Hồ Vương Thanh Liên

Chương 44: XOA DỊU LỬA GIẬN VÔ HÌNH

Liễu Thiểu Bạch

02/08/2013

Ăn sáng xong ba người cùng cỡi ngựa lên đường, ra khỏi thành, Bảo Bảo nhẹ nhàng vuốt bàn tay Thanh Liên đang ôm eo nàng, thấp giọng nói “ Thanh Liên, Thanh Liên, ngươi giận ta?”

Thanh Liên không hé răng, làm như là tập trung cỡi ngựa, còn Liễu Vô Song thì nhiệt tình hướng dẫn cảnh vật hai bên đường cùng những điểm đặc biệt của các địa phương bọn họ sắp đi qua. Nhưng lúc này hai người kia làm gì còn tâm trạng nghe hắn nói, mà cũng không còn cảm giác mới lạ, hiếu kỳ như hôm qua.

” Nhị muội làm sao vậy? thấy mệt mỏi sao?”

Nói một hồi, Liễu Vô Song mới phát hiện không có ai thèm nghe, tưởng rằng do Bảo Bảo cỡi ngựa mệt, nên không có tinh thần lắng nghe, liền quan tâm hỏi.

Bảo Bảo đang dự định xoa dịu Thanh Liên, nghe Liễu Vô Song hỏi, đang tính không trả lời lại cảm giác bàn tay Thanh Liên đặt ở eo nàng hơi dùng sức một chút, như là muốn nhắc nhở nàng không được vô lễ.

Lập tức quay đầu, miễn cưỡng mỉm cười “ không có, chỉ là Liễu đại ca kể chuyện rất hay, ta nhất thời nghe đến say mê nên không có trò chuyện với Liễu đại ca”

” Nguyên lai là như vậy! chờ khi ngươi đến nhà ta thì ta càng cam đoan ngươi sẽ luyến tiếc rời đi, Liễu gia có tổng cộng mười bảy hoa viên lớn nhỏ, mà mỗi cái đều có nét đặc sắc riêng biệt, nếu ngươi thích, sau này có thể tùy tiện chọn một cái mà ở”

Liễu Vô Song hoàn toàn không nhận ra Bảo Bảo chỉ nói cho có lệ, còn tưởng nàng thực sự thích cảnh sắc Giang Nam, nên càng hưng phấn, phải biết rằng toàn bộ Giang Nam không phủ đệ nào có hoa viên đẹp bằng Liễu gia của hắn.

Hắn vừa nói xong, Bảo Bảo đã nhịn không được mà trợn mắt, ngoài nghi Liễu Vô Song vì sao lại có thành tựu, danh tiếng như hôm nay, trong khi cả một câu nói lấy lệ hắn cũng không hiểu. Còn cố tình để cho nàng thấy bộ dáng một lòng lấy lòng nàng của hắn, giống như cách nàng muốn lấy lòng Thanh Liên, nhưng không thể trách hắn, đành phải âm thầm nhíu mày, khách khí nói “ vậy thực sự cảm ơn Liễu đại ca”

” Cảm tạ cái gì, tới nhà ta rồi thì cứ coi như nhà của các ngươi là được, muốn cái gì cứ sai bảo hạ nhân một tiếng” Liễu Vô Song ôn nhuận mỉm cười, ý tứ rõ ràng là muốn ghép bọn họ trở thành người một nhà.

Bảo Bảo chỉ có thể hơi xấu hổ cười, mà Thanh Liên chính là lẳng lặng nghe, quả thực liền như hắn đáp ứng Bảo Bảo, một câu không nói. Nhưng đôi mày nhăn lại, thân thể cũng cứng ngắc hơn.

Bảo Bảo dán sát thân mình vào hắn đương nhiên là cảm nhận được Thanh Liên lại tức giận, trong lòng càng thêm sốt ruột, không để ý tới Liễu Vô Song, Thanh Liên mất hứng, nếu nói chuyện với hắn nữa thì càng làm cho Thanh Liên khó chịu, làm cho nàng tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào cho phải

Lớn tới chừng này, nàng chưa bao giờ phải nhân nhượng ai đến mức này.

