Chương 4
A Đồng
02/08/2013
Kích Liên Thiên càng nghĩ càng khẳng định, lại giương giọng kêu gọi tiểu mỹ nhân,「 tiểu mỹ nhân, mau tới đây.」
Bởi vì nghe được thanh âm của hắn, lỗ tai tiểu mĩ nhân nhẹ nhàng giật giật, hổ chưởng (tay hổ) đang giơ lên cao tức thời bất động ở giữa không trung,khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu phủ lông mao mềm mãi trắng muốt quay lại, nhìn về phía thân hình anh tuấn tiêu sái của Kích Liên Thiên đang cất giọng gọi nàng.「 rống…… Rống……」
「 lại đây, đừng ham chơi , đến đây với ta, nên đi ngủ rồi.」
「 rống……」 tiểu mỹ nhân lưu luyến không rời nhìn hồ điệp (con bướm) đang bay lượn, phát ra ánh sáng lân tinh mê hoặc trong màn đêm tĩnh mịch, sau đó mới nhấc chân, hướng hắn chạy tới.
「 tuy rằng kêu ngươi lại đây, nhưng ngươi cũng không cần nhìn ta bằng ánh mắt đáng thương như vậy a! Tốt lắm, tốt lắm, đừng nghịch ngợm ……」
Hắn hoài nghi nhìn nàng, không, dường như trong lòng hắn đã khẳng định, người làm cho hắn có cảm giác “dục tiên dục tử” lúc đó, Bảo Oa mỹ nhân chính là tiểu hổ này. Tâm tư hổn loạn, nhưng cảm giác hắn dành cho tiểu mỹ nhân vẫn là yêu thích cùng cưng chiều.
Hắn giang hai cánh tay ôm lấy tiểu mỹ nhân đang hỏa tốc nhảy vào trong lòng, tiểu hổ âu yếm nhìn hắn, vươn chiếc lưỡi nhỏ nhắn, nóng ấm liếm liếm gương mặt tuấn tú, thanh âm trầm khàn vang lên đầy sủng nịch, cưng chiều.
「 ô……」 hai hổ chưởng của nàng khoát lên trên vai hắn, hai chi sau đạp lên phần bụng rắn chắc, thoải mái hưởng thụ bàn tay to lớn của hắn vỗ về, vuốt ve khuôn mặt nàng, gáy của nàng lại còn chơi đùa chiếc cằm cùng bụng của nàng.
Hai mắt của nàng khẽ nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm làm nũng tựa như tiếng mèo nhỏ, nếu không phải xác định trước mắt là tiểu hổ, thật đúng là làm hắn phát cuồng, âm thanh này nào phải của tiểu hổ nên có a!
“Tiểu tử kia, ngươi rốt cuộc có phải Ngọc hổ hay không? Nếu nói không phải, vì cái gì trên người ngươi lại có hỏa diễm đồ đằng (hình xâm ngọn lửa)? Đâu mới là sự thật? Ngươi và Bảo Oa cùng ta triền miên mấy ngày nay phải chăng là một? Tiểu mỹ nhân, ngươi nói, từ đêm đó đến nay ta không thể quên được cảm giác đó, rốt cuộc là ta chỉ một hồi mộng xuân hay là thực sự đã phát sinh?”
Kích Liên Thiên cố ý đem tiểu mỹ nhân trở thành đối tượng để thổ lộ tâm sự, thanh âm mang theo một chút ủy khuất, như là đang tự vấn, lầm bầm một mình nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một tia giảo hoạt, âm thầm chú ý, quan sát từng cái phản ứng của tiểu mỹ nhân.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi biết không, ta thật nhớ Bảo Oa, nàng là nữ nhân đẹp nhất mà ta tưng gặp, lại nhiệt tình như lửa, từ sau khi trải qua giấc mộng xuân ngày đó, ta hàng đêm đều chịu dục hỏa dày vò…… Đáng tiếc, nàng và ta kể cả trong mộng cũng chưa từng gặp lại. Có lẽ là ta đã lâu lắm không có nữ nhân, cho nên mới hội ảo tưởng ra nữ nhân xinh đẹp như vậy cùng ta một lần phong lưu, aizz! Ta đại khái thật muốn đi tìm một cái nữ nhân……”
Lần này, Kích Liên Thiên đã đoán trúng, hắn nhìn thấy trong mắt tiểu mỹ nhân ánh lên một tia quang mang, rất nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn.
Khóe môi cong lên một nụ cười tà mị, hắn lần này bắt được là một tiểu yêu tinh ranh mãnh a!
Hắn nhìn thấy nàng đã muốn mất đi cảnh giác, không còn khả năng ngụy trang, mở to mắt chăm chú chờ đợi hắn tiếp tục nói, trong lòng không khỏi cười trộm vì nàng đã sa vào cái bẫy mà hắn cố tình sắp đặt. (>.<, a thiệt là xấu xa mà!)
Xem ra đêm nay, Ngân Tinh lâu khẳng định náo nhiệt .
“Vậy nên, chúng ta hãy đi đến Lang tộc, tìm vài nữ nhân xinh đẹp, nghe nói “công phu trên giường” của nữ hồ ly là thiên hạ đệ nhất, hảo hảo giải quyết dục vọng của ta, ân, cứ quyết định như vậy! Bất quá hôm nay đã quá muộn, ngày mai mới đi sẽ tốt hơn…… Tiểu tử kia, đi thôi! Chúng ta trở về phòng đi ngủ, ta nên hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức một phen……”
Kích Liên Thiên làm bộ như không phát hiện tiểu mỹ nhân im lặng một cách “không bình thường” đang căng tròn hai mắt, nhìn bộ dáng lăng nhăng của hắn, ôm nàng theo bậc thang thượng đứng dậy, quay đầu đi trở về Ngân Tinh lâu.
Sau khi cùng nàng tắm gội sạch sẽ, Kích Liên Thiên đem tiểu mỹ nhân trước đặt trên giường, sau đó cởi bỏ khăn tắm đang quấn quanh thân mình, trên người chỉ còn lại ti khố, cứ như vậy thân thể tráng kiện gần như phơi bày toàn bộ, ung dung đi đến bên giường.
Hắn ôm lấy thân hình ấm áp của nàng chôn vào trong lòng “ngủ đi! Tiểu tử kia, ta ngày mai còn có việc phải làm!」
Ngón tay hướng ra ngoài sa trướng (rèm bằng vải sa mỏng), chỉ về hướng ngọn nến đang đặt trên bàn, ánh sáng nhu hòa đang chiếu sáng bên trong nháy mắt biến mất. Trong phòng trừ bỏ ánh trăng bàn bạc treo ngoài cửa sổ, soi ánh sáng mờ ảo vào sương phòng thì không còn bất kì ánh sáng nào khác.
Hắn tâm tình rất tốt, lấy tay nhẹ vỗ về tiểu mỹ nhân da lông mềm mại, nhắm mắt lại, hô hấp điều đặn làm ra biểu hiện ngủ say giả dối, cố nhẫn nại, chờ đợi kinh hỉ lúc nửa đêm. (L sao giống film ma quá zậy? )
Không biết qua bao lâu, một đôi mắt vốn nhắm chặt chớp chớp, con ngươi lục sắc trong đêm tối khẽ động. Đêm tối tĩnh mịch, con ngươi sáng ngời lóng lánh, xinh đẹp giống như một ngôi sao nhỏ điểm xuyến trên bầu trời đêm.
Nghe thấy hô hấp bình thản, điều đặn của hắn lại nhìn khuôn ngực duy trì tần suất phập phồng giống nhau, nàng nghĩ rằng hắn đang ngủ, vì thế nương theo cánh tay hắn di động xuống dưới, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Thân thể da lông mềm mại đột nhiên bị bao quanh bởi một luồng ánh sáng rực rỡ chói mắt, tiếp theo, từ bên trong ngân quang xuất hiện Bảo Oa thân thể nhẵn nhụi, da thịt tuyết trắng trơn mịn như ngọc, thân thể nữ nhân yểu điệu hoàn mỹ, quyến rũ mê hoặc. Nhưng nàng so với lần trước có điểm bất đồng (không giống nhau), trong đôi mắt lưu ly ánh lên sự phẫn uất cùng tức giận, nàng là vì Kích Liên Thiên công bố muốn đi tìm nữ tử hồ tộc mà mất hứng……
“Không hổ danh là nam nhân của lang tộc, đúng là háo sắc!” Bảo Oa thở phì phì, chu môi tức giận nhìn gương mặt đang “ngủ”. (há há, a giả điên hay ghê nhoa^^ Thiên ca: đá một cước, cút! T___T Lik ơi, cứu ta…>.<)
Nàng vén lên lọn tóc dài trước ngực, đem nó vuốt gọn ra phía sau, cúi người nhìn hắn.
