Chương 21
Nguyen Han Quang
29/06/2020
Bỗng chốc tất cả trở nên tối om khiến cho Bạch Ly có chút giật mình, tay không tự giác nắm chặt thứ gì đó ở trên bàn. Sau đó định thần nhìn xung quanh thấy không có tiếng la hét, mọi người trong lâu vẫn nói cười như bình thường, dùng tai hồ ly còn nghe được bọn họ nói chính là, cái gì mà sắp bắt đầu rồi, mong chờ quá,...Hình như tiết mục này là để chuẩn bị cho sự bắt đầu của ai đó đi.
Chờ một lúc, thời điểm Bạch Ly đã hiểu ra sự việc thì phía trên đài kia bỗng bừng sáng, một cột sáng như nổi bật chiếu khắp cả căn phòng cứ thế mà từ trên cao chiếu thẳng xuống phía dưới. Ánh sáng không mờ nhạt cũng không lóa mắt, khiến người ta đang chìm mê trong bóng tối thấy được ánh sáng, bất giác tất cả đều chăm chú nhìn vào cột sáng đó. Mà sau màn cột sáng này, những cánh hoa hồng đỏ thẫm cũng lần lượt được rải xuống từ phía trên cao, cánh hồng đỏ kết hợp với ánh sáng dịu nhẹ, cứ thế như một cơn mưa hoa hồng đầy diễm lệ, nhẹ nhàng mà cuốn hút, khiến cho người ta càng chờ mong cùng tò mò...
Rồi cùng với những cánh hồng, một thân ảnh từ trên cao sà xuống, vạt áo dài tung bay tứ phía, mái tóc đen dài cũng theo những cánh hoa hồng, phấp phới mà không phập phồng làm mất nhịp điệu. Thân ảnh nữ nhân cứ thế mà nhẹ nhàng đáp xuống, một màn này giống như tiên nữ giáng trần, kiều diễm đến không tưởng. Đến khi đôi chân trắng ngần của người nọ chạm tới đài, mọi người liền cao trào vỗ tay cổ vũ thực nhiệt tình.
Vũ Sương, Vũ Sương,...
Em là tiên nữ trong mắt tôi Vũ Sương...
...
Vũ Sương đáp xuống, đèn trong toàn lâu cũng được thắp sáng lại, Bạch Ly từ đầu đến cuối vẫn chăm chú không rời mắt nhìn thân ảnh, bây giờ mới nhớ tới Thiên còn đang ngồi bên cạnh mình, bấy giờ mới quay mặt sang nhìn y một cái, cô cứ tưởng y sẽ giống mình, gặp được một mĩ nữ như Vũ Sương chắc chắn sẽ giống mấy tên nam nhân kia nhìn đến không rời mắt nổi. Nhưng lạ là Thiên lại một vẻ nghiêm túc sắt đá đến không tưởng, vẻ mặt vẫn lạnh băng vô tình như vậy, chỉ là trong đôi mắt lại một vẻ trầm tư cùng có một chút không được tự nhiên khó có thể hiểu. Thời điểm thấy cô quay đầu sang nhìn hắn, Viêm Thiên mới hướng mắt nhìn cô, cười cười, nói:
Tiểu Bạch, nắm tay ta lâu như vậy, có hay không cảm thấy thực thích?. Vẻ mặt hắn tươi cười, lại mang vài ý tứ trêu đùa.
Bạch Ly nhanh chóng liếc xuống một tay mình vừa nãy lúc không có đèn hình như cô đã vô tình nắm phải thứ gì đó. Mu bàn tay nhanh chóng truyền đến một xúc cảm thực mềm mại lại có chút rắn chắc, còn có ấm áp...
Bạch Ly:...
Nhất thời không có gì để nói, Bạch Ly cứ thế nhìn chằm chằm vào vào đôi tay mình đang nắm. Nguyên lai chính là tay của Thiên a! Tại sao cô lại nắm tay y?! Chẳng trách vừa nãy trong ánh mắt của Thiên có vài tia không được tự nhiên, chính là tại vì bỗng dưng tay mình lại bị nắm bởi một nữ tử?
