Chương 911
Giang Long
23/10/2021
Hiện tại Long Ngũ và Đường Vận đã mua được một căn nhà mới, tuy là nhà cũ nhưng có ba phòng ngủ và một phòng khách. Ở trong thành thị, phong cảnh xung quanh rất đẹp, sống ở đây cũng không tệ.
Dương Tiêu mua một ít thuốc bổ đến cửa thăm hỏi nói đùa: “Long Ngũ đại ca, anh không sợ thân thẻ rã rời à, sao lại vội vàng xuất viện làm gì? Sợ tôi không thanh toán nỗi tiền thuốc men à?”
“Ha! Tôi thật sự không chịu nổi mùi thuốc trong bệnh viện!
Đừng coi thường xương cốt của tôi, lúc đó tôi mất rất nhiều máu, nhưng bây giờ càng ngày càng khôi phục rồi!”
Long Ngũ cười sảng khoái mở cửa cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu quan sát Long Ngũ cần thận, bị khả năng hồi phục đáng kinh ngạc của Long Ngũ làm cho sững sờ.
Trong ấn tượng của Dương Tiêu, khi anh còn ở trong đội đặc chiến, ngoài bản thân anh ra, dường như không ai có khả năng tự chữa lành vết thương có thể so sánh với Long Ngũ.
Anh không khỏi cảm khái, nếu năm đó Long Ngũ lựa chọn gia nhập quân đội thay vì hòa mình vào xã hội, thì chắc chắn anh áy sẽ là một tuyển thủ giỏi.
Đường Vận lên tiếng chào hỏi: “Đúng vậy! Anh Hiên sợ nhất là mùi thuốc, Dương Tiêu mau vào trong ngồi đi.”
“Ừm!” Dương Tiêu tìm một chỗ đặt thuốc bổ rồi ngồi xuống.
Đường Vận nhẹ nhàng cười nói: “Đừng cười nhé, nhà mới mua, còn chưa có thời gian sửa sang lại, rất đơn giản!”
“Này thì có là gì đâu, hồi đó tôi và Mộc Tuyết sống ở nhà trong phố cũ, chắc hẳn chị Đường Vận cũng biết tình trạng như thế nào mà!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Long Ngũ nhìn Dương Tiêu: “Không có chuyện sẽ không đến làm phiền, nói đi, tên nhóc cậu không chỉ đơn giản tới thăm tôi đúng không?”
Với sự hiểu biết của Long Ngũ về Dương Tiêu, lúc này Dương Tiêu tìm đến chắc chắn không chỉ đơn thuần là hỏi thăm vết thương của anh.
“Nếu Long Ngũ đại ca không có vấn đề gì lớn về xương cốt, thì có phải anh nên quan tâm tới chuyện của tập đoàn mới rồi không?” Dương Tiêu cười nhẹ.
Nghe vậy, Long Ngũ nhìn về phía Đường Vận: “Đấy vừa nãy anh đã nói gì, chắc chắn thằng nhóc này sẽ không để cho anh nhàn rỗi!”
Đường Vận nhẹ nhàng cười nói: “Vâng vâng, anh nói đúng, anh nói đúng, hai người nói chuyện trước đi, em đi pha trà cho hai người!”
Nhìn Long Ngũ và Đường Vận, Dương Tiêu không khỏi cảm khái, bọn họ là trời sinh một cặp, vợ chồng trẻ tình cảm rất tốt.
Đáng tiếc, trên người anh mang mối thù năm năm trước của đội đặc chiến, nhà họ Dương tài phiệt ở Đế Đô nợ anh, Dương Tiêu cần thời gian xử lý từng chuyện một.
Trên lưng anh gánh trách nhiệm quá nhiều thứ, muốn bỏ xuống thì quá khó.
Không phải anh không muốn bỏ xuống, mà là ý thức sứ mệnh không cho phép.
“Nói đi, kế tiếp cậu muốn làm gì?” Đường Vận đi pha trà, sắc mặt Long Ngũ dần dần trở nên nghiêm túc.
Dương Tiêu đưa cho anh ba tỷ tệ cũng đủ cho thấy thái độ của Dương Tiêu với tập đoàn mới.
Nếu không phải anh bị thương nằm viện vài ngày, thì tập đoàn mới đã hoàn tất việc chuẩn bị, có lẽ bây giờ công ty đã được đăng ký.
Dương Tiêu cười nói: “Long Ngũ đại ca, vốn tôi muốn để anh nghỉ vài ngày, nhưng người trong nhà họ Đường rất đáng giận, khiến cho tôi rất phiền chán!”
