Chương 2: [ Hữu Yêu Khí ]
Nhĩ Nhã
06/04/2017
CHƯƠNG 2. [ HỮU YÊU KHÍ ]
“Đây là ngân hồ, cũng được gọi là tuyết hồ, vốn không sinh trưởng tại Tùng Giang phủ, hẳn là sinh trưởng ở Cực bắc hoặc địa phương nào đó lạnh hơn. Ngươi xem lông nó dày như vậy, phía nam không thể nào sinh ra loại động vật này.” Công Tôn nhíu lại lông mày, “Hơn nữa, cái con hồ ly này khiến cho người ta có cảm giác nó được nhà nào đó nuôi.”
****************************************
Cảnh tượng lúc này thật đúng là khiến cho người ta có chút dở khóc dở cười, chỉ thấy canh phu cao lớn liều mạng chạy như điên về phía trước, còn vừa chạy vừa hô cứu mạng, theo sát sau lưng là một tiểu hồ ly trắng trắng mập mập.
Hồ ly kia toàn thân màu bạc, lông mao sáng bóng, không có lấy một chút tạp màu, xem ra ngày thường nhất định là ăn rất khỏe, cả người mập mập đô đô. Trông hình dạng thì có vẻ như là một tiểu hồ ly mới lớn, cái đuôi xù to đùng ngoe nguẩy phía sau, mặt tròn như trứng, hai con mắt đen nhánh, mũi cao đen thui, trông vô cùng đáng yêu.
“Phu canh này có bệnh a.” Công Tôn tựa vào cửa sổ lắc đầu, “Lớn đầu như vậy mà còn bị một tiểu hồ ly đuổi chạy khắp nơi, cũng đâu phải con cọp.”
Đang lúc nói chuyện, phu canh kia đã chạy đến trước mặt đội ngũ đi tuần.
Mấy nha dịch đang giương cao bảng hiệu vội vàng tránh sang hai bên đường, phu canh lại lăn một vòng xông tới, trong miệng vẫn còn kêu đâu, “Chạy mau đi a, Hồ yêu lại ăn thịt người nữa rồi !”
Kêu xong, cũng không có để ý thấy dưới chân có một cái ổ gà, nhào vào ngã rụi một cái, nằm trước cửa mã xa.
Phu canh ngẩng mặt lên, liền thấy trước mặt là một bạch y nhân, ngẩng mặt lên một lần nữa, bạch y mỹ nam nhân kia cũng đang nhìn hắn …….
“Ai nha, nương a, hồ tiên đại nhân xin tha mạng!” Phu canh che cái trán, “Ta dương khí không vượng a, ta bị liệt dương nữa ……..”
“Ngươi nói cái gì đó.” Công Tôn thuận tay cầm lấy quyển trục ban nãy dùng để ném Triệu Phổ mà đánh vào đầu hắn.
Phu canh bị đánh một cái, phục hồi lại tinh thần, thấy trước mắt có nhiều người như vậy, còn có cả mã xa, kiệu cùng thật nhiều quan sai, liền xoa xoa cái trán, ngồi dưới mặt đất mà ngửa mặt nhìn mọi người. Một cái nhìn này, hắn ngược lại nhận được người quen, “Nha ? Đây không phải là Ngũ gia sao ! Ngài đã về rồi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đây chính là phu canh Tiểu Vương. Tiểu Vương tuy không có võ công, nhưng hắn căn bản cũng không phải người nhát gan, đây là lần đầu thấy hắn sợ đến như vậy.
Tiểu Vương còn đang ngẩn người đây, cũng cảm giác được có cái gì đạp lên đầu hắn một cái, còn bị cả một đám lông mao mềm mịn quét qua mấy cái, một quả mao cầu trắng toát đạp lên trên đầu hắn mà nhảy lên.
Mọi người chỉ thấy tiểu hồ ly vừa mới đuổi theo hắn chạy khắp núi kia, đột nhiên nhảy lên, phi nhanh về phía mã xa.
Tiểu Tứ Tử bản năng đưa tay ra, ôm trọn vào lòng , cười híp mắt nói, “Tiểu hồ ly!”
Tiểu hồ ly kia nằm gọn trong lòng ngực Tiểu Tứ Tử, đuôi ve vẩy mấy cái, đầu còn cọ tới cọ lui trong ngực bé, có vẻ rất thân mật.
Tiểu Vương há to miệng, tay run run chỉ Tiểu Tứ Tử, “Mau….. mau thả xuống, đó chính là yêu quái!”
Tiểu Tứ Tử xoa xoa đầu Tiểu hồ ly, có chút không hiểu mà nhìn Tiểu Vương kia.
Lúc này, trong mã xa truyền đến một tiếng hổ gầm …… Thì ra là Tiểu ngũ ngáp một cái, chui ra khỏi mã xa, vươn chân duỗi người.
Tiểu Vương ngốc lăng mà nhìn một đại lão hổ đột nhiên chạy tới, không kịp ngáp một tiếng, trực tiếp trợn mắt mà ngất đi.
“Thật vô dụng a.” Công Tôn nhịn không được lắc lắc đầu, bảo mấy ảnh vệ bấm nhân trung cho hắn tỉnh lại.
Tiểu Ngũ sau khi duỗi eo xong liền ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử liếm lông, nhìn Tiểu hồ ly trong lòng Tiểu Tứ Tử một cái.
Mọi người vốn cho là Tiểu hồ ly nhất định sẽ bị dọa sợ, bất quá cũng thật kỳ quái, hồ ly kia chỉ híp mắt quan sát Tiểu ngũ một cái, cũng không có một chút sợ hãi. Mặt khác, cũng không biết hồ ly có phải trời sinh khiến cho người khác có cảm giác gian tà hay không, có điều con Tiểu hồ ly này lại có vẻ đặc biệt cơ trí, luôn cho người ta cảm giác trong đôi mắt đen tròn kia, có một chút tính toán gì đó.
Mọi người đều vây quanh hồ ly này, Công Tôn đưa tay níu lấy cái đuôi, giật lấy cái chân nó mà cẩn thận kiểm tra một chút, là một tiểu công hồ ly, còn rất mập nữa.
“Nhìn không ra là một yêu tinh a.” Công Tôn híp mắt nhìn thẳng hồ ly kia.
Triệu Phổ ở một bên nhìn, không khỏi cảm thấy cả hai có biểu lộ rất giống nhau.
“Hô….”
Lúc này Tiểu Vương kia cũng đã tỉnh lại.
Tử Ảnh vỗ vỗ hắn, “Này.”
Tiểu Vương ngẩng đầu nhìn Tử Ảnh, sau đó lại thấy Tiểu Ngũ, cả kinh mà há to miệng.
