Chương 2214
Giang Long
22/06/2024
Lôi Đông ông trùm số một Đông Hải nhìn thây cảnh tượng này, ông ta vô cùng tức giận: “Dám tân công cậu Lý Lý Minh Hiên, con mẹ nó ông tìm chết!”
Vút vút vút vút vút!
Trong phút chốc, hơn nghìn vũ khí nhằm vào người trung niên.
Bị hơn nghìn vũ khí nhắm vào, người đàn ông trung niên vân không thay đổi sắc mặt.
Nhìn thầy cảnh này, Lý Minh Trạch cười ngạo nghễ: “Rất gan dạ, dám thô bạo với ông Lạc, các người con mẹ nó rất gan dại”
Như thể dám cầm vũ khí chĩa vào người đàn ông trung niên, Dương Tiêu và những người khác sẽ không chịu nổi.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, anh cười âm hiểm, anh biết người này là át chủ bài cuôồi cùng của Lý Minh Trạch.
ÍelÍ el Đúng lúc này, bên ngoài khách sạn vang lên tiêng còi cảnh sát.
Cộp cộp!
Cộp cộp cộp!
Ngay sau đó, những bóng người mặc đồng phục xuất hiện ngoài cửa, lác đác cũng có ít nhất hai ba nghìn người mặc đồng phục với trang bị vũ khí và khiên.
Rất rõ ràng, những người này đều do ông Lạc này tìm tới.
“Anh Đông, chuyện lớn không hay, chúng ta bị bao vây!” Một tên đàn em kinh hãi nói.
Vẻ mặt Lôi Đông cũng xấu, ông ta không thể tin được: “Bình tĩnh, con mẹ nó cứ bình tính đi, cậu Dương ở đây, những người này chắc chắn không dám làm gì chúng ta!”
Hai ba nghìn người mặc đồng phục màu đen, được huân luyện nghiêm chỉnh, trang bị tinh vi, còn đáng sợ hơn cả cảnh sát vũ trang.
“Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng!”
Đội trưởng ( dân đội nhìn Dương Tiêu tức giận măng.
“Đúng vậy, bỏ vũ khí xuống, lập tức đâu hàng!”
– Hai ba nghìn người vây quanh nhóm Dương Tiêu, hiện trường rộng lớn tràn ngập cảm giác áp bức dày đặc.
Nhìn chăm chăm Dương Tiêu đang bị bao vây, vẻ mặt Lý Minh Trạch dữ tọn cười lớn: “Thân chét điện hạ, không phải muốn đề Lý Minh Hiên giết tôi sao? Đến đi! Đến giết tôi đi! Ha ha ha ha! Không ngờ tới đúng không, đây mới là át chủ bài thật sự của tôi!”
“Điện hạ, tình huống không tốt lắm!”
Lý Minh Hiên tràm giọng nói.
Dương Tiêu giễu cợt cười nói: “Không cân lo lãng, những người này đêu là người của mình, bọn họ tới đây giúp chúng ta giết Lý Minh Trạchl”
Cái gìl!!
Hai ba nghìn người này tới đây giúp bọn họ giệt Lý Minh Trạch?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường to lớn đêu sững sò, bọn họ thật sự không thể hiểu nồi Dương Tiêu đang ở thế bị động, lại dám mạnh miệng nói những lời như vậy!
Như đã biết, nhóm người này là Lý Minh Trạch gọi tới, họ là át chủ bài cuôi cùng của Lý Minh Trạch.
Vút vút vút vút vút!
Trong phút chốc, hơn nghìn vũ khí nhằm vào người trung niên.
Bị hơn nghìn vũ khí nhắm vào, người đàn ông trung niên vân không thay đổi sắc mặt.
Nhìn thầy cảnh này, Lý Minh Trạch cười ngạo nghễ: “Rất gan dạ, dám thô bạo với ông Lạc, các người con mẹ nó rất gan dại”
Như thể dám cầm vũ khí chĩa vào người đàn ông trung niên, Dương Tiêu và những người khác sẽ không chịu nổi.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, anh cười âm hiểm, anh biết người này là át chủ bài cuôồi cùng của Lý Minh Trạch.
ÍelÍ el Đúng lúc này, bên ngoài khách sạn vang lên tiêng còi cảnh sát.
Cộp cộp!
Cộp cộp cộp!
Ngay sau đó, những bóng người mặc đồng phục xuất hiện ngoài cửa, lác đác cũng có ít nhất hai ba nghìn người mặc đồng phục với trang bị vũ khí và khiên.
Rất rõ ràng, những người này đều do ông Lạc này tìm tới.
“Anh Đông, chuyện lớn không hay, chúng ta bị bao vây!” Một tên đàn em kinh hãi nói.
Vẻ mặt Lôi Đông cũng xấu, ông ta không thể tin được: “Bình tĩnh, con mẹ nó cứ bình tính đi, cậu Dương ở đây, những người này chắc chắn không dám làm gì chúng ta!”
Hai ba nghìn người mặc đồng phục màu đen, được huân luyện nghiêm chỉnh, trang bị tinh vi, còn đáng sợ hơn cả cảnh sát vũ trang.
“Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng!”
Đội trưởng ( dân đội nhìn Dương Tiêu tức giận măng.
“Đúng vậy, bỏ vũ khí xuống, lập tức đâu hàng!”
– Hai ba nghìn người vây quanh nhóm Dương Tiêu, hiện trường rộng lớn tràn ngập cảm giác áp bức dày đặc.
Nhìn chăm chăm Dương Tiêu đang bị bao vây, vẻ mặt Lý Minh Trạch dữ tọn cười lớn: “Thân chét điện hạ, không phải muốn đề Lý Minh Hiên giết tôi sao? Đến đi! Đến giết tôi đi! Ha ha ha ha! Không ngờ tới đúng không, đây mới là át chủ bài thật sự của tôi!”
“Điện hạ, tình huống không tốt lắm!”
Lý Minh Hiên tràm giọng nói.
Dương Tiêu giễu cợt cười nói: “Không cân lo lãng, những người này đêu là người của mình, bọn họ tới đây giúp chúng ta giết Lý Minh Trạchl”
Cái gìl!!
Hai ba nghìn người này tới đây giúp bọn họ giệt Lý Minh Trạch?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường to lớn đêu sững sò, bọn họ thật sự không thể hiểu nồi Dương Tiêu đang ở thế bị động, lại dám mạnh miệng nói những lời như vậy!
Như đã biết, nhóm người này là Lý Minh Trạch gọi tới, họ là át chủ bài cuôi cùng của Lý Minh Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.