Chương 19
Nguyen Han Quang
29/06/2020
Sáng sớm ở phủ Thanh Quang, trên những phiến lá còn đọng lại một ít giọt sương buổi sớm, những bông hoa cũng vừa mới chớm nở tỏa ra hương thơm ngào ngạt, bầu trời trong xanh, điểm lên vài tầm mây bồng bềnh trôi lơ lửng, ánh nắng mặt trời buổi sáng nhè nhẹ đáp xuống, xuyên qua những kẽ lá, chiếu qua ô cửa sổ của một gian phòng...
Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiến cho Bạch Ly dù vẫn muốn cố vùng vẫy trên giường đành phải vục dậy. Cô không biết chính mình đã ngủ nướng bao lâu, mặt trời lên gần tới đỉnh rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy. Tại tối hôm qua sau khi ở Đại Lí tự trở về cô không chợp mắt được, trong đầu toàn miên man suy nghĩ về độc dược Hồi Kí kia. Phải nói rằng để có được một lọ Hồi Kí là rất hiếm, con người thì càng khó có thể có được, ngay cả ở Yêu tộc cũng phải ra tận chợ đen mua với cái giá trên trời, vì vậy cô lại càng khẳng định hơn vụ việc này tất có sự nhúng tay của Quỷ giới, chỉ là không biết nên điều tra từ đâu đây?
Ra khỏi phòng mình, cô lặng lẽ mà thưởng thức không khí của buổi sáng, hít một hơi khí lạnh, sau đó liền hướng về phía Đại điện mà đi.
Vừa mới bước chân vào điện, Bạch Ly liền có thể nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi bên bàn, bên trên là cả một đống tài liệu thư tịch chất thành đống, không biết là cái tên Vương gia này dậy từ bao giờ a?
Bạch Ly nhìn hắn không khỏi đến ngẩn ngơ cả người, đứng đến ngốc lăng tại chỗ. Phải nói là góc ngiêng của Thiên cực kì đẹp, gương mặt không có một điểm chết, hơn nữa hiếm khi thấy y nghiêm túc như vậy, hình như cũng không phát hiện ra là cô đã tới. Đống thư tịch kia chắc là lí lịch thông tin về vụ án hôm qua, Đại Lí tự hiệu suất cũng nhanh thật, chưa gì đã gửi hết toàn bộ trách nhiệm của mình về phía Thiên rồi, không biết y đã tìm ra được manh mối gì chưa?
Cẩn thận bước vào phòng, cô đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, như muốn thông báo về sự hiện diện của mình, sau đó chậm rãi bước vào.
Mà Viêm Thiên sau khi nghe thấy tiếng động cũng ngẩng mặt lên, nhìn thấy Tiểu Bạch liền cười nhẹ một tiếng rồi nói:
Ai da, cô tiểu thư của phủ chúng ta giờ này mới dậy a, trong khi mọi người đã đi làm việc hết rồi?
Nghe hắn khiêu khích mình như vậy, Bạch Ly chỉ hối hận đáng nhẽ nên hưởng thụ cái khoảng khắc mà mồm của hắn ngậm vào kia lâu thêm một chút, lúc hắn nghiêm túc nhìn thấy thích hơn nhiều, bậy giờ thì hay rồi, lại quay về cái bản mặt hách dịch thường có. Bạch Ly chỉ chua chát đáp lại:
Thiên a, ngươi là lại muốn cho ta dọn dẹp bình gốm sứ gì đó của ngươi đúng không?
Mặt cô tươi cười, giọng cũng ngọt lịm đầy giả tạo. Viêm Thiên nghe vậy cũng không giận, hắn nói:
Phủ này của ta chưa muốn bị sập đi
Bạch Ly:Vậy thì tốt nhất ngươi nên quan tâm ta một chút, đừng để ta làm mấy công việc nặng nhọc là được
Viêm Thiên:Cái này là đương nhiên, ta nào phải người lớn xấu tính, đương nhiên phải quan tâm một đứa trẻ ba tuổi, tránh cho nó một ngày nào đó phá tan cái phủ của ta nha
Bạch Ly:.... Thật muốn đánh người.