“Chớ sợ, chớ sợ, không cắn người đâu.” Tử Ảnh chuẩn bị hỏi hắn, “Ngươi lớn như vậy rồi, lại bị một con Tiểu hồ ly đuổi chạy bạt mạng, không cảm thấy mất mặt sao?”
Tiểu Vương có lẽ lúc này cũng đã hồi phục tinh thần, lại nhìn một chút con tiểu hồ ly đã híp mắt bắt đầu lim dim kia trong lòng Tiểu Tứ Tử, nói “Chẳng lẽ là không phải?”
“Tiểu huynh đệ.”
Lúc này, Bao đại nhân từ mã xa phía sau đi ra, tới trước mặt mọi người, hỏi Tiểu Vương, “Vì sao ngươi lại nói Tiểu hồ ly này là yêu quái?”
Tiểu Vương nhìn Bao đại nhân một chút, miệng hít một ngụm lãnh khí, hỏi Tử Ảnh bên cạnh, “Hắc hùng tinh sao?”
Tử Ảnh giơ tay cốc cho hắn một cái, “Ngươi muốn chết a, đây là Bao đại nhân!”
“Bao đại nhân nào?” Tiểu Vương buồn bực.
“ Còn có thể là ai? Khai Phong phủ Bao đại nhân a!” Giả Ảnh nhắc nhở hắn.
Tiểu Vương há to miệng, hồi lâu sau mới phun ra một câu, “Khó trách lại đen như vậy!”
Nói xong, Tử Ảnh lại cốc cho hắn một cái.
Tiểu Vương ỷ vào việc đã lấy lại can đảm mà nhìn lại Tiểu hồ ly kia, hồi lâu sau, thở phào nhẹ nhõm, “Bao đại nhân ở đây, có lẽ yêu nghiệt này cũng không dám đi ra hại người nữa đâu.”
Triển Chiêu cũng có chút buồn bực, đưa tay nắm lấy cổ hồ ly kia nhấc lên, nhìn một chút, hỏi Tiểu Vương, “Ngươi khẳng định nó như vậy mà là yêu quái?”
“Đúng a, ta nhìn thấy nó biến thân, còn ăn thịt người nữa đây!” Tiểu Vương vẻ mặt xanh mét mà nói những lời này.
“Ngươi nói cái gì?” Bao Chửng cả kinh, Triển Chiêu cũng không tin, xách theo Tiểu hồ ly kia quơ quơ mà hỏi, “Ngươi thấy nó biến thân, lại còn ăn thịt người nữa?”
Tiểu Vương gật đầu, “Ta mới vừa rồi lúc đánh kẻng qua đầu một con hẻm, thấy một nam nhân nằm ở trên đất, mặt mũi xám trắng a, cặp mắt trợn trừng mà nhìn trời. Ta nhìn lại a, trong hẻm lại có bóng người chợt lóe, trốn vào trong bóng tối …… Ta chỉ còn thấy được một bóng lưng màu trắng. Trong chốc lát, con hồ ly này liền chạy ra ngoài, ta bị dọa sợ mới liền bỏ chạy, nó lại còn một đường mà đuổi theo ta nữa! Mấy ngày này Tùng Giang phủ không biết đã chết bao nhiêu người rồi, đều là nam nhân nữa, trời ạ, ta còn tưởng mình sẽ không thể sống được nữa chứ!”
Mọi người nghe đến đó, cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trong tay Triển Chiêu.
Tiểu hồ ly mở to đôi mắt nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, tựa hồ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Triển Chiêu đem Hồ ly giao cho Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh, bất quá Bạch Ngọc Đường lại có chút ghét bỏ, không thèm nhận lấy …… Âu Dương giúp một tay, xách lấy, có điều hồ ly kia liếc nhìn Bạch Ngọc Đường lại còn mang theo vài phần mị thái, Triển Chiêu liền giơ tay hướng về phía mũi nó mà búng một cái, Tiểu hồ ly ngao ngao kêu hai tiếng, trông còn thật bất mãn, rụt cái đuôi lại.
Tiểu Tứ Tử thấy mọi người đối với Tiểu hồ ly có chút thô bạo, liền đưa tay ôm lấy.
Công Tôn nhìn chằm chằm hồ ly một hồi, khẽ cau mày.
“Thế nào?” Triệu Phổ hỏi hắn.
“Đây là ngân hồ, cũng được gọi là tuyết hồ, vốn không sinh trưởng tại Tùng Giang phủ, hẳn là sinh trưởng ở Cực bắc hoặc địa phương nào đó lạnh hơn. Ngươi xem lông nó dày như vậy, phía nam không thể nào sinh ra loại động vật này.” Công Tôn nhíu lại lông mày, “Hơn nữa, cái con hồ ly này khiến cho người ta có cảm giác nó được nhà nào đó nuôi.”
“Nuôi trong nhà cũng có thể nhìn ra sao?” Triệu Phổ nhìn chằm chằm hồ ly kia mà quan sát.
“Ngươi nhìn lông mao nó mượt mà, hơn nữa giữa mùa đông lạnh như vậy thực vật cũng hiếm, sao nó lại có thể mập đến như vậy được ?” Công Tôn thiêu mi một cái, “Nó nếu như thật sự là yêu tinh, lúc biến thân nhất định sẽ thành một tên béo ú, nhất định không thể nào biến ra được một mỹ nam tử đâu.”
“Phốc…..” Công Tôn vừa mới nói xong, Triệu Phổ không nhìn được mà cười văng.
Nhìn lại hồ ly kia, u oán liếc Công Tôn một cái , vẻ mặt kia …… không biết là nên nói nó có linh tính hay có yêu khí, bộ dáng giống như nó nghe hiểu tiếng người, đặc biệt quỷ dị.
Mọi người bốn mặt nhìn nhau một cái …… Hồ ly vốn là như vậy ? Hay thực sự đã thành tinh?
Triển Chiêu cầm lấy cuốn “Chuyện về Hồ yêu” kia chậc chậc, “Ân, trong đây nói, muốn cho Hồ yêu biến thân có hai cách, cách thứ nhất chính là Mỹ nam kế!”
Tất cả mọi người ngẩn người, sau đó cũng tò mò lên, nhìn hắn ——— Muốn thực hiện Mỹ nam kế thế nào?
“Chính là tìm một mỹ nam nhân hôn con hồ ly kia một cái, hồ ly đó nếu như quả thật chính là Hồ ly tinh giả dạng, tuyệt đối là sẽ không cầm lòng được, sẽ hóa thân thành người.” Triển Chiêu vừa nói vừa liếc Bạch Ngọc Đường một cái.
Mọi người ở đây cũng đều nhìn Bạch Ngọc Đường, ý kia —— Bằng không ngươi hy sinh một chút đi?