Khi Thanh Liên chưa thừa nhận nàng thì nàng lo lắng, khẩn cầu hắn có thể nhìn nàng nhiều thêm một cái để có thể phát hiện tình ý của nàng. Vất vả lắm mới làm cho hắn đáp ứng ở bên cạnh nàng thì nàng lại lo được lo mất, không thể tin hết thảy đều là sự thật, sợ có người tranh với nàng, mà lại vừa lúc xuất hiện một tên Liễu Vô Song.

Nàng rõ ràng thấy hắn nhìn Thanh Liên với ánh mắt không trong sáng nhưng Thanh Liên lại không nhìn ra, chỉ thấy hắn xum xoe lấy lòng nàng, chẳng lẽ phải thực sự dùng cách dò xét để xem nội tâm của Liễu Vô Song thế nào sao?

Nàng cũng biết Thanh Liên không phải là không tin tưởng tình cảm nàng dành cho hắn, hắn chỉ là đang ghen tỵ.

Họ Liễu này đúng là hại người mà. Hắn là phàm nhân nhưng lại làm cho hai người bọn họ trở nên rối loạn, mất bình tĩnh mà vẫn phải chấp nhận như ăn phải hoàng liên lại không thể nhổ ra, khổ cũng không thể kêu, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nàng và Thanh Liên thật đúng là mất mặt.



Nhưng điều làm Bảo Bảo ấm ức là người khác ghen thì bộc phát ra, la hét hay thậm chí là đánh người, hoặc là giống như phụ thân vậy, tức giận thì phát tiết trên giường, làm cho mẫu thân nhận thức nàng là ai.

Nhưng Thanh Liên thì cứ im lìm như hũ nút, một câu cũng không nói, cũng không thể hiện ra mặt, chỉ là không để ý tới nàng, cho dù nàng tìm cách lấy lòng, nói năng nhỏ nhẹ thì hắn vẫn cứ như tăng nhân nhập niết bàn, rồi lại làm cho nàng thấy là hắn mất hứng.

So với như vậy, nàng tình nguyện để hắn đánh nàng, mắng nàng, còn tốt hơn là như bây giờ vậy.

Bảo Bảo bình thường có cả ngàn loại thủ đoạn, có đầy đủ năng lực để sửa trị người khác nhưng đối với Thanh Liên, dù nàng có sử dụng thủ đoạn gì cũng là uổng công.

Vì sợ Liễu Vô Song kế tiếp còn muốn mượn cớ cùng nàng nói chuyện, làm cho Thanh Liên càng không vui, Bảo Bảo liền giả bộ buồn ngủ mà dựa vào ngực Thanh Liên, tỏ vẻ mệt mỏi, muốn ngủ, toàn bộ đều làm cho Liễu Vô Song thấy.

Quả nhiên Liễu Vô Song vừa thấy động tác của Bảo Bả, vốn định nói thêm nhưng cũng đành nuốt trở vào, chỉ thong dong cỡi ngựa đi cạnh Thanh Liên.

Mà bàn tay Bảo Bảo để bên hông Thanh Liên đang nhè nhẹ vuốt ve, cũng không dám mở miệng sợ Liễu Vô Song nghe thấy nên chỉ có thể dùng phúc ngữ để nói chuyện với Thanh Liên “ Thanh Liên, Thanh Liên, người đừng không để ý tới ta. Nói chuyện với ta được không? Ta biết sai rồi, ta không nên ăn dấm chua bậy bạ, nhưng Thanh Liên ngươi phải tin ta, Liễu Vô Song này là người không đơn giản, ta rõ ràng thấy ánh mắt hắn nhìn ngươi rất không bình thường, nhưng quay đầu lại thì hắn lại nhìn ta ái mộ”

Thanh Liên trong lòng vốn đang không vui, nghe nàng nói càng thêm ảo nảo.

Nàng cũng biết Liễu Vô Song dùng ánh mắt ái mộ nhìn nàng, nàng còn nói là Liễu Vô Song thích hắn?