“Muốn tìm nữ nhân khác? Kia cũng phải xem ta cho phép hay không, ta không tin hồ tộc này có hồ ly tinh so với ta còn đẹp hơn, xú nam nhân! Nếu ngươi không phải nói nhớ ta, xem ta như thế nào chỉnh ngươi!”
Mắng xong, tức giận trong lòng cũng gần như tiêu tán hết, Bảo Oa nhìn gương mặt đang ngủ say, môi đỏ mọng giương lên một nụ cười rung động lòng người “Liên lang, ta cũng rất nhớ ngươi……”
Lời vừa nói xong, thanh âm đột nhiên có chút run rẫy, bởi vì nàng cư nhiên nhớ đến hình ảnh khi nàng cùng hắn triền miên, ân ân ái ái, gương mặt trắng hồng phút chốc đỏ bừng, thân mình cũng khô nóng lên.
Gương mặt mang theo tươi cười cúi nhẹ, hôn lên chóp mũi của hắn, nhẹ nhàng thổi một ngụm hơi thở thơm mát như hoa lan, lại đối hắn hạ mộng chú. Bởi vì nàng quá mức chủ quan, tin rằng Kích Liên Thiên đã sớm ngủ say, trong khắc này đã “khí định hồn mê”, cư nhiên không phát hiện hô hấp của hắn trong giây phút nàng hạ mộng chú đã hoàn toàn ngưng lại! Hắn không có hít hương khí mộng chú……
“Liên lang, Liên lang……” nàng giương giọng khinh gọi, mong lay động đôi mắt đang ngủ say của Kích Liên Thiên.
“ân…… Bảo Oa?” Kích Liên Thiên cưỡng chế nụ cười đắc ý đang muốn bật ra thành tiếng vì đã thành công dụ nàng hiện thân, giả vờ như là vì nàng kêu to mà tỉnh táo lại. Hắn lại tiếp tục như là “ khó khăn mở mắt”, ngước nhìn Bảo Oa. (>.< bái phục mức độ “giả điên” của a, đúng là hồ li mà!)
Tay hắn xoa hai má sáng loáng, non mịn, dùng ngón tay cái vân vê, miết qua đôi môi đầy đặn, “Bảo Oa, ta là đang nằm mộng sao? Ta rất nhớ nàng……” bộ dáng lờ đờ làm cho người ta không thể hoài nghi hắn là đang giả vờ.
Hắn kì thật tự “ngưỡng mộ cùng khâm phục” chính mình, xem ra hắn có thể trong lễ mừng tổ chức hằng năm tại đại điện Lang tộc hoá trang lên sân khấu, khiến thân hữu đồng bạn kinh ngạc.
Bất quá cho dù hắn đã “dụng tâm lương khổ”, tính toán tỉ mỉ, suy nghĩ chu đáo cẩn thận, cố tình làm cho giọng nói trầm thấp hằng ngày càng thêm âm trầm lại thêm vài phần ngây ngô, cũng không thể che dấu ánh mắt sắc bén, linh động lưu chuyển trên thân người mê người của nàng, vì dục hỏa thiêu đốt mà càng lóe sáng, thân thể vì trong lòng hưng phấn tột độ, mong chờ hoan ái mà rung động phấn khởi.
「 Liên lang……」
Có nữ nhân nào nghe nam nhân mình yêu thích “lời ngon tiếng ngọt” mà không hoan hỉ? Bảo Oa cũng là nữ nhân, đương nhiên cũng không ngoại lệ la! Nghe lời nói của hắn, nàng ngay cả hô hấp tựa hồ cũng quên mất, trái tim xao xuyến rung động làm sao còn tâm trí để phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt đó.
「 ta cũng nhớ ngươi……」
Bàn tay nhỏ bé ở trên vòm ngực rắn chắc nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Động tác nhỏ của nàng cùng lời nỉ non như mật rót vào tai khiến da thịt của hắn nóng bừng, dục hỏa trong người càng lúc càng lớn.
Hắn hít thật sâu mùi hương chỉ thuộc về duy nhất một mình nàng. Bàn tay to đặt sau gáy nàng ấn hạ, đem đôi môi đỏ mong mà hắn thương nhớ bấy lâu sát nhập vào môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt, bá đạo hữu lực tiến thẳng vào khoan miệng nhỏ nhắn, nhanh chóng cuốn lấy cái lưỡi đinh hương mềm mại, ướt át níu kéo khiêu khích.
「 ngô ân…… Ngô……」 bị cái lưỡi nhiệt tình của hắn khiêu khích, nàng khẽ rên rĩ, hai cánh hoa ở hạ thân vì kích tình mà mấp máy, yêu dịch như một dòng suối nhỏ chảy ra từ trong hang mật.
“Đừng nóng vội nha! Cái chúng ta có là thời gian, từ từ sẽ đến, tiểu mỹ nhân!”
Tạm buông ra cho cái lưỡi thơm tho, ngẩn đầu, Kích Liên Thiên tà cười, nhìn nàng bằng một đôi thủy mâu lục sắc ướt át diễm tình, gằn từng tiếng, nói với Bảo Oa.
Còn chìm đắm bên trong dục niệm, Bảo Oa ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc nhất thời mê muội làm cho nàng không thể lý giải ý tứ trong lời nói kia, chỉ là cảm thấy tươi cười của hắn có một chút không thích hợp.
Hắn cười đến giống như là trong miệng đang thưởng thức một con mồi thơm ngon, nụ cười thập phần thỏa mãn .
「 ân a……」 còn chưa kịp thanh tịnh suy nghĩ, phía sau mông, đại chưởng đang ra sức nhào nắn đem đầu óc của nàng hoàn toàn biến thành một đoàn tương hồ, thanh âm kiều mị, ngọt ngào từ trong cái miệng nhỏ tuyệt vời ngâm kêu đi ra.
Hắn dùng đầu ngón tay nắm một cánh hoa đã ướt đẫm xuân thủy, ra sức chà sát khiến cánh hoa phiếm hồng ban đầu giờ đã đỏ bừng trông lại càng mê người .
“Bảo Oa, nàng thật mẫn cảm nha!”
Kích Liên Thiên vẫn chưa buông tha hai cánh hoa đã hơi sưng đỏ, làm cho Bảo Oa nằm ở hắn trên người hắn cả người không ngừng phát run, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vaò chăn đệm mềm mại, nũng nịu rên suyễn, hắn mới buông lỏng cánh hoa, nhưng ngón cái lại khảy lên hạt hoa mềm mại ở giữa nơi tư mật nhất của nàng, dùng lực đạo vừa phải ấn xuống, lại xoa xoa, hết lần này đến lần khác.
Kích tình sóng sau xô sóng trước, vồn vã ồ ập, một lần rồi lại một lần nhấn chìm nàng trong bễ dục vọng, yêu dịch không tự chủ tràn xuống, thấm ướt hạ thân.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, ngón tay rời đi kiều hoa ướt át thủy nộn, ôm lấy thắt lưng đem nàng nâng lên, chính mình cũng từ trên giường đứng dậy.
“ Bảo Oa ngoan, đừng nóng vội……”
Nhẹ nhàng đem Bảo Oa đặt nằm ngửa trên giường, Kích Liên Thiên bắt lấy hai đầu gối của nàng kéo ra làm cho nàng hai chân dang rộng khiến hoa thần ướt át xuân thủy hoàn toàn hiện ra dưới con ngươi đã bị hỏa diễm đốt thành tro bụi.
“thật đẹp…… Hoa nhi phấn nộn thản nhiên hoàn toàn vì ta nở rộ… Bảo Oa……」
「 Liên lang……」 Bảo Oa nằm ngửa, tay nhỏ bé kìm lòng không đậu đặt lên ngực tự xoa nắn, ngón tay mảnh khảnh tự tách ra hai cánh hoa mềm mại, phơi bày đường vào hang động thần bí của nàng, mặc cho hắn tùy ý thưởng thức yêu mật đang tuôn trào.
