Chương 57: CHÂN NGÃ THỨC TỈNH
Liễu Thiểu Bạch
02/08/2013
“Choang”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, bát ngọc trên tay Mặc Mặc rơi xuống đất vỡ tan, Mặc Mặc tiếc rẻ nhìn tuyết lộ canh rơi vãi trên đất, Vân Thư thích ăn món này nha. Rồi lập tức đưa mắt nhìn Thanh Liên vẻ trách móc “ Thanh Liên điện hạ, không cần đùa giỡn như vậy được không? ngươi làm ta đánh rơi món ăn Vân Thư yêu thích rồi”
Hồ vương Thanh Liên yêu tỷ tỷ Bảo Bảo của hắn? đùa giỡn cái gì chứ? Hai người bọn họ đánh đến tám đời cũng không có liên hệ với nhau, sao chỉ trong thời gian ngắn có thể yêu nhau được chự?
Bắc Dao Quang biểu tình vẫn tự nhiên, còn Như Mặc thì nhăn tít cặp chân mày, vẻ mặt ngưng trọng, còn ánh mắt xanh biếc như hồ nước thì trở nên thâm trầm hơn “ Thanh Liên, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?”
” Như Mặc, là thật! Ta không có ác liệt tới mức lấy chuyện này ra đùa giỡn với ngươi, ta thực sự muốn cưới nữ nhi Bảo Bảo của ngươi” Thanh Liên thấy Như Mặc không tin hắn thì cười khổ, hắn biết nói ra thì sẽ gặp phản ứng như vậy nhưng vẫn nhịn không được mà nói ra.
” Thanh Liên, ngươi bất quá chỉ gặp Bảo Bảo một lần khi nàng còn ở trong trứng, chuyện cũng đã một trăm năm trước, đến giờ ngươi chưa từng gặp lại nàng, bây giờ lại muốn lấy nàng làm vợ, còn nói yêu nàng, ngươi thực sự làm cho ta không có cơ sở nào để tin lời ngươi nói”
Như Mặc ăn ngay nói thật, hắn không phải không tin thái độ làm người của Thanh Liên nhưng Bảo Bảo với Thanh Liên cùng nhau? Hình ảnh đó dù tưởng tượng thế nào cũng thấy quái dị, nữ nhi mình tính tình ra sao, hắn rõ ràng nhất. Thanh Liên lại vương của Hỏa Hồ tộc, một trăm năm nữa là có thể đứng vào hàng tiên bang, hiện giờ phải từ bỏ, kết hôn cùng Bảo Bảo, điều này làm cho hắn có cảm giác như đang nằm mộng.
” Không, trên thực tế chúng ta đã gặp lại nhau, cho nên ta biết Bảo Bảo có bộ dáng y như Mặc Mặc chỉ có màu mắt là khác biệt, nàng giống như là Như Mặc ngươi khi mặc nữ trang. Mấy ngày nay ta vẫn ở chung một chỗ với nàng, ta cho nên ta muốn cùng nàng cả đời”. Thanh Liên vẫn bình tĩnh đáp.
” Là Bảo Bảo đi chủ động tìm cho ngươi phải không?!” Bắc Dao Quang nãy giờ vẫn một mực im lặng quan sát, lúc này đột nhiên lên tiếng hỏi
Thanh Liên chần chờ một chút rồi gật đầu,” Đúng vậy! Chính xác là nàng hóa thân thành một con rắn đen nhỏ, trốn vào chỗ ta tắm rửa, nhìn lén, bị ta phát hiện”
Vừa nghe những lời này, Bắc Dao Quang cảm thấy trán đổ mồ hôi, bọn họ vốn có chút không tin Thanh Liên nhưng những lời này đã xóa tan nghi ngờ đó.
Nha đầu Bảo Bảo kia từ nhỏ đã thích mỹ nam, chỉ cần là nam tử có bộ dáng đẹp là nàng đều tìm cách chiếm tiện nghi của người ta, hành vi sỗ sàng, vừa mới chui ra khỏi vỏ vài ngày thì hết hôn Trần Ngọc Bạch lại tới Phong Vô Ảnh, bây giờ trưởng thành, thấy Thanh Liên chẳng những xinh đẹp lại còn phong tình tuyệt mỹ thì làm sao nàng chịu buông tha.
Cho nên nhìn lén Thanh Liên tắm rửa, chuyện như vậy cũng chỉ có nàng mới dám làm.
