Chương 11: Chuyện năm xưa
Tô Diệp Tảo
26/03/2017
Năm đó, Tiêu Diêu Lạc Tiên đi dự hội hoa đào ở Thiên Hoa Quốc. Y rất
được quốc vương yêu mến tài năng, ngài lại có một ái nữ vô cùng được
sủng ái. Có ý muốn nhờ Tiêu Diêu Lạc dạy bảo.
Lần đầu gặp Khuynh Mị Dẫn, Tiêu Diêu Lạc Tiên âm thầm đánh giá tiểu cô nương trước mặt. Ngũ quan xinh đẹp, mắt huyền sáng rỡ như sao, mi thanh, mũi thẳng, gương mặt vừa có ôn nhu, trong sáng ngây thơ tiểu hài tử. Nhưng ánh mắt, khí chất toát ra lại mạnh mẽ, cường hãn ẩn hiện. Đúng là dáng dấp của bậc đế vương.
Tiêu Diêu Lạc liền bảo với quốc vương, hoàng thái nữ tuổi còn nhỏ, lại tài năng xuất chúng. Tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn. Chi bằng từ nhỏ cho nàng đi học tu tiên, giáo dưỡng linh tâm. Về sau nhất định sẽ trở thành một bậc quân vương hiền đức, chưa kể, nếu tư chất tốt. Nàng còn có thể thăng làm Hoa thần. Đối với bán tiên hoa tộc mà nói, đây là điều quá sức vinh dự.
Quốc vương nghe xong tỏ ra rất tâm đắc, liền hỏi rằng theo ý tiên sinh, ta nên gởi ái nữ theo học ở đâu thì tốt? Tiêu Diêu Lạc mỉm cười nói:
- Tiêu mỗ chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé, không dám chỉ dạy thái nữ thành thần. Nhưng ở Tiêu Dao Sơn của thần còn có một đại nhân vật. Chính là đại sư huynh Bạch Thần Chấn Thiên Vũ, chỉ có người đó e rằng mới có khả năng chỉ dạy thái nữ tu thăng. Chỉ có điều...
- Chỉ có điều...?
- Tiêu Dao xưa nay không nhận nhi nữ!
Tiêu Diêu Lạc vừa dứt lời thì hoàng thái nữ từ đâu đến trước mặt y. Nàng khẩn khoản chân thành van cầu:
- Tiêu Diêu Lạc tiên, xin người hãy giúp đỡ. Con biết người đã nói ra thì nhất định sẽ có cách nào đó phải không? Tiểu Dẫn thật lòng rất muốn tu dưỡng tâm đức. Giúp đỡ cho quốc gia về sau!
- Tiểu thái nữ, tu tiên rất không phải chuyện dễ dàng, nhất định sẽ phải chịu nhiều khổ sở. Người có chắc là sẽ chịu nổi hay không?
- Chỉ cần thiên hạ thái bình, thần dân Hoa Quốc an ổn sinh sống, không có khổ ải nào có thể làm con quản ngại.
- Tốt lắm. Trước nghĩ cho thiên hạ, không nghĩ đến bản thân mình có thể gặp khổ nạn. Đây chính là tư chất của một người tu tiên. Người nên nhớ, lời mà đấng quân vương nói ra, nhất định phải làm được.
Vì quý mến trước tấm lòng lo lắng cho thiên hạ của nàng. Tiêu Diêu Lạc Tiên quyết định giúp nàng cải trang thành nam hài. Lại còn điều chế một loại thuốc cấm dục. Giúp nàng hạn chế phát triển thân thể nữ nhi. Nhanh chóng dẫn nàng về Tiêu Dao nhận sư phụ.
**************************
Bạch Thần Điện...
- Đại sư huynh, xin hãy giúp đệ lần này!
- Ta xưa nay không có ý định nhận đồ đệ, mà nếu có, người là do ta chọn. Người mà đệ dẫn về, tự mình thu nhận đi.
Tiêu Diêu Lạc Tiên cảm thấy rất khó xử. Lời đã hứa với quốc vương và thái nữ, y nhất định phải làm được. Nhưng lần này y hành xử hơi vội vàng, chưa kịp hỏi qua ý kiến của đại sư huynh đã dẫn người về. Trong lúc đang tìm đủ cách nịnh nọt, Tiểu Dẫn từ đâu xán lại, học theo vẻ mặt cún con vô hại níu lấy gấu áo người kia mà rằng:
- Sư phụ...