“Bảo oa ngoan, lần trước làm đau nàng, ta rất đau lòng! Lúc này ta sẽ hảo hảo bồi thường nàng” Nói xong, Kích Liên Thiên cúi thân mình, đem mặt vùi vào hoa nhi phấn nộn mê người.
Hắn dùng ngón tay xoa nắn hạt hoa căng mọng, cái lưỡi thô ráp nhắm thẳng hoa huyệt, ra sức tiến vào hoa kính, cố gắng lắp đầy hang động chật hẹp, ngang dọc tung hoành, cánh môi cũng bá đạo liếm mút hai cánh hoa đến sung huyết, khiêu khích cả ba nơi mẫn cảm ở hạ thân khiến vách tường thịt bên trong vì cao trào mà không ngừng run rẩy, thít chặt lại.
「 a ân…… A……」 thật thoải mái nha!
Cái loại cảm giác này phải dùng ngôn từ thế nào để hình dung đây? Cảm giác lâng lâng như là đang bay trên trời, cái lưỡi linh hoạt hữu lực của hắn làm cho mật dịch của nàng tuôn trào, rên rỉ không ngừng.
Hai tay nhỏ bé, một tả một hữu ra sức xoa nắn cặp ngực đẫy đà của chính mình, ngón trỏ cùng ngón cái ma sát, se sắt, vuốt ve hai viên bội lôi ngạo nghễ, cứng rắn vểnh cao. Cần cổ thanh mảnh, trắng ngần không tự chủ ngẩng lên, cả ngưởi theo thế cong lên, muốn đem hạ thân củng lưỡi của hắn thâm nhập thêm sâu.
「 a…… Liên lang…… Ân a……」
Đang cắm thẳng vào hoa huyệt, cái lưỡi bá đạo của hắn đột ngột xoay chuyển, rút ra khỏi bí đạo, quét thẳng một đường từ cửa huyệt đến hạt hoa, làm nàng vô lực, tê liệt hoàn toàn….
“Hảo ngọt…… Ăn thật ngon…..” hắn dùng đầu lưỡi khơi mào xuân thủy ngọt ngào của nàng, ra sức mút liếm, hấp thụ mật dịch vào yết hầu, thưởng thức tư vị động tình của nàng.
Hiện tại ngón tay đả tham tiến vào huyệt khẩu, nộn thịt ướt át trơn tuột quấn chặt hai ngón tay đang rong ruổi trong bí đạo, đầu lưỡi viền theo khóe môi, liếm láp mật dịch ướt đẫm trên mặt.
Thưởng thức đủ ngọt ngào của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn nàng mặt đã đỏ bừng, vẻ mặt ý loạn tình mê động lòng người.
Hạ thân căng tức như muốn vỡ ra, hắn không thể chịu thêm được nữa, vì thế hai ngón tay đang tận tình rong ruổi trong hoa huyệt được rút ra.
“không…… Liên lang, ta còn muốn……” cảm giác trống rỗng làm cho Bảo Oa khẽ nâng khởi nửa người trên, vươn tay nhỏ bé lôi kéo cánh tay Kích Liên Thiên, nũng nịu cầu xin hắn tiếp tục lửa nóng kích tình.
Hắn không để ý cầu xin của nàng, xoay người xuống giường rất nhanh bỏ đi ti khố duy nhất trên người.
Sau đó giữ chặt mắt cá chân của nàng, đem toàn bộ thân hình của nảng dịch chuyển đến mép giường, hai chân cân xứng thon dài bị hắn lôi kéo hoàn trụ hắn thắt lưng trường kiện.「 Bảo Oa, giử lấy thắt lưng của ta!」
Bảo Oa ý loạn tình mê, thập phần ngoan ngoãn, lấy hai chân siết chặt thắt lưng hắn. Nam tính to lớn nóng rực lập tức sát nhập hoa kính.
Thắt lưng trường kiện nhất động, cự long (>.<, có nghĩa là “con rồng lớn”…) tách hai cánh hoa mỹ miều, trượt qua hoa thần, thẳng tiến vào hang động yêu mị.
Cự vật to lớn nhanh chóng lấp đầy bí đạo chật hẹp, không ngừng rong ruổi, cự long vì đã thấm đẫm mật dịch xuân thủy nên dễ dàng ra vào hoa huyệt, tốc độ càng lúc càng nhanh, sức lực càng lúc càng lớn… Cảm giác tuyệt vời cùng với khoái cảm phong phú no đủ khuây khoả, làm cho Kích Liên Thiên cùng Bảo Oa miệng đồng thời bật ra thanh âm cùng thô suyễn.
「 a ân…… A……」
Con ngươi lục sắc của Bảo Oa tràn đầy hơi nước kích tình, vẻ mặt mê loạn yêu mĩ động lòng người, lọt vào trong mắt Kích Liên Thiên như biến thành xuân dược thúc giục thú tính cuồng dã, bá đạo trong người hắn.
Hắn vặn vẹo cái mông đồng thời dùng sức ra vào hoa huyệt với tôc độ kinh người, thẳng tiến cùng xoay vòng, cuồng dã bá đạo xâm nhập non mềm của nàng
“Như vậy thoải mái sao?”
Mồ hôi đầm đìa trượt theo thân hình lõa kiện của hắn rơi rớt trên da thịt tuyết trắng vì động tình mà hồn hồng đỏ đỏ của nàng, cùng mồ hôi của nàng giao triền một chỗ, nơi gắn kết hai người nóng rực như lửa, lại ướt đẫm yêu dịch, không gian tràn ngập tư vị hoan ái nồng đậm.
“Thoải mái…… Ân a……”
Bảo Oa say mê nhìn vẻ mặt Kích Liên Thiên, bởi vì hắn anh tuấn gợi cảm, trong lòng nàng như có nai con chạy loạn thành từng đàn, từng đàn…trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ý loạn tình mê, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác nói ra sáu chữ đã che dấu trong lòng bấy lâu: “Liên lang, ta hảo yêu ngươi…..”
Tuy rằng đang chìm đắm trong hoan lạc của thể xác nhưng lời nói nỉ non của nàng vẫn lọt vào tai Kích Liên Thiên một cách rõ ràng rành mạch, từng chữ từng chữ không bỏ sót.
Một câu chân tình, tâm tư của nàng đã giải, hắn đột nhiên ngừng lại luật động, tinh quang xoẹt qua trong đầu, đây là thời điểm thích hợp hảo hảo tra ra thân phận của nàng.
Nàng ngây ngốc trước hành động của hắn, tự khởi eo nhỏ hướng về phía trước thật muốn đem hắn lấp đầy thật sâu bên trong, hắn trầm giọng hỏi: “ ta rốt cuộc nên gọi nàng là Bảo Oa hay tiểu mỹ nhân đây? Nếu nàng không nói rõ ràng, ta đây sẽ không hội tiếp tục đi xuống!”
Hắn nhịn xuống dục hỏa cùng khoái cảm mãnh liệt, dùng tay đẩy xuống hai chân thon dài của nàng đang vòng trụ thắt lưng, đem nam căn nóng rực sưng phồng đang chôn chặt trong hoa huyệt rút ra, động tác rất nhanh làm Bảo Oa nhất thời không kịp phản ứng, hoa thần vẫn nở rộ, mấp máy chờ đón…
“Ngươi…… Ngươi không có hít vào hương khí mộng chú?” hải mất một lúc, Bảo Oa mới hiểu được mộng chú của nàng nửa điểm cũng không có phát sinh tác dụng.
Động tác điêu luyện của hắn làm cho thân thể của nàng vì sắp đạt đến cao trào mà bủn rủn không thôi, thân nhiệt không ngừng tăng cao, nay đột nhiên trống rỗng làm nàng cảm giác thật khó chịu, như có một sợi lông vũ mềm mại đang không ngừng khiêu khích hạ thân, thật ngứa a!
Cũng một lúc sau, nàng mới phát hiện sương phòng mờ ảo ánh trăng không biết tự khi nào đã sáng thành một mảng.
Hắn lại một lần nữa trêu chọc hạt hoa đang sưng mọng ướt át của nàng. Nàng cư nhiên lại bị kỹ thuật tình ái cao siêu của hắn hoàn toàn đoạt đi tâm thần, tâm trí hoàn toàn mờ mịt.
Cũng khó trách bị hắn bắt được!