Bắc Dao Mặc Mặc phút chốc đỏ bừng mặt, không biết nên giận hay cười. Tức giận vì Bảo Bảo ngu ngốc kia lại dám rình xem nam nhân tắm rửa giống như hắn, nhìn lén chưa tính, còn để bị người phát hiện, bị phát hiện cũng chưa sao, thế nhưng lại yêu trưởng bối, yêu trưởng bối cũng không tính là gì, nhưng hiện giờ còn bị người ta nói thẳng với cha mẹ, làm cho hắn là thân đệ đệ cũng cảm thấy mất mặt. Tuy rằng bọn họ là yêu tinh nhưng mà cũng phải có yêu phẩm chứ, sao lại nhìn lén nam nhân tắm rửa chứ?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhớ lại dường như hắn cũng từng nhìn lén Vân Thư tắm rửa, chỉ là không được thành công thôi, không biết tiểu sắc nữ Bảo Bảo kia nhìn lén có thành công hay không? nhưng nhìn biểu tình trên mặt Hồ vương thì phỏng chừng là nàng đã thành công.
Mặc Mặc không khỏi cảm thấy ảo não vì hắn đã thua Bảo Bảo về phương diện này.
Vân Thư nghe được chuyện này thì nhịn không được mà cười thành tiếng, nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Mặc Mặc thì ý cười càng nồng đậm, quay đầu sang nói với Thanh Liên và Như Mặc “xem ra Bảo Bảo tiểu thư cũng rất thú vị nha, thực muốn có cơ hội được gặp nàng một lần. Nhưng mà Như Mặc, hai đứa con song sinh của ngươi quả thật là có suy nghĩ và hành động thật đặc biệt nha”
Cảm thấy lời này có ý tứ, cho nên Bắc Dao Quang và Như Mặc lập tức phóng tầm mắt sang chỗ Mặc Mặc “ Mặc Mặc, đừng nói ngươi cũng đã từng làm qua loại chuyện như thế?”
Mặc Mặc không nghĩ Vân Thư sẽ tố cáo hắn trước mặt phụ thân và mẫu thân, đem chuyện cũ của hắn ra kể, không biết trả lời sao mà chỉ ước gì có một cái hố dưới sàn nhà để chui vào.
Như Mặc và Bắc Dao Quang vừa nhìn thấy bộ dáng hắn liền biết là hắn cam chịu, Bắc Dao Quang tức thời chu miệng” Như Mặc, ta không muốn sống nữa, thực sự là mất mặt nha, chúng ta sao lại sinh ra hai đứa con da mặt siêu dày như vậy chứ?”
Như Mặc cũng cười khổ thở dài một hơi,” Dao Quang, xem ra là chúng ta giao giáo không nghiêm, dù sao chuyện cũng đã lỡ, thể diện cũng đã bị mất rồi, ai biểu chúng ta là cha mẹ chúng, cũng may Vân Thư và Thanh Liên không phải là người ngoài, chỉ là…”
Như Mặc trong lời nói nói đến một nửa, mới nhớ tới phía trước bọn họ đối Thanh Liên lực chú ý bị Vân Thư trong lời nói cấp hấp dẫn lại đây, thiếu chút nữa quên nói trọng điểm,” Chính là Thanh Liên, ngươi cùng Bảo Bảo mới chỗ như vậy đoản thời gian, kia nha đầu tính tình nói vậy không cần ta nói, mấy ngày này các ngươi ở chung, ngươi cũng nên hiểu biết cái tám chín phần mười, ngươi thật sự quyết định muốn kết hôn nhà của ta này nha đầu sao?”