Sau một hồi liên hoàn đấu khẩu, Bạch Ly cuối cùng cũng nghiêm túc đi vào vấn đề chính, hỏi:
Đây là thông tin về vụ án?. Vừa nói vừa hướng mắt về đống sách vở ngổn ngang trên bên. Không khỏi nhíu mày một cái, từ khi còn bé Bạch Ly đã rất ít đọc sách, chỉ trừ những thứ gì mà khiến cô thực sự thích thì mới lôi ra đọc, còn nếu không thì dù có cho cô bao nhiêu sách đi chăng nữa thì số phận của chúng nó cũng là bị bỏ xó hết thôi.
Viêm Thiên nghe cô hỏi vậy liền nói:
Ừm, ta đang xem lại những lần mà ba người bọn họ đi chung cùng nhau, tại vì thơi điểm xảy ra án mạng là cùng một đem, việc này chứng tỏ họ bị bỏ thuốc cùng một lúc, ít nhất là trong một ngày đi
Bạch Ly:Vậy...?
Nghe Tiểu Bạch nghi ngờ hỏi hắn, Viêm Thiên cười một cái rồi nói:Không có gì khó cả, ta đã tìm được một manh mối rồi, Tiểu Bạch có muốn đi cùng ta?
...
Và nơi mà cả hai người bọn họ đang đứng trước mặt bây giờ chính là Thanh Phong Lâu!
Bạch Ly đã bị Viêm Thiên bắt giả trang thành nam, dù lúc đầu cô cũng không hiểu đầu đuôi mô tê gì cả, nhưng nhìn những thứ trước mắt này rồi thì đúng là không còn gì để nói.
Tâm trạng của cô hiện giờ chính là thế này:.... Một lời khó nói hết.
Trước mặt Bạch Ly bây giờ chính là một căn lâu hoa lệ rực rỡ, phía trên còn có những mỹ nhân, mỹ nữ tay cầm hoa đang rải xuống đường như đang mời gọi khách, trên mặt bôi son trát phấn đến dày đặc, quần áo thì lả lướt hở hang đến cực điểm, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi thẹn đỏ cả mặt, mà nhất là đối với một cô nương mới chỉ 100 tuổi như cô nhìn vào liền không còn cảm giác gì. Đây chính là một kỹ viện a! Tại sao Thiên lại muốn mang mình tới đây!?
Dù rằng thân là nữ giả nam trang, nhưng bình thường Bạch Ly không có trang điểm gì hết, toàn để mặt mộc, mà giờ đây khoác lên bộ quần áo của nam nhân khiến cho gương mặt của cô vốn đã thanh tú giờ lại thêm vài phần anh khí, dáng người cũng nhỏ nhỏ gầy gầy tương đối là dễ nhìn, khiến cho những mỹ nữ đang rải hoa ở trên lâu kia nhắm trúng, năm lần bảy lượt cố ý ném hoa lên người cô, chỉ hận không thể vứt luôn cả giỏ hoa xuống, mồm miệng ngọt lịm dụ dỗ nói:
Vị công tử này a, thật dễ nhìn, có muốn vào đây với bọn ta không?
Cả vị công tử bên cạnh nữa, chúng em nguyện khiến cho hai người lên mây a
Nói những từ đó xong cả bọn liền lấy khăn che mặt cười hi hi ha ha cả đám. Còn cái vị công tử bên cạnh cô hiện giờ thì lại đang mím môi cười thầm. Bạch Ly cũng chỉ biết giở khóc dở cười hướng hắn nói:
Thiên a, ngươi mang ta đến chỗ này làm gì?
Nghe cô hỏi, Viêm Thiên từ nãy giờ vẫn đang bụm miệng cười mới nói:Là muốn cho Tiểu Bạch 'lên mây' a
Binh!
Bạch Ly nghe hắn học theo những lời nói tục tĩu đó liền oánh một phát vào đầu y, sau đó cô nghiêm mặt hỏi lại:Dẫn ta đến đây làm gì?
Viêm Thiên gương mặt chuyển phắt 180 độ, không còn cười nữa, nói:Tiểu Bạch có nhớ lúc trước lão quan kia nói gì khi nàng hỏi hắn là có phải ba nạn nhân không phải là tự sát không?
Có, hắn nói họ không phải là tự sát, trước khi chết vẫn còn vui vẻ, còn được...