Lại nhìn đến con Tiểu hồ ly trong lòng Tiểu Tứ Tử kia, vẻ mặt nó tựa hồ còn có chút chờ mong, hơi hơi hí mắt mà nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm con hồ ly kia một hồi, đột nhiên cầm lấy Vân Trung Đao nhẹ nhàng chọc một cái vào bụng nó, “Ngươi nếu không biến thân, ta đây liền làm thịt ngươi.”
…………
Mọi người trầm mặc.
Hồ Ly cũng trầm mặc.
Một lát sau, Bạch Ngọc Đường ngẩng đẩu, “Còn chưa có biến thân, có lẽ đây là hàng thật rồi.”
Triển Chiêu đỡ trán.
Tiểu Tứ Tử giơ Tiểu hồ ly đến trước mắt Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch, hay là thúc thử hôn nó một cái đi.”
Bạch Ngọc Đường kiên quyết lắc đầu, “Chết cũng không!”
“Tại sao a?” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, liền đưa nó cho Triển Chiêu, “Miêu Miêu cũng là mỹ nam tử a, hôn nó một ngụm đi!”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cả một cái miệng hồ ly đầy lông cũng thật không được tự nhiên, cũng lắc đầu, tỏ ý không chịu.
Cuối cùng Tiểu Tứ Tử đưa nó cho Công Tôn, phụ thân bé vẻ mặt cũng ghét bỏ, “Ta đây mới không thèm, hồ ly thối nhất.”
Triệu Phổ cũng quẹt miệng, “Ta đây ghét nhất những thứ có lông…..”
Tiểu Tứ Tử than thở, “Mọi người đều rất xấu a.” Vừa nói vừa bế Tiểu hồ ly hôn “chụt” một cái.
……………….
Mọi người nháy mắt mấy cái ——– Nghĩ lại, Tiểu Tứ Tử cũng là một tiểu mỹ nam, dù sao trong đám trẻ cùng lứa cũng không tìm được ai đẹp hơn bé ….. chính xác hơn là đáng yêu hơn bé đi? Cũng không khác nhau lắm.
Vì vậy mọi người đồng loạt quan sát phản ứng của Tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly kia nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử một hồi, tiến tới, lẽ lưỡi liếm liếm quai hàm Tiểu Tứ Tử, đuôi nghoe nguẩy mấy cái, ánh mắt trong veo, tựa như đang cười vậy.
Bất quá cho dù ánh mắt của Tiểu hồ ly này rất giống con người, nhưng mà nó cũng không có biến thân thành người.
Mọi người nhìn Triển Chiêu ——- Biện pháp khác là gì?
“Ân…” Triển Chiêu liền tiếp tục lật sách, “Biện pháp khiến cho hồ ly biến thân thành người cũng không nhiều lắm, ngược lại biện pháp khiến cho Hồ ly tinh đang biến thành người hiện nguyên hình lại rất nhiều. Bất quá trong sách có nói, sau khi hồ yêu ăn thịt người xong, nhất định sẽ hồi phục nguyên hình! Phương pháp thứ hai chính là mổ bụng hồ ly ra, xem trong bụng nó có thịt người hay không là được rồi.”
“Oa……”
Triển Chiêu đọc xong, tất cả mọi người đều cả kinh.
Tiểu Tứ Tử vội vàng ôm lấy hồ ly, “Nếu làm vậy thì hồ ly không phải là cũng bị chết sao!”
Công Tôn cũng cảm thấy không tốt lắm.
Triển Chiêu quơ quơ sách, “Trên sách nói vậy, ngoài ra cũng không có biện pháp nào hết.”
“Đừng có ồn ào nữa.”
Lúc này, Bao Chửng nghiêm mặt nói, “Làm gì có chuyện Hồ yêu, Hồ tiên hoang đường như vậy, có thể chỉ là trùng hợp thôi.” Vừa nói vừa hỏi Tiểu Vương kia, “Ngươi nói phát hiện có người chết trong ngõ hẻm phải không? Mau dẫn chúng ta đến đó.”
Tiểu Vương đầu tiên cũng sợ không dám đi, bất quá có nhiều người như vậy, hơn nữa Bao Chửng cũng nổi danh là Văn Khúc tinh hạ phàm, yêu ma không thể đến gần, không bằng cứ mang người đi, nếu như thực sự bắt được yêu quái, sau này hắn đi đánh canh cũng không cần phải nơm nớp phòng bị.
Vì vậy mọi người hùng hùng tráng tráng mà kéo vào Tùng Giang phủ.
Thật ra thì Bạch Ngọc Đường rất quen thuộc Tùng Giang phủ, vừa mới nghe vị trí con hẻm mà Tiểu Vương kia nhắc đến, hắn cũng đã đại khái biết được ở đâu rồi, Bao Chửng để cho Bàng Cát cùng Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo phần lớn nhân mã đến nha môn trước, còn mình mang theo đám người Triển Chiêu, đi theo Tiểu Vương đến hiện trường.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn cũng không còn ngủ gà ngủ gật nữa, tò mò đi theo nhìn xem.
Tiểu Tứ Tử mang theo Tiểu hồ ly cùng nhau ngồi trên lưng Tiểu Ngũ, đuổi theo mọi người, Tiểu hồ ly kia không biết có phải do vừa rồi mọi người đối với nó không quá quan tâm, cho nên đối với ai cũng không thèm để ý đến, chỉ thân mật với một mình Tiểu Tứ Tử.
Đi theo sau lưng mọi người, Thiên Tôn đột nhiên sờ cằm nhìn chằm chằm Tiểu hồ ly trong lòng Tiểu Tứ Tử, ngẩn người.
Ân Hầu cười hỏi hắn, “Thế nào?”
“Có chút quen mắt……..”
“Thân thích của ngươi sao?”
Một câu nói của Ân Hầu, mọi người giống như được nhắc nhở, bản năng mà quay đầu lại liếc nhìn Thiên Tôn một cái.
Đứng nói chứ, đối với Thiên Tôn thì ….. mọi mặt đều rất phù hợp với đặc trưng của của Cửu vĩ hồ yêu, hơn nữa cả cái dạng trường sinh bất lão này nữa ………
Triển Chiêu cùi chỏ nhẹ nhàng đụng vào Bạch Ngọc Đường một cái, “Ngươi đến chọc một cái vào xương cụt của Thiên Tôn thử xem một chút đi.”
Bạch Ngọc Đường giương mắt mà nhìn Triển Chiêu “Ta còn chưa nhàm chán đến độ như vậy ……… Tự ngươi đi đi.”
Triển Chiêu bĩu môi, “Ta không dám, hắn rất thương ngươi, không cần sợ.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười ………..
Đúng lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên lưng Tiểu Ngũ, tay còn ôm Tiểu hồ ly, đột nhiên đưa tay, chọc chọc vào cái mông Thiên Tôn một cái.