Thanh Liên gật gật đầu,” Kỳ thật thích hợp hay không thích hợp để sống cùng nhau thì chỉ cần một chuyện đã hiểu, sở dĩ để lâu như vậy mới tới nơi này là muốn có chút thời gian để suy nghĩ về cuộc sống sau này, không dối các ngươi, ta lúc đầu cũng từ u buồn, cũng từng lảng tránh nhưng càng trốn thì càng không bỏ được, ta không thể từ chối một nữ tử đã dùng cả sinh mệnh để yêu mình. Như Mặc, Bắc Dao, có lẽ các ngươi không biết, tiểu yêu tinh Bảo Bảo từ khi thấy ta cùng Vân Thư và Địch Tu Tư chủ trì hôn lễ cho các ngươi thì nàng đã ghi nhớ hơi thở của ta, khi nằm trong trứng cũng không quên cắn ta môt cái, làm cho ta phải nhớ kỹ nàng, một trăm năm qua ta không biết nàng làm thế nào để vượt qua nỗi nhớ ta. Cho nên sinh mệnh của ta tuy dài hơn nàng nhưng trong tình yêu, nàng trả giá nhiều hơn ta, cho dù ta vô tình suốt mấy ngàn năm nhưng cũng không phải là người vô tình mà có cảm tình, làm cảm giác yêu mãnh liệt với một người mà ta muốn có được. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay ta mới mong muốn có được một chuyện, một người, cho nên Như Mặc, Bắc Dao, hãy hứa gả nữ nhi các ngươi cho ta đi”
Cả nhà Như Mặc đều bị những lời của Thanh Liên làm cho giật mình, Như Mặc và Bắc Dao Quang chưa từng nghĩ nữ nhi ngỗ nghịch, bướng bỉnh của mình sẽ có lúc dụng tâm như vậy, chấp nhất với Thanh Liên nhiều như vậy, ghi nhớ từ trong bụng mẹ cho tới giờ, một trăm năm đối với phu thê tương thân tương ái như bọn họ chỉ là trôi qua trong nháy mắt, còn cảm thấy không đủ nhưng Bảo Bảo phải sống trong chờ đợi và nhớ thương suốt một trăm năm, ngày sẽ dài đăng đẵng.
Mà nàng lại có thể che giấu tâm tư suốt một trăm năm, không để bọn họ biết, nếu không phải lần này bọn họ đến Tước Hoàng sơn quá lâu, Bảo Bảo có thời gian đi tìm Thanh Liên, trả giá của nàng cũng coi như có hồi báo, Thanh Liên cũng yêu nàng nên mới tìm tới bọn họ cầu thân, nếu không thì bọn họ vĩnh viễn không biết được tâm sự của nữ nhi. Nhưng mà…
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều biết đối phương đang lo lắng chuyện gì.
Vân Thư cùng Bắc Dao Mặc Mặc hiển nhiên là biết nguyên nhân Bắc Dao Quang và Như mặc trầm mặc, chỉ có Thanh Liên là vẫn đang chờ đáp án.
” Như Mặc, xin ngươi hãy đem nữ nhi gả cho ta. Thanh Liên này có thể thề với ngươi, ngày nào còn sống sẽ không phụ nàng”, ngữ khí của Thanh Liên càng thêm thành khẩn.
” Thanh Liên, nói thật ra, có người dám cưới nha đầu Bảo Bảo kia, ta có nằm mơ cũng cười, ta cũng nói ai nguyện ý cưới Bảo Bảo thì sẽ tặng của hồi môn thật lớn nhưng sao người này lại là ngươi chứ? Không phải ta không đồng ý mà là thực sự không thể đồng ý được”
Biểu tình trầm trọng của Như Mặc làm cho mọi người cũng ngưng trọng theo.
“Vì thiên đình sao?” Thanh Liên lúc này tóc đen tung xõa, tự tin nhìn mọi người “ tình cảm của chúng ta là tự nguyện, chỉ cần chúng ta muốn là được, ta hướng Như Mặc ngươi cầu thân là vì các ngươi là cha mẹ người ta yêu, cũng là bằng hữu của ta, ta hi vọng được các ngươi chúc phúc, cho dù các ngươi phản đối thì cũng không làm thay đổi quyết tâm ở cùng nhau của ta và Bảo Bảo, ta ngay cả chuyện đó cũng không cần thì cần gì phải để ý tới thiên đình cho phép hay không?”
Mái tóc đen như tơ bay tán loạn, khí chất vẫn tú dật xuất trần nhưng đôi mắt phượng phát ra ánh sáng lạnh cho thấy khí thế bừng bừng, cho thấy hắn sẵn sàng tranh đoạt cùng trời đất.
Làm cho Như Mặc cùng Vân Thư đều có chút kinh diễm, cũng ý thức được đây mới là Thanh Liên chân chính, trước kia ôn nhuận, nhỏ nhẹ chỉ là bề ngoài mà thôi, Thanh Liên nội tâm không như nước mà ngược lại còn là lửa mạnh mẽ, yêu thì yêu bằng cả trái tim, hận cũng sẽ trả cho bằng được, nhìn qua thì tưởng rất dễ dàng nhưng thực ra hắn có giới hạn của mình, không cho phép người khác vượt qua, nếu có thì chính là người mà hắn yêu, mà đó chính là Bắc Dao Bảo Bảo.
Vì nàng, vì mục đích được ở bên nàng, cho dù là thiên đình có can thiệp hắn cũng không nể mặt chứ đừng nói là thỏa hiệp hay nhân nhượng.
Đây mới là Thanh Liên vương chân chính.