Nói đến đây cô liền nhớ ra, chẳng lẽ, liền hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Viêm Thiên, cũng thấy y nhìn mình, nói:Tiểu Bạch rất thông minh a. Đúng vậy! Trước khi chết, cả ba người bọn họ đều được Đệ nhất tài nữ đầu bảng của Thanh Phong Lâu- Vũ Sương chọn. Ta có xem qua thông tin về ba người họ, đều thấy cả ba người này đều tới đây rất nhiều lần, nhưng việc Vũ Sương chọn họ chỉ mới là ngày hôm kia, cũng chính là buổi sáng hôm mà họ chết
Dừng một chút, y lại nói tiếp:Thanh Phong Lâu này cũng mở được một thời gian rồi, nhưng Vũ Sương cô nương được tuyển vào cũng chỉ mới là vài tháng gần đây. Nghe nói là bán mình chôn cha nên mới vào làm cái công việc này, nhưng vừa vào một cái liền giật luôn được danh hiệu mỹ nữ đầu bảng. Mà ma ma quản lí Thanh Phong Lâu cũng rất ưu ái cô ta, cho tự chọn người nào thì chọn, cả ba nạn nhân trước đây cũng là do cô ta chọn
Nghe Viêm Thiên nói xong, Bạch Ly lẩm bẩm ngẫm nghĩ:Vậy...hiềm nghi lớn nhất đang là cô ta?
Ừm, thế nên ta mới kéo Tiểu Bạch đến nơi này. Vương gia nói.
Bạch Ly hỏi:Vậy muốn tiếp cận cô ta cũng là phải để cho cô ta tự chọn mình, chắc gì đã vào chúng ta?
Viêm Thiên dường như không nghĩ như vậy, lại cười cười nói:Nhưng Tiểu Bạch cải trang nam nhân cực kì soái nha, có khi được chọn thì sao?
Bạch Ly liền cúi xuống nhìn mình một cái, xong lại hướng về phía người đang đứng trước mặt mình nhìn một cái. Trong nội tâm phát ra tiếng phản kháng mãnh liệt, cô chỉ biết cười khổ, người soái nhất ở đây không phải là cô, là Thiên a. Vũ Sương có chọn thì cũng là chọn y, nào đến lượt cô. Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra, cô gắt giọng nói:
Đi thôi, lảm nhảm nhiều quá!
Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiến cho Bạch Ly dù vẫn muốn cố vùng vẫy trên giường đành phải vục dậy. Cô không biết chính mình đã ngủ nướng bao lâu, mặt trời lên gần tới đỉnh rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy. Tại tối hôm qua sau khi ở Đại Lí tự trở về cô không chợp mắt được, trong đầu toàn miên man suy nghĩ về độc dược Hồi Kí kia. Phải nói rằng để có được một lọ Hồi Kí là rất hiếm, con người thì càng khó có thể có được, ngay cả ở Yêu tộc cũng phải ra tận chợ đen mua với cái giá trên trời, vì vậy cô lại càng khẳng định hơn vụ việc này tất có sự nhúng tay của Quỷ giới, chỉ là không biết nên điều tra từ đâu đây?
Ra khỏi phòng mình, cô lặng lẽ mà thưởng thức không khí của buổi sáng, hít một hơi khí lạnh, sau đó liền hướng về phía Đại điện mà đi.
Vừa mới bước chân vào điện, Bạch Ly liền có thể nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi bên bàn, bên trên là cả một đống tài liệu thư tịch chất thành đống, không biết là cái tên Vương gia này dậy từ bao giờ a?
Bạch Ly nhìn hắn không khỏi đến ngẩn ngơ cả người, đứng đến ngốc lăng tại chỗ. Phải nói là góc ngiêng của Thiên cực kì đẹp, gương mặt không có một điểm chết, hơn nữa hiếm khi thấy y nghiêm túc như vậy, hình như cũng không phát hiện ra là cô đã tới. Đống thư tịch kia chắc là lí lịch thông tin về vụ án hôm qua, Đại Lí tự hiệu suất cũng nhanh thật, chưa gì đã gửi hết toàn bộ trách nhiệm của mình về phía Thiên rồi, không biết y đã tìm ra được manh mối gì chưa?
