ dội.
Nhìn thây cảnh này, mi mắt của Dương Tiêu nhảy dựng lên, anh bay nhanh đến chỗ Dịch Tháp hỏi: “Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?
Không phải thầy đã nói sẽ không làm gì sao? Tàn sát! Thầy tàn sát trăng trợn!”
“Đúng, là tàn sát, có vấn đề gì không?
Tháng nhóc thôi, thầy hỏi em, em biết bây giò mình có thân phận gì không?”
Dịch Thấp nghiêm nghị hỏi.
Bị Dịch Thấp hỏi, Dương Tiêu nhìn thấy mà giật mình: “Em là ai không quan trọng, quan trọng là thủ đoạn của thây quá tàn nhân!”
“Tàn nhẫn? Thằng nhóc thối, em nói về sự tàn nhân ở đây với thầy? Năm năm trước, thầy bảo em nhập ngũ là vì trau dồi tính cách của em. Bây giờ xem ra tính cách của em không trau dồi đến nơi đến chốn!” ` Dịch Thấp, nhìn chằm chằm Dương Tiêu nói tiếp: “Em đã bao giờ nghĩ tới chưa? Tuyệt Thế Long Mồn thành lập như thế nào? Tại sao trên thế giới có rất nhiều người nghe đến tên Tuyệt Thế Long Môn đã sợ vỡ mật? Thầy nói cho em biết, bởi vì sự thành lập của Tuyệt Thế Long Môn giãm đạp lên vô số xác chêt mới có địa vị ôn định.”
“Thầy hỏi em, nêu hôm nay em là người thua cuộc, nhà họ Khương có tha cho em không? Nhóm người này có tha cho em không? Đồng đội của em, bạn bè thân thiết của em, bao gồm cả Đường Mộc Tuyết!”
“Em hãy nhớ kỹ, nếu em không có tất cả mọi thứ như ngày hôm nay, không chỉ em chết thảm, vọ em Đường Mộc Tuyết, ngay cả đứa con trong bụng Đường Mộc Tuyết cũng sẽ chết thảm!”
Nói những điều này, Dịch Tháp rất chân thành.
Những người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết.
Nhất là khi trỏ thành ông lớn, làm người càng phải nhẫn tầm, chỉ cần bạn không nhân tâm thì sớm muộn gì người chêt sẽ là bạn.
Dịch Thâp đã trải qua quá nhiêu, ông đã nhìn thầy quá nhiêu, những điêu này không hề gây ra bất cứ sóng gió nào trong lòng Dịch Thấp.
Xung quanh vang lên những tiếng than khóc, vô số người tuyệt vọng.
Xác chết lần lượt ngã xuống, tròn ba trăm nghìn ngọn giáo vàng rơi xuống, vô sô người biên thành linh hồn dưởi lòng đât.
“Tại sao? Tại sao lại như thế này?”
Khi tất cả những ngọn giáo vàng, roi xuống, những người may mắn sông sót kinh hoàng nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu cũng kinh hoàng!
Chỉ trong vòng nửa phút hàng chục nghìn người chết, nhìn đám người dày đặc ngã trên mặt đất, nhìn trên mặt đất có rất nhiều máu trào ra, hai mắt Dương Tiêu đò đẫn.
Anh nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới thầy anh Dịch Thấp sẽ có hành động kinh người như vậy.
“Giết!” Dịch Tháp lại vẫy tay hét lên.
“GiếtIII”
Theo sau mệnh lệnh của Dịch Thấp, một trăm nghìn Hoàng Kim Thân Long Vệ đồng loạt tân công, tàn sát tất cả những người sông sót còn lại một cách nhanh chóng và dữ dội.
Nhìn thây cảnh này, mi mắt của Dương Tiêu nhảy dựng lên, anh bay nhanh đến chỗ Dịch Tháp hỏi: “Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?
Không phải thầy đã nói sẽ không làm gì sao? Tàn sát! Thầy tàn sát trăng trợn!”
“Đúng, là tàn sát, có vấn đề gì không?
Tháng nhóc thôi, thầy hỏi em, em biết bây giò mình có thân phận gì không?”
Dịch Thấp nghiêm nghị hỏi.
Bị Dịch Thấp hỏi, Dương Tiêu nhìn thấy mà giật mình: “Em là ai không quan trọng, quan trọng là thủ đoạn của thây quá tàn nhân!”
“Tàn nhẫn? Thằng nhóc thối, em nói về sự tàn nhân ở đây với thầy? Năm năm trước, thầy bảo em nhập ngũ là vì trau dồi tính cách của em. Bây giờ xem ra tính cách của em không trau dồi đến nơi đến chốn!” ` Dịch Thấp, nhìn chằm chằm Dương Tiêu nói tiếp: “Em đã bao giờ nghĩ tới chưa? Tuyệt Thế Long Mồn thành lập như thế nào? Tại sao trên thế giới có rất nhiều người nghe đến tên Tuyệt Thế Long Môn đã sợ vỡ mật? Thầy nói cho em biết, bởi vì sự thành lập của Tuyệt Thế Long Môn giãm đạp lên vô số xác chêt mới có địa vị ôn định.”
“Thầy hỏi em, nêu hôm nay em là người thua cuộc, nhà họ Khương có tha cho em không? Nhóm người này có tha cho em không? Đồng đội của em, bạn bè thân thiết của em, bao gồm cả Đường Mộc Tuyết!”
“Em hãy nhớ kỹ, nếu em không có tất cả mọi thứ như ngày hôm nay, không chỉ em chết thảm, vọ em Đường Mộc Tuyết, ngay cả đứa con trong bụng Đường Mộc Tuyết cũng sẽ chết thảm!”
Nói những điều này, Dịch Tháp rất chân thành.
Những người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết.
Nhất là khi trỏ thành ông lớn, làm người càng phải nhẫn tầm, chỉ cần bạn không nhân tâm thì sớm muộn gì người chêt sẽ là bạn.
Dịch Thâp đã trải qua quá nhiêu, ông đã nhìn thầy quá nhiêu, những điêu này không hề gây ra bất cứ sóng gió nào trong lòng Dịch Thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.