Vân Thư nhìn thấy Thanh Liên như vậy trong mắt hiện lên sự hâm mộ và hổ thẹn, nghĩ mình là một trong số những người đã xác định một người một đời nhưng giờ mới phát hiện trong những người đó, hắn là người không có lập trường nhất, cũng không là người không có tranh thủ nhất, từ trước đến nay đều luôn do dự, chần chờ, cho tới bây giờ không chỉ bản thân hắn đau khổ mà còn làm người bên cạnh quan tâm hắn phải ngày đêm lo lắng, có lẽ cũng đã đến lúc hắn nên ra quyết định.
Nhìn Mặc Mặc trên mặt đã hiện ta nét thành thục không hợp tuổi, đôi mắt Vân Thư lại sâu hơn, quay đầu nhìn Thanh Liên nói “ Thanh Liên, ngươi nói rất đúng, chỉ cần quan tâm mình muốn gì, cần làm gì là được, để ý thiên đình có đồng ý hay không làm chi, cuộc sống của mình, tương lai của mình sao có thể để cho người khác quyết định được”
” Vân Thư?”
” Vân Thư, ngươi?”
Nhất thời, Như Mặc và Bắc Dao Quang, cùng với Mặc Mặc, ba người đồng thời kinh ngạc nhìn về phía hắn. Vân Thư xinh đẹp nho nhã mi gian trống trải bình tĩnh, không có nửa phần úc mầu, ánh mắt sáng lên, khóe miệng loan loan, không tính là cười nhưng làm cho người ta liếc mắt đều biết tâm tình hắn đang rất tốt, tựa như hắn đột nhiên thoát thai hoán cốt, biến thành một người mới, tràn đầy sức sống.
Tuy không biết Vân Thư lúc này đang nghĩ gì nhưng thấy biểu tình vui sướn của hắn thì cũng thấy yên tâm, nhất là Như Mặc, mấy năm nay hắn vì Mặc Mặc mà vẫn ẩn nhẫn cùng trầm mặc với Vân Thư, hắn và Bắc Dao Quang đã ở đây nhiều năm nhưng bọn họ chưa từng nói chuyện thoải mái với nhau, dường như là cả hai đều có cảm giác khó nói với nhau.
Đến giờ, tình yêu của Vân Thư và Mặc Mặc đã không thể ngăn cản hay cắt bỏ được, như vậy không biết hậu quả sẽ thế nào, thiên đình tuy rằng chưa có biểu hiện gì nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt, hơn nữa khi Vân Thư lãnh đạm cự tuyệt sự giúp đỡ của Tử Vi đại đế, Như Mặc cảm thấy sự bất an đã bắt đầu chuyển động.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, Như Mặc và Bắc Dao Quang sẽ không sợ hãi, tin rằng Mặc Mặc cũng vậy nhưng chân chính có thể làm cho bọn họ củng cố niềm tin chính là thái độ của Vân Thư, trước khi Thanh Liên chưa nói những lời kia thì thái độ của Vân Thư vẫn không rõ ràng, tuy rằng hắn yêu Mặc Mặc nhưng phần tình cảm đó không đủ để hắn từ bỏ quá khứ. Những điều này Như Mặc và Mặc Mặc đều nhìn thấy nhưng hiện giờ, chỉ vì những lời của Thanh Liên mà làm cho Vân Thư hiểu được lòng mình, thực sự là một kết quả ngoài ý muốn làm cho Như Mặc và Mặc Mặc đều ngạc nhiên, vui sướng.
Chỉ cận Vân Thư kiên định lập trường thì cho dù có cùng toàn bộ thiên đình đối địch, Như Mặc hắn cũng không để ý.
Lúc này đôi mắt xanh biếc như hồ nước của Như Mặc lóng lánh lục quang, khuôn mặt tuấn mỹ cũng tươi cười, sung sướng.