Cẩn thận bước vào phòng, cô đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, như muốn thông báo về sự hiện diện của mình, sau đó chậm rãi bước vào.
Mà Viêm Thiên sau khi nghe thấy tiếng động cũng ngẩng mặt lên, nhìn thấy Tiểu Bạch liền cười nhẹ một tiếng rồi nói:
Ai da, cô tiểu thư của phủ chúng ta giờ này mới dậy a, trong khi mọi người đã đi làm việc hết rồi?
Nghe hắn khiêu khích mình như vậy, Bạch Ly chỉ hối hận đáng nhẽ nên hưởng thụ cái khoảng khắc mà mồm của hắn ngậm vào kia lâu thêm một chút, lúc hắn nghiêm túc nhìn thấy thích hơn nhiều, bậy giờ thì hay rồi, lại quay về cái bản mặt hách dịch thường có. Bạch Ly chỉ chua chát đáp lại:
Thiên a, ngươi là lại muốn cho ta dọn dẹp bình gốm sứ gì đó của ngươi đúng không?
Mặt cô tươi cười, giọng cũng ngọt lịm đầy giả tạo. Viêm Thiên nghe vậy cũng không giận, hắn nói:
Phủ này của ta chưa muốn bị sập đi
Bạch Ly:Vậy thì tốt nhất ngươi nên quan tâm ta một chút, đừng để ta làm mấy công việc nặng nhọc là được
Viêm Thiên:Cái này là đương nhiên, ta nào phải người lớn xấu tính, đương nhiên phải quan tâm một đứa trẻ ba tuổi, tránh cho nó một ngày nào đó phá tan cái phủ của ta nha
Bạch Ly:.... Thật muốn đánh người.
Sau một hồi liên hoàn đấu khẩu, Bạch Ly cuối cùng cũng nghiêm túc đi vào vấn đề chính, hỏi:
Đây là thông tin về vụ án?. Vừa nói vừa hướng mắt về đống sách vở ngổn ngang trên bên. Không khỏi nhíu mày một cái, từ khi còn bé Bạch Ly đã rất ít đọc sách, chỉ trừ những thứ gì mà khiến cô thực sự thích thì mới lôi ra đọc, còn nếu không thì dù có cho cô bao nhiêu sách đi chăng nữa thì số phận của chúng nó cũng là bị bỏ xó hết thôi.
Viêm Thiên nghe cô hỏi vậy liền nói:
Ừm, ta đang xem lại những lần mà ba người bọn họ đi chung cùng nhau, tại vì thơi điểm xảy ra án mạng là cùng một đem, việc này chứng tỏ họ bị bỏ thuốc cùng một lúc, ít nhất là trong một ngày đi
Bạch Ly:Vậy...?
Nghe Tiểu Bạch nghi ngờ hỏi hắn, Viêm Thiên cười một cái rồi nói:Không có gì khó cả, ta đã tìm được một manh mối rồi, Tiểu Bạch có muốn đi cùng ta?
...
Và nơi mà cả hai người bọn họ đang đứng trước mặt bây giờ chính là Thanh Phong Lâu!
Bạch Ly đã bị Viêm Thiên bắt giả trang thành nam, dù lúc đầu cô cũng không hiểu đầu đuôi mô tê gì cả, nhưng nhìn những thứ trước mắt này rồi thì đúng là không còn gì để nói.
Tâm trạng của cô hiện giờ chính là thế này:.... Một lời khó nói hết.
Trước mặt Bạch Ly bây giờ chính là một căn lâu hoa lệ rực rỡ, phía trên còn có những mỹ nhân, mỹ nữ tay cầm hoa đang rải xuống đường như đang mời gọi khách, trên mặt bôi son trát phấn đến dày đặc, quần áo thì lả lướt hở hang đến cực điểm, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi thẹn đỏ cả mặt, mà nhất là đối với một cô nương mới chỉ 100 tuổi như cô nhìn vào liền không còn cảm giác gì. Đây chính là một kỹ viện a! Tại sao Thiên lại muốn mang mình tới đây!?