- Ta không phải sư phụ của ngươi!
Bạch Thần Chấn Thiên Vũ nhìn cục bột nhỏ níu áo mình. Bộ dáng hài tử trong sáng háo hức gọi hắn "sư phụ" làm hắn có chút choáng váng xúc động. Nhưng nhanh chóng bình tâm mà lạnh lùng phun ra mấy lời.
- Ngài chính là sư phụ của con! - Cục bột nhỏ cứng đầu khẳng định.
- Dựa vào đâu mà ngươi nhất định ta là sư phụ của ngươi?
- Sư phụ có phải rất cố chấp hay không? Đồ nhi chính là xưa nay đều rất cứng đầu. Chừng nào người chưa nhận con làm đồ đệ, chừng đó con vẫn chưa từ bỏ bái lạy người làm sư!
- Thực vớ vẩn!
Chấn Thiên Vũ phì cười một câu, phất tay tiễn khách quyết định quay lưng trở vào điện. Nhưng sau đó... y bước một bước, rồi lại một bước...
- Ngươi mau buông chân ta ra.
Tiêu Diêu Lạc Tiên đứng cạnh. Cố ngậm miệng nén cười. Tiểu điện hạ tinh ranh từ lúc nào đã như gấu mèo nhỏ ôm cứng lấy chân Bạch Thần. Sống chết không buông.
- Không buông!
- Không buông?
- Chừng nào người không nhận con làm đồ đệ. Chừng đó con không buông!
- Chừng nào ngươi còn chưa buông chân ta ra, chừng đó ta còn không nhận ngươi làm đồ đệ!
Tiểu ranh ma nào đó, hai mắt sáng rỡ như sao, lấp lánh nhìn lên vị bạch thần vừa lỡ lời:
- Ý người là nếu con buông ra, người sẽ nhận con làm đồ đệ?
- Ta... không phải là có ý đó!
- Rõ ràng là người đã nói như vậy! Sư phụ, quân tử nhất ngôn, lời đã nói ra, không thể thu lại được!!!
**********************
Trong thiên hạ có những việc chỉ có thể tùy duyên mà không thể cưỡng cầu. Lại có những việc tưởng như không thể cưỡng cầu, kỳ thực lại chính là có duyên phận với nhau. Bạch Thần nhận Tiểu Dẫn làm đồ đệ, một phần là do bất đắc dĩ. Phần còn lại, cứ cho là bọn họ có duyên đi....
Lần đầu gặp Khuynh Mị Dẫn, Tiêu Diêu Lạc Tiên âm thầm đánh giá tiểu cô nương trước mặt. Ngũ quan xinh đẹp, mắt huyền sáng rỡ như sao, mi thanh, mũi thẳng, gương mặt vừa có ôn nhu, trong sáng ngây thơ tiểu hài tử. Nhưng ánh mắt, khí chất toát ra lại mạnh mẽ, cường hãn ẩn hiện. Đúng là dáng dấp của bậc đế vương.
Tiêu Diêu Lạc liền bảo với quốc vương, hoàng thái nữ tuổi còn nhỏ, lại tài năng xuất chúng. Tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn. Chi bằng từ nhỏ cho nàng đi học tu tiên, giáo dưỡng linh tâm. Về sau nhất định sẽ trở thành một bậc quân vương hiền đức, chưa kể, nếu tư chất tốt. Nàng còn có thể thăng làm Hoa thần. Đối với bán tiên hoa tộc mà nói, đây là điều quá sức vinh dự.
Quốc vương nghe xong tỏ ra rất tâm đắc, liền hỏi rằng theo ý tiên sinh, ta nên gởi ái nữ theo học ở đâu thì tốt? Tiêu Diêu Lạc mỉm cười nói:
- Tiêu mỗ chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé, không dám chỉ dạy thái nữ thành thần. Nhưng ở Tiêu Dao Sơn của thần còn có một đại nhân vật. Chính là đại sư huynh Bạch Thần Chấn Thiên Vũ, chỉ có người đó e rằng mới có khả năng chỉ dạy thái nữ tu thăng. Chỉ có điều...
- Chỉ có điều...?
- Tiêu Dao xưa nay không nhận nhi nữ!
Tiêu Diêu Lạc vừa dứt lời thì hoàng thái nữ từ đâu đến trước mặt y. Nàng khẩn khoản chân thành van cầu:
- Tiêu Diêu Lạc tiên, xin người hãy giúp đỡ. Con biết người đã nói ra thì nhất định sẽ có cách nào đó phải không? Tiểu Dẫn thật lòng rất muốn tu dưỡng tâm đức. Giúp đỡ cho quốc gia về sau!