Tuy là đã biết thế, nhưng cảm giác ấm áp này khiến cho Bạch Ly phải ngốc lăng một hồi, trong đầu tuy cố gắng bảo phải rút tay ra, nhưng không hiểu sao tay cô lại chẳng nghe lời. Một hồi lâu sau mới giật mình rút tay lại, gương mặt xấu hổ đến có hơi đỏ, mà hai tai cô hiện giờ chính là một mảnh đỏ ạu, cúi đầu xuống, đôi mắt hỗn loạn, lắp bắp nói:
Thiên...ta...tay...aa, không phải như vậy, chính là...ta không...ừm...cố ý.... Vừa nói tay cô vừa chỉ trỏ loạn xạ như là muốn cố gắng giải thích cho lời nói của mình, đầu như muốn bốc hơi, cô khi không sao lại bỗng dưng nắm tay của y làm gì không biết nữa?
Viêm Thiên lần đầu thấy vẻ mặt dễ thương đến như vậy của người nọ, ánh mắt hơi mở to, cũng nhất thời chưa biết nói cái gì.
Sau một giây ngẩn người, hắn nói:Phì, hahahaha...Tiểu Bạch dễ thương quá! Thực ra ta không có ngại gì đâu, muốn nắm tay ta bao lâu cũng được hết
Thấy tự dưng người nọ phá lên cười, Bạch Ly dần dần chuyển từ xấu hổ sang tức giận, mặt quay sang chỗ khác, bĩu môi nói:Ai thèm bắt tay với ngươi chứ, nghiêm túc đi
Người nọ cuối cùng cũng ngừng cười, nhưng trên mặt vẫn hiện lên ý cười rõ mồn một, chỉ là không phát ra tiếng nào thôi, cô hẳn biết rõ hắn là đang cố nén cười trong lòng, chứ trên mặt vẫn ghi rõ chữ Ta cười, ta muốn cười to lù lù, thế là liền mặc kệ người nọ, ánh mắt nhận xét người trên phía đài cao kia từ trên xuống dưới không bỏ xót một chi tiết nào.
Vũ Sương một thân váy đỏ diễm lệ, hòa cùng với những cánh hồng đỏ vẫn đang từ trên rơi xuống. Nếu để cô nhận xét thì người này quả thực rất xinh đẹp. Mặt mũi ngũ quan sáng sủa linh hoạt, làn da trắng nõn, trên gương mặt tinh xảo hiện lên đôi mắt đào hoa sáng ngời hấp dẫn lòng người, đôi môi đỏ thắm đầy câu dẫn. Mái tóc đen được xõa xuống một nửa, còn một nửa được búi tên, cắm trâm cài trang trí đầy đầu.
Bạch Ly nghiêm túc nhìn chăm chú Vũ Sương vẫn đang múa ở trên đài, bộ dáng thực hấp dẫn. Điệu múa như vô ý mà cố ý, thỉnh thoảng lại hở ra đôi chân trắng nõn, không thì eo, tay... Khiến cho cô còn nghe được xung quanh tiếng nuốt nước bọt ừng ực. Người trên đài múa được một lúc, liền từ trên cao rơi xuống một bó hoa, Vũ Sương như một chú chim hoàng yến đỏ rực, cứ thế nhẹ nhàng nhảy lên bắt lấy bó hoa. Rồi nhắm mắt lại, vừa xoay người trên không vừa ném bó hoa xuống dưới.
Thời cơ cuối cùng cũng đến...!
Bó hoa vừa tung xuống, bọn nam nhân trong lâu dẫm đạp lên nhau, tranh nhau mà lấy bó hoa, người lấy được lại bị kẻ khác cướp mất, không ai nhường ai, một khung cảnh hỗn loạn cứ thế mà xảy ra.
