Chương 956
Giang Long
21/03/2022
Nhiều người trong thành phố Trung Nguyên nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu với vẻ khinh bỉ, như thể những gì Dương Tiêu nói hoàn toàn là khoác lác.
Tạ Quần nhìn Dương Tiêu trêu đùa: “Cậu đưa một tỷ tệ?
Toàn bộ thị trường nhà họ Đường của cậu định giá dưới một trăm triệu tệ, làm sao cậu có thể lấy ra một tỷ tệ?
Không phải cậu đang nằm mơ mình trỏ thành đại gia có mấy chục tỷ đấy chứ? Cũng đúng, một phế vật suốt ngày bị áp bức cũng chỉ có thể mơ giấc xuân thu thôi.”
“Ha ha ha ha!” Nghe thấy lời của Tạ Quần, nhiều người đã bật cười.
Hầu hết không ai tin Dương Tiêu, quyền lực nhất trong thành phố Trung Nguyên là tứ đại gia tộc lớn và mười đại gia, hơn một nửa trong số mười đại gia có tài sản trên mười tỷ trệ.
Một tỷ tệ là một phần mười tài sản của bất kỳ một trong mười đại gia hàng đầu, cho dù là Tạ Quần cũng không dám quyên góp một tỷ tệ, dù sao thì một tỷ tệ cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Vả lại, nhà họ Đường chỉ là một gia tộc nhỏ ở thành phố Trung Nguyên, định giá thị trường chỉ gần một trăm triệu tệ, Dương Tiêu mở miệng đưa một tỷ tệ, quả thật đánh một tiếng sắm không nhẹ với mọi người.
Dương Tiêu ra giá một tỷ tệ đã nằm trong tính toán của Bạch Quỳnh, Bạch Quỳnh muốn làm Dương Tiêu mắt hết mặt mũi trước mặt đám đông, anh ta chế nhạo: “Một tỷ tệ mà cũng nói ra được, phế vật đúng là phế vật, chỉ biết khoác lác ở ngoài, khiến người ta cười rụng răng.”
“Khoác lác?” Dương Tiêu cười lắc đầu.
Bây giờ, trong tài khoản của anh có hơn mười tỷ tệ, khi quyên góp một tỷ tệ anh không thấy có áp lực gì.
Hơn nữa, hai chục tỷ tệ chỉ là do nhà họ Lý ở Đông Hải đưa cho anh chỉ tiêu hàng ngày.
Mọi người không biết, Dương Tiêu có rất nhiều tài sản, tất cả đều được cất giữ trong ngân hàng tổng bộ ở Thụy Sĩ, tắm thẻ đen tối cao toàn cầu nằm trong chiếc túi da cừu nát bét của Dương Tiêu.
Chỉ là thân phận của Dương Tiêu rất đặc biệt, không biết có bao nhiêu kẻ thù biết về thẻ đen tối cao toàn cầu của Dương Tiêu. Một khi Dương Tiêu khởi động lại thẻ thì sẽ bị một số lượng lớn kẻ thủ truy sát.
Nhìn thấy Dương Tiêu bị mọi người chế giễu, thiên hậu châu Á trẻ tuổi Tô Thiên Lung rất lo lắng, việc Dương Tiêu quyên góp một tỷ tệ đã khiến cô rất sốc.
Tô Thiên Lung biết Dương Tiêu từng là quân nhân, nhưng trong ấn tượng của Tô Thiên Lung, Dương Tiêu không thể có nhiều tiền như vậy.
Bạch Quỳnh kiêu ngạo trêu đùa: “Không phải khoác lác thì là gì? Nếu không phải khoác lác thì hãy lấy tiền ra cho mọi người xem có phải anh thật sự đang chơi trò bí ẩn không.”
“Đúng vậy, muốn khiến cho mọi người phục thì lấy tiền ra đi!” Tạ Quần hung hăng ép người.
Lúc này, hầu hết tất cả mọi người trong bữa tối từ thiện đều tập trung ánh mắt vào Dương Tiêu, tất cả đều lộ ra vẻ mặt vui đùa.
Nhìn thấy Dương Tiêu đang do dự, Bạch Quỳnh tiếp tục chế nhạo: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Chắc chắn phế vật này không có tiền, vừa nãy ăn nói lớn lối không biết xáu hổ chọc cười mọi người. Chúng ta tiếp tục bữa tối từ thiện đi, đừng để bị một mớ hỗn độn phá đám tiến trình.”
Đám người nhìn Dương Tiêu một lúc rồi thu hồi ánh mắt, như thể chắc chắn Dương Tiêu đã khoác lác.
Bạch Quỳnh giơ ngón giữa chỉ thẳng vào Dương Tiêu: “Bản thân là phế vật thì đã đành lại còn dám ăn nói lớn lối, không biết xáu hỗ à?”
“Quẹt thẻ đi!
hàng từ trong túi.
t nhiên, Dương Tiêu lấy ra một thẻ ngân “Quẹt thẻ?”