Bắc Dao Mặc Mặc lại mừng như điên, không để ý có mọi mặt mọi người, dùng sức ôm chặt Vân Thư, hôn lên môi hắn một cái, nỉ non gọi tên hắn “Vân Thư! Vân Thư! Vân Thư……”
Bắc Dao Quang nhìn tình cảnh trước mặt thấy các mỹ nam tử người là trượng phu của nàng, người là con trai của nàng, còn có bằng hữu thì không bao lâu nữa sẽ trở thành con rể của nàng, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, lệ nóng dâng tràn, rốt cuộc mới cảm thấy hạnh phúc tốt đẹp đến nhường nào, chung quanh mình đều có người mình quan tâm, yêu thương và họ cũng quan tâm, yêu thương mình.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, bát ngọc trên tay Mặc Mặc rơi xuống đất vỡ tan, Mặc Mặc tiếc rẻ nhìn tuyết lộ canh rơi vãi trên đất, Vân Thư thích ăn món này nha. Rồi lập tức đưa mắt nhìn Thanh Liên vẻ trách móc “ Thanh Liên điện hạ, không cần đùa giỡn như vậy được không? ngươi làm ta đánh rơi món ăn Vân Thư yêu thích rồi”
Hồ vương Thanh Liên yêu tỷ tỷ Bảo Bảo của hắn? đùa giỡn cái gì chứ? Hai người bọn họ đánh đến tám đời cũng không có liên hệ với nhau, sao chỉ trong thời gian ngắn có thể yêu nhau được chự?
Bắc Dao Quang biểu tình vẫn tự nhiên, còn Như Mặc thì nhăn tít cặp chân mày, vẻ mặt ngưng trọng, còn ánh mắt xanh biếc như hồ nước thì trở nên thâm trầm hơn “ Thanh Liên, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?”
” Như Mặc, là thật! Ta không có ác liệt tới mức lấy chuyện này ra đùa giỡn với ngươi, ta thực sự muốn cưới nữ nhi Bảo Bảo của ngươi” Thanh Liên thấy Như Mặc không tin hắn thì cười khổ, hắn biết nói ra thì sẽ gặp phản ứng như vậy nhưng vẫn nhịn không được mà nói ra.
” Thanh Liên, ngươi bất quá chỉ gặp Bảo Bảo một lần khi nàng còn ở trong trứng, chuyện cũng đã một trăm năm trước, đến giờ ngươi chưa từng gặp lại nàng, bây giờ lại muốn lấy nàng làm vợ, còn nói yêu nàng, ngươi thực sự làm cho ta không có cơ sở nào để tin lời ngươi nói”
Như Mặc ăn ngay nói thật, hắn không phải không tin thái độ làm người của Thanh Liên nhưng Bảo Bảo với Thanh Liên cùng nhau? Hình ảnh đó dù tưởng tượng thế nào cũng thấy quái dị, nữ nhi mình tính tình ra sao, hắn rõ ràng nhất. Thanh Liên lại vương của Hỏa Hồ tộc, một trăm năm nữa là có thể đứng vào hàng tiên bang, hiện giờ phải từ bỏ, kết hôn cùng Bảo Bảo, điều này làm cho hắn có cảm giác như đang nằm mộng.
” Không, trên thực tế chúng ta đã gặp lại nhau, cho nên ta biết Bảo Bảo có bộ dáng y như Mặc Mặc chỉ có màu mắt là khác biệt, nàng giống như là Như Mặc ngươi khi mặc nữ trang. Mấy ngày nay ta vẫn ở chung một chỗ với nàng, ta cho nên ta muốn cùng nàng cả đời”. Thanh Liên vẫn bình tĩnh đáp.
” Là Bảo Bảo đi chủ động tìm cho ngươi phải không?!” Bắc Dao Quang nãy giờ vẫn một mực im lặng quan sát, lúc này đột nhiên lên tiếng hỏi
Thanh Liên chần chờ một chút rồi gật đầu,” Đúng vậy! Chính xác là nàng hóa thân thành một con rắn đen nhỏ, trốn vào chỗ ta tắm rửa, nhìn lén, bị ta phát hiện”
Vừa nghe những lời này, Bắc Dao Quang cảm thấy trán đổ mồ hôi, bọn họ vốn có chút không tin Thanh Liên nhưng những lời này đã xóa tan nghi ngờ đó.
Nha đầu Bảo Bảo kia từ nhỏ đã thích mỹ nam, chỉ cần là nam tử có bộ dáng đẹp là nàng đều tìm cách chiếm tiện nghi của người ta, hành vi sỗ sàng, vừa mới chui ra khỏi vỏ vài ngày thì hết hôn Trần Ngọc Bạch lại tới Phong Vô Ảnh, bây giờ trưởng thành, thấy Thanh Liên chẳng những xinh đẹp lại còn phong tình tuyệt mỹ thì làm sao nàng chịu buông tha.
Cho nên nhìn lén Thanh Liên tắm rửa, chuyện như vậy cũng chỉ có nàng mới dám làm.