Động tác này của Tiểu Tứ Tử thành công khiến mọi người hít một ngụm lãnh khí.
Công Tôn há to miệng ——- Muốn chết a!
Tiểu Tứ Tử cũng không có chọc đúng chỗ cần chọc, chỉ chọc được vào cái mông của Thiên Tôn , liền nói, “Tôn Tôn chớ có động a!”
Thiên Tôn lại còn thật sự đứng im, Tiểu Tứ Tử chọc vào xương cụt hắn hai cái, vén len vạt áo sau mà nhìn cái mông hắn.
Thiên Tôn sờ sờ cái mông cũng thật không hiểu mà quay đầu nhìn lại Tiểu Tứ Tử, “Trên mông ta có dính bẩn sao?”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, “Nghe nói nếu là Hồ ly tinh, chỉ cần chọc vào chỗ xương cụt thì sẽ bị lộ cái đuôi ra!”
“Thật sao ?” Thiên Tôn vui vẻ hẳn lên, đưa tay kéo lại Bạch Ngọc Đường, “Cho vi sư chọc ngươi một cái!”
Bạch Ngọc Đường vội vàng tránh ra, cảnh cáo hắn, “Người dám làm, ta đây khi sư diệt tổ cho mà xem!”
Thiên Tôn bĩu môi, “Hẹp hòi.” Nói xong, đưa tay muốn đưa tay đi chọc Ân Hầu.
Ân Hầu cản lại tay hắn, “Ngươi có bệnh a, cái này ngươi cũng tin sao ? Ta đánh ngươi!”
Còn chưa có dứt lời, Triển Chiêu đã đến phía sau hắn, chọc chọc, sau đó giống như Tiểu Tứ Tử, vén lên vạt áo sau của hắn, nhìn xem.
Ân Hầu không nói gì mà nhìn ngoại tôn mình …… Cái này không có cách nào chống lại a, không đành lòng đánh a.
Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cùng nghiên cứu một lát ……. xem ra tất cả hiềm nghi của mọi người đều có thể loại bỏ.
Trừ Bao đại nhân tương đối nghiêm túc thì tất cả mọi người vừa đi vừa nháo một đường, cuối cùng cũng đã đến gần con hẻm kia, phía trước đã đèn đuốc sáng trưng, mấy nha dịch đang đứng đó, còn có cả bộ khoái, có lẽ là do tri phủ Tùng Giang nhận được báo án, phái người đến tra xét.
Đám người Bao Chửng hùng tráng đi đến, phía trước còn có Tiểu Vương dẫn đường. Tiểu Vương vừa thấy nha dịch phía trước liền hô lên, “Lưu bộ khoái!”
Phía trước là một người hơn ba mươi tuổi, nam tử cao lớn quay đầu lại, nhìn một cái cũng không nhận ra Tiểu Vương, mà nhận ra Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, hiển nhiên là rất quen thuộc, nói với Triển Chiêu “Hắn là Kim đao bộ khoái của Tùng giang phủ, gọi Lưu Hâm.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút ——- Danh tiếng của Lưu này trên giang hồ chính là một trong những bộ khoái nổi danh nhất nhì.
Bạch Ngọc Đường tiến lên cùng Lưu Hâm chào hỏi, nói với hắn, người tới chính là Bao đại nhân.
Lưu Hâm đương chức tại Tùng Giang phủ, tự nhiên là biết mấy ngày này Bao Chửng sẽ tới, không dám chậm trễ, tới hành lễ với Bao đại nhân.
Bạch Ngọc Đường cũng khá quen thuộc với không ít nha dịch Tùng Giang phủ, cùng Triển Chiêu đến một bên hỏi thăm một chút tin tức từ bọn nha dịch.
“Qúy thúc, Tùng Giang phủ khi nào thì có Hồ Yêu tác quái?” Bạch Ngọc Đường hỏi một nha dịch.
Triển Chiêu quan sát vị Qúy thúc này một chút, khoảng năm sáu chục tuổi, rất gầy, bất quá thân thể nhìn cũng thật khỏe mạnh.
“Ai, Ngũ gia, thời gian này ngươi không ở trong phủ nên không biết, Tùng Giang phủ cũng không hiểu động phải cái tà ma gì! Rất nhiều người đã chết a.” Lão đầu lắc đầu, “Mỗi lần người chết đều là những nam tử tráng kiện, mỗi lần đều có người nhìn thấy một bạch ảnh cùng với hồ ly.”
“Mỗi lần sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày.
Triển Chiêu cùng hắn nhìn nhau một cái ———– Thật sự tà môn như vậy?
Tiểu Vương cũng đem những chuyện mình nhìn thấy đều nói qua một lần, tình huống mà Lưu Hâm nói cho Bao Chửng cũng tương tự như vậy, nhân chứng đều nói là thấy nhân ảnh cùng hồ ly, hung án đều xảy ra vào ban đêm, địa điểm không cố định, có điều đều là những nơi vắng vẻ, ít người qua lại.
Công Tôn đi tới, lật tấm vải trắng phủ thi thể lên, xem xét tình trạng của thi thể.
Nhìn một hồi, Công Tôn liền cau mày.
“Thư ngốc, hắn chết thế nào?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn ngẩn người tại chỗ hồi lâu, mở miệng, “Không biết.”
Lần này, tất cả mọi người đều há to miệng, nhìn hắn, trăm miệng một lời, “Không biết?”
Tiểu Tứ Tử cũng nâng cằm há to miệng ——- Oa!
Đám người Lưu Hâm không hiểu tại sao mọi người lại giật mình như vậy, liền nói, “Tất cả ngỗ tác cũng tra không ra nguyên nhân cái chết, những người này đều cứ thế mà chết, giống hệt như người ta nói là do dương khí bị hút hết. Ngay cả Lô phu nhân của Hãm Không Đảo, chúng ta cũng đã mời tới, kiểm tra tất cả thi thể một lượt, nàng cũng nói là không có đầu mối.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, “Cả đại tẩu ta cũng không biết?”
Lưu Hâm gật đầu.
Lúc này, chỉ thấy Công Tôn đứng lên, hỏi Lưu Hâm, “Có phòng trống không?”
Lưu Hâm không rõ, nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng gật đầu một cái, “Đây chính là sư gia của Khai Phong phủ ta, Công Tôn tiên sinh.”
“Nga!” Lưu Hâm nhanh chóng an bài, phân phó người chuẩn bị cho Công Tôn một gian phòng, vừa hỏi, “Tiên sinh định làm gì?”