“Ò? Xảy ra chuyện gì?” Long Ngũ tò mò hỏi.
Dương Tiêu mua một ít thuốc bổ đến cửa thăm hỏi nói đùa: “Long Ngũ đại ca, anh không sợ thân thẻ rã rời à, sao lại vội vàng xuất viện làm gì? Sợ tôi không thanh toán nỗi tiền thuốc men à?”
“Ha! Tôi thật sự không chịu nổi mùi thuốc trong bệnh viện!
Đừng coi thường xương cốt của tôi, lúc đó tôi mất rất nhiều máu, nhưng bây giờ càng ngày càng khôi phục rồi!”
Long Ngũ cười sảng khoái mở cửa cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu quan sát Long Ngũ cần thận, bị khả năng hồi phục đáng kinh ngạc của Long Ngũ làm cho sững sờ.
Trong ấn tượng của Dương Tiêu, khi anh còn ở trong đội đặc chiến, ngoài bản thân anh ra, dường như không ai có khả năng tự chữa lành vết thương có thể so sánh với Long Ngũ.
Anh không khỏi cảm khái, nếu năm đó Long Ngũ lựa chọn gia nhập quân đội thay vì hòa mình vào xã hội, thì chắc chắn anh áy sẽ là một tuyển thủ giỏi.
Đường Vận lên tiếng chào hỏi: “Đúng vậy! Anh Hiên sợ nhất là mùi thuốc, Dương Tiêu mau vào trong ngồi đi.”
“Ừm!” Dương Tiêu tìm một chỗ đặt thuốc bổ rồi ngồi xuống.
Đường Vận nhẹ nhàng cười nói: “Đừng cười nhé, nhà mới mua, còn chưa có thời gian sửa sang lại, rất đơn giản!”
“Này thì có là gì đâu, hồi đó tôi và Mộc Tuyết sống ở nhà trong phố cũ, chắc hẳn chị Đường Vận cũng biết tình trạng như thế nào mà!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Long Ngũ nhìn Dương Tiêu: “Không có chuyện sẽ không đến làm phiền, nói đi, tên nhóc cậu không chỉ đơn giản tới thăm tôi đúng không?”
Với sự hiểu biết của Long Ngũ về Dương Tiêu, lúc này Dương Tiêu tìm đến chắc chắn không chỉ đơn thuần là hỏi thăm vết thương của anh.
“Nếu Long Ngũ đại ca không có vấn đề gì lớn về xương cốt, thì có phải anh nên quan tâm tới chuyện của tập đoàn mới rồi không?” Dương Tiêu cười nhẹ.
Nghe vậy, Long Ngũ nhìn về phía Đường Vận: “Đấy vừa nãy anh đã nói gì, chắc chắn thằng nhóc này sẽ không để cho anh nhàn rỗi!”
Đường Vận nhẹ nhàng cười nói: “Vâng vâng, anh nói đúng, anh nói đúng, hai người nói chuyện trước đi, em đi pha trà cho hai người!”
Nhìn Long Ngũ và Đường Vận, Dương Tiêu không khỏi cảm khái, bọn họ là trời sinh một cặp, vợ chồng trẻ tình cảm rất tốt.
Đáng tiếc, trên người anh mang mối thù năm năm trước của đội đặc chiến, nhà họ Dương tài phiệt ở Đế Đô nợ anh, Dương Tiêu cần thời gian xử lý từng chuyện một.
Trên lưng anh gánh trách nhiệm quá nhiều thứ, muốn bỏ xuống thì quá khó.
Không phải anh không muốn bỏ xuống, mà là ý thức sứ mệnh không cho phép.
“Nói đi, kế tiếp cậu muốn làm gì?” Đường Vận đi pha trà, sắc mặt Long Ngũ dần dần trở nên nghiêm túc.
Dương Tiêu đưa cho anh ba tỷ tệ cũng đủ cho thấy thái độ của Dương Tiêu với tập đoàn mới.
Nếu không phải anh bị thương nằm viện vài ngày, thì tập đoàn mới đã hoàn tất việc chuẩn bị, có lẽ bây giờ công ty đã được đăng ký.
Dương Tiêu cười nói: “Long Ngũ đại ca, vốn tôi muốn để anh nghỉ vài ngày, nhưng người trong nhà họ Đường rất đáng giận, khiến cho tôi rất phiền chán!”
“Ò? Xảy ra chuyện gì?” Long Ngũ tò mò hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.