Bắc Dao Mặc Mặc phút chốc đỏ bừng mặt, không biết nên giận hay cười. Tức giận vì Bảo Bảo ngu ngốc kia lại dám rình xem nam nhân tắm rửa giống như hắn, nhìn lén chưa tính, còn để bị người phát hiện, bị phát hiện cũng chưa sao, thế nhưng lại yêu trưởng bối, yêu trưởng bối cũng không tính là gì, nhưng hiện giờ còn bị người ta nói thẳng với cha mẹ, làm cho hắn là thân đệ đệ cũng cảm thấy mất mặt. Tuy rằng bọn họ là yêu tinh nhưng mà cũng phải có yêu phẩm chứ, sao lại nhìn lén nam nhân tắm rửa chứ?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhớ lại dường như hắn cũng từng nhìn lén Vân Thư tắm rửa, chỉ là không được thành công thôi, không biết tiểu sắc nữ Bảo Bảo kia nhìn lén có thành công hay không? nhưng nhìn biểu tình trên mặt Hồ vương thì phỏng chừng là nàng đã thành công.
Mặc Mặc không khỏi cảm thấy ảo não vì hắn đã thua Bảo Bảo về phương diện này.
Vân Thư nghe được chuyện này thì nhịn không được mà cười thành tiếng, nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Mặc Mặc thì ý cười càng nồng đậm, quay đầu sang nói với Thanh Liên và Như Mặc “xem ra Bảo Bảo tiểu thư cũng rất thú vị nha, thực muốn có cơ hội được gặp nàng một lần. Nhưng mà Như Mặc, hai đứa con song sinh của ngươi quả thật là có suy nghĩ và hành động thật đặc biệt nha”
Cảm thấy lời này có ý tứ, cho nên Bắc Dao Quang và Như Mặc lập tức phóng tầm mắt sang chỗ Mặc Mặc “ Mặc Mặc, đừng nói ngươi cũng đã từng làm qua loại chuyện như thế?”
Mặc Mặc không nghĩ Vân Thư sẽ tố cáo hắn trước mặt phụ thân và mẫu thân, đem chuyện cũ của hắn ra kể, không biết trả lời sao mà chỉ ước gì có một cái hố dưới sàn nhà để chui vào.
Như Mặc và Bắc Dao Quang vừa nhìn thấy bộ dáng hắn liền biết là hắn cam chịu, Bắc Dao Quang tức thời chu miệng” Như Mặc, ta không muốn sống nữa, thực sự là mất mặt nha, chúng ta sao lại sinh ra hai đứa con da mặt siêu dày như vậy chứ?”
Như Mặc cũng cười khổ thở dài một hơi,” Dao Quang, xem ra là chúng ta giao giáo không nghiêm, dù sao chuyện cũng đã lỡ, thể diện cũng đã bị mất rồi, ai biểu chúng ta là cha mẹ chúng, cũng may Vân Thư và Thanh Liên không phải là người ngoài, chỉ là…”
Như Mặc trong lời nói nói đến một nửa, mới nhớ tới phía trước bọn họ đối Thanh Liên lực chú ý bị Vân Thư trong lời nói cấp hấp dẫn lại đây, thiếu chút nữa quên nói trọng điểm,” Chính là Thanh Liên, ngươi cùng Bảo Bảo mới chỗ như vậy đoản thời gian, kia nha đầu tính tình nói vậy không cần ta nói, mấy ngày này các ngươi ở chung, ngươi cũng nên hiểu biết cái tám chín phần mười, ngươi thật sự quyết định muốn kết hôn nhà của ta này nha đầu sao?”
Thanh Liên gật gật đầu,” Kỳ thật thích hợp hay không thích hợp để sống cùng nhau thì chỉ cần một chuyện đã hiểu, sở dĩ để lâu như vậy mới tới nơi này là muốn có chút thời gian để suy nghĩ về cuộc sống sau này, không dối các ngươi, ta lúc đầu cũng từ u buồn, cũng từng lảng tránh nhưng càng trốn thì càng không bỏ được, ta không thể từ chối một nữ tử đã dùng cả sinh mệnh để yêu mình. Như Mặc, Bắc Dao, có lẽ các ngươi không biết, tiểu yêu tinh Bảo Bảo từ khi thấy ta cùng Vân Thư và Địch Tu Tư chủ trì hôn lễ cho các ngươi thì nàng đã ghi nhớ hơi thở của ta, khi nằm trong trứng cũng không quên cắn ta môt cái, làm cho ta phải nhớ kỹ nàng, một trăm năm qua ta không biết nàng làm thế nào để vượt qua nỗi nhớ ta. Cho nên sinh mệnh của ta tuy dài hơn nàng nhưng trong tình yêu, nàng trả giá nhiều hơn ta, cho dù ta vô tình suốt mấy ngàn năm nhưng cũng không phải là người vô tình mà có cảm tình, làm cảm giác yêu mãnh liệt với một người mà ta muốn có được. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay ta mới mong muốn có được một chuyện, một người, cho nên Như Mặc, Bắc Dao, hãy hứa gả nữ nhi các ngươi cho ta đi”
Cả nhà Như Mặc đều bị những lời của Thanh Liên làm cho giật mình, Như Mặc và Bắc Dao Quang chưa từng nghĩ nữ nhi ngỗ nghịch, bướng bỉnh của mình sẽ có lúc dụng tâm như vậy, chấp nhất với Thanh Liên nhiều như vậy, ghi nhớ từ trong bụng mẹ cho tới giờ, một trăm năm đối với phu thê tương thân tương ái như bọn họ chỉ là trôi qua trong nháy mắt, còn cảm thấy không đủ nhưng Bảo Bảo phải sống trong chờ đợi và nhớ thương suốt một trăm năm, ngày sẽ dài đăng đẵng.