Công Tôn lấy ra một cái hòm đầy trang bị đầy đủ loại dao to nhỏ, âm trầm mà cười, “Đem thi thể mổ ra nhìn một chút, xem đến tột cùng là làm sao mà chết.” Đăng bởi: admin
“Đây là ngân hồ, cũng được gọi là tuyết hồ, vốn không sinh trưởng tại Tùng Giang phủ, hẳn là sinh trưởng ở Cực bắc hoặc địa phương nào đó lạnh hơn. Ngươi xem lông nó dày như vậy, phía nam không thể nào sinh ra loại động vật này.” Công Tôn nhíu lại lông mày, “Hơn nữa, cái con hồ ly này khiến cho người ta có cảm giác nó được nhà nào đó nuôi.”
****************************************
Cảnh tượng lúc này thật đúng là khiến cho người ta có chút dở khóc dở cười, chỉ thấy canh phu cao lớn liều mạng chạy như điên về phía trước, còn vừa chạy vừa hô cứu mạng, theo sát sau lưng là một tiểu hồ ly trắng trắng mập mập.
Hồ ly kia toàn thân màu bạc, lông mao sáng bóng, không có lấy một chút tạp màu, xem ra ngày thường nhất định là ăn rất khỏe, cả người mập mập đô đô. Trông hình dạng thì có vẻ như là một tiểu hồ ly mới lớn, cái đuôi xù to đùng ngoe nguẩy phía sau, mặt tròn như trứng, hai con mắt đen nhánh, mũi cao đen thui, trông vô cùng đáng yêu.
“Phu canh này có bệnh a.” Công Tôn tựa vào cửa sổ lắc đầu, “Lớn đầu như vậy mà còn bị một tiểu hồ ly đuổi chạy khắp nơi, cũng đâu phải con cọp.”
Đang lúc nói chuyện, phu canh kia đã chạy đến trước mặt đội ngũ đi tuần.
Mấy nha dịch đang giương cao bảng hiệu vội vàng tránh sang hai bên đường, phu canh lại lăn một vòng xông tới, trong miệng vẫn còn kêu đâu, “Chạy mau đi a, Hồ yêu lại ăn thịt người nữa rồi !”
Kêu xong, cũng không có để ý thấy dưới chân có một cái ổ gà, nhào vào ngã rụi một cái, nằm trước cửa mã xa.
Phu canh ngẩng mặt lên, liền thấy trước mặt là một bạch y nhân, ngẩng mặt lên một lần nữa, bạch y mỹ nam nhân kia cũng đang nhìn hắn …….
“Ai nha, nương a, hồ tiên đại nhân xin tha mạng!” Phu canh che cái trán, “Ta dương khí không vượng a, ta bị liệt dương nữa ……..”
“Ngươi nói cái gì đó.” Công Tôn thuận tay cầm lấy quyển trục ban nãy dùng để ném Triệu Phổ mà đánh vào đầu hắn.
Phu canh bị đánh một cái, phục hồi lại tinh thần, thấy trước mắt có nhiều người như vậy, còn có cả mã xa, kiệu cùng thật nhiều quan sai, liền xoa xoa cái trán, ngồi dưới mặt đất mà ngửa mặt nhìn mọi người. Một cái nhìn này, hắn ngược lại nhận được người quen, “Nha ? Đây không phải là Ngũ gia sao ! Ngài đã về rồi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đây chính là phu canh Tiểu Vương. Tiểu Vương tuy không có võ công, nhưng hắn căn bản cũng không phải người nhát gan, đây là lần đầu thấy hắn sợ đến như vậy.
Tiểu Vương còn đang ngẩn người đây, cũng cảm giác được có cái gì đạp lên đầu hắn một cái, còn bị cả một đám lông mao mềm mịn quét qua mấy cái, một quả mao cầu trắng toát đạp lên trên đầu hắn mà nhảy lên.
Mọi người chỉ thấy tiểu hồ ly vừa mới đuổi theo hắn chạy khắp núi kia, đột nhiên nhảy lên, phi nhanh về phía mã xa.
Tiểu Tứ Tử bản năng đưa tay ra, ôm trọn vào lòng , cười híp mắt nói, “Tiểu hồ ly!”
Tiểu hồ ly kia nằm gọn trong lòng ngực Tiểu Tứ Tử, đuôi ve vẩy mấy cái, đầu còn cọ tới cọ lui trong ngực bé, có vẻ rất thân mật.
Tiểu Vương há to miệng, tay run run chỉ Tiểu Tứ Tử, “Mau….. mau thả xuống, đó chính là yêu quái!”
Tiểu Tứ Tử xoa xoa đầu Tiểu hồ ly, có chút không hiểu mà nhìn Tiểu Vương kia.
Lúc này, trong mã xa truyền đến một tiếng hổ gầm …… Thì ra là Tiểu ngũ ngáp một cái, chui ra khỏi mã xa, vươn chân duỗi người.
Tiểu Vương ngốc lăng mà nhìn một đại lão hổ đột nhiên chạy tới, không kịp ngáp một tiếng, trực tiếp trợn mắt mà ngất đi.
“Thật vô dụng a.” Công Tôn nhịn không được lắc lắc đầu, bảo mấy ảnh vệ bấm nhân trung cho hắn tỉnh lại.
Tiểu Ngũ sau khi duỗi eo xong liền ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử liếm lông, nhìn Tiểu hồ ly trong lòng Tiểu Tứ Tử một cái.
Mọi người vốn cho là Tiểu hồ ly nhất định sẽ bị dọa sợ, bất quá cũng thật kỳ quái, hồ ly kia chỉ híp mắt quan sát Tiểu ngũ một cái, cũng không có một chút sợ hãi. Mặt khác, cũng không biết hồ ly có phải trời sinh khiến cho người khác có cảm giác gian tà hay không, có điều con Tiểu hồ ly này lại có vẻ đặc biệt cơ trí, luôn cho người ta cảm giác trong đôi mắt đen tròn kia, có một chút tính toán gì đó.
Mọi người đều vây quanh hồ ly này, Công Tôn đưa tay níu lấy cái đuôi, giật lấy cái chân nó mà cẩn thận kiểm tra một chút, là một tiểu công hồ ly, còn rất mập nữa.
“Nhìn không ra là một yêu tinh a.” Công Tôn híp mắt nhìn thẳng hồ ly kia.
Triệu Phổ ở một bên nhìn, không khỏi cảm thấy cả hai có biểu lộ rất giống nhau.
“Hô….”
Lúc này Tiểu Vương kia cũng đã tỉnh lại.
Tử Ảnh vỗ vỗ hắn, “Này.”
Tiểu Vương ngẩng đầu nhìn Tử Ảnh, sau đó lại thấy Tiểu Ngũ, cả kinh mà há to miệng.