Hắn cũng không hoài nghi tình cảm Bảo Bảo đối với hắn, cũng biết Liễu Vô Song trong lòng Bảo Bảo không có quan trọng gì, nhưng hắn vẫn không thể khống chế sự khó chịu trong lòng.

Bảo Bảo trước giờ ý thức chiếm hữu rất lớn, không cho hắn liếc nhìn Liễu Vô Song một cái, đây là do nàng để ý tới biểu hiện của hắn nên không có gì đáng trách, trong lòng hắn cũng thấy vui nhưng khi thấy Liễu Vô Song nhìn Bảo Bảo bằng ánh mắt ái mộ, hắn đột nhiên nổi giận ngập trời.

Giận Liễu Vô Song thế nhưng liền như vậy trắng trợn thể hiện ánh mắt ái mộ với Bảo Bảo, cũng giận Liễu Vô Song rõ ràng là có ý với Bảo Bảo nhưng nàng lại không cho mình nói chuyện cùng hắn, nhưng không ngăn nàng nói chuyện với Liễu Vô Song, mà hắn cũng không thấy hài lòng với chuyện này, lại không thể ngăn cản.

Nếu tất cả những chuyện này làm cho Thanh Liên tức giận đã đành, mà hắn còn giận bản thân mình hơn, tự mắng mình không dưới một trăm lần, chính hắn lúc trước giới thiệu là huynh trưởng của Bảo Bảo cho nên lúc này mới khổ, không thể quang minh chính đại ôm Bảo Bảo vào lòng, đúng là tự mua dây buộc mình.

Nếu Liễu Vô Song chỉ là một a miêu, a cẩu nào đó thì hắn sẽ không ghen tỵ nhiều như vậy, trực tiếp mang Bảo Bảo đi hoặc là nói thẳng thân phận của bọn họ là người yêu của nhau là được nhưng Liễu Vô Song lại là một người hắn cảm thấy xứng đáng để kết làm bằng hữu, hơn nữa Liễu Vô Song cũng không làm gì sai, hắn chẳng qua chỉ là yêu thích Bảo Bảo mà thôi, thích “muội muội” của mình.

Cho nên lúc này Thanh Liên là tức giận bản thân mình nhiều hơn, vừa không thể bày tỏ tình cảm, lại không thể nói lời từ biệt, càng không thể nói thẳng với Liễu Vô Song. Hơn nữa cũng không thích nhìn Liễu Vô Song ở trước mặt hắn tìm mọi cách lấy lòng Bảo Bảo.

Cho nên lúc này Thanh Liên sao có thể vui vẻ được, sao không tức giận được.

Hắn không ngừng trầm mặc, chỉ có trầm mặc mới làm cho hắn không thể bùng nổ sự tức giận.



” Thanh Liên, ngươi đừng im lặng, rốt cuộc là ngươi tức giận chuyện gì? Ngươi nói ra đi, phát tiết ra đi, ngươi cứ im lặng như vậy thì sẽ mệt mỏi thêm. Ta chưa bao giờ thừa nhận mình là nữ nhân ngu ngốc, ta từ nhỏ đã rất thông minh, không cố ý cũng đã dễ dàng hiểu được tâm tư người khác, cho nên ta không cần thuật đọc tâm, ta cũng biết là cách nào để mọi người thương ta, sủng ta, gặp rắc rối thì cũng biết giả bộ đáng thương để phụ thân không trách phạt. Nhưng Thanh Liên à, sự thông minh của ta khi gặp ngươi liền bay biến hết, hay nói đúng hơn là ta không còn tự tin nữa, ta không biết làm cách nào để ngươi vui vẻ, cho ngươi khoái hoạt. Thậm chí hiện tại ta không biết làm thế nào để ngươi không tức giận”