Bảo Oa trong lòng ảo não không thôi, tiếp nhận khiêu khích của Kích Liên Thiên cũng không làm cho dục hỏa đang thiêu đốt trong người giảm xuống mà lại càng thêm nóng, hạ thân khao khát được lấp đầy, thật khó chịu a!
Hắn biết rõ đang gần đạt tới đỉnh cao hoan ái mà bỗng nhiên đình chỉ chẳng những làm cho nàng khó có thể điều thích, ngay cả chính mình cũng thập phần thống khổ a! Nam căng cứng rắn sưng phồng, căng tức cực khó chịu, dục hỏa đang muốn phát tiết chỉ thực hiện được nửa vời, nhưng hắn vẫn quyết tâm tìm hiểu thân phận của tiểu mỹ nhân, rồi mới đem nàng hảo hảo triền miên.
Hắn kiền trụ hai tay nàng, dùng sa trướng mềm mại cạnh giường cẩn thận cố định hai tay nàng lại, hành động thần tốc lại không quên liếc mắt nhìn trộm hoa thần ướt át mê người giữa hai đùi thon dài, trắng nõn của nàng lúc này đã ướt sũng yêu dịch.
“ Đúng vậy! Ta không có trúng hương khí mộng chú của nàng” hắn bên môi nổi lên một chút cười khổ.
Lại nhìn đến nam căn chính mình cũng đã dính đầy xuân thủy mà chớp động thủy quang, hắn không biết có bao nhiêu mong muốn là đem mọi thứ đều gạt sang một bên, bất chấp tất cả mà đem đặt dưới thân, nuốt trọn vào bụng, gọn gàng sạch sẽ…
Cho nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, một khắc cũng không dừng, triển khai ép hỏi.
Hắn dùng bàn tay đánh vào mông nhỏ của nàng,「 nói đi! Nàng gọi là Bảo Oa hay là cái tên này cũng là nàng bịa ra ?」 nhìn nàng hai tay giơ lên cao, quỳ gối trên giường, tuyệt mỹ thân hình lồ lộ trước mắt, hắn thực luyến tiếc đem tầm mắt dời đi.
BẢn thân đang cố gắng nhịn xuống dục hỏa đày đọa khổ sở lại còn bị hắn bá đạo, ngang ngược, hành vi phi lễ làm nàng thấy thật tức giận a, vì thế nàng vênh mặt, mắt lạnh liếc hắn một cái, quay đầu sang hướng khác không thèm để ý đến hắn.
Thấy thế, Kích Liên Thiên khẽ nhếch mày rậm.
Không thành vấn đề, trong Lang tộc hắn có tiếng là tính tình ôn hòa dễ gần, tuy rằn thời điểm này không bình thường, có chút không thích hợp nhưng hắn hiện tại có thể tái đem hảo tính tình tìm trở về. “Nàng rõ ràng là Ngọc hổ, vì cái gì không muốn cho ta thấy nhân thân (hình người) của nàng? Lại đối ta hạ mộng chú, tự nguyện cùng ta không danh không phân bên ngoài dã hợp?」
「 hừ!」 cô nương ta chính là không muốn trả lời, xem ngươi có thể làm gì được ta?
Xem nàng rõ ràng bị trói đến chật vật lại kiên trì bày ra tư thái kiêu căng, Kích Liên Thiên bất giác buồn cười.
TAy hắn vuốt ve mái tóc dài đang buông xõa của nàng, tiện đà trượt đến nơi đẫy đà trước ngực, khẽ vân ve hai gò bồng đảo non mềm làm thân nàng bất giác khẽ rung lên.
Nhìn nàng rõ ràng đã bị hắn khiêu khích, bạc môi giương lên một nụ cười tà mị, “tiểu mỹ nhân của ta, nàng thật không biết nam nhân đều là động vật cuồng dã sao, bộ dáng này của nàng chỉ làm cho ta càng muốn chinh phục nàng, ta có rất nhiều phương pháp để đưa nàng đi vào khuôn khổ, nàng đang lo lắng điều gì… thực không muốn nói ra?」
「 hừ!」 lại là một tiếng khiêu khích hừ lạnh.
Giọng diệu giận dỗi nũng nịu này ngược lại thật đúng ý của Kích Liên Thiên, quả thực như hắn sở liệu, hôm nay Ngân Tinh lâu thật náo nhiệt a! Hắn bên môi ý cười thêm rõ ràng.
“như vậy nàng cũng đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc nha! Nhìn một cái, hoa nhi của nàng đã khó chịu như vậy còn muốn chống đối lại ta sao? Nàng không muốn ta hảo hảo yêu nàng sao?” ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng trượt vào hoa huyệt đang ướt đẫn của nàng.
Hắn giơ lên ngón tay dính đầy xuân thủy trong suốt trong suốt, đưa lại gần miệng, vươn lưỡi liếm liếm hương vị ngọt ngào của mật dịch, sau đó đem ngón tay dừng lại trước gương mặt nhỏ nhắn của nàng. “Nàng tự mình nhìn xem nàng có bao nhiêu nhiệt tình? Chảy ra nhiều “mật” như vậy…”
Thấy nàng nhắm chặt hai mắt rời khói ngón tay đang trêu đàu của hắn, hắn lại càng đem ngón tay dí sát cánh môi đỏ mọng của nàng, dùng tay kia chế trụ hàm dưới, bắt buộc nàng đem miệng mở ra, sau đó đem ngón tay dính đầy dich mật kia tham tiến vào trong khoan miệng nhỏ bé, bá đạo khoáy hoạt bê trong
“nếm thử hương vị của chính mình, ăn ngon không?”
「 ngô……」 Bảo Oa giãy dụa muốn lùi đầu ra phía sau, lại bị bàn tay Kích Liên Thiên gắt gao cố định.
Trong miệng bị hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa lấp đầy, ngay cả thanh âm kháng nghị cũng không thể phát ra, Bảo Oa chỉ có thể bị động nuốt vào hương tinh tư vị. của chính mình.
“thực ngọt đúng không? Ta thực thích!” hắn di động thân mình quỳ gối trước người nàng, đaemcai1 đùi r81n chắc tráng kiện của hắn xen vào hai đùi tuyết trắng, thon dài của nàng, đem thân nàng khẻ nâng lên, đặt trên đùi hắn. Hành động táo bạo này làm cho hoa thần của nàng với đùi cùa hắn ma sát lẫn nhau, kích thích mẫn cảm của nàng.
「 ngô……」 động tác của hắn cấp đem nàng nhấn chìm lần nữa trong biển tình.
Hoa thần bị hắn ác ý dùng đầu gối xoa nắn, ma sát, trong miệng nhỏ nhắn lại bị hắn dùng ngón tay mô phỏng động tác tình ái tùy ý giảo lộng, làm cho của nàng lời lẽ không tự chủ được phối hợp ngón tay ra vào mà rên rĩ.
Thắt lưng mảnh khảnh của nàng cũng không ngừng vặn vẹo, làm cho hoa thần trên đùi hắn ma sát lên xuống, như muốn an ủi dục vọng cùng khao khát mãnh liệt ở giữa hai chân.
「 Bảo Oa, thoải mái đi? Thiên hạ không có cái gì miễn phí hết, nàng ít ra phải nói cho ta biết nàng rốt cuộc gọi là gì? Là hổ nữ của Ngọc hổ tộc? Vì sao lại không cho ta nhìn thấy nhân thân? Sau khi nàng nói rõ ràng, ta liền lập tức làm cho nàng thoải mái……”
Hắn tàn nhẫn bứt nàng ra khỏi người, trên đùi trường kiện đã ướt đẫm một mảng xuân tình, lặng lẽ quan sát nhiệt tình của nàng, một chút cũng không bỏ sót…
「 ân…… Liên lang……」 Bảo Oa khóe môi lưu dật nũng nịu, hai chân thon dài run run quì trên chăn nệm mềm mại, bởi vì dục hỏa chưa được thỏa mản mà giật giật.