“Chớ sợ, chớ sợ, không cắn người đâu.” Tử Ảnh chuẩn bị hỏi hắn, “Ngươi lớn như vậy rồi, lại bị một con Tiểu hồ ly đuổi chạy bạt mạng, không cảm thấy mất mặt sao?”
Tiểu Vương có lẽ lúc này cũng đã hồi phục tinh thần, lại nhìn một chút con tiểu hồ ly đã híp mắt bắt đầu lim dim kia trong lòng Tiểu Tứ Tử, nói “Chẳng lẽ là không phải?”
“Tiểu huynh đệ.”
Lúc này, Bao đại nhân từ mã xa phía sau đi ra, tới trước mặt mọi người, hỏi Tiểu Vương, “Vì sao ngươi lại nói Tiểu hồ ly này là yêu quái?”
Tiểu Vương nhìn Bao đại nhân một chút, miệng hít một ngụm lãnh khí, hỏi Tử Ảnh bên cạnh, “Hắc hùng tinh sao?”
Tử Ảnh giơ tay cốc cho hắn một cái, “Ngươi muốn chết a, đây là Bao đại nhân!”
“Bao đại nhân nào?” Tiểu Vương buồn bực.
“ Còn có thể là ai? Khai Phong phủ Bao đại nhân a!” Giả Ảnh nhắc nhở hắn.
Tiểu Vương há to miệng, hồi lâu sau mới phun ra một câu, “Khó trách lại đen như vậy!”
Nói xong, Tử Ảnh lại cốc cho hắn một cái.
Tiểu Vương ỷ vào việc đã lấy lại can đảm mà nhìn lại Tiểu hồ ly kia, hồi lâu sau, thở phào nhẹ nhõm, “Bao đại nhân ở đây, có lẽ yêu nghiệt này cũng không dám đi ra hại người nữa đâu.”
Triển Chiêu cũng có chút buồn bực, đưa tay nắm lấy cổ hồ ly kia nhấc lên, nhìn một chút, hỏi Tiểu Vương, “Ngươi khẳng định nó như vậy mà là yêu quái?”
“Đúng a, ta nhìn thấy nó biến thân, còn ăn thịt người nữa đây!” Tiểu Vương vẻ mặt xanh mét mà nói những lời này.
“Ngươi nói cái gì?” Bao Chửng cả kinh, Triển Chiêu cũng không tin, xách theo Tiểu hồ ly kia quơ quơ mà hỏi, “Ngươi thấy nó biến thân, lại còn ăn thịt người nữa?”
Tiểu Vương gật đầu, “Ta mới vừa rồi lúc đánh kẻng qua đầu một con hẻm, thấy một nam nhân nằm ở trên đất, mặt mũi xám trắng a, cặp mắt trợn trừng mà nhìn trời. Ta nhìn lại a, trong hẻm lại có bóng người chợt lóe, trốn vào trong bóng tối …… Ta chỉ còn thấy được một bóng lưng màu trắng. Trong chốc lát, con hồ ly này liền chạy ra ngoài, ta bị dọa sợ mới liền bỏ chạy, nó lại còn một đường mà đuổi theo ta nữa! Mấy ngày này Tùng Giang phủ không biết đã chết bao nhiêu người rồi, đều là nam nhân nữa, trời ạ, ta còn tưởng mình sẽ không thể sống được nữa chứ!”
Mọi người nghe đến đó, cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trong tay Triển Chiêu.
Tiểu hồ ly mở to đôi mắt nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, tựa hồ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Triển Chiêu đem Hồ ly giao cho Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh, bất quá Bạch Ngọc Đường lại có chút ghét bỏ, không thèm nhận lấy …… Âu Dương giúp một tay, xách lấy, có điều hồ ly kia liếc nhìn Bạch Ngọc Đường lại còn mang theo vài phần mị thái, Triển Chiêu liền giơ tay hướng về phía mũi nó mà búng một cái, Tiểu hồ ly ngao ngao kêu hai tiếng, trông còn thật bất mãn, rụt cái đuôi lại.
Tiểu Tứ Tử thấy mọi người đối với Tiểu hồ ly có chút thô bạo, liền đưa tay ôm lấy.
Công Tôn nhìn chằm chằm hồ ly một hồi, khẽ cau mày.
“Thế nào?” Triệu Phổ hỏi hắn.
“Đây là ngân hồ, cũng được gọi là tuyết hồ, vốn không sinh trưởng tại Tùng Giang phủ, hẳn là sinh trưởng ở Cực bắc hoặc địa phương nào đó lạnh hơn. Ngươi xem lông nó dày như vậy, phía nam không thể nào sinh ra loại động vật này.” Công Tôn nhíu lại lông mày, “Hơn nữa, cái con hồ ly này khiến cho người ta có cảm giác nó được nhà nào đó nuôi.”
“Nuôi trong nhà cũng có thể nhìn ra sao?” Triệu Phổ nhìn chằm chằm hồ ly kia mà quan sát.
“Ngươi nhìn lông mao nó mượt mà, hơn nữa giữa mùa đông lạnh như vậy thực vật cũng hiếm, sao nó lại có thể mập đến như vậy được ?” Công Tôn thiêu mi một cái, “Nó nếu như thật sự là yêu tinh, lúc biến thân nhất định sẽ thành một tên béo ú, nhất định không thể nào biến ra được một mỹ nam tử đâu.”
“Phốc…..” Công Tôn vừa mới nói xong, Triệu Phổ không nhìn được mà cười văng.
Nhìn lại hồ ly kia, u oán liếc Công Tôn một cái , vẻ mặt kia …… không biết là nên nói nó có linh tính hay có yêu khí, bộ dáng giống như nó nghe hiểu tiếng người, đặc biệt quỷ dị.
Mọi người bốn mặt nhìn nhau một cái …… Hồ ly vốn là như vậy ? Hay thực sự đã thành tinh?
Triển Chiêu cầm lấy cuốn “Chuyện về Hồ yêu” kia chậc chậc, “Ân, trong đây nói, muốn cho Hồ yêu biến thân có hai cách, cách thứ nhất chính là Mỹ nam kế!”
Tất cả mọi người ngẩn người, sau đó cũng tò mò lên, nhìn hắn ——— Muốn thực hiện Mỹ nam kế thế nào?
“Chính là tìm một mỹ nam nhân hôn con hồ ly kia một cái, hồ ly đó nếu như quả thật chính là Hồ ly tinh giả dạng, tuyệt đối là sẽ không cầm lòng được, sẽ hóa thân thành người.” Triển Chiêu vừa nói vừa liếc Bạch Ngọc Đường một cái.
Mọi người ở đây cũng đều nhìn Bạch Ngọc Đường, ý kia —— Bằng không ngươi hy sinh một chút đi?