Nghe thấy giọng nói của Dương Tiêu, không ít người cứng đờ, khóe miệng co giật.
Tạ Quần nhìn Dương Tiêu trêu đùa: “Cậu đưa một tỷ tệ?
Toàn bộ thị trường nhà họ Đường của cậu định giá dưới một trăm triệu tệ, làm sao cậu có thể lấy ra một tỷ tệ?
Không phải cậu đang nằm mơ mình trỏ thành đại gia có mấy chục tỷ đấy chứ? Cũng đúng, một phế vật suốt ngày bị áp bức cũng chỉ có thể mơ giấc xuân thu thôi.”
“Ha ha ha ha!” Nghe thấy lời của Tạ Quần, nhiều người đã bật cười.
Hầu hết không ai tin Dương Tiêu, quyền lực nhất trong thành phố Trung Nguyên là tứ đại gia tộc lớn và mười đại gia, hơn một nửa trong số mười đại gia có tài sản trên mười tỷ trệ.
Một tỷ tệ là một phần mười tài sản của bất kỳ một trong mười đại gia hàng đầu, cho dù là Tạ Quần cũng không dám quyên góp một tỷ tệ, dù sao thì một tỷ tệ cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Vả lại, nhà họ Đường chỉ là một gia tộc nhỏ ở thành phố Trung Nguyên, định giá thị trường chỉ gần một trăm triệu tệ, Dương Tiêu mở miệng đưa một tỷ tệ, quả thật đánh một tiếng sắm không nhẹ với mọi người.
Dương Tiêu ra giá một tỷ tệ đã nằm trong tính toán của Bạch Quỳnh, Bạch Quỳnh muốn làm Dương Tiêu mắt hết mặt mũi trước mặt đám đông, anh ta chế nhạo: “Một tỷ tệ mà cũng nói ra được, phế vật đúng là phế vật, chỉ biết khoác lác ở ngoài, khiến người ta cười rụng răng.”
“Khoác lác?” Dương Tiêu cười lắc đầu.
Bây giờ, trong tài khoản của anh có hơn mười tỷ tệ, khi quyên góp một tỷ tệ anh không thấy có áp lực gì.
Hơn nữa, hai chục tỷ tệ chỉ là do nhà họ Lý ở Đông Hải đưa cho anh chỉ tiêu hàng ngày.
Mọi người không biết, Dương Tiêu có rất nhiều tài sản, tất cả đều được cất giữ trong ngân hàng tổng bộ ở Thụy Sĩ, tắm thẻ đen tối cao toàn cầu nằm trong chiếc túi da cừu nát bét của Dương Tiêu.
Chỉ là thân phận của Dương Tiêu rất đặc biệt, không biết có bao nhiêu kẻ thù biết về thẻ đen tối cao toàn cầu của Dương Tiêu. Một khi Dương Tiêu khởi động lại thẻ thì sẽ bị một số lượng lớn kẻ thủ truy sát.
Nhìn thấy Dương Tiêu bị mọi người chế giễu, thiên hậu châu Á trẻ tuổi Tô Thiên Lung rất lo lắng, việc Dương Tiêu quyên góp một tỷ tệ đã khiến cô rất sốc.
Tô Thiên Lung biết Dương Tiêu từng là quân nhân, nhưng trong ấn tượng của Tô Thiên Lung, Dương Tiêu không thể có nhiều tiền như vậy.
Bạch Quỳnh kiêu ngạo trêu đùa: “Không phải khoác lác thì là gì? Nếu không phải khoác lác thì hãy lấy tiền ra cho mọi người xem có phải anh thật sự đang chơi trò bí ẩn không.”
“Đúng vậy, muốn khiến cho mọi người phục thì lấy tiền ra đi!” Tạ Quần hung hăng ép người.
Lúc này, hầu hết tất cả mọi người trong bữa tối từ thiện đều tập trung ánh mắt vào Dương Tiêu, tất cả đều lộ ra vẻ mặt vui đùa.
Nhìn thấy Dương Tiêu đang do dự, Bạch Quỳnh tiếp tục chế nhạo: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Chắc chắn phế vật này không có tiền, vừa nãy ăn nói lớn lối không biết xáu hổ chọc cười mọi người. Chúng ta tiếp tục bữa tối từ thiện đi, đừng để bị một mớ hỗn độn phá đám tiến trình.”
Đám người nhìn Dương Tiêu một lúc rồi thu hồi ánh mắt, như thể chắc chắn Dương Tiêu đã khoác lác.
Bạch Quỳnh giơ ngón giữa chỉ thẳng vào Dương Tiêu: “Bản thân là phế vật thì đã đành lại còn dám ăn nói lớn lối, không biết xáu hỗ à?”
“Quẹt thẻ đi!
hàng từ trong túi.
t nhiên, Dương Tiêu lấy ra một thẻ ngân “Quẹt thẻ?”
Nghe thấy giọng nói của Dương Tiêu, không ít người cứng đờ, khóe miệng co giật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.