Mà Bạch Ly cùng Viêm Thiên vẫn ngồi yên lặng như cũ, thực ra Viêm Thiên không ra bắt là do sự cố vừa nãy, khiến hắn bây giờ vẫn là một mảnh muốn cười nhưng không được, trong lòng hắn chắc bây giờ cũng chỉ là ba chữ ta muốn cười, làm sao để còn tâm trí dành lấy bó hoa, chứ nếu không so ra võ công của hắn thì việc cướp hoa lấy người đẹp chỉ là chuyện đơn giản.
Bạch Ly thì ngược lại, trong lòng cô đã có tính toán, chẳng phải chỉ cần cầm bó hoa là được sao? Ha, quá dễ dàng.
Suy nghĩ cùng việc làm nhanh chóng cùng đồng thời, bó hoa tội nghiệp vẫn đang mặc cho người này cướp kẻ đòi, bỗng giống như có gì đó khiến cho nó không tự chủ được mà như vô tình bay về một hướng...
Bạch Ly đã thủ sẵn, chỉ trực chờ việc bó hoa bay lại gần mình, phi người bật lên liền tóm được.
Nguyên lai là do vừa nãy tay cô ở dưới gầm bàn tạo ra một vài phép thuật nhỏ, khiến cho bó hoa tự giác bay lại gần mình. Thời điểm cô tóm được bó hoa cũng là lúc cô đang phi người ở trên không, bọn người ở dưới chỉ biết cố tay với mà không được. Thế là Bạch Ly cứ như thế mà phi người nhảy qua đầu của vài người làm bàn đạp, phi người tới chỗ Vũ Sương đang mở to mắt ở trên đài kia.
Nhẹ nhàng nhanh nhẹn đáp xuống đài, cô sóng vai đứng cùng với mĩ nữ, sau đó tay cầm bó hoa đưa trả lại cho Vũ Sương...
Một màn này từ đầu đến cuối khiến cho Viêm Thiên ở phía dưới kia cuối cùng cũng thoát khỏi ý cười, trên mặt nhanh chóng trở nên rét lạnh, đáy mắt lại có vài tia lo lắng, không biết Tiểu Bạch của y tự dẫn mình vào hang cọp có sao không nữa?...
Chờ một lúc, thời điểm Bạch Ly đã hiểu ra sự việc thì phía trên đài kia bỗng bừng sáng, một cột sáng như nổi bật chiếu khắp cả căn phòng cứ thế mà từ trên cao chiếu thẳng xuống phía dưới. Ánh sáng không mờ nhạt cũng không lóa mắt, khiến người ta đang chìm mê trong bóng tối thấy được ánh sáng, bất giác tất cả đều chăm chú nhìn vào cột sáng đó. Mà sau màn cột sáng này, những cánh hoa hồng đỏ thẫm cũng lần lượt được rải xuống từ phía trên cao, cánh hồng đỏ kết hợp với ánh sáng dịu nhẹ, cứ thế như một cơn mưa hoa hồng đầy diễm lệ, nhẹ nhàng mà cuốn hút, khiến cho người ta càng chờ mong cùng tò mò...
Rồi cùng với những cánh hồng, một thân ảnh từ trên cao sà xuống, vạt áo dài tung bay tứ phía, mái tóc đen dài cũng theo những cánh hoa hồng, phấp phới mà không phập phồng làm mất nhịp điệu. Thân ảnh nữ nhân cứ thế mà nhẹ nhàng đáp xuống, một màn này giống như tiên nữ giáng trần, kiều diễm đến không tưởng. Đến khi đôi chân trắng ngần của người nọ chạm tới đài, mọi người liền cao trào vỗ tay cổ vũ thực nhiệt tình.
Vũ Sương, Vũ Sương,...
Em là tiên nữ trong mắt tôi Vũ Sương...
...