Lại nhìn đến con Tiểu hồ ly trong lòng Tiểu Tứ Tử kia, vẻ mặt nó tựa hồ còn có chút chờ mong, hơi hơi hí mắt mà nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm con hồ ly kia một hồi, đột nhiên cầm lấy Vân Trung Đao nhẹ nhàng chọc một cái vào bụng nó, “Ngươi nếu không biến thân, ta đây liền làm thịt ngươi.”
…………
Mọi người trầm mặc.
Hồ Ly cũng trầm mặc.
Một lát sau, Bạch Ngọc Đường ngẩng đẩu, “Còn chưa có biến thân, có lẽ đây là hàng thật rồi.”
Triển Chiêu đỡ trán.
Tiểu Tứ Tử giơ Tiểu hồ ly đến trước mắt Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch, hay là thúc thử hôn nó một cái đi.”
Bạch Ngọc Đường kiên quyết lắc đầu, “Chết cũng không!”
“Tại sao a?” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, liền đưa nó cho Triển Chiêu, “Miêu Miêu cũng là mỹ nam tử a, hôn nó một ngụm đi!”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cả một cái miệng hồ ly đầy lông cũng thật không được tự nhiên, cũng lắc đầu, tỏ ý không chịu.
Cuối cùng Tiểu Tứ Tử đưa nó cho Công Tôn, phụ thân bé vẻ mặt cũng ghét bỏ, “Ta đây mới không thèm, hồ ly thối nhất.”
Triệu Phổ cũng quẹt miệng, “Ta đây ghét nhất những thứ có lông…..”
Tiểu Tứ Tử than thở, “Mọi người đều rất xấu a.” Vừa nói vừa bế Tiểu hồ ly hôn “chụt” một cái.
……………….
Mọi người nháy mắt mấy cái ——– Nghĩ lại, Tiểu Tứ Tử cũng là một tiểu mỹ nam, dù sao trong đám trẻ cùng lứa cũng không tìm được ai đẹp hơn bé ….. chính xác hơn là đáng yêu hơn bé đi? Cũng không khác nhau lắm.
Vì vậy mọi người đồng loạt quan sát phản ứng của Tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly kia nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử một hồi, tiến tới, lẽ lưỡi liếm liếm quai hàm Tiểu Tứ Tử, đuôi nghoe nguẩy mấy cái, ánh mắt trong veo, tựa như đang cười vậy.
Bất quá cho dù ánh mắt của Tiểu hồ ly này rất giống con người, nhưng mà nó cũng không có biến thân thành người.
Mọi người nhìn Triển Chiêu ——- Biện pháp khác là gì?
“Ân…” Triển Chiêu liền tiếp tục lật sách, “Biện pháp khiến cho hồ ly biến thân thành người cũng không nhiều lắm, ngược lại biện pháp khiến cho Hồ ly tinh đang biến thành người hiện nguyên hình lại rất nhiều. Bất quá trong sách có nói, sau khi hồ yêu ăn thịt người xong, nhất định sẽ hồi phục nguyên hình! Phương pháp thứ hai chính là mổ bụng hồ ly ra, xem trong bụng nó có thịt người hay không là được rồi.”
“Oa……”
Triển Chiêu đọc xong, tất cả mọi người đều cả kinh.
Tiểu Tứ Tử vội vàng ôm lấy hồ ly, “Nếu làm vậy thì hồ ly không phải là cũng bị chết sao!”
Công Tôn cũng cảm thấy không tốt lắm.
Triển Chiêu quơ quơ sách, “Trên sách nói vậy, ngoài ra cũng không có biện pháp nào hết.”
“Đừng có ồn ào nữa.”
Lúc này, Bao Chửng nghiêm mặt nói, “Làm gì có chuyện Hồ yêu, Hồ tiên hoang đường như vậy, có thể chỉ là trùng hợp thôi.” Vừa nói vừa hỏi Tiểu Vương kia, “Ngươi nói phát hiện có người chết trong ngõ hẻm phải không? Mau dẫn chúng ta đến đó.”
Tiểu Vương đầu tiên cũng sợ không dám đi, bất quá có nhiều người như vậy, hơn nữa Bao Chửng cũng nổi danh là Văn Khúc tinh hạ phàm, yêu ma không thể đến gần, không bằng cứ mang người đi, nếu như thực sự bắt được yêu quái, sau này hắn đi đánh canh cũng không cần phải nơm nớp phòng bị.
Vì vậy mọi người hùng hùng tráng tráng mà kéo vào Tùng Giang phủ.
Thật ra thì Bạch Ngọc Đường rất quen thuộc Tùng Giang phủ, vừa mới nghe vị trí con hẻm mà Tiểu Vương kia nhắc đến, hắn cũng đã đại khái biết được ở đâu rồi, Bao Chửng để cho Bàng Cát cùng Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo phần lớn nhân mã đến nha môn trước, còn mình mang theo đám người Triển Chiêu, đi theo Tiểu Vương đến hiện trường.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn cũng không còn ngủ gà ngủ gật nữa, tò mò đi theo nhìn xem.
Tiểu Tứ Tử mang theo Tiểu hồ ly cùng nhau ngồi trên lưng Tiểu Ngũ, đuổi theo mọi người, Tiểu hồ ly kia không biết có phải do vừa rồi mọi người đối với nó không quá quan tâm, cho nên đối với ai cũng không thèm để ý đến, chỉ thân mật với một mình Tiểu Tứ Tử.
Đi theo sau lưng mọi người, Thiên Tôn đột nhiên sờ cằm nhìn chằm chằm Tiểu hồ ly trong lòng Tiểu Tứ Tử, ngẩn người.
Ân Hầu cười hỏi hắn, “Thế nào?”
“Có chút quen mắt……..”
“Thân thích của ngươi sao?”
Một câu nói của Ân Hầu, mọi người giống như được nhắc nhở, bản năng mà quay đầu lại liếc nhìn Thiên Tôn một cái.
Đứng nói chứ, đối với Thiên Tôn thì ….. mọi mặt đều rất phù hợp với đặc trưng của của Cửu vĩ hồ yêu, hơn nữa cả cái dạng trường sinh bất lão này nữa ………
Triển Chiêu cùi chỏ nhẹ nhàng đụng vào Bạch Ngọc Đường một cái, “Ngươi đến chọc một cái vào xương cụt của Thiên Tôn thử xem một chút đi.”
Bạch Ngọc Đường giương mắt mà nhìn Triển Chiêu “Ta còn chưa nhàm chán đến độ như vậy ……… Tự ngươi đi đi.”
Triển Chiêu bĩu môi, “Ta không dám, hắn rất thương ngươi, không cần sợ.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười ………..
Đúng lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên lưng Tiểu Ngũ, tay còn ôm Tiểu hồ ly, đột nhiên đưa tay, chọc chọc vào cái mông Thiên Tôn một cái.
