Chương 796
Giang Long
10/09/2021
“Tham kiến điện hạ!” Mười mấy người đồng thanh hô.
“Tham kiến điện hạI!!”
Ngay sau đó, hơn trăm người với vẻ mặt trang nghiêm đồng thanh hét lên.
Thủy triều cuồn cuộn dâng trào lòng người.
“Điện… điện hạ?” Nghe sát thần Lý Thần Chiến ở Trung Nguyên lại kính trọng gọi Dương Tiêu là điện hạ, gã mặt sẹo như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn, kinh hãi ngồi bệt xuống.
Ngay sau đó một mùi khai nồng nặc bay lên trời, gã mặt sẹo bị doạ cứ thế tè ra quần.
Điều làm cho gan ruột của gã mặt sẹo bị nứt là Lý Thần Chiến một ông lớn sừng sỏ lại gọi Dương Tiêu là điện hạ, điều này làm cho cả người gã mặt sẹo sợ hãi sững sờ.
Trực giác nói với gã mặt sẹo rằng lần này anh ta đã chọc vào tổ ong vò vẽ, gây rắc rồi lớn.
Hơn nữa, xét theo kỹ năng của Dương Tiêu, kỹ năng như vậy không phải người thường có thể có được, Dương Tiêu vừa đánh bại liên tiếp hơn ba mươi người của bọn họ, không hề thở dốc, hiển nhiên còn chưa phát huy hết sức lực.
Phải biết rằng, khi gã mặt sẹo biết người mà anh ta đối phó là Long Ngũ, tất cả những người mà anh ta mang theo đều là con nhà luyện võ.
Bốn mươi năm mươi người luyện võ xúm lại, cho dù là Long Ngũ cũng khó đánh lại được, ai ngò tên trước mặt này lại có thể lật tung cả đám đàn em của anh ta.
Bây giờ, thậm chí là Lý Thần Chiến còn kính trọng gọi cậu ta là điện hạ, gã mặt sẹo hoàn toàn biết rằng mình đã gây chuyện lớn.
“Ừm!” Dương Tiêu gật đầu nhẹ.
Lý Thần Chiến liếc nhìn gã mặt sẹo, khinh thường nói: “Mặt sẹo, gan anh lớn thật đó, ngay cả điện hạ nhà tôi cũng dám khiêu khích, tôi thấy là anh thật sự chê sống lâu!”
Đồng thời anh ta cũng nhìn chằm chằm vào đám người bị Dương Tiêu đánh tả tơi trên mặt đất, Lý Thần Chiến cũng thầm kinh ngạc, kỹ năng của Dương Tiêu vẫn như cũ kinh ngạc lòng người.
Đổi lại là anh ta đối mặt với rất nhiều tinh hoa, cho dù cố gắng xuất toàn lực, cũng không thể đánh bại bọn họ cùng một lúc.
“Điện hạ, có cần tôi làm thịt tên mặt sẹo không có mắt này không?” Lý Thần Chiến cung kính hỏi.
Cảm nhận được sát khí trên người của Lý Thần Chiến, gã mặt sẹo sợ tới mức cả người hồn bay phách lạc, vội vàng nói: “Lý Thần Chiến, tôi là người của Phùng Tứ gia, anh dám động vào tôi, Tứ gia tuyệt đôi sẽ không tha cho anh!”
“Bớt đem Tứ gia ra trấn áp tôi, hôm nay cho dù Phùng Tứ gia đích thân tới, điện hạ nhà tôi muốn giết anh Phùng tứ gia cũng không ngăn cản được!” Lý Thân Chiên khinh thường nói.
Dương Tiêu có chút kinh ngạc: “Ò? Anh là người của Phùng Tứ gia?”
Phùng Tứ gia, không rõ tên gốc, là con thứ tư trong nhà, là một trong ba ông lớn của vùng đất xám ở thành phố Trung Nguyên, anh ta nỏi tiếng ngang hàng với Lý Thần Chiến và Vương Thiên Long.
Mọi người lăn lộn trong xã hội đều tôn kính gọi Phùng Tứ là Tứ gia, những nhân vật hàng đầu ở thành phố Trung Nguyên gọi thẳng là Phùng Tứ.
Từ sau cái chết của Vương Thiên Long, ở thành phố Trung Nguyên chỉ còn lại hai người Lý Thần Chiến và Phùng Tứ.