Toàn thân như liệt hỏa thiêu cháy, miệng lưỡi khô nóng, hô hấp dồn dập làm cho khuôn ngực đẫy đà, căng tròn phập phồng lên xuống, nhủ tiêm hồng mai bị dục vọng điên cuồng tra tấn mà đỏ sẫm rắn chắc mê người.
kinh nghiệm tình ái của Kích Liên Thiên phong phú, làm cho Bảo Oa mói nếm thử mùi vị dục vọng không cách chống đỡ, khiến cho nàng buông khí giới đầu hàng, ánh mắt biểu lộ cầu xin, nguyện ý nói ra sự tình…
Bởi vì nghe được thanh âm của hắn, lỗ tai tiểu mĩ nhân nhẹ nhàng giật giật, hổ chưởng (tay hổ) đang giơ lên cao tức thời bất động ở giữa không trung,khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu phủ lông mao mềm mãi trắng muốt quay lại, nhìn về phía thân hình anh tuấn tiêu sái của Kích Liên Thiên đang cất giọng gọi nàng.「 rống…… Rống……」
「 lại đây, đừng ham chơi , đến đây với ta, nên đi ngủ rồi.」
「 rống……」 tiểu mỹ nhân lưu luyến không rời nhìn hồ điệp (con bướm) đang bay lượn, phát ra ánh sáng lân tinh mê hoặc trong màn đêm tĩnh mịch, sau đó mới nhấc chân, hướng hắn chạy tới.
「 tuy rằng kêu ngươi lại đây, nhưng ngươi cũng không cần nhìn ta bằng ánh mắt đáng thương như vậy a! Tốt lắm, tốt lắm, đừng nghịch ngợm ……」
Hắn hoài nghi nhìn nàng, không, dường như trong lòng hắn đã khẳng định, người làm cho hắn có cảm giác “dục tiên dục tử” lúc đó, Bảo Oa mỹ nhân chính là tiểu hổ này. Tâm tư hổn loạn, nhưng cảm giác hắn dành cho tiểu mỹ nhân vẫn là yêu thích cùng cưng chiều.
Hắn giang hai cánh tay ôm lấy tiểu mỹ nhân đang hỏa tốc nhảy vào trong lòng, tiểu hổ âu yếm nhìn hắn, vươn chiếc lưỡi nhỏ nhắn, nóng ấm liếm liếm gương mặt tuấn tú, thanh âm trầm khàn vang lên đầy sủng nịch, cưng chiều.
「 ô……」 hai hổ chưởng của nàng khoát lên trên vai hắn, hai chi sau đạp lên phần bụng rắn chắc, thoải mái hưởng thụ bàn tay to lớn của hắn vỗ về, vuốt ve khuôn mặt nàng, gáy của nàng lại còn chơi đùa chiếc cằm cùng bụng của nàng.
Hai mắt của nàng khẽ nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm làm nũng tựa như tiếng mèo nhỏ, nếu không phải xác định trước mắt là tiểu hổ, thật đúng là làm hắn phát cuồng, âm thanh này nào phải của tiểu hổ nên có a!
“Tiểu tử kia, ngươi rốt cuộc có phải Ngọc hổ hay không? Nếu nói không phải, vì cái gì trên người ngươi lại có hỏa diễm đồ đằng (hình xâm ngọn lửa)? Đâu mới là sự thật? Ngươi và Bảo Oa cùng ta triền miên mấy ngày nay phải chăng là một? Tiểu mỹ nhân, ngươi nói, từ đêm đó đến nay ta không thể quên được cảm giác đó, rốt cuộc là ta chỉ một hồi mộng xuân hay là thực sự đã phát sinh?”
Kích Liên Thiên cố ý đem tiểu mỹ nhân trở thành đối tượng để thổ lộ tâm sự, thanh âm mang theo một chút ủy khuất, như là đang tự vấn, lầm bầm một mình nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một tia giảo hoạt, âm thầm chú ý, quan sát từng cái phản ứng của tiểu mỹ nhân.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi biết không, ta thật nhớ Bảo Oa, nàng là nữ nhân đẹp nhất mà ta tưng gặp, lại nhiệt tình như lửa, từ sau khi trải qua giấc mộng xuân ngày đó, ta hàng đêm đều chịu dục hỏa dày vò…… Đáng tiếc, nàng và ta kể cả trong mộng cũng chưa từng gặp lại. Có lẽ là ta đã lâu lắm không có nữ nhân, cho nên mới hội ảo tưởng ra nữ nhân xinh đẹp như vậy cùng ta một lần phong lưu, aizz! Ta đại khái thật muốn đi tìm một cái nữ nhân……”
Lần này, Kích Liên Thiên đã đoán trúng, hắn nhìn thấy trong mắt tiểu mỹ nhân ánh lên một tia quang mang, rất nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn.
Khóe môi cong lên một nụ cười tà mị, hắn lần này bắt được là một tiểu yêu tinh ranh mãnh a!
Hắn nhìn thấy nàng đã muốn mất đi cảnh giác, không còn khả năng ngụy trang, mở to mắt chăm chú chờ đợi hắn tiếp tục nói, trong lòng không khỏi cười trộm vì nàng đã sa vào cái bẫy mà hắn cố tình sắp đặt. (>.<, a thiệt là xấu xa mà!)
Xem ra đêm nay, Ngân Tinh lâu khẳng định náo nhiệt .
“Vậy nên, chúng ta hãy đi đến Lang tộc, tìm vài nữ nhân xinh đẹp, nghe nói “công phu trên giường” của nữ hồ ly là thiên hạ đệ nhất, hảo hảo giải quyết dục vọng của ta, ân, cứ quyết định như vậy! Bất quá hôm nay đã quá muộn, ngày mai mới đi sẽ tốt hơn…… Tiểu tử kia, đi thôi! Chúng ta trở về phòng đi ngủ, ta nên hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức một phen……”
Kích Liên Thiên làm bộ như không phát hiện tiểu mỹ nhân im lặng một cách “không bình thường” đang căng tròn hai mắt, nhìn bộ dáng lăng nhăng của hắn, ôm nàng theo bậc thang thượng đứng dậy, quay đầu đi trở về Ngân Tinh lâu.
Sau khi cùng nàng tắm gội sạch sẽ, Kích Liên Thiên đem tiểu mỹ nhân trước đặt trên giường, sau đó cởi bỏ khăn tắm đang quấn quanh thân mình, trên người chỉ còn lại ti khố, cứ như vậy thân thể tráng kiện gần như phơi bày toàn bộ, ung dung đi đến bên giường.
Hắn ôm lấy thân hình ấm áp của nàng chôn vào trong lòng “ngủ đi! Tiểu tử kia, ta ngày mai còn có việc phải làm!」
Ngón tay hướng ra ngoài sa trướng (rèm bằng vải sa mỏng), chỉ về hướng ngọn nến đang đặt trên bàn, ánh sáng nhu hòa đang chiếu sáng bên trong nháy mắt biến mất. Trong phòng trừ bỏ ánh trăng bàn bạc treo ngoài cửa sổ, soi ánh sáng mờ ảo vào sương phòng thì không còn bất kì ánh sáng nào khác.
Hắn tâm tình rất tốt, lấy tay nhẹ vỗ về tiểu mỹ nhân da lông mềm mại, nhắm mắt lại, hô hấp điều đặn làm ra biểu hiện ngủ say giả dối, cố nhẫn nại, chờ đợi kinh hỉ lúc nửa đêm. (L sao giống film ma quá zậy? )
Không biết qua bao lâu, một đôi mắt vốn nhắm chặt chớp chớp, con ngươi lục sắc trong đêm tối khẽ động. Đêm tối tĩnh mịch, con ngươi sáng ngời lóng lánh, xinh đẹp giống như một ngôi sao nhỏ điểm xuyến trên bầu trời đêm.
Nghe thấy hô hấp bình thản, điều đặn của hắn lại nhìn khuôn ngực duy trì tần suất phập phồng giống nhau, nàng nghĩ rằng hắn đang ngủ, vì thế nương theo cánh tay hắn di động xuống dưới, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Thân thể da lông mềm mại đột nhiên bị bao quanh bởi một luồng ánh sáng rực rỡ chói mắt, tiếp theo, từ bên trong ngân quang xuất hiện Bảo Oa thân thể nhẵn nhụi, da thịt tuyết trắng trơn mịn như ngọc, thân thể nữ nhân yểu điệu hoàn mỹ, quyến rũ mê hoặc. Nhưng nàng so với lần trước có điểm bất đồng (không giống nhau), trong đôi mắt lưu ly ánh lên sự phẫn uất cùng tức giận, nàng là vì Kích Liên Thiên công bố muốn đi tìm nữ tử hồ tộc mà mất hứng……
“Không hổ danh là nam nhân của lang tộc, đúng là háo sắc!” Bảo Oa thở phì phì, chu môi tức giận nhìn gương mặt đang “ngủ”. (há há, a giả điên hay ghê nhoa^^ Thiên ca: đá một cước, cút! T___T Lik ơi, cứu ta…>.<)
Nàng vén lên lọn tóc dài trước ngực, đem nó vuốt gọn ra phía sau, cúi người nhìn hắn.