Động tác này của Tiểu Tứ Tử thành công khiến mọi người hít một ngụm lãnh khí.
Công Tôn há to miệng ——- Muốn chết a!
Tiểu Tứ Tử cũng không có chọc đúng chỗ cần chọc, chỉ chọc được vào cái mông của Thiên Tôn , liền nói, “Tôn Tôn chớ có động a!”
Thiên Tôn lại còn thật sự đứng im, Tiểu Tứ Tử chọc vào xương cụt hắn hai cái, vén len vạt áo sau mà nhìn cái mông hắn.
Thiên Tôn sờ sờ cái mông cũng thật không hiểu mà quay đầu nhìn lại Tiểu Tứ Tử, “Trên mông ta có dính bẩn sao?”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, “Nghe nói nếu là Hồ ly tinh, chỉ cần chọc vào chỗ xương cụt thì sẽ bị lộ cái đuôi ra!”
“Thật sao ?” Thiên Tôn vui vẻ hẳn lên, đưa tay kéo lại Bạch Ngọc Đường, “Cho vi sư chọc ngươi một cái!”
Bạch Ngọc Đường vội vàng tránh ra, cảnh cáo hắn, “Người dám làm, ta đây khi sư diệt tổ cho mà xem!”
Thiên Tôn bĩu môi, “Hẹp hòi.” Nói xong, đưa tay muốn đưa tay đi chọc Ân Hầu.
Ân Hầu cản lại tay hắn, “Ngươi có bệnh a, cái này ngươi cũng tin sao ? Ta đánh ngươi!”
Còn chưa có dứt lời, Triển Chiêu đã đến phía sau hắn, chọc chọc, sau đó giống như Tiểu Tứ Tử, vén lên vạt áo sau của hắn, nhìn xem.
Ân Hầu không nói gì mà nhìn ngoại tôn mình …… Cái này không có cách nào chống lại a, không đành lòng đánh a.
Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cùng nghiên cứu một lát ……. xem ra tất cả hiềm nghi của mọi người đều có thể loại bỏ.
Trừ Bao đại nhân tương đối nghiêm túc thì tất cả mọi người vừa đi vừa nháo một đường, cuối cùng cũng đã đến gần con hẻm kia, phía trước đã đèn đuốc sáng trưng, mấy nha dịch đang đứng đó, còn có cả bộ khoái, có lẽ là do tri phủ Tùng Giang nhận được báo án, phái người đến tra xét.
Đám người Bao Chửng hùng tráng đi đến, phía trước còn có Tiểu Vương dẫn đường. Tiểu Vương vừa thấy nha dịch phía trước liền hô lên, “Lưu bộ khoái!”
Phía trước là một người hơn ba mươi tuổi, nam tử cao lớn quay đầu lại, nhìn một cái cũng không nhận ra Tiểu Vương, mà nhận ra Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, hiển nhiên là rất quen thuộc, nói với Triển Chiêu “Hắn là Kim đao bộ khoái của Tùng giang phủ, gọi Lưu Hâm.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút ——- Danh tiếng của Lưu này trên giang hồ chính là một trong những bộ khoái nổi danh nhất nhì.
Bạch Ngọc Đường tiến lên cùng Lưu Hâm chào hỏi, nói với hắn, người tới chính là Bao đại nhân.
Lưu Hâm đương chức tại Tùng Giang phủ, tự nhiên là biết mấy ngày này Bao Chửng sẽ tới, không dám chậm trễ, tới hành lễ với Bao đại nhân.
Bạch Ngọc Đường cũng khá quen thuộc với không ít nha dịch Tùng Giang phủ, cùng Triển Chiêu đến một bên hỏi thăm một chút tin tức từ bọn nha dịch.
“Qúy thúc, Tùng Giang phủ khi nào thì có Hồ Yêu tác quái?” Bạch Ngọc Đường hỏi một nha dịch.
Triển Chiêu quan sát vị Qúy thúc này một chút, khoảng năm sáu chục tuổi, rất gầy, bất quá thân thể nhìn cũng thật khỏe mạnh.
“Ai, Ngũ gia, thời gian này ngươi không ở trong phủ nên không biết, Tùng Giang phủ cũng không hiểu động phải cái tà ma gì! Rất nhiều người đã chết a.” Lão đầu lắc đầu, “Mỗi lần người chết đều là những nam tử tráng kiện, mỗi lần đều có người nhìn thấy một bạch ảnh cùng với hồ ly.”
“Mỗi lần sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày.
Triển Chiêu cùng hắn nhìn nhau một cái ———– Thật sự tà môn như vậy?
Tiểu Vương cũng đem những chuyện mình nhìn thấy đều nói qua một lần, tình huống mà Lưu Hâm nói cho Bao Chửng cũng tương tự như vậy, nhân chứng đều nói là thấy nhân ảnh cùng hồ ly, hung án đều xảy ra vào ban đêm, địa điểm không cố định, có điều đều là những nơi vắng vẻ, ít người qua lại.
Công Tôn đi tới, lật tấm vải trắng phủ thi thể lên, xem xét tình trạng của thi thể.
Nhìn một hồi, Công Tôn liền cau mày.
“Thư ngốc, hắn chết thế nào?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn ngẩn người tại chỗ hồi lâu, mở miệng, “Không biết.”
Lần này, tất cả mọi người đều há to miệng, nhìn hắn, trăm miệng một lời, “Không biết?”
Tiểu Tứ Tử cũng nâng cằm há to miệng ——- Oa!
Đám người Lưu Hâm không hiểu tại sao mọi người lại giật mình như vậy, liền nói, “Tất cả ngỗ tác cũng tra không ra nguyên nhân cái chết, những người này đều cứ thế mà chết, giống hệt như người ta nói là do dương khí bị hút hết. Ngay cả Lô phu nhân của Hãm Không Đảo, chúng ta cũng đã mời tới, kiểm tra tất cả thi thể một lượt, nàng cũng nói là không có đầu mối.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, “Cả đại tẩu ta cũng không biết?”
Lưu Hâm gật đầu.
Lúc này, chỉ thấy Công Tôn đứng lên, hỏi Lưu Hâm, “Có phòng trống không?”
Lưu Hâm không rõ, nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng gật đầu một cái, “Đây chính là sư gia của Khai Phong phủ ta, Công Tôn tiên sinh.”
“Nga!” Lưu Hâm nhanh chóng an bài, phân phó người chuẩn bị cho Công Tôn một gian phòng, vừa hỏi, “Tiên sinh định làm gì?”
Công Tôn lấy ra một cái hòm đầy trang bị đầy đủ loại dao to nhỏ, âm trầm mà cười, “Đem thi thể mổ ra nhìn một chút, xem đến tột cùng là làm sao mà chết.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.