Chương 2153
Giang Long
23/05/2024
Vương Tuấn chỉ vào Dương Tiêu nói với vẻ mặt dữ tợn: “Là cậu ta, anh Park, là cậu ta, chính là cậu ta!”
“Hả?” Nhìn sườn mặt của Dương Tiêu, Park Joon Hyun cảm thây hơi quen.
Dương Tiêu cũng nhận ra Park Joon Hyun đang đến, anh quay đầu nhìn Park dJoon Hyun nói đùa: “Xin chào!
Lời vừa nãy là tôi nói, sao anh còn phải đích thân tới đây? Chẳng lẽ anh tới đây tìm kích thích à?”
Trong mắt Dương Tiêu, Vương Tuần và Park Joon Hyun là cá mè một lứa, hoàn toàn không cần phải ra mặt quá nhiêu.
“Là anh!” Nhìn rõ khuôn mặt của Dương Tiêu, con ngươi của Park doon Hyun đột nhiên co rút lại, trên người anh ta toả ra một luồng khí ngột ngạt.
Vương Tuấn nghiêm nghị nói: “Anh Park, xử lý cậu ta, mau xử lý cậu ta!
Dám dùng tên của anh để nói đùa, đây không phải là cô ý đánh vào mặt anh sao?”
Như thể khi Park Joon Hyun đến, bộ mặt giả tạo của Dương Tiêu sẽ bị lộ ngay lập tức.
“Xử lý tôi? Sao? Anh muốn xử lý tôi?”
Dương Tiêu trêu chọc cười nói.
Bị Dương Tiêu trêu chọc, mặt Park Joon Hyun đỏ bừng đến mức suýt chảy nước.
Anh ta bị đánh bại, anh ta thật sự bị bại trong tay Dương Tiêu.
Giờ phút này, Vương Tuần gọi anh ta đến, đây không phải cô ý làm anh ta khó xử sao?
Nhìn thấy Park.Joon Hyun thờ ơ, Vương Tuần vội vàng nói: “Anh Park, anh còn chân chừ gì nữa? Xử lý cậu ta! Xử lý cậu tai”
Bị Vương Tuần thúc giục, Park Joon Hyun tức giận đến mức rùng mình, đột nhiên năm lấy cổ áo Vương Tuần, anh ta hung ác nói: “Vương Tuân, tôi coi anh là bạn, con mẹ nó anh chơi tôi hả? Chơi tôi vui lắm hả? Làm nhục tôi anh vui lắm hả?”
“Tôi thua anh ta, nhưng các người cũng không cân phải hợp sức cưỡng ép làm nhục tôi như thê chứ?”
Giận dữ! Park Joon Hyun gần như nổ tung ngay tại chỗ.
Trong mắt anh ta, đây là Vương Tuấn hợp sức với Dương Tiêu cô ý cưỡng ép làm nhục anh ta.
Mình thua Dương Tiêu đã rất xấu hỗ rôi, ai ngờ Vương Tuần lại gọi cho anh ta liên tục nói Dương Tiêu lấy tên anh ta ra nói này nói nọ.
Đây là chơi sao?
Không! Anh ta thua Dương Tiêu là sự thật!
Nhưng trước mặt anh ta lại khơi chuyện cũ, nó gân như là một cái tát vô hình tát vào mặt anh ta.
Cái gì!
Park Joon Hyun thua Dương Tiêu?
Mình đang cưỡng ép làm nhục?
Nghe thầy những lời của Park Joon Hyun, cả người Vương Tuần choáng váng.
Park Joon Hyun nói gì? Anh ta chơi cờ thua Dương Tiêu?
Điều này… làm sao có thể?
“Anh Park, anh không nhầm chứ?”
Vương Tuân nghẹn họng nhìn trân trôi.
“Hả?” Nhìn sườn mặt của Dương Tiêu, Park Joon Hyun cảm thây hơi quen.
Dương Tiêu cũng nhận ra Park Joon Hyun đang đến, anh quay đầu nhìn Park dJoon Hyun nói đùa: “Xin chào!
Lời vừa nãy là tôi nói, sao anh còn phải đích thân tới đây? Chẳng lẽ anh tới đây tìm kích thích à?”
Trong mắt Dương Tiêu, Vương Tuần và Park Joon Hyun là cá mè một lứa, hoàn toàn không cần phải ra mặt quá nhiêu.
“Là anh!” Nhìn rõ khuôn mặt của Dương Tiêu, con ngươi của Park doon Hyun đột nhiên co rút lại, trên người anh ta toả ra một luồng khí ngột ngạt.
Vương Tuấn nghiêm nghị nói: “Anh Park, xử lý cậu ta, mau xử lý cậu ta!
Dám dùng tên của anh để nói đùa, đây không phải là cô ý đánh vào mặt anh sao?”
Như thể khi Park Joon Hyun đến, bộ mặt giả tạo của Dương Tiêu sẽ bị lộ ngay lập tức.
“Xử lý tôi? Sao? Anh muốn xử lý tôi?”
Dương Tiêu trêu chọc cười nói.
Bị Dương Tiêu trêu chọc, mặt Park Joon Hyun đỏ bừng đến mức suýt chảy nước.
Anh ta bị đánh bại, anh ta thật sự bị bại trong tay Dương Tiêu.
Giờ phút này, Vương Tuần gọi anh ta đến, đây không phải cô ý làm anh ta khó xử sao?
Nhìn thấy Park.Joon Hyun thờ ơ, Vương Tuần vội vàng nói: “Anh Park, anh còn chân chừ gì nữa? Xử lý cậu ta! Xử lý cậu tai”
Bị Vương Tuần thúc giục, Park Joon Hyun tức giận đến mức rùng mình, đột nhiên năm lấy cổ áo Vương Tuần, anh ta hung ác nói: “Vương Tuân, tôi coi anh là bạn, con mẹ nó anh chơi tôi hả? Chơi tôi vui lắm hả? Làm nhục tôi anh vui lắm hả?”
“Tôi thua anh ta, nhưng các người cũng không cân phải hợp sức cưỡng ép làm nhục tôi như thê chứ?”
Giận dữ! Park Joon Hyun gần như nổ tung ngay tại chỗ.
Trong mắt anh ta, đây là Vương Tuấn hợp sức với Dương Tiêu cô ý cưỡng ép làm nhục anh ta.
Mình thua Dương Tiêu đã rất xấu hỗ rôi, ai ngờ Vương Tuần lại gọi cho anh ta liên tục nói Dương Tiêu lấy tên anh ta ra nói này nói nọ.
Đây là chơi sao?
Không! Anh ta thua Dương Tiêu là sự thật!
Nhưng trước mặt anh ta lại khơi chuyện cũ, nó gân như là một cái tát vô hình tát vào mặt anh ta.
Cái gì!
Park Joon Hyun thua Dương Tiêu?
Mình đang cưỡng ép làm nhục?
Nghe thầy những lời của Park Joon Hyun, cả người Vương Tuần choáng váng.
Park Joon Hyun nói gì? Anh ta chơi cờ thua Dương Tiêu?
Điều này… làm sao có thể?
“Anh Park, anh không nhầm chứ?”
Vương Tuân nghẹn họng nhìn trân trôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.