“Muốn tìm nữ nhân khác? Kia cũng phải xem ta cho phép hay không, ta không tin hồ tộc này có hồ ly tinh so với ta còn đẹp hơn, xú nam nhân! Nếu ngươi không phải nói nhớ ta, xem ta như thế nào chỉnh ngươi!”
Mắng xong, tức giận trong lòng cũng gần như tiêu tán hết, Bảo Oa nhìn gương mặt đang ngủ say, môi đỏ mọng giương lên một nụ cười rung động lòng người “Liên lang, ta cũng rất nhớ ngươi……”
Lời vừa nói xong, thanh âm đột nhiên có chút run rẫy, bởi vì nàng cư nhiên nhớ đến hình ảnh khi nàng cùng hắn triền miên, ân ân ái ái, gương mặt trắng hồng phút chốc đỏ bừng, thân mình cũng khô nóng lên.
Gương mặt mang theo tươi cười cúi nhẹ, hôn lên chóp mũi của hắn, nhẹ nhàng thổi một ngụm hơi thở thơm mát như hoa lan, lại đối hắn hạ mộng chú. Bởi vì nàng quá mức chủ quan, tin rằng Kích Liên Thiên đã sớm ngủ say, trong khắc này đã “khí định hồn mê”, cư nhiên không phát hiện hô hấp của hắn trong giây phút nàng hạ mộng chú đã hoàn toàn ngưng lại! Hắn không có hít hương khí mộng chú……
“Liên lang, Liên lang……” nàng giương giọng khinh gọi, mong lay động đôi mắt đang ngủ say của Kích Liên Thiên.
“ân…… Bảo Oa?” Kích Liên Thiên cưỡng chế nụ cười đắc ý đang muốn bật ra thành tiếng vì đã thành công dụ nàng hiện thân, giả vờ như là vì nàng kêu to mà tỉnh táo lại. Hắn lại tiếp tục như là “ khó khăn mở mắt”, ngước nhìn Bảo Oa. (>.< bái phục mức độ “giả điên” của a, đúng là hồ li mà!)
Tay hắn xoa hai má sáng loáng, non mịn, dùng ngón tay cái vân vê, miết qua đôi môi đầy đặn, “Bảo Oa, ta là đang nằm mộng sao? Ta rất nhớ nàng……” bộ dáng lờ đờ làm cho người ta không thể hoài nghi hắn là đang giả vờ.
Hắn kì thật tự “ngưỡng mộ cùng khâm phục” chính mình, xem ra hắn có thể trong lễ mừng tổ chức hằng năm tại đại điện Lang tộc hoá trang lên sân khấu, khiến thân hữu đồng bạn kinh ngạc.
Bất quá cho dù hắn đã “dụng tâm lương khổ”, tính toán tỉ mỉ, suy nghĩ chu đáo cẩn thận, cố tình làm cho giọng nói trầm thấp hằng ngày càng thêm âm trầm lại thêm vài phần ngây ngô, cũng không thể che dấu ánh mắt sắc bén, linh động lưu chuyển trên thân người mê người của nàng, vì dục hỏa thiêu đốt mà càng lóe sáng, thân thể vì trong lòng hưng phấn tột độ, mong chờ hoan ái mà rung động phấn khởi.
「 Liên lang……」
Có nữ nhân nào nghe nam nhân mình yêu thích “lời ngon tiếng ngọt” mà không hoan hỉ? Bảo Oa cũng là nữ nhân, đương nhiên cũng không ngoại lệ la! Nghe lời nói của hắn, nàng ngay cả hô hấp tựa hồ cũng quên mất, trái tim xao xuyến rung động làm sao còn tâm trí để phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt đó.
「 ta cũng nhớ ngươi……」
Bàn tay nhỏ bé ở trên vòm ngực rắn chắc nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Động tác nhỏ của nàng cùng lời nỉ non như mật rót vào tai khiến da thịt của hắn nóng bừng, dục hỏa trong người càng lúc càng lớn.
Hắn hít thật sâu mùi hương chỉ thuộc về duy nhất một mình nàng. Bàn tay to đặt sau gáy nàng ấn hạ, đem đôi môi đỏ mong mà hắn thương nhớ bấy lâu sát nhập vào môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt, bá đạo hữu lực tiến thẳng vào khoan miệng nhỏ nhắn, nhanh chóng cuốn lấy cái lưỡi đinh hương mềm mại, ướt át níu kéo khiêu khích.
「 ngô ân…… Ngô……」 bị cái lưỡi nhiệt tình của hắn khiêu khích, nàng khẽ rên rĩ, hai cánh hoa ở hạ thân vì kích tình mà mấp máy, yêu dịch như một dòng suối nhỏ chảy ra từ trong hang mật.
“Đừng nóng vội nha! Cái chúng ta có là thời gian, từ từ sẽ đến, tiểu mỹ nhân!”
Tạm buông ra cho cái lưỡi thơm tho, ngẩn đầu, Kích Liên Thiên tà cười, nhìn nàng bằng một đôi thủy mâu lục sắc ướt át diễm tình, gằn từng tiếng, nói với Bảo Oa.
Còn chìm đắm bên trong dục niệm, Bảo Oa ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc nhất thời mê muội làm cho nàng không thể lý giải ý tứ trong lời nói kia, chỉ là cảm thấy tươi cười của hắn có một chút không thích hợp.
Hắn cười đến giống như là trong miệng đang thưởng thức một con mồi thơm ngon, nụ cười thập phần thỏa mãn .
「 ân a……」 còn chưa kịp thanh tịnh suy nghĩ, phía sau mông, đại chưởng đang ra sức nhào nắn đem đầu óc của nàng hoàn toàn biến thành một đoàn tương hồ, thanh âm kiều mị, ngọt ngào từ trong cái miệng nhỏ tuyệt vời ngâm kêu đi ra.
Hắn dùng đầu ngón tay nắm một cánh hoa đã ướt đẫm xuân thủy, ra sức chà sát khiến cánh hoa phiếm hồng ban đầu giờ đã đỏ bừng trông lại càng mê người .
“Bảo Oa, nàng thật mẫn cảm nha!”
Kích Liên Thiên vẫn chưa buông tha hai cánh hoa đã hơi sưng đỏ, làm cho Bảo Oa nằm ở hắn trên người hắn cả người không ngừng phát run, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vaò chăn đệm mềm mại, nũng nịu rên suyễn, hắn mới buông lỏng cánh hoa, nhưng ngón cái lại khảy lên hạt hoa mềm mại ở giữa nơi tư mật nhất của nàng, dùng lực đạo vừa phải ấn xuống, lại xoa xoa, hết lần này đến lần khác.
Kích tình sóng sau xô sóng trước, vồn vã ồ ập, một lần rồi lại một lần nhấn chìm nàng trong bễ dục vọng, yêu dịch không tự chủ tràn xuống, thấm ướt hạ thân.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, ngón tay rời đi kiều hoa ướt át thủy nộn, ôm lấy thắt lưng đem nàng nâng lên, chính mình cũng từ trên giường đứng dậy.
“ Bảo Oa ngoan, đừng nóng vội……”
Nhẹ nhàng đem Bảo Oa đặt nằm ngửa trên giường, Kích Liên Thiên bắt lấy hai đầu gối của nàng kéo ra làm cho nàng hai chân dang rộng khiến hoa thần ướt át xuân thủy hoàn toàn hiện ra dưới con ngươi đã bị hỏa diễm đốt thành tro bụi.
“thật đẹp…… Hoa nhi phấn nộn thản nhiên hoàn toàn vì ta nở rộ… Bảo Oa……」
「 Liên lang……」 Bảo Oa nằm ngửa, tay nhỏ bé kìm lòng không đậu đặt lên ngực tự xoa nắn, ngón tay mảnh khảnh tự tách ra hai cánh hoa mềm mại, phơi bày đường vào hang động thần bí của nàng, mặc cho hắn tùy ý thưởng thức yêu mật đang tuôn trào.