Mà nàng lại có thể che giấu tâm tư suốt một trăm năm, không để bọn họ biết, nếu không phải lần này bọn họ đến Tước Hoàng sơn quá lâu, Bảo Bảo có thời gian đi tìm Thanh Liên, trả giá của nàng cũng coi như có hồi báo, Thanh Liên cũng yêu nàng nên mới tìm tới bọn họ cầu thân, nếu không thì bọn họ vĩnh viễn không biết được tâm sự của nữ nhi. Nhưng mà…
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều biết đối phương đang lo lắng chuyện gì.
Vân Thư cùng Bắc Dao Mặc Mặc hiển nhiên là biết nguyên nhân Bắc Dao Quang và Như mặc trầm mặc, chỉ có Thanh Liên là vẫn đang chờ đáp án.
” Như Mặc, xin ngươi hãy đem nữ nhi gả cho ta. Thanh Liên này có thể thề với ngươi, ngày nào còn sống sẽ không phụ nàng”, ngữ khí của Thanh Liên càng thêm thành khẩn.
” Thanh Liên, nói thật ra, có người dám cưới nha đầu Bảo Bảo kia, ta có nằm mơ cũng cười, ta cũng nói ai nguyện ý cưới Bảo Bảo thì sẽ tặng của hồi môn thật lớn nhưng sao người này lại là ngươi chứ? Không phải ta không đồng ý mà là thực sự không thể đồng ý được”
Biểu tình trầm trọng của Như Mặc làm cho mọi người cũng ngưng trọng theo.
“Vì thiên đình sao?” Thanh Liên lúc này tóc đen tung xõa, tự tin nhìn mọi người “ tình cảm của chúng ta là tự nguyện, chỉ cần chúng ta muốn là được, ta hướng Như Mặc ngươi cầu thân là vì các ngươi là cha mẹ người ta yêu, cũng là bằng hữu của ta, ta hi vọng được các ngươi chúc phúc, cho dù các ngươi phản đối thì cũng không làm thay đổi quyết tâm ở cùng nhau của ta và Bảo Bảo, ta ngay cả chuyện đó cũng không cần thì cần gì phải để ý tới thiên đình cho phép hay không?”
Mái tóc đen như tơ bay tán loạn, khí chất vẫn tú dật xuất trần nhưng đôi mắt phượng phát ra ánh sáng lạnh cho thấy khí thế bừng bừng, cho thấy hắn sẵn sàng tranh đoạt cùng trời đất.
Làm cho Như Mặc cùng Vân Thư đều có chút kinh diễm, cũng ý thức được đây mới là Thanh Liên chân chính, trước kia ôn nhuận, nhỏ nhẹ chỉ là bề ngoài mà thôi, Thanh Liên nội tâm không như nước mà ngược lại còn là lửa mạnh mẽ, yêu thì yêu bằng cả trái tim, hận cũng sẽ trả cho bằng được, nhìn qua thì tưởng rất dễ dàng nhưng thực ra hắn có giới hạn của mình, không cho phép người khác vượt qua, nếu có thì chính là người mà hắn yêu, mà đó chính là Bắc Dao Bảo Bảo.
Vì nàng, vì mục đích được ở bên nàng, cho dù là thiên đình có can thiệp hắn cũng không nể mặt chứ đừng nói là thỏa hiệp hay nhân nhượng.
Đây mới là Thanh Liên vương chân chính.