Vũ Sương đáp xuống, đèn trong toàn lâu cũng được thắp sáng lại, Bạch Ly từ đầu đến cuối vẫn chăm chú không rời mắt nhìn thân ảnh, bây giờ mới nhớ tới Thiên còn đang ngồi bên cạnh mình, bấy giờ mới quay mặt sang nhìn y một cái, cô cứ tưởng y sẽ giống mình, gặp được một mĩ nữ như Vũ Sương chắc chắn sẽ giống mấy tên nam nhân kia nhìn đến không rời mắt nổi. Nhưng lạ là Thiên lại một vẻ nghiêm túc sắt đá đến không tưởng, vẻ mặt vẫn lạnh băng vô tình như vậy, chỉ là trong đôi mắt lại một vẻ trầm tư cùng có một chút không được tự nhiên khó có thể hiểu. Thời điểm thấy cô quay đầu sang nhìn hắn, Viêm Thiên mới hướng mắt nhìn cô, cười cười, nói:
Tiểu Bạch, nắm tay ta lâu như vậy, có hay không cảm thấy thực thích?. Vẻ mặt hắn tươi cười, lại mang vài ý tứ trêu đùa.
Bạch Ly nhanh chóng liếc xuống một tay mình vừa nãy lúc không có đèn hình như cô đã vô tình nắm phải thứ gì đó. Mu bàn tay nhanh chóng truyền đến một xúc cảm thực mềm mại lại có chút rắn chắc, còn có ấm áp...
Bạch Ly:...
Nhất thời không có gì để nói, Bạch Ly cứ thế nhìn chằm chằm vào vào đôi tay mình đang nắm. Nguyên lai chính là tay của Thiên a! Tại sao cô lại nắm tay y?! Chẳng trách vừa nãy trong ánh mắt của Thiên có vài tia không được tự nhiên, chính là tại vì bỗng dưng tay mình lại bị nắm bởi một nữ tử?
Tuy là đã biết thế, nhưng cảm giác ấm áp này khiến cho Bạch Ly phải ngốc lăng một hồi, trong đầu tuy cố gắng bảo phải rút tay ra, nhưng không hiểu sao tay cô lại chẳng nghe lời. Một hồi lâu sau mới giật mình rút tay lại, gương mặt xấu hổ đến có hơi đỏ, mà hai tai cô hiện giờ chính là một mảnh đỏ ạu, cúi đầu xuống, đôi mắt hỗn loạn, lắp bắp nói:
Thiên...ta...tay...aa, không phải như vậy, chính là...ta không...ừm...cố ý.... Vừa nói tay cô vừa chỉ trỏ loạn xạ như là muốn cố gắng giải thích cho lời nói của mình, đầu như muốn bốc hơi, cô khi không sao lại bỗng dưng nắm tay của y làm gì không biết nữa?
Viêm Thiên lần đầu thấy vẻ mặt dễ thương đến như vậy của người nọ, ánh mắt hơi mở to, cũng nhất thời chưa biết nói cái gì.
Sau một giây ngẩn người, hắn nói:Phì, hahahaha...Tiểu Bạch dễ thương quá! Thực ra ta không có ngại gì đâu, muốn nắm tay ta bao lâu cũng được hết
Thấy tự dưng người nọ phá lên cười, Bạch Ly dần dần chuyển từ xấu hổ sang tức giận, mặt quay sang chỗ khác, bĩu môi nói:Ai thèm bắt tay với ngươi chứ, nghiêm túc đi
Người nọ cuối cùng cũng ngừng cười, nhưng trên mặt vẫn hiện lên ý cười rõ mồn một, chỉ là không phát ra tiếng nào thôi, cô hẳn biết rõ hắn là đang cố nén cười trong lòng, chứ trên mặt vẫn ghi rõ chữ Ta cười, ta muốn cười to lù lù, thế là liền mặc kệ người nọ, ánh mắt nhận xét người trên phía đài cao kia từ trên xuống dưới không bỏ xót một chi tiết nào.