“Bảo oa ngoan, lần trước làm đau nàng, ta rất đau lòng! Lúc này ta sẽ hảo hảo bồi thường nàng” Nói xong, Kích Liên Thiên cúi thân mình, đem mặt vùi vào hoa nhi phấn nộn mê người.
Hắn dùng ngón tay xoa nắn hạt hoa căng mọng, cái lưỡi thô ráp nhắm thẳng hoa huyệt, ra sức tiến vào hoa kính, cố gắng lắp đầy hang động chật hẹp, ngang dọc tung hoành, cánh môi cũng bá đạo liếm mút hai cánh hoa đến sung huyết, khiêu khích cả ba nơi mẫn cảm ở hạ thân khiến vách tường thịt bên trong vì cao trào mà không ngừng run rẩy, thít chặt lại.
「 a ân…… A……」 thật thoải mái nha!
Cái loại cảm giác này phải dùng ngôn từ thế nào để hình dung đây? Cảm giác lâng lâng như là đang bay trên trời, cái lưỡi linh hoạt hữu lực của hắn làm cho mật dịch của nàng tuôn trào, rên rỉ không ngừng.
Hai tay nhỏ bé, một tả một hữu ra sức xoa nắn cặp ngực đẫy đà của chính mình, ngón trỏ cùng ngón cái ma sát, se sắt, vuốt ve hai viên bội lôi ngạo nghễ, cứng rắn vểnh cao. Cần cổ thanh mảnh, trắng ngần không tự chủ ngẩng lên, cả ngưởi theo thế cong lên, muốn đem hạ thân củng lưỡi của hắn thâm nhập thêm sâu.
「 a…… Liên lang…… Ân a……」
Đang cắm thẳng vào hoa huyệt, cái lưỡi bá đạo của hắn đột ngột xoay chuyển, rút ra khỏi bí đạo, quét thẳng một đường từ cửa huyệt đến hạt hoa, làm nàng vô lực, tê liệt hoàn toàn….
“Hảo ngọt…… Ăn thật ngon…..” hắn dùng đầu lưỡi khơi mào xuân thủy ngọt ngào của nàng, ra sức mút liếm, hấp thụ mật dịch vào yết hầu, thưởng thức tư vị động tình của nàng.
Hiện tại ngón tay đả tham tiến vào huyệt khẩu, nộn thịt ướt át trơn tuột quấn chặt hai ngón tay đang rong ruổi trong bí đạo, đầu lưỡi viền theo khóe môi, liếm láp mật dịch ướt đẫm trên mặt.
Thưởng thức đủ ngọt ngào của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn nàng mặt đã đỏ bừng, vẻ mặt ý loạn tình mê động lòng người.
Hạ thân căng tức như muốn vỡ ra, hắn không thể chịu thêm được nữa, vì thế hai ngón tay đang tận tình rong ruổi trong hoa huyệt được rút ra.
“không…… Liên lang, ta còn muốn……” cảm giác trống rỗng làm cho Bảo Oa khẽ nâng khởi nửa người trên, vươn tay nhỏ bé lôi kéo cánh tay Kích Liên Thiên, nũng nịu cầu xin hắn tiếp tục lửa nóng kích tình.
Hắn không để ý cầu xin của nàng, xoay người xuống giường rất nhanh bỏ đi ti khố duy nhất trên người.
Sau đó giữ chặt mắt cá chân của nàng, đem toàn bộ thân hình của nảng dịch chuyển đến mép giường, hai chân cân xứng thon dài bị hắn lôi kéo hoàn trụ hắn thắt lưng trường kiện.「 Bảo Oa, giử lấy thắt lưng của ta!」
Bảo Oa ý loạn tình mê, thập phần ngoan ngoãn, lấy hai chân siết chặt thắt lưng hắn. Nam tính to lớn nóng rực lập tức sát nhập hoa kính.
Thắt lưng trường kiện nhất động, cự long (>.<, có nghĩa là “con rồng lớn”…) tách hai cánh hoa mỹ miều, trượt qua hoa thần, thẳng tiến vào hang động yêu mị.
Cự vật to lớn nhanh chóng lấp đầy bí đạo chật hẹp, không ngừng rong ruổi, cự long vì đã thấm đẫm mật dịch xuân thủy nên dễ dàng ra vào hoa huyệt, tốc độ càng lúc càng nhanh, sức lực càng lúc càng lớn… Cảm giác tuyệt vời cùng với khoái cảm phong phú no đủ khuây khoả, làm cho Kích Liên Thiên cùng Bảo Oa miệng đồng thời bật ra thanh âm cùng thô suyễn.
「 a ân…… A……」
Con ngươi lục sắc của Bảo Oa tràn đầy hơi nước kích tình, vẻ mặt mê loạn yêu mĩ động lòng người, lọt vào trong mắt Kích Liên Thiên như biến thành xuân dược thúc giục thú tính cuồng dã, bá đạo trong người hắn.
Hắn vặn vẹo cái mông đồng thời dùng sức ra vào hoa huyệt với tôc độ kinh người, thẳng tiến cùng xoay vòng, cuồng dã bá đạo xâm nhập non mềm của nàng
“Như vậy thoải mái sao?”
Mồ hôi đầm đìa trượt theo thân hình lõa kiện của hắn rơi rớt trên da thịt tuyết trắng vì động tình mà hồn hồng đỏ đỏ của nàng, cùng mồ hôi của nàng giao triền một chỗ, nơi gắn kết hai người nóng rực như lửa, lại ướt đẫm yêu dịch, không gian tràn ngập tư vị hoan ái nồng đậm.
“Thoải mái…… Ân a……”
Bảo Oa say mê nhìn vẻ mặt Kích Liên Thiên, bởi vì hắn anh tuấn gợi cảm, trong lòng nàng như có nai con chạy loạn thành từng đàn, từng đàn…trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ý loạn tình mê, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác nói ra sáu chữ đã che dấu trong lòng bấy lâu: “Liên lang, ta hảo yêu ngươi…..”
Tuy rằng đang chìm đắm trong hoan lạc của thể xác nhưng lời nói nỉ non của nàng vẫn lọt vào tai Kích Liên Thiên một cách rõ ràng rành mạch, từng chữ từng chữ không bỏ sót.
Một câu chân tình, tâm tư của nàng đã giải, hắn đột nhiên ngừng lại luật động, tinh quang xoẹt qua trong đầu, đây là thời điểm thích hợp hảo hảo tra ra thân phận của nàng.
Nàng ngây ngốc trước hành động của hắn, tự khởi eo nhỏ hướng về phía trước thật muốn đem hắn lấp đầy thật sâu bên trong, hắn trầm giọng hỏi: “ ta rốt cuộc nên gọi nàng là Bảo Oa hay tiểu mỹ nhân đây? Nếu nàng không nói rõ ràng, ta đây sẽ không hội tiếp tục đi xuống!”
Hắn nhịn xuống dục hỏa cùng khoái cảm mãnh liệt, dùng tay đẩy xuống hai chân thon dài của nàng đang vòng trụ thắt lưng, đem nam căn nóng rực sưng phồng đang chôn chặt trong hoa huyệt rút ra, động tác rất nhanh làm Bảo Oa nhất thời không kịp phản ứng, hoa thần vẫn nở rộ, mấp máy chờ đón…
“Ngươi…… Ngươi không có hít vào hương khí mộng chú?” hải mất một lúc, Bảo Oa mới hiểu được mộng chú của nàng nửa điểm cũng không có phát sinh tác dụng.
Động tác điêu luyện của hắn làm cho thân thể của nàng vì sắp đạt đến cao trào mà bủn rủn không thôi, thân nhiệt không ngừng tăng cao, nay đột nhiên trống rỗng làm nàng cảm giác thật khó chịu, như có một sợi lông vũ mềm mại đang không ngừng khiêu khích hạ thân, thật ngứa a!
Cũng một lúc sau, nàng mới phát hiện sương phòng mờ ảo ánh trăng không biết tự khi nào đã sáng thành một mảng.
Hắn lại một lần nữa trêu chọc hạt hoa đang sưng mọng ướt át của nàng. Nàng cư nhiên lại bị kỹ thuật tình ái cao siêu của hắn hoàn toàn đoạt đi tâm thần, tâm trí hoàn toàn mờ mịt.
Cũng khó trách bị hắn bắt được!
Bảo Oa trong lòng ảo não không thôi, tiếp nhận khiêu khích của Kích Liên Thiên cũng không làm cho dục hỏa đang thiêu đốt trong người giảm xuống mà lại càng thêm nóng, hạ thân khao khát được lấp đầy, thật khó chịu a!