Bảo Bảovừa nói, vừa vuốt chẹ chân Thanh Liên “ có câu thiên tài hay là ngốc nghếch chỉ cách nhau rất mỏng manh, ta cho tới hôm nay mới hoàn toàn hiểu được. Thanh Liên, bởi vì ngươi, ta cam nguyện từ thiên tài biến thành ngu ngốc. Nhưng ngươi cũng không phải đang tự biến mình từ thiên tài thành ngu ngốc sao? Chúng ta hà cớ gì phải vì một nhân loại bé nhỏ mà tổn thương tình cảm lẫn nhau? Ta thừa nhận là ta ăn dấm chua quá nhiều, làm cho ngươi thấy áp lực nhưng Thanh Liên, tất cả cũng vì ta quá mức để ý, ngươi muốn ta như trước là không đủ mạnh, bởi vì ta vẫn sợ hãi, rõ ràng khi ngươi ôm lấy ta, ta vẫn cảm thấy mọi chuyện quá mức tốt đẹp, sợ rằng mình không xứng đôi với ngươi. Trước giờ ta chưa từng có ý nghĩ này, là ngươi đã làm thay đổi tất cả, ngươi không thể cứ như vậy lại không thèm nói lời nào với ta”

Thanh Liên hơi mấp máy môi, tuy rằng vẫn không nói gì nhưng thân thể cứng nhắc đã thả lỏng không ít.

Bảo Bảo thấy khổ nhục kế đã có hiệu quả, thấy rằng rèn sắt phải rèn khi còn nóng nên lập tức bổ sung “ ngươi cho dù có giận ta thì cũng đừng nín nhịn, làm bản thân khó chịu. Ngươi đối với ta oán thán cũng được, cảm thấy ta không hiểu chuyện cũng được nhưng hãy nói ra đi, thậm chí có thể đánh ta, chỉ cần ngươi chịu nói chuyện với ta. Ngươi như vậy làm cho ta có cảm giác vừa đau lại vừa sợ, ngươi không giống như Thanh Liên trong ấn tượng của ta. Thanh Liên của ta sẽ không thực sự nhẫn tâm không để ý đến ta, nhớ rõ khi ở ôn tuyền ta nhìn lén ngươi tắm rửa không? khi đó ngươi còn chưa biết rõ ta là Bảo Bảo, ngươi nắm lấy ta, rõ ràng là có thể bóp chết ta nhưng ngươi không có, ngươi thiện lương như vậy, tâm địa mềm mại như vậy, đối với một tiểu xà nhìn lén ngươi tắm rửa, ngươi cũng đối xử như thế sao giờ ta van xin ngươi mà ngươi cũng không chịu nói chuyện với ta?”

Lời của Bảo Bảo làm cho Thanh Liên nhớ lại lần đầu gặp gỡ của bọn họ. Bảo Bảo khi đó nghịch ngợm, hoát bát, luôn tươi cười, luôn nhìn hắn với ánh mắt si mê, thậm chí còn chảy máu mũi, cưỡng hôn hắn…Nàng là một nữ tử không biết rụt rè mà giờ đây lại cẩn thận từng câu, từng chữ.

Thực ra chuyện xảy ra cũng chỉ mới mấy ngày nhưng không biết từ khi nào, trong lòng hắn lại như chuyện đã xảy ra rất lâu, tựa như hắn và Bảo Bảo đã sinh sống với nhau nhiều năm. Trong khi hắn và nàng chỉ gặp nhau có mấy ngày nhưng sự rung động đích thực lại như hình với bóng, rốt cuộc không dứt bỏ được.

“Mẫu thân ta nói, ở thời đại của nàng có câu danh ngôn tên là “không chết vì bùng nổ mà chết vì trầm mặc”, Thanh Liên, ngươi có giận ta thì hãy thể hiện ra đi. Ta tin ngươi không phải chỉ để ý chuyện của Liễu Vô Song mà phiền giận ta, cũng mặc kệ ngươi vì lý do gì thì tất cả cũng từ ta mà ra. Bởi vì ta mới làm cho Thanh Liên ngươi tự ngược đãi bản thân, làm cho ngươi động lòng phàm, có tình cảm thế tục. Thanh Liên, vẫn câu nói đó, ngươi là người mà ta nhận định đời đời kiếp kiếp, cho nên đừng không nói chuyện với ta, trên thế giới này, thanh âm ta muốn nghe nhất là giọng nói của ngươi”

Tâm tình tức giận và tự trách bản thân của Thanh Liên vốn sâu rộng như biển, nhưng từng lời từng câu của Bảo Bảo lại tinh tế thấm vào lòng hắn, làm cho hắn bình an trở lại.