Vũ Sương một thân váy đỏ diễm lệ, hòa cùng với những cánh hồng đỏ vẫn đang từ trên rơi xuống. Nếu để cô nhận xét thì người này quả thực rất xinh đẹp. Mặt mũi ngũ quan sáng sủa linh hoạt, làn da trắng nõn, trên gương mặt tinh xảo hiện lên đôi mắt đào hoa sáng ngời hấp dẫn lòng người, đôi môi đỏ thắm đầy câu dẫn. Mái tóc đen được xõa xuống một nửa, còn một nửa được búi tên, cắm trâm cài trang trí đầy đầu.
Bạch Ly nghiêm túc nhìn chăm chú Vũ Sương vẫn đang múa ở trên đài, bộ dáng thực hấp dẫn. Điệu múa như vô ý mà cố ý, thỉnh thoảng lại hở ra đôi chân trắng nõn, không thì eo, tay... Khiến cho cô còn nghe được xung quanh tiếng nuốt nước bọt ừng ực. Người trên đài múa được một lúc, liền từ trên cao rơi xuống một bó hoa, Vũ Sương như một chú chim hoàng yến đỏ rực, cứ thế nhẹ nhàng nhảy lên bắt lấy bó hoa. Rồi nhắm mắt lại, vừa xoay người trên không vừa ném bó hoa xuống dưới.
Thời cơ cuối cùng cũng đến...!
Bó hoa vừa tung xuống, bọn nam nhân trong lâu dẫm đạp lên nhau, tranh nhau mà lấy bó hoa, người lấy được lại bị kẻ khác cướp mất, không ai nhường ai, một khung cảnh hỗn loạn cứ thế mà xảy ra.
Mà Bạch Ly cùng Viêm Thiên vẫn ngồi yên lặng như cũ, thực ra Viêm Thiên không ra bắt là do sự cố vừa nãy, khiến hắn bây giờ vẫn là một mảnh muốn cười nhưng không được, trong lòng hắn chắc bây giờ cũng chỉ là ba chữ ta muốn cười, làm sao để còn tâm trí dành lấy bó hoa, chứ nếu không so ra võ công của hắn thì việc cướp hoa lấy người đẹp chỉ là chuyện đơn giản.
Bạch Ly thì ngược lại, trong lòng cô đã có tính toán, chẳng phải chỉ cần cầm bó hoa là được sao? Ha, quá dễ dàng.
Suy nghĩ cùng việc làm nhanh chóng cùng đồng thời, bó hoa tội nghiệp vẫn đang mặc cho người này cướp kẻ đòi, bỗng giống như có gì đó khiến cho nó không tự chủ được mà như vô tình bay về một hướng...
Bạch Ly đã thủ sẵn, chỉ trực chờ việc bó hoa bay lại gần mình, phi người bật lên liền tóm được.
Nguyên lai là do vừa nãy tay cô ở dưới gầm bàn tạo ra một vài phép thuật nhỏ, khiến cho bó hoa tự giác bay lại gần mình. Thời điểm cô tóm được bó hoa cũng là lúc cô đang phi người ở trên không, bọn người ở dưới chỉ biết cố tay với mà không được. Thế là Bạch Ly cứ như thế mà phi người nhảy qua đầu của vài người làm bàn đạp, phi người tới chỗ Vũ Sương đang mở to mắt ở trên đài kia.
Nhẹ nhàng nhanh nhẹn đáp xuống đài, cô sóng vai đứng cùng với mĩ nữ, sau đó tay cầm bó hoa đưa trả lại cho Vũ Sương...
Một màn này từ đầu đến cuối khiến cho Viêm Thiên ở phía dưới kia cuối cùng cũng thoát khỏi ý cười, trên mặt nhanh chóng trở nên rét lạnh, đáy mắt lại có vài tia lo lắng, không biết Tiểu Bạch của y tự dẫn mình vào hang cọp có sao không nữa?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.