Dù rằng thân là nữ giả nam trang, nhưng bình thường Bạch Ly không có trang điểm gì hết, toàn để mặt mộc, mà giờ đây khoác lên bộ quần áo của nam nhân khiến cho gương mặt của cô vốn đã thanh tú giờ lại thêm vài phần anh khí, dáng người cũng nhỏ nhỏ gầy gầy tương đối là dễ nhìn, khiến cho những mỹ nữ đang rải hoa ở trên lâu kia nhắm trúng, năm lần bảy lượt cố ý ném hoa lên người cô, chỉ hận không thể vứt luôn cả giỏ hoa xuống, mồm miệng ngọt lịm dụ dỗ nói:
Vị công tử này a, thật dễ nhìn, có muốn vào đây với bọn ta không?
Cả vị công tử bên cạnh nữa, chúng em nguyện khiến cho hai người lên mây a
Nói những từ đó xong cả bọn liền lấy khăn che mặt cười hi hi ha ha cả đám. Còn cái vị công tử bên cạnh cô hiện giờ thì lại đang mím môi cười thầm. Bạch Ly cũng chỉ biết giở khóc dở cười hướng hắn nói:
Thiên a, ngươi mang ta đến chỗ này làm gì?
Nghe cô hỏi, Viêm Thiên từ nãy giờ vẫn đang bụm miệng cười mới nói:Là muốn cho Tiểu Bạch 'lên mây' a
Binh!
Bạch Ly nghe hắn học theo những lời nói tục tĩu đó liền oánh một phát vào đầu y, sau đó cô nghiêm mặt hỏi lại:Dẫn ta đến đây làm gì?
Viêm Thiên gương mặt chuyển phắt 180 độ, không còn cười nữa, nói:Tiểu Bạch có nhớ lúc trước lão quan kia nói gì khi nàng hỏi hắn là có phải ba nạn nhân không phải là tự sát không?
Có, hắn nói họ không phải là tự sát, trước khi chết vẫn còn vui vẻ, còn được...
Nói đến đây cô liền nhớ ra, chẳng lẽ, liền hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Viêm Thiên, cũng thấy y nhìn mình, nói:Tiểu Bạch rất thông minh a. Đúng vậy! Trước khi chết, cả ba người bọn họ đều được Đệ nhất tài nữ đầu bảng của Thanh Phong Lâu- Vũ Sương chọn. Ta có xem qua thông tin về ba người họ, đều thấy cả ba người này đều tới đây rất nhiều lần, nhưng việc Vũ Sương chọn họ chỉ mới là ngày hôm kia, cũng chính là buổi sáng hôm mà họ chết
Dừng một chút, y lại nói tiếp:Thanh Phong Lâu này cũng mở được một thời gian rồi, nhưng Vũ Sương cô nương được tuyển vào cũng chỉ mới là vài tháng gần đây. Nghe nói là bán mình chôn cha nên mới vào làm cái công việc này, nhưng vừa vào một cái liền giật luôn được danh hiệu mỹ nữ đầu bảng. Mà ma ma quản lí Thanh Phong Lâu cũng rất ưu ái cô ta, cho tự chọn người nào thì chọn, cả ba nạn nhân trước đây cũng là do cô ta chọn
Nghe Viêm Thiên nói xong, Bạch Ly lẩm bẩm ngẫm nghĩ:Vậy...hiềm nghi lớn nhất đang là cô ta?
Ừm, thế nên ta mới kéo Tiểu Bạch đến nơi này. Vương gia nói.
Bạch Ly hỏi:Vậy muốn tiếp cận cô ta cũng là phải để cho cô ta tự chọn mình, chắc gì đã vào chúng ta?
Viêm Thiên dường như không nghĩ như vậy, lại cười cười nói:Nhưng Tiểu Bạch cải trang nam nhân cực kì soái nha, có khi được chọn thì sao?
Bạch Ly liền cúi xuống nhìn mình một cái, xong lại hướng về phía người đang đứng trước mặt mình nhìn một cái. Trong nội tâm phát ra tiếng phản kháng mãnh liệt, cô chỉ biết cười khổ, người soái nhất ở đây không phải là cô, là Thiên a. Vũ Sương có chọn thì cũng là chọn y, nào đến lượt cô. Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra, cô gắt giọng nói:
Đi thôi, lảm nhảm nhiều quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.