Hắn biết rõ đang gần đạt tới đỉnh cao hoan ái mà bỗng nhiên đình chỉ chẳng những làm cho nàng khó có thể điều thích, ngay cả chính mình cũng thập phần thống khổ a! Nam căng cứng rắn sưng phồng, căng tức cực khó chịu, dục hỏa đang muốn phát tiết chỉ thực hiện được nửa vời, nhưng hắn vẫn quyết tâm tìm hiểu thân phận của tiểu mỹ nhân, rồi mới đem nàng hảo hảo triền miên.
Hắn kiền trụ hai tay nàng, dùng sa trướng mềm mại cạnh giường cẩn thận cố định hai tay nàng lại, hành động thần tốc lại không quên liếc mắt nhìn trộm hoa thần ướt át mê người giữa hai đùi thon dài, trắng nõn của nàng lúc này đã ướt sũng yêu dịch.
“ Đúng vậy! Ta không có trúng hương khí mộng chú của nàng” hắn bên môi nổi lên một chút cười khổ.
Lại nhìn đến nam căn chính mình cũng đã dính đầy xuân thủy mà chớp động thủy quang, hắn không biết có bao nhiêu mong muốn là đem mọi thứ đều gạt sang một bên, bất chấp tất cả mà đem đặt dưới thân, nuốt trọn vào bụng, gọn gàng sạch sẽ…
Cho nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, một khắc cũng không dừng, triển khai ép hỏi.
Hắn dùng bàn tay đánh vào mông nhỏ của nàng,「 nói đi! Nàng gọi là Bảo Oa hay là cái tên này cũng là nàng bịa ra ?」 nhìn nàng hai tay giơ lên cao, quỳ gối trên giường, tuyệt mỹ thân hình lồ lộ trước mắt, hắn thực luyến tiếc đem tầm mắt dời đi.
BẢn thân đang cố gắng nhịn xuống dục hỏa đày đọa khổ sở lại còn bị hắn bá đạo, ngang ngược, hành vi phi lễ làm nàng thấy thật tức giận a, vì thế nàng vênh mặt, mắt lạnh liếc hắn một cái, quay đầu sang hướng khác không thèm để ý đến hắn.
Thấy thế, Kích Liên Thiên khẽ nhếch mày rậm.
Không thành vấn đề, trong Lang tộc hắn có tiếng là tính tình ôn hòa dễ gần, tuy rằn thời điểm này không bình thường, có chút không thích hợp nhưng hắn hiện tại có thể tái đem hảo tính tình tìm trở về. “Nàng rõ ràng là Ngọc hổ, vì cái gì không muốn cho ta thấy nhân thân (hình người) của nàng? Lại đối ta hạ mộng chú, tự nguyện cùng ta không danh không phân bên ngoài dã hợp?」
「 hừ!」 cô nương ta chính là không muốn trả lời, xem ngươi có thể làm gì được ta?
Xem nàng rõ ràng bị trói đến chật vật lại kiên trì bày ra tư thái kiêu căng, Kích Liên Thiên bất giác buồn cười.
TAy hắn vuốt ve mái tóc dài đang buông xõa của nàng, tiện đà trượt đến nơi đẫy đà trước ngực, khẽ vân ve hai gò bồng đảo non mềm làm thân nàng bất giác khẽ rung lên.
Nhìn nàng rõ ràng đã bị hắn khiêu khích, bạc môi giương lên một nụ cười tà mị, “tiểu mỹ nhân của ta, nàng thật không biết nam nhân đều là động vật cuồng dã sao, bộ dáng này của nàng chỉ làm cho ta càng muốn chinh phục nàng, ta có rất nhiều phương pháp để đưa nàng đi vào khuôn khổ, nàng đang lo lắng điều gì… thực không muốn nói ra?」
「 hừ!」 lại là một tiếng khiêu khích hừ lạnh.
Giọng diệu giận dỗi nũng nịu này ngược lại thật đúng ý của Kích Liên Thiên, quả thực như hắn sở liệu, hôm nay Ngân Tinh lâu thật náo nhiệt a! Hắn bên môi ý cười thêm rõ ràng.
“như vậy nàng cũng đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc nha! Nhìn một cái, hoa nhi của nàng đã khó chịu như vậy còn muốn chống đối lại ta sao? Nàng không muốn ta hảo hảo yêu nàng sao?” ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng trượt vào hoa huyệt đang ướt đẫn của nàng.
Hắn giơ lên ngón tay dính đầy xuân thủy trong suốt trong suốt, đưa lại gần miệng, vươn lưỡi liếm liếm hương vị ngọt ngào của mật dịch, sau đó đem ngón tay dừng lại trước gương mặt nhỏ nhắn của nàng. “Nàng tự mình nhìn xem nàng có bao nhiêu nhiệt tình? Chảy ra nhiều “mật” như vậy…”
Thấy nàng nhắm chặt hai mắt rời khói ngón tay đang trêu đàu của hắn, hắn lại càng đem ngón tay dí sát cánh môi đỏ mọng của nàng, dùng tay kia chế trụ hàm dưới, bắt buộc nàng đem miệng mở ra, sau đó đem ngón tay dính đầy dich mật kia tham tiến vào trong khoan miệng nhỏ bé, bá đạo khoáy hoạt bê trong
“nếm thử hương vị của chính mình, ăn ngon không?”
「 ngô……」 Bảo Oa giãy dụa muốn lùi đầu ra phía sau, lại bị bàn tay Kích Liên Thiên gắt gao cố định.
Trong miệng bị hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa lấp đầy, ngay cả thanh âm kháng nghị cũng không thể phát ra, Bảo Oa chỉ có thể bị động nuốt vào hương tinh tư vị. của chính mình.
“thực ngọt đúng không? Ta thực thích!” hắn di động thân mình quỳ gối trước người nàng, đaemcai1 đùi r81n chắc tráng kiện của hắn xen vào hai đùi tuyết trắng, thon dài của nàng, đem thân nàng khẻ nâng lên, đặt trên đùi hắn. Hành động táo bạo này làm cho hoa thần của nàng với đùi cùa hắn ma sát lẫn nhau, kích thích mẫn cảm của nàng.
「 ngô……」 động tác của hắn cấp đem nàng nhấn chìm lần nữa trong biển tình.
Hoa thần bị hắn ác ý dùng đầu gối xoa nắn, ma sát, trong miệng nhỏ nhắn lại bị hắn dùng ngón tay mô phỏng động tác tình ái tùy ý giảo lộng, làm cho của nàng lời lẽ không tự chủ được phối hợp ngón tay ra vào mà rên rĩ.
Thắt lưng mảnh khảnh của nàng cũng không ngừng vặn vẹo, làm cho hoa thần trên đùi hắn ma sát lên xuống, như muốn an ủi dục vọng cùng khao khát mãnh liệt ở giữa hai chân.
「 Bảo Oa, thoải mái đi? Thiên hạ không có cái gì miễn phí hết, nàng ít ra phải nói cho ta biết nàng rốt cuộc gọi là gì? Là hổ nữ của Ngọc hổ tộc? Vì sao lại không cho ta nhìn thấy nhân thân? Sau khi nàng nói rõ ràng, ta liền lập tức làm cho nàng thoải mái……”
Hắn tàn nhẫn bứt nàng ra khỏi người, trên đùi trường kiện đã ướt đẫm một mảng xuân tình, lặng lẽ quan sát nhiệt tình của nàng, một chút cũng không bỏ sót…
「 ân…… Liên lang……」 Bảo Oa khóe môi lưu dật nũng nịu, hai chân thon dài run run quì trên chăn nệm mềm mại, bởi vì dục hỏa chưa được thỏa mản mà giật giật.
Toàn thân như liệt hỏa thiêu cháy, miệng lưỡi khô nóng, hô hấp dồn dập làm cho khuôn ngực đẫy đà, căng tròn phập phồng lên xuống, nhủ tiêm hồng mai bị dục vọng điên cuồng tra tấn mà đỏ sẫm rắn chắc mê người.
kinh nghiệm tình ái của Kích Liên Thiên phong phú, làm cho Bảo Oa mói nếm thử mùi vị dục vọng không cách chống đỡ, khiến cho nàng buông khí giới đầu hàng, ánh mắt biểu lộ cầu xin, nguyện ý nói ra sự tình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.