- Tiểu thái nữ, tu tiên rất không phải chuyện dễ dàng, nhất định sẽ phải chịu nhiều khổ sở. Người có chắc là sẽ chịu nổi hay không?
- Chỉ cần thiên hạ thái bình, thần dân Hoa Quốc an ổn sinh sống, không có khổ ải nào có thể làm con quản ngại.
- Tốt lắm. Trước nghĩ cho thiên hạ, không nghĩ đến bản thân mình có thể gặp khổ nạn. Đây chính là tư chất của một người tu tiên. Người nên nhớ, lời mà đấng quân vương nói ra, nhất định phải làm được.
Vì quý mến trước tấm lòng lo lắng cho thiên hạ của nàng. Tiêu Diêu Lạc Tiên quyết định giúp nàng cải trang thành nam hài. Lại còn điều chế một loại thuốc cấm dục. Giúp nàng hạn chế phát triển thân thể nữ nhi. Nhanh chóng dẫn nàng về Tiêu Dao nhận sư phụ.
**************************
Bạch Thần Điện...
- Đại sư huynh, xin hãy giúp đệ lần này!
- Ta xưa nay không có ý định nhận đồ đệ, mà nếu có, người là do ta chọn. Người mà đệ dẫn về, tự mình thu nhận đi.
Tiêu Diêu Lạc Tiên cảm thấy rất khó xử. Lời đã hứa với quốc vương và thái nữ, y nhất định phải làm được. Nhưng lần này y hành xử hơi vội vàng, chưa kịp hỏi qua ý kiến của đại sư huynh đã dẫn người về. Trong lúc đang tìm đủ cách nịnh nọt, Tiểu Dẫn từ đâu xán lại, học theo vẻ mặt cún con vô hại níu lấy gấu áo người kia mà rằng:
- Sư phụ...
- Ta không phải sư phụ của ngươi!
Bạch Thần Chấn Thiên Vũ nhìn cục bột nhỏ níu áo mình. Bộ dáng hài tử trong sáng háo hức gọi hắn "sư phụ" làm hắn có chút choáng váng xúc động. Nhưng nhanh chóng bình tâm mà lạnh lùng phun ra mấy lời.
- Ngài chính là sư phụ của con! - Cục bột nhỏ cứng đầu khẳng định.
- Dựa vào đâu mà ngươi nhất định ta là sư phụ của ngươi?
- Sư phụ có phải rất cố chấp hay không? Đồ nhi chính là xưa nay đều rất cứng đầu. Chừng nào người chưa nhận con làm đồ đệ, chừng đó con vẫn chưa từ bỏ bái lạy người làm sư!
- Thực vớ vẩn!
Chấn Thiên Vũ phì cười một câu, phất tay tiễn khách quyết định quay lưng trở vào điện. Nhưng sau đó... y bước một bước, rồi lại một bước...
- Ngươi mau buông chân ta ra.
Tiêu Diêu Lạc Tiên đứng cạnh. Cố ngậm miệng nén cười. Tiểu điện hạ tinh ranh từ lúc nào đã như gấu mèo nhỏ ôm cứng lấy chân Bạch Thần. Sống chết không buông.
- Không buông!
- Không buông?
- Chừng nào người không nhận con làm đồ đệ. Chừng đó con không buông!
- Chừng nào ngươi còn chưa buông chân ta ra, chừng đó ta còn không nhận ngươi làm đồ đệ!
Tiểu ranh ma nào đó, hai mắt sáng rỡ như sao, lấp lánh nhìn lên vị bạch thần vừa lỡ lời:
- Ý người là nếu con buông ra, người sẽ nhận con làm đồ đệ?
- Ta... không phải là có ý đó!
- Rõ ràng là người đã nói như vậy! Sư phụ, quân tử nhất ngôn, lời đã nói ra, không thể thu lại được!!!
**********************
Trong thiên hạ có những việc chỉ có thể tùy duyên mà không thể cưỡng cầu. Lại có những việc tưởng như không thể cưỡng cầu, kỳ thực lại chính là có duyên phận với nhau. Bạch Thần nhận Tiểu Dẫn làm đồ đệ, một phần là do bất đắc dĩ. Phần còn lại, cứ cho là bọn họ có duyên đi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.