Vân Thư nhìn thấy Thanh Liên như vậy trong mắt hiện lên sự hâm mộ và hổ thẹn, nghĩ mình là một trong số những người đã xác định một người một đời nhưng giờ mới phát hiện trong những người đó, hắn là người không có lập trường nhất, cũng không là người không có tranh thủ nhất, từ trước đến nay đều luôn do dự, chần chờ, cho tới bây giờ không chỉ bản thân hắn đau khổ mà còn làm người bên cạnh quan tâm hắn phải ngày đêm lo lắng, có lẽ cũng đã đến lúc hắn nên ra quyết định.
Nhìn Mặc Mặc trên mặt đã hiện ta nét thành thục không hợp tuổi, đôi mắt Vân Thư lại sâu hơn, quay đầu nhìn Thanh Liên nói “ Thanh Liên, ngươi nói rất đúng, chỉ cần quan tâm mình muốn gì, cần làm gì là được, để ý thiên đình có đồng ý hay không làm chi, cuộc sống của mình, tương lai của mình sao có thể để cho người khác quyết định được”
” Vân Thư?”
” Vân Thư, ngươi?”
Nhất thời, Như Mặc và Bắc Dao Quang, cùng với Mặc Mặc, ba người đồng thời kinh ngạc nhìn về phía hắn. Vân Thư xinh đẹp nho nhã mi gian trống trải bình tĩnh, không có nửa phần úc mầu, ánh mắt sáng lên, khóe miệng loan loan, không tính là cười nhưng làm cho người ta liếc mắt đều biết tâm tình hắn đang rất tốt, tựa như hắn đột nhiên thoát thai hoán cốt, biến thành một người mới, tràn đầy sức sống.
Tuy không biết Vân Thư lúc này đang nghĩ gì nhưng thấy biểu tình vui sướn của hắn thì cũng thấy yên tâm, nhất là Như Mặc, mấy năm nay hắn vì Mặc Mặc mà vẫn ẩn nhẫn cùng trầm mặc với Vân Thư, hắn và Bắc Dao Quang đã ở đây nhiều năm nhưng bọn họ chưa từng nói chuyện thoải mái với nhau, dường như là cả hai đều có cảm giác khó nói với nhau.
Đến giờ, tình yêu của Vân Thư và Mặc Mặc đã không thể ngăn cản hay cắt bỏ được, như vậy không biết hậu quả sẽ thế nào, thiên đình tuy rằng chưa có biểu hiện gì nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt, hơn nữa khi Vân Thư lãnh đạm cự tuyệt sự giúp đỡ của Tử Vi đại đế, Như Mặc cảm thấy sự bất an đã bắt đầu chuyển động.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, Như Mặc và Bắc Dao Quang sẽ không sợ hãi, tin rằng Mặc Mặc cũng vậy nhưng chân chính có thể làm cho bọn họ củng cố niềm tin chính là thái độ của Vân Thư, trước khi Thanh Liên chưa nói những lời kia thì thái độ của Vân Thư vẫn không rõ ràng, tuy rằng hắn yêu Mặc Mặc nhưng phần tình cảm đó không đủ để hắn từ bỏ quá khứ. Những điều này Như Mặc và Mặc Mặc đều nhìn thấy nhưng hiện giờ, chỉ vì những lời của Thanh Liên mà làm cho Vân Thư hiểu được lòng mình, thực sự là một kết quả ngoài ý muốn làm cho Như Mặc và Mặc Mặc đều ngạc nhiên, vui sướng.
Chỉ cận Vân Thư kiên định lập trường thì cho dù có cùng toàn bộ thiên đình đối địch, Như Mặc hắn cũng không để ý.
Lúc này đôi mắt xanh biếc như hồ nước của Như Mặc lóng lánh lục quang, khuôn mặt tuấn mỹ cũng tươi cười, sung sướng.
Bắc Dao Mặc Mặc lại mừng như điên, không để ý có mọi mặt mọi người, dùng sức ôm chặt Vân Thư, hôn lên môi hắn một cái, nỉ non gọi tên hắn “Vân Thư! Vân Thư! Vân Thư……”
Bắc Dao Quang nhìn tình cảnh trước mặt thấy các mỹ nam tử người là trượng phu của nàng, người là con trai của nàng, còn có bằng hữu thì không bao lâu nữa sẽ trở thành con rể của nàng, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, lệ nóng dâng tràn, rốt cuộc mới cảm thấy hạnh phúc tốt đẹp đến nhường nào, chung quanh mình đều có người mình quan tâm, yêu thương và họ cũng quan tâm, yêu thương mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.