“Tham kiến điện hạI!!”
Ngay sau đó, hơn trăm người với vẻ mặt trang nghiêm đồng thanh hét lên.
Thủy triều cuồn cuộn dâng trào lòng người.
“Điện… điện hạ?” Nghe sát thần Lý Thần Chiến ở Trung Nguyên lại kính trọng gọi Dương Tiêu là điện hạ, gã mặt sẹo như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn, kinh hãi ngồi bệt xuống.
Ngay sau đó một mùi khai nồng nặc bay lên trời, gã mặt sẹo bị doạ cứ thế tè ra quần.
Điều làm cho gan ruột của gã mặt sẹo bị nứt là Lý Thần Chiến một ông lớn sừng sỏ lại gọi Dương Tiêu là điện hạ, điều này làm cho cả người gã mặt sẹo sợ hãi sững sờ.
Trực giác nói với gã mặt sẹo rằng lần này anh ta đã chọc vào tổ ong vò vẽ, gây rắc rồi lớn.
Hơn nữa, xét theo kỹ năng của Dương Tiêu, kỹ năng như vậy không phải người thường có thể có được, Dương Tiêu vừa đánh bại liên tiếp hơn ba mươi người của bọn họ, không hề thở dốc, hiển nhiên còn chưa phát huy hết sức lực.
Phải biết rằng, khi gã mặt sẹo biết người mà anh ta đối phó là Long Ngũ, tất cả những người mà anh ta mang theo đều là con nhà luyện võ.
Bốn mươi năm mươi người luyện võ xúm lại, cho dù là Long Ngũ cũng khó đánh lại được, ai ngò tên trước mặt này lại có thể lật tung cả đám đàn em của anh ta.
Bây giờ, thậm chí là Lý Thần Chiến còn kính trọng gọi cậu ta là điện hạ, gã mặt sẹo hoàn toàn biết rằng mình đã gây chuyện lớn.
“Ừm!” Dương Tiêu gật đầu nhẹ.
Lý Thần Chiến liếc nhìn gã mặt sẹo, khinh thường nói: “Mặt sẹo, gan anh lớn thật đó, ngay cả điện hạ nhà tôi cũng dám khiêu khích, tôi thấy là anh thật sự chê sống lâu!”
Đồng thời anh ta cũng nhìn chằm chằm vào đám người bị Dương Tiêu đánh tả tơi trên mặt đất, Lý Thần Chiến cũng thầm kinh ngạc, kỹ năng của Dương Tiêu vẫn như cũ kinh ngạc lòng người.
Đổi lại là anh ta đối mặt với rất nhiều tinh hoa, cho dù cố gắng xuất toàn lực, cũng không thể đánh bại bọn họ cùng một lúc.
“Điện hạ, có cần tôi làm thịt tên mặt sẹo không có mắt này không?” Lý Thần Chiến cung kính hỏi.
Cảm nhận được sát khí trên người của Lý Thần Chiến, gã mặt sẹo sợ tới mức cả người hồn bay phách lạc, vội vàng nói: “Lý Thần Chiến, tôi là người của Phùng Tứ gia, anh dám động vào tôi, Tứ gia tuyệt đôi sẽ không tha cho anh!”
“Bớt đem Tứ gia ra trấn áp tôi, hôm nay cho dù Phùng Tứ gia đích thân tới, điện hạ nhà tôi muốn giết anh Phùng tứ gia cũng không ngăn cản được!” Lý Thân Chiên khinh thường nói.
Dương Tiêu có chút kinh ngạc: “Ò? Anh là người của Phùng Tứ gia?”
Phùng Tứ gia, không rõ tên gốc, là con thứ tư trong nhà, là một trong ba ông lớn của vùng đất xám ở thành phố Trung Nguyên, anh ta nỏi tiếng ngang hàng với Lý Thần Chiến và Vương Thiên Long.
Mọi người lăn lộn trong xã hội đều tôn kính gọi Phùng Tứ là Tứ gia, những nhân vật hàng đầu ở thành phố Trung Nguyên gọi thẳng là Phùng Tứ.
Từ sau cái chết của Vương Thiên Long, ở thành phố Trung Nguyên chỉ còn lại hai người Lý Thần Chiến và Phùng Tứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.