Cúi đầu nhìn thoáng qua đỉnh đầu nàng, Bảo Bảo không phát hiện hắn đang nhìn mình chăm chú, còn nàng thì đang đắm chìm trong suy nghĩ làm sao để hắn hết giận.

Mà Thanh Liên sau khi tức giận thì là đau lòng khôn cùng, nha đầu Bảo Bảo này e rằng trước giờ chưa từng kiên nhẫn với ai như vậy, theo cách nói chuyện và thói quen hàng ngày thì cũng biết nàng là người hiếu động, tinh nghịch, lời không hợp tai là có thể động thủ đánh người, nếu ai đắc tội nàng thì nhất định sẽ bị lãnh hậu quả gấp đôi, đương nhiên nàng cũng sẽ không có tính kiên nhẫn. Nhưng nàng vì muốn hắn nguôi giận mà một khoảng thời gian dài như vậy không ngừng nói, không ngừng năn nỉ, Thanh Liên lại lần nữa chán ghét bản thân mình đã làm cho nàng chịu ủy khuất.

Rõ ràng đã sớm quyết định mình phải chiếu cố và sủng nịch nàng, sao bây giờ lại ngược lại là bản thân hắn gây chuyện với nàng?

Nhẹ nhàng nắm lấy một tay của Bảo Bảo, thân thể của Bảo Bảo lập tức run lên một cái, cũng không nhớ mình đang giỏ bộ ngủ, gần như ngẩn đầu lên nhìn Thanh Liên, trong mắt là châu quang lấp lánh.

” Bảo Bảo, là ta không tốt! làm cho ngươi lo lắn. Ta không có giận ngươi, là ta tự trách bản thân, giận mình vì sao lúc trước không nói cho Liễu Vô Song biết ngươi là ngươi ta yêu chứ không phải muội muội. Ta giận vì ta không muốn làm tổn thương hắn nhưng lại ghen tỵ ánh mắt hắn nhìn ngươi, mà lúc này ta lại xấu hổ thân phận cũng không có lý do để nói gì. Ta lại càng giận vì ta muốn đối xử tốt với ngươi nhưng ngược lại còn làm ngươi lo lắng cho ta. Bảo Bảo, ngươi có hối hận vì đã lựa chọn ta không?”

” Thanh Liên, Thanh Liên, Thanh Liên, trong đầu ta, trong tâm ta đều tràn ngập tên của ngươi, khắc đầy hình ảnh của ngươi, ngươi nói xem ta sẽ hối hận sao? Thích ngươi cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ sẽ rút lui hay từ bỏ, nếu ngày nào đó ngươi không cần ta nữa, không thương ta nữa, ta nghĩ ta sẽ chết tâm nhưng vĩnh viễn không hối hận”

Bảo Bảo dùng sức nắm lại tay của Thanh Liên, kích động run rẩy, thân hình Thanh Liên cũng có chút run rẩy theo. Bảo Bảo không để ý đến Liễu Vô Song, xoay người gắt gao ôm chặt lấy Thanh Liên, cơ hồ muốn đem toàn bộ mặt của mình dán chặt vào ngực Thanh Liên.

Thanh Liên cũng kích động ôm chặt eo Bảo Bảo hơn, cảm giác ngực hít thở không thông cuối cùng cũng biến mất, tim hắn lại đập nhanh hơn, mạnh hơn.

Hai người bất ngờ bày ra động tác thân thiết như vậy, toàn bộ đều bị Liễu Vô Song nhìn thấy, trên mặt cũng không thể hiện sự kinh ngạc. Hắn vốn không phải là người hời hợt, chẳng qua trước kia hắn bị cảm tình che mờ lý trí, đánh mất khả năng quan sát và phân tích, còn bây giờ, trước tình cảnh này thì người ngu ngốc thế nào cũng nhận ra Thanh Liên và Bảo Bảo quá mức thân thiết, hoàn toàn vượt quá tình cảm của huynh muội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồ Vương Thanh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook